Edit: Siu Nhơn Mèo
Y không thích đồ ngọt, nhưng mùi vị ngọt ngào này, Lục Uyên nghĩ, y có thể nhớ cả đời.
Đoạn chương một. Bánh đậu cuốn.
Lúc Thẩm Ngôn còn nhỏ xíu, hắn luôn lẽo đẽo theo sau Lục Uyên, đôi khi không để ý còn đạp phải vạt áo bào của y.
Rất nhiều người đều bảo Lục Uyên đổi tiểu thái giám bên người này đi, nhưng Lục Uyên lại từ chối.
“A Ngôn phạm sai lầm sẽ buồn bã, hắn muốn ta trách phạt hắn, nhưng có một vài người khi phạm sai lầm lại chỉ hy vọng xin được thứ tội. Ta thà rằng cần một kẻ không thông minh cũng không muốn những tên nô tài tự cho mình là thông minh kia, huống chi, A Ngôn lại rất thông minh, chưa bao giờ phạm lại cùng một lỗi lần hai.”
Nhưng có một tật mà Thẩm Ngôn sửa thế nào cũng không xong.
Hắn tham ăn.
Lục Uyên chú ý tới việc này là do y phát hiện hắn luôn luôn chờ sau khi mình dùng xong bữa rồi lặng lẽ giấu lại một khối bánh điểm tâm.
Lúc đầu, Lục Uyên cảm thấy như vậy rất đáng yêu, thế nhưng lúc ở cung yến Thẩm Ngôn cũng làm vậy, Lục Uyên lại phát giác ra như thế là không được, sẽ bị người có tâm lấy ra để viết bậy.
Nhưng đến khi y nói ra khỏi miệng, Thẩm Ngôn lại nghẹn đỏ cả mặt, lúng ta lúng túng nói: “Nô tài chính là lo lắng…”
“Lo lắng cái gì?”
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu cũng không chịu nói nữa. Tuy rằng khi đó Lục Uyên không biết nguyên nhân, thế nhưng về sau Thẩm Ngôn cũng không còn lén giấu điểm tâm nữa, chí ít là không bị Lục Uyên phát hiện.
Cho đến có một lần Lục Uyên bị người hãm hại, bị phạt quỳ trong thái miếu vào mùa đông khắc nghiệt, y thấy Thẩm Ngôn móc ra từ trong tay áo một khối điểm tâm nho nhỏ được bao bọc kĩ.
Trong bất chợt, Lục Uyên nhớ lại một ít chuyện. Y còn nhớ trước khi mình phát hiện Thẩm Ngôn lén giấu điểm tâm lần đầu tiên, y vừa mới bị mẫu phi nhốt trong phòng kín, có chừng một ngày một đêm không được ăn uống gì.
A Ngôn… Thì ra là đang giúp y giấu điểm tâm sao? Lúc y cắn xuống lớp vỏ mềm trắng như tuyết, đáy mắt có chút ướt.
Y không thích đồ ngọt, nhưng mùi vị ngọt ngào này, Lục Uyên nghĩ, y có thể nhớ cả đời.
…
“Há miệng.”
Thẩm Ngôn bị che mắt vẫn y theo lời há miệng, bay vào chóp mũi là mùi thơm của đậu, vào miệng là lớp vỏ mềm dẻo mịn nhẵn, lúc nhai kỹ lại lẫn vào vị ngọt ngào của đậu đỏ.
“Bánh đậu cuốn?” Thẩm Ngôn cười.
“Gia tự tay làm.” Giọng nói của Lục Uyên không khỏi đắc ý.
Bàn tay trước mắt buông ra, Thẩm Ngôn cười nhìn Lục Uyên đang tranh công trước mặt, vươn tay nhấc cằm y, truyền sang hương thơm của bánh đậu cuốn.
“Ngọt thật.”
Không biết là đang nói bánh đậu cuốn, hay là đang nói môi của người kia, hay là nói về cuộc sống thích ý khi rời xa thâm cung.
Đoạn chương hai. Bánh bơ đế dẹt.
Hoàng đế có sáng suốt đến đâu đi nữa, làm quan có được đế sủng đến đâu đi nữa, quan trường chìm nổi cũng có lúc không thể không lùi bước thỏa hiệp.
Trình Dục nhìn song sắt lạnh lẽo trước mặt mà thở dài một hơi, tuy lúc đeo lên xiềng xích, trong đầu hắn lại hiện lên một ít tiếc nuối, không thể nói rõ với Hạ Tử Du, nhưng giờ đây tỉnh táo lại rồi thì cảm thấy may mắn.
Nếu như bọn họ làm rõ quan hệ, hắn bây giờ chắc chắc cũng không có cách nào ngồi yên ở Đại Lý tự. Nếu bọn họ đam rách lớp giấy mỏng kia, thì giờ đây Hạ Tử Du có biết bao lo lắng chứ?
Như thế cũng tốt.
Thật ra Trình Dục biết, với tâm tính của Lục Kiêm, lần này có lẽ mình sẽ bình an, thế nhưng mùi vị của việc làm tù nhân cũng không hay ho gì. Lần này không giống với hắn năm đó bị trục xuất ra khỏi Huy Nam vương phủ, khi đó hắn là được giải thoát, hắn rốt cuộc cũng rời khỏi nơi không chào đón hắn. Tất thảy những vinh quang trước đây của Huy Nam không liên quan gì đến hắn, hắn mất đi cũng không có quá nhiều cảm giác. Nhưng giờ, nghĩ đến việc có thể mất đi tất cả những gì mà tự mình giành được, tâm tình làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Nếu như bị giáng chức và bị điều đến nơi khác cách xa kinh thành, có thể nào hắn cũng không bao giờ trở về được kinh thành? Cũng không cách nào ngủ chung với người nọ được nữa?
Nếu như bị xử tử…
“Trình đại nhân!”
Trình Dục mạnh hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy Hạ Tử Du chẳng biết đã đứng ngoài song sắt tự lúc nào.
“Hạ đại nhân.” Trình Dục chú ý tới đi theo sau Hạ Tử Du còn có những người khác.
Hai người ngươi tới ta đi đều là lời lẽ nhà quan, trong giọng nói hầu như cũng tóe ra tia lửa.
“Trình Dục! Không ngờ ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta.” Hạ Tử Du đột nhiên vươn tay qua song sắt nắm cổ áo Trình Dục, Trình Dục bị ép đứng lên.
Người sau lưng cười khẽ một tiếng: “Hạ đại nhân, thiếu tướng quân nhà ta vẫn chưa nhận định việc này là do Trình đại nhân làm…”
“Ta với Trình Dục có thù cũ.” Hạ Tử Du lạnh mặt nói, “Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”
“Hạ đại nhân, đừng gây chuyện gây ra mạng người.”
Hạ Tử Du chỉ là cắn răng, thấy tình cảnh này, người nọ cười nhẹ hai tiếng, mang theo đám người lui ra khỏi đại lao.
Đến khi tiếng chân của bọn họ dần biết mất, Hạ Tử Du buông lỏng hai tay đang nắm cổ áo hắn, dò vào ngực hắn. Trình Dục sửng sốt, thứ được nhét vào ngực hắn là một gói giấy dầu vẫn còn đang nóng.
Hạ Tử Du mạnh ôm lấy cổ hắn, thoạt nhìn giống như là đang bóp cổ hắn, dán vào lỗ tai hắn cắn răng không biết là đang nói gì.
Bên ngoài đại lao, một bóng đen đáp xuống đất, lắc đầu với người đứng đầu: “Không có gì khác thường.”
“Ừm, bọn họ có cừu oán thì càng có lợi cho chúng ta hành sự.”
Không lâu sau, Hạ Tử Du ra khỏi đại lao, phụng mệnh tiếp tục điều tra vụ án mà Trình Dục bị cuốn vào này.
Mà bên trong đại lao, Trình Dục cúi đầu nhìn gói giấy dầu trượt ra từ trong ngực mình, dùng đôi tay còn đang đeo xiềng xích vụng về mở ra bọc giấy, bên trong bay ra mùi thơm của bơ.
“Bánh bơ đế dẹt…” Cổ họng Trình Dục nghẹn lại trong phút chốc, hắn chậm rãi đưa miếng bánh điểm tâm đã từng là món bánh sở trường của mẫu thân trước kia đến bên môi.
Xốp xốp giòn giòn, cùng với cả một ít mùi cháy xém.
Hắn biết trong ụn rơm Hạ Tử Du còn thả vào một chiếc chìa khóa cởi bỏ xiềng xích.
Là do Hạ Tử Du áp vào tai hắn nói cho hắn biết, còn có một câu —— “Đợi ta.”
Chiếc chìa khóa nọ Trình Dục không dùng tới, hắn có bánh bơ là đủ rồi, còn về xiềng xíc trên tay chân này, hắn tin tưởng Hạ Tử Du sẽ không để cho hắn phải đợi lâu.
Nói không chừng, hắn còn có thể làm bạn với Hạ Tử Du cùng nam tuần.
Hắn còn có thể dắt Hạ Tử Du đến con hẻm nhỏ ở Giang Nam, nếm thử những món điểm tâm khác ngoài bánh bơ đế dẹt mà khi còn bé hắn thích ăn nhất này.
Đoạn chương ba. Chè đậu xanh.
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe thái y nói mấy ngày nay Ngài có điều phiền muộn, đây là chè đậu xanh thần thiếp nấu, thanh nhiệt giải nóng.”
Lục Kiêm dừng lại ngự bút, nhìn nữ nhân nhu tình như nước trước mặt, nó thừa nhận Tôn tài nhân là một người thông minh, không thì cũng sẽ không từ một cung nữ bên người Minh Oản trở thành tài nhân.
Mượn cớ là thay Minh Oản cản phiền hà, trước mặt bao nhiêu người nàng ta biểu thị mình không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần có thể phụng dưỡng mình.
Nhưng chuyện thuốc độc trong chén của Minh Oản ban đầu là sao, đến nay Lục Kiêm cũng không tra rõ, đối với nữ nhân đạp lên Minh Oản để thượng vị này, nó chỉ cảm thấy chán ghét. Chén canh ngọt kia qua tay người cuối cùng là Tôn tài nhân, nhưng bởi vì nàng ta đã uống thử độc cho Minh Oản, cho nên mọi người cũng không nghi ngờ nàng ta.
Nhưng Lục Kiêm lại cảm thấy chuyện này ngay từ đầu đã là một tuồng kịch, vì để có thể trở thành hậu phi. Bằng không nàng ta cũng sẽ không đứng càng ngày càng vững ở hậu cung dưới tình huống chưa được thị tẩm như này.
Muốn nổi giận nhưng lại cố nén xuống, nó nghĩ đến phụ Hoàng sẽ làm như thế nào, nghĩ đến phụ Hoàng sẽ cân bằng giữa tiền triều và hậu cung như thế nào, lạnh lùng nói: “Trẫm không khát.”
“Hoàng thượng, nhưng Minh Oản tỷ tỷ nói Hoàng thượng thích món này nhất…” Nước mắt Tôn tài nhân đã đảo quanh trong hốc mắt.
“Minh Oản là Hoàng hậu.” Lục Kiêm hờ hững nhìn nàng, “Nàng ấy là thê, ngươi là thiếp, nếu như không học được quy củ, trẫm có thể bảo Doãn công công dạy cho ngươi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tôn tài nhân tức khắc trắng bệch.
“Tiểu Ninh tử, mời Tôn tài nhân ra ngoài.” Lục Kiêm dừng một chút rồi lại nói, “Ngự thư phòng trừ Hoàng hậu ra thì không cho phép ai tự ý vào, quy củ này nếu vẫn không nhớ được, trẫm đích thân dạy cho ngươi.”
Đợi Tôn tài tử rời khỏi, tiểu Ninh tử mới đánh bạo nói: “Bệ hạ nghĩ thông suốt rồi sao ạ?”
“Nói thế nào?’
Tiểu Ninh tử cười híp mắt nói: “Trước kia, bệ hạ sẽ không không nể mặt những phi tần khác như thế.”
“Trẫm chỉ là đang nghĩ…” Lục Kiêm nắm lấy muỗng sứ trắng trong bát chè đậu xanh chậm rãi khuấy đều, nhìn bát chè đậu xanh được lượt kĩ đến mức không có lấy một hạt đậu cộm, cớ phần mờ mịt, “Có phải trẫm đã dùng sai phương pháp rồi hay không?”
“Bệ hạ…” Tiểu Ninh tử vò đầu bứt tai.
Lục Kiêm bỗng nhiên đứng dậy: “Bãi giá Trường Nhạc cung.”
…
“Sao bệ hạ lại đến đây?” Tôn Minh Oản thả xuống quyển sách y trong tay, lúc này nàng mặc một thân lụa mỏng đỏ tươi, không mặc cung phục nặng nề.
“Minh Oản…” Lục Kiêm sửa lại một chút những sợi tóc rối vì nàng cúi đầu đọc sách mà rũ xuống, “Trẫm muốn uống chè đậu xanh nàng nấu.”
“Thanh muội muội nấu không hợp khẩu vị sao…” Tôn Minh Oản cúi đầu, tránh né ánh mắt Lục Kiêm, nhưng tay nàng lại bị Lục Kiêm nắm lấy, “Minh Oản, ta muốn uống của nàng nấu.”
“Thần, thần thiếp đi ngay, phòng bếp vẫn còn đậu đã được ngâm.” Tôn Minh Oản đỏ ửng hai tai, xoay người vội chạy đến phòng bếp.
“Tiểu Ninh tử…” Lục Kiêm nhìn theo bóng lưng nàng, đột nhiên nở nụ cười, “Trẫm quả thật đã làm sai.”
Nó tưởng rằng Minh Oản không để ý đến việc bên cạnh nó có bao nhiêu thiếu nữ, nó tưởng rằng Minh Oản thật lòng muốn gọi những nữ nhân kia là “muội muội”, lại quên rằng tiểu cô nương mà nó thích trước kia là người có thù tất báo đến cỡ nào.
Vẻ ung dung rộng lượng này, chẳng qua là bị hậu vị trong thâm cung này ép ra mà thôi.
Song cũng may, vẫn chưa sai quá nhiều.
Giữa nó và Minh Oản vẫn còn chưa có bất cứ kẻ nào ngăn trở.
Đến khi Lục Kiêm uống vào một ngụm chè đậu xanh, giữa răng nhai được vỏ đậu xanh chưa được lượt kĩ.
Trước mắt dường như hiện ra bóng dáng tiểu cô nương mặc váy đỏ nhiều năm trước kia, chống hai tay bên hông nói —— “Dù ngươi là Thái tử cũng không thể yếu ớt, cơm đậu xanh giải độc, vỏ đậu xanh thanh nhiệt, hai thứ đều phải ăn hết cả.”
“Minh Oản.”
“Dạ?” Minh Oản đang nói chuyện với nó giờ đây đã từ một tiểu nha đầu hung hăng con nhà tướng trở thành Hoàng hậu của nó.
“Đợi đến Thu, chúng ta cùng nhau đến Giang Nam xem một chút đi.”
Danh sách chương