Trong những ngày nắng nóng điên cuồng của tháng bảy, không khí ở vườn trà bùng nổ giống như chảo nóng sôi sùng sục, lòng bàn chân ma sát tóe lửa trên mặt đường, chim bồ câu đậu trên rừng tre không hề kêu vang, ngay cả những cây trà cũng queo quắt chán chường giống như muốn chết, mà nông dân trồng trà phơi mình dưới cái nắng chói chang, ánh mắt căm giận tưới nước cho cây trà, nhanh chóng xắn tay áo khí thế ngất trời làm việc.

Qua hai ngày nữa sẽ về phủ Tĩnh An, Đường Chấn Đông ở nhà kho dọn dẹp lá trà. Thời tiết quá nóng, làm được mấy canh giờ thì toàn thân hắn đều là mồ hôi, lúc này nếu có hồ nước trước mặt, hắn sẽ không do dự mà nhảy xuống.

“Đường Chấn Đông, mau đến dọn đồ.” Một người nông dân trồng trà gọi hắn.

Đường Chấn Đông đến hỗ trợ. Có năm chiếc bao tải trên mặt đất, mấy người nông dân nhanh nhẹ dọn dẹp phần của mình, chỉ còn lại một chiếc bao tải lớn nhất, Đường Chấn Đông khom người khiêng đi, bao tải rất nặng, rất lâu hắn không khiêng nổi. Cúi người sờ vật bên trong, xác định không phải là lá trà, Đường Chấn Đông yên lòng, kéo bao tải đi về phía nhà kho. Đi được vài bước, hắn dừng lại nghỉ một chút, xoa mồ hôi trên mặt, rồi lại túm bao tải bước đi.

Trong thời tiết nóng bức, trên đường có người đến người đi nhưng ánh mắt họ lạnh lùng chỉ nhìn về phía trước.

Đường Chấn Đông kéo bao tải, vì quá cố sức mà gân xanh cũng lộ ra, lòng bàn tay đau nhức, nghĩ kiên trì một chút là xong, vì thế hắn cắn chặt răng đi về phía nhà kho, muốn đến nhà kho cho xong nhưng rốt cuộc không thể kéo được nữa.

Một đôi tay đột nhiên nắm lấy bao tải, cân nặng được giảm đi rất nhiều, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói thân thiết đầy truyền cảm, “Sao không có ai giúp ngươi?”

Đường Chấn Đông ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên thấy Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, sao ngươi lại đến đây?”

Mọi người trong nhà kho sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn Thượng Quan Cẩm. Khuôn mặt trắng nõn của hắn tuấn mỹ nhưng lạnh lẽo như băng, trong bóng mờ phản chiếu thật lớn không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn giống như một con sói hoang tràn ngập khí phách. Dưới ánh mặt trời chói chang, thân thể hắn cao lớn đẹp đẽ tựa ngọc, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tựa như bất chấp mùa đông gió lạnh tuyết lớn.

Đối với người trong vườn trà Thượng Quan Cẩm là nhân vật thần tiên. Ở thành Lạc Dương tất cả mọi người đều nghe tiếng hắn, rất nhiều người biết hắn là thủ phủ (nhà giàu nhất) trong thành, bạc không đếm xuể, thân thế hiển hách. Hắn muốn thứ gì thì sẽ có người hai tay dâng cho hắn, chỉ là người tận mắt thấy mặt hắn không nhiều, gặp qua hắn rồi thì không nhớ rõ, bởi vì hắn rất ít khi gần gũi nói chuyện với ai. Năm trước hắn đến vườn trà, Lý quản gia cũng đi theo thay Thượng Quan Cẩm xử lý việc trong vườn trà, vì thế Lý quản gia rất cao ngạo, dựa vào thanh thế của Thượng Quan Cẩm mà “cáo mượn oai hùm”. Lần này Thượng Quan Cẩm chỉ dẫn tạp dịch theo, nhìn dáng dấp của tạp dịch thì rõ hắn chỉ biết làm việc nặng, không ngờ lại làm cho Thượng Quan Cẩm quan tâm.

Từ Chung biết Thượng Quan Cẩm đối tốt với Đường Chấn Đông, cho nên giải thích mục đích đến đây với Đường Chấn Đông, “Chúng ta đến nhà kho để kiểm kê.”

Đường Chấn Đông gật đầu. Thượng Quan Cẩm quay đầu liếc mắt nhìn Từ Chung, bình thản hỏi, “Bên trong bao đựng cái gì vậy? Có vẻ rất nặng.”

Từ Chung sờ bao tải, nói, “Thiếu gia, đây là da thuộc để lại nơi chúng ta…” Dứt lời, hắn vội vàng gọi hai nông dân đến hỗ trợ. Loại da thuộc này rất nặng, một người không thể kéo toàn bộ bao tải.

Nông dân trồng trà thấy Thượng Quan Cẩm ở đây, chen lấn lên hỗ trợ trong khi trước đó thì tránh như sợ bị bệnh dịch hạch, thậm chí có kẻ còn mừng thầm vì đã ném việc nặng cho Đường Chấn Đông, dù sao Đường Chấn Đông làm không quen, đẩy việc nặng cho hắn cũng chẳng sao.

Sau khi da thuộc được kéo vào nhà kho, Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm đi xem hàng hóa. Xác định số lượng hàng không có vấn đề gì xong, Thượng Quan Cẩm liền dẫn hắn rời khỏi nhà kho. Dọc theo đường đi Thượng Quan Cẩm có vẻ muốn nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng vẫn cứ nuốt lại lời muốn nói mà trở lại nhà tre.

Nhiệt độ trong nhà tre rất mát mẻ, Thượng Quan Cẩm bước vào khách phòng.

Trong phòng tràn ngập mùi thức ăn thơm ngào ngạt, một vị phụ nhân đang đặt từng món đồ ăn tinh xảo lên bàn.

Phụ nhân mặt mày điềm tĩnh, trên dưới bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ thuần phác, thấy Thượng Quan Cẩm nàng vội vàng tiến đến hành lễ với hắn, “Thiếu gia, ngài đã về.”

Thượng Quan Cẩm thấy nàng, đáy mắt có chút ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục thái độ bình thường, “Sao a di lại đưa cơm?”

Nghe hắn gọi a di, phụ nhân cười cười, rót một chén trà đưa cho Thượng Quan Cẩm, “Mục cô nương bị bệnh, ta thay nàng mang cơm, không ngờ thiếu gia trở về sớm.” Nàng dừng một chút, nói tiếp, “Ta lấy nước cho ngài rửa tay.”

“Đã có người đi rồi.” Thượng Quan Cẩm uống một ngụm trà. Đường Chấn Đông thấy nàng đang bận rộn bưng đồ ăn nên đã đi lấy nước nóng. Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu nhìn phụ nhân, “Lần trước ngươi tặng bánh hoa cho ta, chưa kịp hỏi tên, ta phải gọi ngươi thế nào?”

“Tố Viện.”

Thượng Quan Cẩm lại hỏi tiếp, “Tố a di làm cơm sao?”

“Đúng vậy.” Tố Viện giật mình, sau khi hoàn hồn liền nói, “Ta là đàn bà nhà nông, cơm nước nếu không hợp khẩu vị xin thứ lỗi.”

Thượng Quan Cẩm tao nhã nói, “Cơm nước ăn rất ngon, đừng khách sáo như vậy.” Lại liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, “Thêm một đôi đũa nữa đi.” Mục cô nương biết có hai người ăn nhưng Tố a di lại không biết.

Tố Viện kính cẩn đặt thêm một đôi đũa, lơ đãng ngẩng đầu thấy Đường Chấn Đông bưng chậu nước vào, chợt kinh hãi, rùng mình, ngón tay nàng run rẩy, dường như cố gắng kìm nén mới không bật ra âm thanh.

“Dật Hoan! Sao ngươi lại ở đây!”

Khi gió êm sóng lặng thì tuyệt đối không được quên bão táp đã từng xảy ra. Chuyện không hẹn mà gặp sẽ phát sinh trong cuộc sống của mỗi người, sự xuất hiện của nàng là quà tặng của ông trời, mặc kệ hắn không mong muốn. Đường Chấn Đông sững sờ nhìn Tố a di, cảm xúc hỗn loạn.

Hiển nhiên Thượng Quan Cẩm bất ngờ nhiều hơn hai người bọn họ. Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông trầm mặc không nói, không gian lặng ngắt như tờ, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe.

Cuối cùng Tố a dì lên tiếng trước, “Dật Hoan, ta là nghĩa muội của mẫu thân ngươi, ngươi đã quên ta rồi sao?”

“Ta chưa từng quên ngươi.” Đường Chấn Đông không đành lòng nhìn vẻ mặt thương tâm của nàng, dù sao từ nhỏ Tố a di đối xử rất tốt với hắn, vì thế hắn quay đầu lại nói với Thượng Quan Cẩm, “Nàng là a di của ta, không ngờ sẽ gặp lại, ta có thể cùng nàng nói chuyện riêng được không?”

Ánh mắt suy tư của Thượng Quan Cẩm đảo qua người Tố a di, lại nhìn vẻ bí ẩn của Đường Chấn Đông, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi. Đường Chấn Đông biết trong lòng hắn nghĩ gì, cúi đầu nói, “Đợi lát nữa ta giải thích cho ngươi.”

Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, mặc dù trên mặt không chút vui cười, vẫn cứ phất tay về phía bọn họ, “Đi đi.”

Đường Chấn Đông kéo Tố a di rời khỏi khách phòng, ngồi xuống bàn đá trong sân. Sau đó trao đổi tình hình mấy năm nay với nàng, hắn biết được trượng phu của a di làm việc ở vườn trà, nàng đến hỗ trợ, thuận tiện mang theo nhi tử.

Bởi vì tay nghề tốt nên nàng phụ trách nấu nướng trong vườn trà. Gần đây nàng biết được thiếu gia đến, cơm nước đều chuẩn bị chu đáo, để Mục cô nương trong vườn mang đến, nhưng Mục cô nương hôm nay khó chịu, nàng mới đến giúp đưa cơm, không ngờ vô tình gặp được hắn. Nhưng mà, chỉ cần ở vườn trà thì đã định trước là sẽ gặp nhau.

Ngày ấy trên núi nhìn thấy nàng hắn cứ tưởng mình nhìn nhầm rồi, sau lại ăn bánh hoa sở trường của nàng, trong lòng có cảm giác đó là Tố a di nhưng không thể khẳng định. Lúc nàng lập gia đình theo trượng phu đến nơi khác sinh sống, sau khi phụ thân hắn qua đời hắn cũng chưa từng gặp lại nàng.

Tố Viện nhìn vết sẹo xấu xí trên mặt Đường Chấn Đông, nước mắt tràn lên, “Mấy năm nay ngươi đi đâu? Sao lại biến thành như vậy?”

Đường Chấn Đông biết nàng quan tâm lo lắng cho mình nên không nói đến chuyện đã xảy ra, chỉ bảo với nàng, “Ta làm việc ở phủ Tĩnh An, ngươi đừng lo lắng cho ta.” Dứt lời, hắn ngẩng đầu hỏi, “Ta biến thành như vậy, a di vẫn nhận ra?”

Tố Viện nhìn hắn, “Lúc gọi ngươi vẫn chưa thể xác nhận, nhưng thấy ánh mắt của ngươi thì biết là ngươi, ánh mắt của ngươi không che giấu được chuyện gì.”

Đường Chấn Đông ngơ ngẩn, ớn lạnh đột ngột truyền qua sống lưng, hắn cho rằng dung mạo đã không còn, mọi người sẽ không nhận ra hắn, không ngờ Tố a di lại nhận ra, nhưng nàng là đặc biệt, không giống với người khác.

Tố Việt nhìn khuôn mặt thoắt đen thoắt trắng của Đường Chấn Đông, cảm giác được hắn có nỗi niềm khó nói, không khỏi lo lắng hỏi, “Có phải ta quá đường đột không, trước mặt thiếu gia gọi ngươi, ngươi theo ta ra nói chuyện không ở cạnh hầu hạ hắn, hắn có thể tức giận không?”

Mặc dù tầng tầng điệp điệp trăm mối ngổn ngang trong lòng, Đường Chấn Đông vẫn tươi cười, thoải mái nói, “Không đâu, thiếu gia không phải là người như vậy.” Trò chuyện cùng Tố a di vài câu, tiễn nàng rời khỏi nhà tre, sau đó hắn quay người trở lại khách phòng.

Ngồi trong khách phòng Thượng Quan Cẩm giống như một ngọn núi tuyết lạnh lẽo, ánh mắt nhìn hắn tựa như gió lạnh thổi vào mùa đông, con ngươi màu đá vỏ chai tràn đầy bông tuyết trắng, “Nếu như không gặp Tố a di, ngươi còn muốn lừa gạt ta đến bao giờ?”

Đường Chấn Đông quỳ phịch xuống sàn nhà, “Không phải ta muốn giấu diếm.”

“Hôm nay nếu không phải là ta, ngươi có khả năng bị trói gô cổ.” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm mạnh mẽ đanh thép, giống như hòn đá khổng lồ phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng, cái tên là giả thì còn có gì chân thật.

Đường Chấn Đông cười chua xót, “Ta không ngờ lại gặp nàng…”

“Tên thật của ngươi là Dật Hoan?” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm lập lòe nhìn hắn.

Đường Chấn Đông nhanh chóng đáp, “Dật Hoan là tên nhi đồng của ta.”

Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm trở nên hòa hoãn. Cách đây không lâu đã điều tra thân thế của hắn nhưng không điều tra được, không nghĩ đến việc hắn đổi tên, như vậy Thương Quan Cẩm đã hiểu tại sao điều tra hắn khó khăn đến thế, nhưng ngoài ra, chắc là còn có nguyên nhân khác.

“Tại sao lại phải đổi tên?” Hắn hỏi.

Đường Chấn Đông cúi đầu, lông mi dài như cánh quạt giấy rũ xuống, giấu diếm tâm sự sâu xa không thể nói ra, “Phụ thân ta chết sớm, mẫu thân nuôi ta rất khổ cực, làm việc cật lực chống đỡ cả gia đình, hiếm khi có được thì giờ nghỉ ngơi để cho ta ăn. Ta biết mẫu thân vất vả, nên rất ngoan ngoãn, rất chăm chỉ cố gắng đọc sách, nhưng đầu óc quá kém, thành tích không có tiến triển.”

Ánh mắt Thượng Quan Cẩm phức tạp nhìn Đường Chấn Đông, không khí cuồn cuộn trong ngực dường như sôi lên sùng sục, lần đầu tiên nghe hắn kể chuyện quá khứ cho nên chỉ lẳng lặng mà nghe.

Đường Chấn Đông im lặng một lát sau đó nói tiếp, “Sau đó mẫu thân lao lực quá sức mà bị bệnh, những đồ đạc trong nhà đều bán đi lấy bạc mua dược, nhưng bệnh tình của mẫu thân không đỡ hơn. Ta thấy mẫu thân ốm đau đến tiều tụy, rất sợ nàng có ngày sẽ rời bỏ ta, phu tử nói lấy máu trị bệnh, hiếu thuận sẽ làm cho Bồ Tát cảm động, thì sẽ chữa khỏi cho người thân. Ta trốn mẫu thân cắt thịt lấy máu trên cánh tay trộn với dược đun lên, nhưng mẫu thân vẫn qua đời.”

Thượng Quan Cẩm khiếp sợ nhìn Đường Chấn Đông, tim giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm qua, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Vùng xung quanh lông mày của Đường Chấn Đông nhăn lại, thân ảnh màu xanh dưới ánh mặt trời chói chang có vẻ yếu ớt, “Nghèo túng không thân thích, sau khi mẫu thân qua đời, không ai bằng lòng nhận nuôi ta. Năm ấy ta mười tuổi, dựa vào chút lương thực sót lại trong nhà mà sống. Thế nhưng sau vài đợt giông bão nổi lên vào ban đêm, căn nhà lâu không tu sửa cũng đổ sụp, ta trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Đói bụng, một đường rời khỏi nhà, thấy người ăn cơm trong quán ăn, chân mọc rễ không thể cử động, lão bản thấy liền đánh đuổi ta. Ta thật sự không đi được, ngồi ở ngay cửa quán ăn, sau đó đói đến ngất xỉu. Lão bản hỏi tình huống của ta, biết chỉ cần có cơm ăn việc nặng gì cũng làm, liền giữ ta ở lại làm việc, cảm thấy cái tên Dật Hoan quá đàn bà, nên sửa lại tên gọi.”

Trong lòng Thượng Quan Cẩm tràn ngập chua xót, thương tiếc nâng Đường Chấn Đông đứng dậy, “Đứng lên đi, dưới đất rất lạnh.”

Đường Chấn Đông không hề động đậy, vẫn quỳ như cũ mà nói, “Cha ta là Dật Tự Bối, mong muốn về già có con gái hầu hạ chăm sóc, để hắn có thể hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ, đáng tiếc hắn chết sớm, đối với ta mà nói, có cái tên như vậy rất khó chịu…”

“Đường Chấn Đông.” Vai đột nhiên bị tóm lấy, tầm mắt Đường Chấn Đông di chuyển theo bàn tay trắng nõn, thấy đôi bàn tay ấy siết chặt bờ vai hắn. Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu nhìn vào con ngươi hắn, nghiêm túc nói, “Đừng giải thích nữa.”

“Như vậy…” Đường Chấn Đông do dự hỏi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ bí mật giùm ngươi.” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm sâu thẳm, nhìn vào trái tim hắn, “Nhưng phải có thù lao, ta muốn lấy một thứ.”

“Thứ gì vậy?”

“Ta muốn hôn ngươi.” Thượng Quan Cẩm tiếp cận hắn, cả người tỏa ra hơi ấm đè lên Đường Chấn Đông.

Đường Chấn Đông run sợ, cảm giác ngón tay tóm hai vai hắn siết chặt hơn, độ mạnh gia tăng làm hắn vô thức giãy dụa. Chiếc đầu bị bàn tay to vững vàng cố định, hắn còn chưa kịp hoảng hồn, đôi môi đã bị một đôi môi khiêu gợi khác bao phủ…

Trong chớp mắt đầu óc Đường Chấn Đông trống rỗng, khiếp sợ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, nhìn hàng lông mi dày tạo thành hai bóng mờ dưới đôi mắt, nhìn ngọn lửa bập bùng trong con ngươi đen bóng. Hơi thở nóng rực làm bỏng da thịt phả vào mặt, đầu ngón tay có lớp chai mỏng chạm vào gương mặt hắn, đôi môi nhẹ nhàng bị ngậm vào, hành động không nên xảy ra giữa nam nhân khiến cơ thể Đường Chấn Đông cứng ngắc.

“Hé miệng.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn dập dờn trên môi, nhanh chóng rót vào bộ não trống rỗng.

Đường Chấn Đông phục hồi tinh thần, kinh hoàng tránh né Thượng Quan Cẩm, giơ tay đẩy hắn ra, “Buông ta ra!”

Thượng Quan Cẩm thương tiếc nhìn dáng dấp sợ hãi mà vô cùng bất lực của Đường Chấn Đông, cố sức ôm hắn vào trong vòm ngực rộng lớn, khẽ liếm làn môi hồng nhạt xinh đẹp của hắn, dịu dàng tựa như sợ hù dọa hắn, “Đừng sợ, ta chỉ muốn hôn ngươi mà thôi.”

“Trừ cái này ra, yêu cầu khác ta đều đồng ý.” Đường Chấn Đông căng thẳng đến mức da đầu tê dại, muốn dùng võ lực thoát khỏi ràng buộc nhưng hắn phát hiện làm thế nào cũng không động đậy được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện