Đường Chấn Đông kinh ngạc trừng to mắt, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, hắn bị hôn. Môi của Thượng Quan Cẩm mang theo vị ngọt lành lạnh của nước, đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt trườn vào, cuồng nhiệt khuấy đảo trong miệng hắn, say mê cuốn lấy lưỡi hắn, tùy ý liếm mút, mạnh mẽ đến mức môi lưỡi của Đường Chấn Đông bắt đầu tê dại.

Thượng Quan Cẩm khẽ rời môi đi, để cho hắn có cơ hội hít thở, sau đó tiếp tục hôn môi hắn. Môi hai người dán vào nhau vô cùng thân mật, đầu lưỡi hồng ẩm ướt trượt giữa hai cánh môi. Đường Chấn Đông không kịp nuốt nước bọt, chất dịch lỏng tràn ra ngoài khóe môi hắn, đầu lưỡi đỏ hồng của hắn bị liếm, Thượng Quan Cẩm lần nữa ngậm đôi môi khiêu gợi của Đường Chấn Đông.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Đường Chấn Đông, Thượng Quan Cẩm chỉ muốn ôm chặt hắn, hôn hắn, ôm hắn, để xác nhận hắn đang trong vòng tay của mình, tại sao mình lại lo lắng cho hắn đến thế… hận không thể làm hắn hòa tan vào cơ thể mình, như vậy Thượng Quan Cẩm sẽ không còn lo lắng và bất an, ai cũng không thể dễ dàng cướp Đường Chấn Đông từ hắn! Nụ hôn sâu và dài làm hơi thở của cả hai bên trở nên gấp gáp và nóng bỏng, tựa như ngọn lửa bùng cháy, Đường Chấn Đông bị hôn cho toàn thân nhũn ra, ham muốn khiến cơ thể nóng rực. Bàn tay của Thượng Quan Cẩm chạm vào đâu, da thịt hắn đều cháy lên. Khi ***g ngực trần tiếp xúc với không khí lạnh lẽo và cặp mắt rực lửa của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông thở hổn hển túm lấy Thượng Quan Cẩm, “Ưm… Không phải chỉ hôn thôi sao…”

“Hôn xong, đương nhiên phải tiếp tục.” Thượng Quan Cẩm dùng tay ép tay của Thượng Quan Cẩm lên đỉnh đầu, sau đó kéo đai lưng của hắn xuống, xiêm y dần dần lộn xộn, chỉ trong chốc lát y phục rơi lả tả trên mặt đất.

Đường Chấn Đông nghe thấy tiếng thở nặng nề của Thượng Quan Cẩm, cảm giác được cơ thể đang đè lên hắn tỏa ra hơi ấm mãnh liệt, chỗ cổ bị chiếc lưỡi ấm ướt và nóng ấm liếm qua run lên, từ xương quai xanh của hắn trượt xuống ngực. Đường Chấn Đông mất tự nhiên mà giãy dụa, bàn tay còn lại của hắn bị đôi tay trắng nõn bó buộc, không tốn nhiều sức áp lên đỉnh đầu, ngay sau đó đôi môi ướt át ngậm lấy đầu nhũ của hắn.

Những sợi lông trên cơ thể Đường Chấn Đông dựng đứng cả lên, “Đừng… Không được…”

Thượng Quan Cẩm cắn điểm nổi lên trước ngực hắn tựa như phải cắn dứt mới được, phát hiện cơ thể Đường Chấn Đông run rẩy, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đầu nhũ ửng đỏ nhô ra, tỉ mỉ phác họa hình dạng của nó, bừa bãi khiêu khích. Đôi bàn tay ngọc cố sức vuốt ve những đường cong trơn nhẵn trên cơ thể dẻo dai, môi lưỡi rời khỏi đầu nhũ bị gặm cắn đến đỏ sậm và ẩm ướt, lướt thẳng từ ngực xuống bụng…

Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy làm cơ thể Đường Chấn Đông muốn nổ tung, lại một làn sóng khác đánh vào cơ quan cảm giác của Đường Chấn Đông, hắn hơi chóng mặt nhắm mắt lại, trong sự mơn trớn càng thêm dữ dội mà thở dốc gấp gáp, sau đó dường như muốn Đường Chấn Đông cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của Thượng Quan Cẩm, khí quan tràn ngập sự xâm lược của hắn chặt chẽ ép vào bắp đùi Đường Chấn Đông, ma sát đầy lôi cuốn. Đường Chấn Đông cảm thấy thẹn thùng mà rụt chân lại, “Ư… Không…”

“Không phải là ngươi cũng có cảm giác sao.” Âm thanh nhuộm đầy *** khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu Đường Chấn Đông, ngay sau đó, bàn tay to lớn mạnh mẽ cầm lấy đầu gối hắn, khiêu gợi đẩy sang một bên, đùi phải của hắn cũng đổ xuống. Bộ phận bí ẩn nhất của cơ thể không hề che dậy phơi bày trong không khí, phân thân dựng đứng giữa hai chân, da thịt trong bắp đùi bởi vì đột nhiên bị kéo mà càng căng lên, lối vào phía sau cũng co lại chặt chẽ, run rẩy mơ hồ…

Thượng Quan Cẩm hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử thâm thúy lóe ra sự nguy hiểm. Đường Chấn Đông lạnh người muốn vùng vẫy đứng lên, bị Thượng Quan Cẩm cưỡng chế ngăn chặn, đôi bàn tay nóng rực bất ngờ nắm lấy dục vọng giữa hai chân hắn.

“A…” Hơi thở của Đường Chấn Đông thoáng chốc rối loạn, vòm ngực phập phồng kịch liệt.

“Đừng lộn xộn, ta sẽ khiến ngươi thoải mái.” Thượng Quan Cẩm liếm mồ hôi trên khuôn mặt Đường Chấn Đông, vuốt ve âu yếm đầy kỹ xảo, khí quan mẫn cảm của Đường Chấn Đồng ào ạt chảy ra chất lỏng dính dấp, ngón tay thô ráp của Thượng Quan Cẩm bắt đầu *** đãng chơi đùa đầu đỉnh yếu đuối.

“A… Dừng tay… A…” Khiêu khích quá mức trắng trợn làm Đường Chấn Đông gian nan giãy dụa, muốn thoát khỏi tình trạng vô cùng xấu hổ này, nhưng hắn vẫn bị Thượng Quan Cẩm cứng rắn ngăn chặn chân tay, buộc phải tiếp nhận hành động kích thích *** ở trên người mình.

Thượng Quan Cẩm nhìn chòng chọc vào Đường Chấn Đông bị chết chìm trong ***, phân thân dưới thân sưng đến phát đau, hận không thể lập tức xỏ xuyên qua hắn. Lúc này hắn vô cùng quyến rũ, dục vọng của hắn được âu yếm càng trở nên cương cứng, thân thể *** mỹ giãy dụa theo động tác của Thượng Quan Cẩm, miệng hắn thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ đầy gợi cảm. Phát hiện hắn gần đạt đến đỉnh, Thượng Quan Cẩm vội vàng vuốt ve cái mông rắn chắc và đầy đặn của hắn, trong khi hắn bị khoái lạc phía trước làm cho mất ý thức thì Thượng Quan Cẩm không hề báo động đâm vào lỗ nhỏ chặt sít.

“A!” Đường Chấn Đông khó chịu a một tiếng, cảm giác có vật lạ xâm nhập vào cơ thể thật sự quái dị.

Thượng Quan Cẩm lo làm hắn bị thương, ngón tay mới đi vào chỉ chậm rãi co rút, cảm giác được vách ruột phía trong khẩn trương co vào, đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Cẩm trượt theo bắp đùi của Đường Chấn Đông để ở trước lối vào.

“Ngươi…” Đường Chấn Đông hiểu ý muốn của Thượng Quan Cẩm, tóc gáy chợt dựng thẳng, muốn chống khuỷu tay lên ngăn cản cử động của hắn.

Thượng Quan Cẩm nhấc lưng Đường Chấn Đông lên, quay cả người hắn nằm sấp xuống giường, ngay sau đó đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên bộ phận vô cùng xấu hổ. Cảm giác vừa nóng lại vừa ngứa khiến hơi thở Đường Chấn Đông rối loạn, hắn bất an giãy dụa, rồi lại bị Thượng Quan Cẩm cương quyết ấn về chỗ cũ, vững vàng tóm chặt thắt lưng hắn. Chỗ xấu hổ đó bị đầu lưỡi liếm qua liếm lại, sau đó Thượng Quan Cẩm tiến đầu lưỡi vào trong lỗ nhỏ chật hẹp, ác ý đùa bỡn.

“Đừng… Đi ra ngoài…” Đường Chấn Đông lúng túng lắc đầu, muốn chạy trốn nhưng bàn tay túm chặt lấy thắt lưng hắn kìm kẹp không cho hắn trốn thoát, bị liếm láp đến mức hắn khó có thể chịu nổi thì đầu lưỡi hồng nhạt rời khỏi cơ thể hắn, ngón tay thon dài mảnh dẻ xuyên vào lỗ nhỏ chật hẹp mà mở rộng, ngón tay và đầu lưỡi liên tục khuấy động, tiếng nước ướt sũng vang lên không ngừng dưới thân. Đường Chấn Đông cảm thấy nhục nhã sắp khóc thì Thượng Quan Cẩm mới dừng động tác đùa bỡn nơi riêng tư của hắn lại.

Tiếp theo hai chân Đường Chấn Đông bị tách ra đến cực độ, một vật cứng sẵn sàng phát động chống trước lối vào ẩm ướt, chậm chạp xâm nhập vào đường ruột chật chội, sau đó không cho hắn cơ hội thích ứng, mạnh mẽ di chuyển.

“A!” Đường Chấn Đông bị va chạm điên cuồng làm cho thở dốc liên tục, bởi lẽ việc mở rộng và bôi trơn trước đó không phải quá mạnh mẽ, nên cường độ mạnh và vật cứng thô to chôn trong cơ thể khiến hắn có cảm giác khó thở.

Hai cơ thể nhấp nhô lên xuống trên chiếc giường đơn, cả người ướt đẫm giống như vừa từ trong hồ nước bước ra. Đường Chấn Đông nằm trên đệm, hai chân mở rộng mà rên rỉ liên hồi. Thượng Quan Cẩm nâng hông Đường Chấn Đông lên, thô bạo ra vào trong cơ thể hắn. Vận động nguyên thủy khiến khoái cảm mãnh liệt dâng lên khắp người Thượng Quan Cẩm, da thịt nóng như lửa, nhịp tim tăng nhanh, cơ thể lạnh lẽo nhận được hơi ấm chưa từng có khiến hắn luyến tiếc không muốn dừng hành động như vậy.

Thượng Quan Cẩm quyết liệt tiến thật sâu, sau khi rời khỏi đột nhiên lại cắm mạnh vào. Đường Chấn Đông muốn chống cự nhưng bị Thượng Quan Cẩm nặng nề đâm vào. Đường Chấn Đông chật vật ngồi phịch trên giường, Thượng Quan Cẩm quỳ sát mông hắn, hoang dại va chạm vào hắn. Tiếng động *** mỹ hòa trộn vào tiếng mưa rơi ngân vang trong phòng, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dốc làm cho người ta đỏ mặt, “Dừng… Dừng lại…”

“Ngươi quấn ta chặt như vậy, dừng lại ngươi sẽ khóc.” Lại là một lần rút ra và chen vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, âm thanh *** đãng liên tục phát ra ở dưới thân, “Mở rộng chân một chút, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn.”

“A… Không được…” Giọng nói khàn khàn run rẩy như một con thú hoang đang sợ hãi, Đường Chấn Đông vô thức giãy dụa, nhưng hai chân hắn bị vững vàng nắm trong bàn tay của nam nhân. Hắn càng vùng vẫy vật cứng trong cơ thể càng trở nên phấn chấn, sưng to thêm một vòng, mạnh mẽ nhồi chật trong đường ruột hắn. Đường Chấn Đông thở hổn hển nắm cánh tay của Thượng Quan Cẩm, “Không… Ư…”

“Cảm nhận được ta trong cơ thể của ngươi không?” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn Đường Chấn Đông. Mái tóc đen lộn xộn nằm rải rác trên ngực hắn, khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ sự xâm lược, ánh mắt bình tĩnh vô cùng tham lam dính lấy người Đường Chấn Đông.

Đường Chấn Đông ngoảnh mặt đi, cảm thấy bộ phận tiếp nhận dục vọng của Thượng Quan Cẩm quấn chặt lấy hắn, đồng thời Đường Chấn Đông rõ ràng cảm nhận được sự rung động ở đó truyền đến giống như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Xúc cảm *** tế này làm đôi chân Đường Chấn Đông run rẩy.

“Không nói lời nào, ta sẽ bắt nạt ngươi.” Thượng Quan Cẩm cứng rắn quay mặt Đường Chấn Đông lại.

Đường Chấn Đông bị ép nhìn Thượng Quan Cẩm, trong ánh sáng mờ ảo quấn lấy thắt lưng hắn, thấy hắn vẫn bất động nhìn chằm chằm chính mình, vì thế khẽ nói, “Cảm nhận được…”

“Là cảm giác gì?”

“Lần sau… Ngươi thử xem…”

“Với cơ thể như vậy của ngươi à…” Thượng Quan Cẩm tóm lấy thắt lưng Đường Chấn Đông, cố sức đâm vào.

“A… Ngươi…” Đường Chấn Đông rên một tiếng, tiếp theo, cường độ mạnh làm Đường Chấn Đông không thể nói tiếp, bàn tay đang vịn vào vai Thượng Quan Cẩm trượt xuống ngực hắn, trong vận động khốc liệt mà nắm lấy hắn, ngón tay Đường Chấn Đông chen vào trong những khối múi cơ đẹp đẽ của hắn. Chợt Đường Chấn Đông cảm thấy chỗ ngực của Thượng Quan Cẩm lồi lõm, có một vết sẹo giống như được tạo thành do vũ khí sắc bén xuyên thủng, Đường Chấn Đông không nhịn được mà sờ soạng phần sẹo trắng bóng đó. Một đôi bàn tay nóng bốc lửa túm lấy cổ tay Đường Chấn Đông, “Nếu ngươi tiếp tục sờ soạng như thế, chắc chắn sáng mai ngươi không dậy nổi.”

Đường Chấn Đông không dám tiếp tục làm loạn, chỉ là không chớp mắt nhìn ngực Thượng Quan Cẩm. Tuy nhiên, trong ánh sáng lờ mờ, hắn chỉ có thể hình được hình dạng bờ ngực rắn chắn và rộng rãi của Thượng Quan Cẩm. Bình thường có làm chuyện thân mật với Thượng Quan Cẩm, hắn đều bị Thượng Quan Cẩm trêu chọc đến mức đỏ mặt bối rối, nhận thức không rõ ràng, hắn không phát hiện ra trên người Thượng Quan Cẩm có thương tích. Lâm Thanh có lần nói Thượng Quan Cẩm từng bị kiếm đâm, vậy vết sẹo đó chính là do người tạo ra, bây giờ còn ảnh hưởng gì với thân thể của Thượng Quan Cẩm không? Trong chốc lát, tâm trạng của Đường Chấn Đông hỗn loạn, Thượng Quan Cẩm thấy hắn lơ đãng, càng thô lỗ với hắn. Thượng Quan Cẩm giống như một con thú hoang đói khát lâu ngày, bừa bãi bài ra mọi tư thế khiến hắn xấu hổ, lần lượt xâm phạm hắn.

Hôm sau tỉnh lại, toàn thân Đường Chấn Đông đau nhức, cả người mệt mỏi giống như bị một tảng đá nặng nghìn cân đè lên. Chuyện xảy ra tối hôm qua như ngựa phi chạy vụt trong đầu óc hắn, hai má hắn chợt đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, bất ngờ không thấy Thượng Quan Cẩm đâu. Đường Chấn Đông đoán Thượng Quan Cẩm đã ra ngoài làm việc, hắn tùy ý khoác thêm áo, xuống giường. Hắn vừa mới nhấc chân, cảm giác đau đớn kịch liệt tràn lên từ dưới thân, khiến hắn phải nằm xuống giường. Khi cảm thấy đau đớn giảm bớt, hắn mới đứng dậy mặc y phục. Trong lúc đó, cửa đang đóng chặt đột ngột bị mở ra.

Đường Chấn Đông hốt hoảng, tưởng là người trong hậu viện, vội vàng quay về nằm trên giường, ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Cẩm. Dáng người hắn cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hắn mặc áo choàng màu trắng, dưới ánh mặt trời vàng trông hắn giống như một đóa hoa sen mọc ra từ băng tuyết, lạnh lẽo đến mức không ai có thể lại gần. Ánh sáng bên ngoài chói lóa, không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn từng bước một tiến tới, khi hắn đến trước mặt Đường Chấn Đông, hơi lạnh trên người hắn giống như bị ngọn núi lửa làm cho tan biến, “Sao ngươi dậy sớm vậy?”

Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Tỉnh rồi thì phải dậy.”

Thượng Quan Cẩm đưa cặp ***g trong tay đặt lên bàn rồi ngồi xuống giường, không chuyển mắt mà nhìn Đường Chấn Đông, vẻ mặt rất chăm chú, “Ngươi dọn đến chỗ ta đi, ngươi ở hậu viện, ta luôn lo lắng.”

“Chúng ta đều ở trong phủ, ở cùng nhau hay không cùng nhau có gì khác biệt?” Đường Chấn Đông cười cười.

“Sao lại không khác biệt, hiện tại muốn thấy ngươi không dễ dàng chút nào.” Thượng Quan Cẩm tiếp cận hắn, thấy hắn vô thức lùi về phía sau, liền ôm lấy thắt lưng hắn, thân mật nói, “Đến chỗ của ta ở đi, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết.”

Đường Chấn Đông nói, “Ngươi thật sự không để bụng?”

Thượng Quan Cẩm nâng cằm hắn lên, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta không để bụng ánh mắt của người đời, với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn bất kì ai, nếu ngươi cảm thấy mất tự nhiên, chúng ta ra bên ngoài cùng nhau sinh sống.”

Ánh mắt Đường Chấn Đông ướt át, “Ngươi không sợ ta ở bên cạnh ngươi sẽ mang đến phiền toái cho ngươi sao?”

“Có cũng vui vẻ chịu đựng.”

“Ngươi thật là kì quái.”

“Có người như ta ở cùng ngươi, ngươi có vui không?”

“…” Đường Chấn Đông không đáp, chỉ ôm chặt lấy Thượng Quan Cẩm.

Thượng Quan Cẩm sửng sốt, chậm rãi vòng qua vai Đường Chấn Đông, ôm hắn vào trong ***g ngực rộng lớn của mình, hít vào hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn. Miệng Thượng Quan Cẩm khẽ mỉm cười, hắn biết được nỗ lực của hắn đã có chút hồi báo.

Đường Chấn Đông lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng của hắn, hỏi, “Hai ngày này ngươi phải ra khỏi phủ à?”

Thượng Quan Cẩm đặt cằm trên đỉnh đầu Đường Chấn Đông, nói cho hắn nghe lịch trình gần đây của mình, “Phải đi xem lô trà, sau khi phường đồ ngọc khai trương, cần kiểm tra đối chiếu sổ sách, đến lúc đó ngươi đi theo ta.”

“Ừm.” Đường Chấn Đông nhẹ nhàng gật đầu, trong đáy mắt Thượng Quan Cẩm dâng lên sự vui vẻ vì Đường Chấn Đông đồng ý, tim hắn bỗng chốc đập thình thịch. Đường Chấn Đông đẩy Thượng Quan Cẩm ra một chút rồi nói, “Ta muốn dậy, người đừng ngồi đây nữa.”

“Ngồi một chút đã, ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt.” Thượng Quan Cẩm quan sát Đường Chấn Đông. Tối qua không cố kỵ ôm hắn rất kịch liệt, từ trong ra ngoài Thượng Quan Cẩm đều thỏa mãn nhưng Đường Chấn Đông thì rất vất vả. Trong cơn say mê hắn ngất đi, thậm chí hai chân không thể khép lại, thảm thương nhưng mê người đến cực điểm. Toàn thân Đường Chấn Đông đều là những vết hôn và vết cắn xanh tím do Thượng Quan Cẩm lưu lại, đôi môi hồng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ. Thấy Đường Chấn Đông như thế khiến Thượng Quan Cẩm thiếu chút nữa không kìm được mà nhào vào.

Đường Chấn Đông ngồi dậy, nói, “Ta không ngủ được, nằm cũng khó chịu.”

“Không ngủ được? Muốn ta ngủ với ngươi không?” Ánh mắt đen tối của Thượng Quan Cẩm dạo quanh thân thể Đường Chấn Đông.

“Vớ vẩn!” Đường Chấn Đông đảo mắt xem thường, vươn tay lấy y phục ở bên giường, phát hiện y phục bị Thượng Quan Cẩm dấu ở dưới thân, hắn buồn cười đẩy Thượng Quan Cẩm ra một chút, “Nhanh đứng lên! Ngươi đè lên y phục của ta kìa.”

Thượng Quan Cẩm nói, “Ta giúp ngươi mặc.”

Đường Chấn Đông từ chối, “Ta tự mình mặc.”

Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc, nói, “Y phục là do ta cởi, cũng nên do ta mặc cho ngươi.”

“Ai cần ngươi mặc! Ta có tay có chân!” Dứt lời muốn đoạt lấy, nhìn hắn có vẻ hùng hổ nhưng tóc tai mất trật tự, khuôn mặt tuấn tú hồng hào, cơ thể nam tính đầy dấu vết ***, nhìn thế nào cũng thấy thiếu khí thế, tựa như là đang liếc mắt đưa tình.

Thượng Quan Cẩm cảm thấy Đường Chấn Đông dễ thương và đáng yêu vô cùng, cố ý đùa hắn mà cướp y phục của hắn. Sau đó Thượng Quan Cẩm nhàn nhã nói, “Y phục không cho ngươi, ngươi nằm trên giường là được rồi, dù sao ngươi cũng không thể làm gì hôm nay.”

“Aiz… Ngươi…” Đường Chấn Đông xấu hổ chết đứng tại chỗ, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, giống như đang đi trên đường đột nhiên gặp phải một quý công tử đùa giỡn hắn, bởi lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên trong chốc lát không biết phải ứng phó ra sao.

Ngược lại Thượng Quan Cẩm vui vẻ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt rất nhẹ nhõm thoải mái, niềm vui này không dành cho bất kì ai bao giờ. Thượng Quan Cẩm vươn tay ra xoa mái tóc vừa dài vừa dày của Đường Chấn Đông, nói, “Đứng lên đi, ta mặc cho ngươi.”

“Được rồi…” Đường Chấn Đông bất đắc dĩ xốc chăn lên. Khi cơ thể trần truồng lộ ra trong mắt Thượng Quan Cẩm, hắn cảm giác được Thượng Quan Cẩm ngừng thở, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào cơ thể hắn, ánh mắt hận không thể đè hắn lên giường mà chà đạp khiến Đường Chấn Đông run rẩy. Tuy Thượng Quan Cẩm nói giúp hắn mặc y phục nhưng vừa sờ soạng vừa vuốt ve hồi lâu mà không mặc nổi y phục cho hắn. Đường Chấn Đông thở dài nặng nề, quyết định sau này không cho Thượng Quan Cẩm giúp mình nữa.

Ánh ban mai màu trắng ôn hòa chiếu vào phòng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng trên bàn, Thượng Quan Cẩm thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông cúi đầu ăn, đôi khi nói với Thượng Quan Cẩm vài câu. Không gian vô cùng ấm cúng và thoải mái. Ánh mắt lấp lánh của Đường Chấn Đông rất dịu dàng, đôi môi mỉm cười rất quyến rũ, Thượng Quan Cẩm không khỏi rục rịch, tiến tới định hôn hắn. Bất thình lình một tiếng đập cửa vang lên, Đường Chấn Đông đứng dậy muốn mở cửa, Thượng Quan Cẩm khẽ nói, “Ta mở cửa cho.”

Hết chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện