Trong phòng khách không tính là chật chội ngoài tiếng thổi nhẹ của Trang Du Mộng, còn có một vài tiếng rên rỉ trầm thấp không thể phát hiện từ miệng cậu thiếu niên.

“Ưm…”

“Thế nào? Bây giờ mới biết đau?”

Dù sao vẫn là đau lòng hơn là trách móc, Trang Du Mộng dùng lực nhẹ hơn, nhanh chóng băng bó miệng vết thương cuối cùng, cất bộ y tế rồi bước vào phòng ngủ.

Lục Tinh ngồi xuống dùng hai tay sờ soạng phía sau, chạm vào miếng băng gạc thô ráp hơi phồng lên dường như không khiến cậu chán ghét lắm.

“Không đau.”

Trang Du Mộng bước ra thì thấy cậu đang nhìn mình, trong miệng nhàn nhạt phun ra hai chữ, trong lòng lại bắt đầu bội phục cậu có thể biểu không thành thật như vậy.

Không đau mà lại kêu to như vậy, ngoài miệng kiêu ngạo đến mức một chút cũng không muốn nhượng bộ.

Nhưng như thế nào cô cũng không tưởng tượng được, đó là tiếng rên rỉ của Lục Tinh không nhịn được phát ra, cậu đương nhiên sẽ không nói.

“Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng để những vết thương này bị rách lần nữa…”

Trang Du Mộng nói nhỏ dần, cô luôn cảm thấy những lời này như thể là lời vừa rồi ở bãi biển nói với con cá voi trắng đó.

Gần đây, cô luôn có thể phát hiện trên người cậu vô số sự trùng hợp hợp lý. “Được rồi, xử lý xong tôi phải đi nấu cơm nữa, cậu muốn ăn loại cá nào?”

Xua tan lòng nghi ngờ và tưởng tượng trong lòng, cô ôm cánh tay hỏi thiếu niên đang ngồi trên sô pha, thấy cậu không dựa vào lưng ghế sô pha nghỉ ngơi, mà còn ngồi thẳng đơ người hơn trước, Trang Du Mộng không hiểu sao lại cảm thấy thú vị.

“Nghe theo cô đi.”

Cậu vẫn duy trì thói quen không thích ăn đồ nấu chín, nhưng lời này tới tai Trang Du Mộng có chút thay đổi.

“Bạn nhỏ Lục Tinh, lời này cậu nói được cũng quá khéo rồi. Cậu có biết nói thế nào cho hợp lý hơn không?”

Hiếm khi có hứng thú muốn trêu chọc cậu, Trang Du Mộng đi đến bên kia bàn cà phê nghiêng người về phía cậu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc khô tán loạn trên trán.

“Nói như thế này, chị Mộng làm món gì em đều ăn món đấy ~ lời này người nghe có vẻ sẽ thích hơn đấy.”

“Mau nói cho tôi nghe xem.”

Khi cô cười rộ lên, đôi mắt cong thành một đường vòng cung dịu dàng xinh đẹp, Lục Tinh nhìn cô chằm chằm một hồi, như chợt nghĩ ra điều gì, cậu nhanh chóng xoay khuôn mặt vốn đã ửng hồng của mình sang một bên, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng mím môi để thể hiện sự từ chối.

Trang Du Mộng biết rằng cậu sẽ không làm theo ý mình, nhưng phản ứng của cậu có vẻ đáng yêu hơn một chút. Cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu, tâm trạng thoải mái đi về phía nhà bếp.

Lục Tinh liếc nhìn bóng dáng cô quay mặt đi, cúi đầu nhìn bộ phận sinh dục sưng tấy giữa hai chân, hình như so với lúc trước còn lớn hơn một chút. Cậu nhíu mày không ngừng tự trách, chỉ trong vài giây nữa thôi, cậu thực sự có thể tưởng tượng mình sẽ cởi hết áo quần cô ôm trước người, ngồi trên sô pha đẩy bộ phận sinh dục vào cơ thể non mềm của cô, duỗi tay ra phía trước đưa tay ra nắm lấy xoa bóp bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô, đồng thời dùng môi mình ngậm lấy vành tai gợi cảm, đứng lên đồng thời gọi bên tai cô là chị Mộng.

Hình ảnh cực kỳ d*m mỹ khiến cậu muốn dứt ra cũng khó, hình ảnh vừa tiến vào tâm trí khó thể rút ra, cậu thậm chí không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, thậm chí còn bắt đầu mong đợi cô sẽ dùng phản ứng gì đáp lại cậu.

Là lạnh mặt dạy dỗ cậu không được giao phối với cô, hay sẽ ôm lấy cổ cậu, rên rỉ và gọi tên cậu, khuôn mặt đỏ bừng bất lực chịu đựng sự điên cuồng xâm nhập của cậu? Cho dù tuổi tác con người cách biệt, bây giờ cậu cũng đang trong thời kỳ khí huyết cương dương, đối với những chuyện như giao hợp, tuy rằng bề ngoài thâm trầm không để lộ nhưng đáy lòng cũng căng thẳng tràn đầy khát khao.

Mười lăm phút qua đi, may mắn thay, tiếng gọi của cô làm cậu cuối cùng cũng hoàn hồn, cô đã làm xong món cá.

“Món cá hồi rang muối với tỏi xay nhuyễn và rau chân vịt, kết hợp với một ly rượu nho trắng rất thích hợp.”

Trang Du Mộng đặt bộ dụng cụ ăn cho hai người trên bàn, từ bếp mang ra hai đĩa cá áp chảo đã được nấu chín tới với một lớp rau chân vịt xanh bên dưới.

“Muốn nếm thử chút rượu tôi mới mua không? Nho trắng từ vùng sông Rhine rất nổi tiếng!”

Với một chút tự hào trong lòng, là một người trung thành yêu thích rượu vang trắng, Trang Du Mộng thích nhất là sưu tập nhiều loại rượu khác nhau. Trước đây, cô thường mở một chai rượu thông thường để uống một mình, nhưng hôm nay, dù sao cũng có khách đến, cô có chút háo hức về loại rượu Riesling đã cất một thời gian.

“Rượu? Là cái gì?”

Lục Tinh căn bản chưa từng nếm thử đồ ăn thức uống của con người, từ đầu đến cuối trong đầu chỉ có cá, đối với những thứ này cậu bắt đầu tò mò.

Trong tiềm thức cậu muốn hiểu những điều cô thích và mọi thứ trong cuộc sống của cô.

“Không thể nào, cậu chưa uống rượu sao? Thật đáng tiếc, hôm nay chị Mộng sẽ dạy cho cậu biết đâu là loại nho trắng ngon nhất trên thế giới.” Spoil của tác giả:

Chú cá voi trắng nhỏ sẽ dính người sau khi uống rượu ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện