Mùa thu hiếm thấy có ngày mặt trời rực rỡ.

Ánh mặt trời mùa thu, rực rỡ nhưng không mất đi loại cảm giác sương trắng thê lương. Ánh sáng vàng rực chiếu xuống, chiếu vào trên ngói cổ điển, phản xạ lại một loại ngưng trọng thời gian cực nhanh, cực dày.

Lâm An là cổ thành, là Giang Nam được Dương Đế tiền triều nhớ mong, từng không để ý bách quan khuyên can mà cố ý dời đô tới. Vì từng một lần được lập đô, khiến cho cổ quận ở Giang Nam xinh đẹp vô cùng này có thêm một phần to lớn hùng vĩ.

Mộ Sanh đi ra từ cửa chính quan dịch, bậc thang ba năm bậc màu xám trải trước mắt. Nàng đi ra hai bước, bước xuống thang, rời khỏi mái hiên râm mát, ánh mặt trời ấm áp kia lập tức bao phủ quanh thân, giống như muốn trục xuất lạnh lẽo nơi đáy lòng nàng.

Mộ Sanh hơi ngẩng đầu lên, khiến ánh mặt trời ấm áp không chút lưu tình đâm vào con mắt nàng, Mộ Sanh theo phản xạ nheo mắt lại, ánh sáng vàng chói dần dần nhu hòa, tựa như khắc hình một con đường quen thuộc xẹt qua mắt Mộ Sanh.

Đó là thềm ngọc ở Kiến Chương Cung.

Chín chín tám mốt thềm ngọc trước Kiến Chương Cung như thiên nhai, hơn trăm năm vẫn sừng sững ở trong tòa cung điện hoa lệ mà nghiêm túc đó, mưa gió không đổi. Mộ Sanh từng đi qua đó vô số lần. Có lúc, cuối thềm ngọc kia sẽ có bóng người quen thuộc đứng đợi, nhìn thấy nàng người kia sẽ dịu dàng mỉm cười, duỗi tay tiếp lấy tay nàng, có lúc, cuối thềm ngọc sẽ trống không, chỉ có gió thu thổi qua.

Bất luận là tình huống nào, đều là hồi ức ấm áp trong kí ức của Mộ Sanh.

Nàng trải qua chuyện li kì, hai đời thành một, những điều trong quá khứ từ trần theo năm tháng, càng đi càng xa, có lúc Mộ Sanh cảm thấy như nàng vừa đi qua một hồi mộng ảnh quái lạ vậy, trong đó thoải mái nhất là tuổi ấu thơ không bao giờ thiếu sự quan tâm, tàn khốc và khó chịu nhất là bị sát hại bởi huyết thân, và dịu dàng động viên lòng người nhất chính là nụ cười của người yêu.

Nhưng mà sau cái chết của Bùi Bá An, tốt và xấu của kiếp trước cùng nàng một đao cắt đứt, sau tờ lệnh khiến nàng rời khỏi kinh sư, xa phó bên ngoài ngàn dặm kia, yêu và hận của kiếp này cũng mai táng ở nơi đô thành phồn hoa phía sau lưng nàng.

Hiện nay nàng cô độc, không ràng buộc.

Bên tai nàng phảng phất vang lên lời nói lơ đãng của Tề Vương——

"Trước khi đi, bệ hạ từng lén lút nói với bản vương là 'Mộ Sanh đa trí, nếu có chuyện khó quyết, có thể hỏi ý kiến', bệ hạ đã nói như vậy, Bạc Phủ Quân cũng không cần khiêm nhượng chối từ, có tính toán gì trước cứ nói, đừng ngại."

Mộ Sanh nhẹ nhàng thở dài, phố phường trước mắt san sát, cảnh tượng người đi đường vội vã chợt xa xôi, tâm tư từng chút từng chút bay xa. Nàng vốn tưởng rằng sau tờ lệnh kia, bệ hạ sẽ không muốn nhìn đến nàng nữa, nhưng không ngờ nàng ấy vẫn tự nhiên nhắc đến nàng với người khác.

"Phủ Quân, có muốn lên ngựa chưa?" Trung phó dắt ngựa đến phía sau.

Tâm tư bay xa trong chốc lát bị kéo về, Mộ Sanh lẳng lặng xóa chúng nó đi, quay phía sau gật đầu một cái, tiếp nhận dây cương, dẫm lên chân đạp, lên ngựa gọn gàng.

Vì hôm nay ra khỏi thành nghênh đón Tề Vương xa giá, đường xá có chút xa, Mộ Sanh liền buông kiệu mà tự cưỡi ngựa đến. Nhưng tiếc tối hôm nay, khó tránh việc uống rượu, nếu cưỡi ngựa sẽ không thích hợp.

Mộ Sanh hồi phủ, tẩy đi một thân bụi trần, lại thay đổi vóc người thành nhu quần chất vải nhẹ nhàng, thêu hoa văn phức tạp, như vậy thoải mái mà không mất đi nghiêm trang.

Sau khi rửa mặt, cách lúc mở yến còn chút thời gian, Mộ Sanh đi vào thư phòng, bên trong bàn dài cũ lấy ra một hộp tráp gỗ, mở ra, bên trong là một tờ ngân phiếu tổng cộng ba vạn lượng bạc trắng. Một năm bổng lộc của nàng là một ngàn thạch, bổng sao ba trăm quán, đổi thành bạc ước chừng là một trăm tám mươi hai. Một trăm tám mươi hai, đủ cho nàng dư dả sống một năm. Tuy nhiên, thu nhập của nàng không phải chỉ có bổng lộc của triều đình, Bạc gia còn có chút đất ruộng cửa hàng, cửa hàng cho thuê, đất ruộng làm thuê, cuộc sống của nàng khá là giàu có.

Nhưng Triệu Thành cùng Lâm Đàm, Hoàng Vĩnh Tể chi vô cùng mạnh tay cũng làm cho nàng mở mang tầm mắt, ba vạn hai, cũng đủ cho một nhà bách tính bình thường không lo áo cơm cả đời.

Thực sự là, thế nào cũng không thể tin được rằng bọn hắn là lương dân an phận làm việc.

Mộ Sanh yên lặng đỡ trán, lấy ra một quyển sách, viết một tờ giấy nợ, sau đó lấy từ bên trong tráp một phần ngân phiếu, gọi Bạc Lâm tới nói: "Ngươi đi mua chút đất ruộng, cần phải đối diện biển."

Bạc Lâm không hiểu nói: "Đất ruộng đối diện biển bị nước biển thấm vào, không trồng được hoa màu, Phủ Quân..."

Mộ Sanh chau mày: "Kêu ngươi đi thì đi! Ta tự có ý tưởng."

Bạc Lâm vội vã nói đúng.

Trì hoãn một phen, sắc trời dần tối. Mộ Sanh sửa trang phục một chút, liền đi ra cửa.

Trên yến, người của các phủ ở quận Lâm An đều đến rồi, nha môn muối chính Tuần Diêm Sứ Mẫn Thế Kiệt cũng đến rồi.

Mẫn Thế Kiệt là một người nhã nhặn ngoài bốn mươi, mặt mày mang ý cười ôn hòa, như một khối ngọc góc cạnh được mài mòn qua năm tháng, hòa hợp bóng loáng, khiến cho người nhìn cảm thấy dễ thân. Hắn làm Tuần Diêm Sứ bảy năm, nhờ am hiểu muối sự nên được tiên đế phái đến Giang Nam, sau đó Hoàng Đế vẫn không động tay đến, liền nghĩ hơi động không bằng một tĩnh nên hắn làm ở vị trí này đến hôm nay.

Mộ Sanh đánh giá hắn vài lần, không khỏi âm thầm cảnh giác, loại khí chất ôn nhã êm dịu trên người Mẫn Thế Kiệt làm cho nàng nhớ tới một người—— Bùi Bá An.

Người này khó đối phó. Nếu hắn biết điều thì tốt, nếu không sợ là lại có một đợt sóng nữa. Mộ Sanh thầm nghĩ.

Cụng chén cạn li, nụ cười Mẫn Thế Kiệt cực kì ổn. Trên yến thoáng đề cập tới mục đích đoàn người Tề Vương xuôi nam, Mẫn Thế Kiệt đều mỉm cười nghe, lại chính nghĩ thản nhiên nói: "Hạ quan tuy rời xa kinh thành, nhưng cũng là thần tử của bệ hạ, tất nhiên tuân theo chiếu bệ hạ ban, phàm là thánh ý của bệ hạ, không thể không tuân theo. Nếu như điện hạ có gì sai phái, xin cứ việc phân phó là được, hạ quan có chết cũng không chối từ!"

Tề Vương thỏa mãn gật đầu, có Tuần Diêm Sứ giúp đỡ, sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhờ một đêm tiệc rượu này, lập trường của quan lại Lâm An cũng sờ được bảy tám phần.

Ban ngày mặt trời chiếu rọi, vào đêm đột nhiên bắt đầu mưa.

Mưa thu phát lạnh, mưa bụi tinh tế đập vào mặt, lông tơ gập ghềnh nhấp nhô dựng thẳng trên cánh tay.

Vì trận mưa thu thình lình xảy ra này, tiệc tối liền tàn sớm một chút.

Mọi người nhìn Tề Vương rời đi, rồi chiếu theo chức quan lớn nhỏ mà trước sau lên kiệu rời đi. Mộ Sanh và Mẫn Thế Kiệt cấp bậc ngang nhau, hai người cùng ra ngoài.

Cỗ kiệu hai nhà dừng ngang hàng, kiệu phu thấy đại nhân của mình đi ra, vội vã nâng kiệu, cẩn thận vén màn kiệu lên.

"Mẫn đại nhân, cáo từ." Mộ Sanh chắp tay nói.

Mẫn Thế Kiệt gật đầu nói: "Ngày mưa đường trơn, Phủ Quân đi chậm thôi."

Mộ Sanh cười, đang muốn khom người vào kiệu, chợt nghe sau lưng Mẫn Thế Kiệt như tự nói với mình: "Trận mưa này, nói mưa liền mưa, cũng không biết lúc nào có thể dừng lại. Chúng ta có ô có kiệu thì không sợ, chỉ là khổ bách tính, năm ngoái mới vừa thiên tai."

Mộ Sanh sững người lại, rồi thong dong tự nhiên lên kiệu.

Mẫn Thế Kiệt sẽ không vô duyên vô cớ mà đột phát cảm khái, bên trong tất có thâm ý. Mộ Sanh ngồi ở bên trong kiệu cân nhắc cả đường về. Mưa, kiệu và ô, bách tính, hẳn là có liên quan.

Chẳng lẽ là ám chỉ có người muốn ra tay trên người bách tính? Mộ Sanh sáng tỏ.

Không giống với nàng đang chăm chú suy nghĩ, Mẫn Thế Kiệt nói xong lời hư hư thật thật kia liền ung dung tự tại.

Trở lại Mẫn phủ, lính gác cửa liền tiến lên trước thấp giọng nói: "Đại nhân, Chu đại nhân ở trong hậu viện đã lâu."

Mẫn Thế Kiệt hơi nhíu mày, có điều sắc mặt lại bình thường trong nháy mắt, thản nhiên đi vào.

Chỗ công đường đang có một thân lăng la nam tử buồn bực đi qua đi lại, vừa thấy hắn đi vào liền vội vàng đuổi lên hai bước, bái một cái: "Mẫn đại nhân."

Mẫn Thế Kiệt cười nói: "Trời đã muộn, Hiếu Thành sao lại đến? Đến, ngồi xuống nói." Dứt lời, liền tự đi đến.

Thái độ của hắn trầm ổn nhu hòa, vô cùng động viên tâm tình kinh hoảng buồn bực của Chu Hiếu Thành.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Chu Hiếu Thành trầm mặt, nói: "Đại nhân gặp Tề Vương? Ra sao? Lúc này triều đình muốn làm tới mức nào?"

Trong tay các quan viên ở các muối thương ai không có chút không sạch sẽ? Ngày xưa cơm ngon rượu say, sống quá thống khoái, một khi người của triều đình tới thì ai cũng như chim sợ cành cong. Trong lòng Mẫn Thế Kiệt xem thường, trên miệng ôn hòa nói: "Bất luận triều đình làm đến nông nỗi nào, ngươi ta vẫn nghe theo phân phó của Tề Vương, dưới bầu trời này đất nào không phải đất của thiên tử, trên đất này dân nào mà không phải là dân của thiên tử, ngươi ta chẳng lẽ còn có thể kháng mệnh không làm?"

Chu Hiếu Thành nhíu mày lại, vừa khiếp đảm vừa lấy lòng: "Tuy nói như vậy, lỡ như vạn nhất Tề Vương muốn gϊếŧ gà dọa khỉ? Không phải ai cũng thông suốt như đại nhân, vạn nhất nháo lên..."

"Nháo lên có thái thú, có thứ sử, dù vô dụng cũng có những muối thương kia, Hiếu Thành sợ cái gì?" Mẫn Thế Kiệt cười lắc lắc đầu, "Ngươi và ta ở Giang Nam nhiều năm, cúc cung tận tụy vì triều đình, không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ là thánh nhân, sao không thương cảm một lòng trung thành vì dân vì nước của chúng ta?"

Chu Hiếu Thành không nghe lọt tai cái gì khác, chỉ nhớ rõ dù có muốn gϊếŧ gà dọa khỉ cũng không cần hắn đi làm con gà kia. Hắn nuốt nước bọt một cái, nói: "Đại nhân..."

Mẫn Thế Kiệt vung vung tay: "Chính là cần các muối chính đồng lòng, đồng thời vì bệ hạ phân ưu, Hiếu Thành không cần thiết phải buồn lo vô cớ."

Chu Hiếu Thành hơi ngưng lại, chắp chắp tay nói: "Vâng, hạ quan tuân mệnh."

Sắc trời đã tối, còn không đi sẽ tới giới nghiêm. Chu Hiếu Thành đang muốn xin cáo lui, liền nghe được có tôi tớ đến báo rằng Lâm Đàm đến rồi.

Sao hắn lại đến muộn như vậy? Mẫn Thế Kiệt nghĩ đến Uyển Nương, hỏi một câu: "Một mình hắn đến?"

"Vâng, ngay cả tôi tớ cũng không mang."

Mẫn Thế Kiệt vừa nghĩ, nói: "Mời hắn vào."

Chu Hiếu Thành hiểu rõ, vội hỏi: "Hạ quan tạm thời tránh một chút."

Mẫn Thế Kiệt liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu.

Lâm Đàm hành động rất nhanh, từ cửa chính đi vào, ba chân bốn cẳng đi tới trước đường. Mẫn Thế Kiệt đứng dậy, bước ra hai bước nói: "Lâm gia."

"Sao dám." Lâm Đàm cung kính khiêm tốn cúi đầu chào, "Xin chào đại nhân. Đêm khuya quấy rầy, thực sự là áy náy."

Mẫn Thế Kiệt cười lắc lắc đầu, một phát bắt được cánh tanh Lâm Đàm, oán trách nói: "Giao tình của ngươi và ta, sao còn cần nghi thức xã giao này? Ngươi muốn tới thì tới, Mẫn phủ của ta không có gì khác, nhưng một chén trà dù sao vẫn đáp ứng nổi." Vừa nói vừa vung tay, chỉ chốc lát sau liền có tỳ nữ bưng trà lên.

Hắn vẫn thân cận như trước, Lâm Đàm càng không dám xem thường, năm năm bọn họ quen biết, Mẫn Thế Kiệt xưa nay chưa từng bị thiệt thòi. Nâng chén trà lên, nhẹ nhàng khuấy lá trà một vòng, từ từ uống một hớp, ấm áp nước trà tỏa ra nhiệt lượng từ dạ dày, lan tràn đến toàn thân.

"Trà ngon." Lâm Đàm khen.

Mẫn Thế Kiệt cười cợt, nói: "Ta trả Uyển Nương về cho ngươi." Lâm Đàm vội vã muốn mở miệng, Mẫn Thế Kiệt liền làm một động tác dừng, nói: "Đừng nóng vội, cũng đừng đa tâm, ta không có ý tứ gì khác. Chẳng qua là Uyển Nương hầu hạ ta ba năm, tận tâm tận lực, đến hiện tại tuổi nàng cũng không nhỏ, cũng không thể tiếp tục trì hoãn..."

Mỗi một chữ hắn nói, như một thanh đao khắc ở trong lòng Lâm Đàm.

"Vốn định để nàng tự phối, cũng giúp nàng bình an sống qua nửa đời sau, nhưng vừa nghĩ Uyển Nương vốn là người của ngươi, ta không tiện tự chủ trương nhỉ? Liền trả nàng về cho ngươi."

Lâm Đàm châm chước nói: "Thời trẻ ta đã đưa khế thân của Uyển Nương đến phủ, nàng từ lâu đã là người của đại nhân, tất nhiên là đại nhân tự tính toán."

Mẫn Thế Kiệt sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chỗ nào? Khế thân cũng chỉ là một tờ giấy, sao bù đắp được tình cảm của người."

Trong lòng Lâm Đàm cấp tốc suy nghĩ: "Đại nhân thương tiếc Uyển Nương, thực sự là phúc phận của nàng."

Mẫn Thế Kiệt khẽ cười thành tiếng: "Ta thương tiếc nàng sao? Nàng nên cảm ơn ngươi đã mua nàng từ nơi khói hoa kia, miễn đi cái vận mệnh thưa thớt thành bùn của nàng."

Lại khiến hắn nhìn ra rồi. Lâm Đàm lạnh cả tim, nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, hắn vội vàng kéo lên tinh thần, nói: "Tuy nói vậy, nhưng ba năm nay đều nhờ vào đại nhân chăm sóc, bây giờ tuy Uyển Nương không ở bên người đại nhân nhưng sau này cũng sẽ cảm niệm ân tình đại nhân."

Nói đến đó, trong lòng cả hai người đều nắm chắc rồi.

Mẫn Thế Kiệt vui vẻ nói: "Đưa Uyển Nương trở lại thì lại quên đưa nàng khế thân mang về, ngươi đến rồi thì đỡ cho ta phải đi một chuyến."

Tâm trạng Lâm Đàm rất khó chịu, bưng gương mặt tươi cười nói: "Làm phiền đại nhân."

Rất nhanh, liền có tỳ nữ đưa một cái hộp gỗ tới, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm.

Lại để cho lão hồ ly này xếp đặt cả đường, nhưng việc liên quan tới Uyển Nương, dù cho biết rõ là cạm bẫy, Lâm Đàm cũng không thể không bước vào. Hắn nhẫn tâm đứng lên nói: "Là do ta, cảm ơn đại nhân mấy năm qua nhọc lòng chăm sóc." Dứt lời, cung cung kính kính khom người bái một cái.

Đợi hắn cúi eo đến chỗ thấp nhất, Mẫn Thế Kiệt đến nâng hắn dậy, hắn nắm lấy hộp gỗ kia nhưng không lập tức đưa cho Lâm Đàm, trong miệng trịnh trọng nói: "Khế thân cho ngươi, sau đó, ngươi với ta không còn ràng buộc."

Lâm Đàm nở nụ cười, tiếp nhận bằng hai tay: "Ta rõ ràng."

Nói ra những lời uy phong, cũng xong chuyện. Lâm Đàm không ở thêm, đã lập tức đi rồi. Mẫn phủ này, hẳn là hắn sẽ không bao giờ đi vào nữa.

Chu Hiếu Thành đi ra từ phía sau tấm bình phong, trên mặt như suy nghĩ gì nói: "Lâm Đàm này, hắn hẳn là không minh bạch ý của đại nhân nhỉ?"

Mẫn Thế Kiệt cấp tốc lóe ra một tia căm ghét trong mắt, nhưng trên miệng vẫn kiên trì duy trì: "Hắn nhiên là hiểu. Cầm lên được, thả xuống được, cũng khó trách hắn chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã làm ăn được tới quy mô bây giờ." Hắn trả Uyển Nương về với chủ ý là để lo cho thân mình, sau khi thủ sẵn khế thân, lại để Lâm Đàm tự mình đến bảo đảm, sau đó sẽ không nói cái gì không nên nói, giao thiệp của bọn họ cũng không phải một hai ngày, hắn nghĩ gì Lâm Đàm tất nhiên là rõ ràng, mà hắn cũng rõ đáp ứng đồng nghĩa với cái gì, nhưng vì tấm khế thân kia hắn vẫn là gồng xuống.

Thấy Chu Hiếu Thành đầy mặt khiếp sợ, Mẫn Thế Kiệt nhàn nhạt nói: "Chỉ tiếc, anh hùng khó qua khỏi ải mĩ nhân."

Chuyện phát sinh trong đêm mưa thu này, cũng theo mưa thu hoàn toàn rơi vào bụi bặm.

Sáng sớm hôm sau, trời lại trong, bầu trời xanh lam sạch sẽ như vừa được rửa qua, vạn dặm không thấy mây. Thôi Vân Cơ phụng mệnh Tề Vương, đem công văn của quan doanh muối ăn đến các nha môn của muối thương và phủ thái thú, Mộ Sanh ngay lập tức lệnh người sao chép mấy bản dán trên cửa thành.

____________________

Hình như tuần trước mình quên đăng chương mới lên phải không nhỉ :"))? Cho mình xin lỗi mọi người nhé huhu chưa già đã lú lẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện