Lục Tinh rõ ràng đang đánh cược rằng mình có thể thu hút sự chú ý của người trên bờ.
Hành vi theo đuổi bạn đời thực sự lúc cậu vừa bước vào giai đoạn trưởng thành đã trải qua một lần, chỉ là khi đó ở trong tộc không có cá voi trắng cái nào ở độ tuổi xấp xỉ cậu, vì vậy cậu chỉ giả vờ đại khái mà kêu lên hai tiếng, nghĩ rằng cậu học trước để chuẩn bị cho sau này đến lúc cần.
Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ ngờ rằng mình có thể phô diễn ra kỹ thuật không mấy tốt đẹp này cả.
Mà đương nhiên khi nhìn thấy hai người đổ dồn ánh mắt vào mình, lúc sau cô vỗ nhẹ vào cát trên mông đứng dậy bước xuống biển, Lục Tinh đã cảm thấy mình đã đánh cuộc đúng.
Trang Du Mộng thực sự không ngờ rằng con cá voi trắng sẽ đi theo họ. Cô không phải là một chuyên gia nghiên cứu về loại sinh vật này, đương nhiên cô không biết ý nghĩa tiếng kêu của nó, chỉ coi đó như thể hiện lòng biết ơn theo cách riêng của mình.
“Em đi qua xem một chút, lập tức quay lại.”
Dư âm cuối còn chưa dứt hẳn, Doãn Hằng đã nhìn thấy cô tung tăng nhảy nhót gấp gáp nhảy bổ nhào xuống biển, tựa hồ sợ một bước sau sẽ bỏ lỡ cuộc hẹn quan trọng.
Anh cụp mắt nhìn bãi cát mịn vàng, sau khi dùng ngón tay chọc một lỗ trên cát lay động hai cái, không khỏi cảm thán rằng sức hấp dẫn của loài vật này thật sự rất lớn.
Trang Du Mộng vẫn tiếp cận con cá voi trắng rất cẩn thận như lần trước. Thật ra cô cũng có chút lo lắng cho vết thương trên người nó, nhưng lại sợ nó làm ra hành động như trước nên cứ từ từ bơi tới.
Chờ cô đứng yên trước mặt mình, Lục Tinh hướng cô kêu hai tiếng, còn bơi xung quanh cô hai lần nữa, nhưng không đến gần tiếp cận bên cạnh cô.
Ngoan ngoãn đặt cái trán lên đỉnh đầu lên khỏi mặt nước trước mặt cô, gương mặt vẫn “cười” như mọi khi, trong lòng Lục Tinh đã sớm trào dâng hơn cả cơn sóng dữ trên bờ biển.
Lúc này đã học ngoan được không ít. Trang Du Mộng có chút động lòng cười với nó, hơi nghiêng người tiến lại gần, sau đó duỗi tay ra vuốt ve cái trán mềm mại dị thường, từ đỉnh trán về phía sau có một miệng vết thương.
“Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng để nơi này bị thương nữa.”
Con cá voi trắng lại nhẹ giọng kêu lên một lần nữa như thể đáp lại lời cô. Trang Du Mộng cảm thấy dù sao cũng không thể mặc kệ để loại sinh vật có kỷ luật nhanh nhẹn như vậy bị con người thuần phục, cuối cùng đánh mất cơ hội tự do bơi lội trong đại dương bao la.
“À, chắc hôm nay tao sẽ không chơi với mày được đâu. Có người còn đang đợi tao. Lần sau được không?”
Nhìn thấy cô vẫn luôn đối xử dịu dàng với mình, xúc cảm từ lòng bàn tay cô truyền tới não rồi đến trái tim không ngừng di chuyển, Lục Tinh có chút khó thở, đưa vây đuôi về phía trước khi cô chưa kịp nâng người lên, cậu nhanh chóng nhẹ nhàng dùng miệng mà chạm vào đôi môi ướt át đẫm nước của Trang Du Mộng.
Cậu không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng lúc đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, bản năng không muốn cô rời xa cậu.
Nhưng điều mà cậu không ngờ đó là cảm giác kia lại tuyệt vời đến đẹp đẽ như vậy. Dường như cậu vừa mới vượt qua một cơn sóng trắng nhanh xuyên qua giữa những bọt biển đang khởi động, vô số phân tử nước và phân tử khí nhỏ bé đan xen và song song với nhau, quấn lấy khiến cậu thoải mái một cách khó tả và không thể thoát ra.
“Mày… thật đúng là khôn nha, dám ăn đậu hũ của tao. Tao sẽ cho rằng mày cảm ơn tao, nếu không tao cũng sẽ không nhận nụ hôn này đâu!”
Sau một khoảng thời gian ngắn Trang Du Mộng vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc mới phục hồi tinh thần trở lại, mở to hai mắt nhìn, con cá voi trắng trước mắt này vừa hiền lành vừa vô hại bất đắc dĩ mà mỉm cười, nhìn dáng vẻ này dù có một trăm lần cũng không nỡ đánh mắng nó.
Dù sao đi nữa, cô sẽ không bao giờ kể câu chuyện bị cá voi trắng cướp đi nụ hôn đầu tiên.
Như thể nghe lén được những gì cô đang nghĩ trong lòng, con cá voi trắng chồm tới “hôn” cô một lần nữa. Cũng may Trang Du Mộng nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ngăn nó lại, ôn tồn giáo dục nó vài lần, để lại một câu lần sau lại chơi tiếp, rồi bơi trở về bờ biển.
Lục Tinh yên lặng nhìn bóng lưng cô dần dần xa, nhưng không đi theo sau cô. Cậu luôn cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng tròn luẩn quẩn kỳ lạ, mà vòng tròn không lường được đó chính là Trang Du Mộng.
Thầm hạ quyết tâm, Lục Tinh quay trở lại vùng biển xa bắt đầu săn tôm cá nhỏ. Cậu còn nhớ rõ mấy ngày trước cô gái đã gửi một lời mời chân thành cho cậu. Mà hôm nay, cậu chờ không nổi nóng ruột muốn đi đến cuộc hẹn đó.
Hành vi theo đuổi bạn đời thực sự lúc cậu vừa bước vào giai đoạn trưởng thành đã trải qua một lần, chỉ là khi đó ở trong tộc không có cá voi trắng cái nào ở độ tuổi xấp xỉ cậu, vì vậy cậu chỉ giả vờ đại khái mà kêu lên hai tiếng, nghĩ rằng cậu học trước để chuẩn bị cho sau này đến lúc cần.
Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ ngờ rằng mình có thể phô diễn ra kỹ thuật không mấy tốt đẹp này cả.
Mà đương nhiên khi nhìn thấy hai người đổ dồn ánh mắt vào mình, lúc sau cô vỗ nhẹ vào cát trên mông đứng dậy bước xuống biển, Lục Tinh đã cảm thấy mình đã đánh cuộc đúng.
Trang Du Mộng thực sự không ngờ rằng con cá voi trắng sẽ đi theo họ. Cô không phải là một chuyên gia nghiên cứu về loại sinh vật này, đương nhiên cô không biết ý nghĩa tiếng kêu của nó, chỉ coi đó như thể hiện lòng biết ơn theo cách riêng của mình.
“Em đi qua xem một chút, lập tức quay lại.”
Dư âm cuối còn chưa dứt hẳn, Doãn Hằng đã nhìn thấy cô tung tăng nhảy nhót gấp gáp nhảy bổ nhào xuống biển, tựa hồ sợ một bước sau sẽ bỏ lỡ cuộc hẹn quan trọng.
Anh cụp mắt nhìn bãi cát mịn vàng, sau khi dùng ngón tay chọc một lỗ trên cát lay động hai cái, không khỏi cảm thán rằng sức hấp dẫn của loài vật này thật sự rất lớn.
Trang Du Mộng vẫn tiếp cận con cá voi trắng rất cẩn thận như lần trước. Thật ra cô cũng có chút lo lắng cho vết thương trên người nó, nhưng lại sợ nó làm ra hành động như trước nên cứ từ từ bơi tới.
Chờ cô đứng yên trước mặt mình, Lục Tinh hướng cô kêu hai tiếng, còn bơi xung quanh cô hai lần nữa, nhưng không đến gần tiếp cận bên cạnh cô.
Ngoan ngoãn đặt cái trán lên đỉnh đầu lên khỏi mặt nước trước mặt cô, gương mặt vẫn “cười” như mọi khi, trong lòng Lục Tinh đã sớm trào dâng hơn cả cơn sóng dữ trên bờ biển.
Lúc này đã học ngoan được không ít. Trang Du Mộng có chút động lòng cười với nó, hơi nghiêng người tiến lại gần, sau đó duỗi tay ra vuốt ve cái trán mềm mại dị thường, từ đỉnh trán về phía sau có một miệng vết thương.
“Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng để nơi này bị thương nữa.”
Con cá voi trắng lại nhẹ giọng kêu lên một lần nữa như thể đáp lại lời cô. Trang Du Mộng cảm thấy dù sao cũng không thể mặc kệ để loại sinh vật có kỷ luật nhanh nhẹn như vậy bị con người thuần phục, cuối cùng đánh mất cơ hội tự do bơi lội trong đại dương bao la.
“À, chắc hôm nay tao sẽ không chơi với mày được đâu. Có người còn đang đợi tao. Lần sau được không?”
Nhìn thấy cô vẫn luôn đối xử dịu dàng với mình, xúc cảm từ lòng bàn tay cô truyền tới não rồi đến trái tim không ngừng di chuyển, Lục Tinh có chút khó thở, đưa vây đuôi về phía trước khi cô chưa kịp nâng người lên, cậu nhanh chóng nhẹ nhàng dùng miệng mà chạm vào đôi môi ướt át đẫm nước của Trang Du Mộng.
Cậu không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng lúc đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, bản năng không muốn cô rời xa cậu.
Nhưng điều mà cậu không ngờ đó là cảm giác kia lại tuyệt vời đến đẹp đẽ như vậy. Dường như cậu vừa mới vượt qua một cơn sóng trắng nhanh xuyên qua giữa những bọt biển đang khởi động, vô số phân tử nước và phân tử khí nhỏ bé đan xen và song song với nhau, quấn lấy khiến cậu thoải mái một cách khó tả và không thể thoát ra.
“Mày… thật đúng là khôn nha, dám ăn đậu hũ của tao. Tao sẽ cho rằng mày cảm ơn tao, nếu không tao cũng sẽ không nhận nụ hôn này đâu!”
Sau một khoảng thời gian ngắn Trang Du Mộng vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc mới phục hồi tinh thần trở lại, mở to hai mắt nhìn, con cá voi trắng trước mắt này vừa hiền lành vừa vô hại bất đắc dĩ mà mỉm cười, nhìn dáng vẻ này dù có một trăm lần cũng không nỡ đánh mắng nó.
Dù sao đi nữa, cô sẽ không bao giờ kể câu chuyện bị cá voi trắng cướp đi nụ hôn đầu tiên.
Như thể nghe lén được những gì cô đang nghĩ trong lòng, con cá voi trắng chồm tới “hôn” cô một lần nữa. Cũng may Trang Du Mộng nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ngăn nó lại, ôn tồn giáo dục nó vài lần, để lại một câu lần sau lại chơi tiếp, rồi bơi trở về bờ biển.
Lục Tinh yên lặng nhìn bóng lưng cô dần dần xa, nhưng không đi theo sau cô. Cậu luôn cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng tròn luẩn quẩn kỳ lạ, mà vòng tròn không lường được đó chính là Trang Du Mộng.
Thầm hạ quyết tâm, Lục Tinh quay trở lại vùng biển xa bắt đầu săn tôm cá nhỏ. Cậu còn nhớ rõ mấy ngày trước cô gái đã gửi một lời mời chân thành cho cậu. Mà hôm nay, cậu chờ không nổi nóng ruột muốn đi đến cuộc hẹn đó.
Danh sách chương