Buổi sáng ở chợ kín hết người, Trang Du Mộng nhíu mày suy nghĩ nhìn đông nhìn tây lôi kéo Lục Tinh đi, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán quần

áo mùa đông.

“Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi. Tôi đi chọn cho cậu vài cái áo len và quần dài. Cậu phải chú ý giữ ấm.”

“Còn có giày, tất, quần lót, vân vân… Ừm, cậu tự mình tìm quần lót đi, tôi… không biết lắm.”

“À đúng rồi, cậu có khăn quàng cổ găng tay không? Nếu không có thì cậu mua luôn…”

Nhìn thấy dáng vẻ thao thao bất tuyệt như mẹ của cô gái bên cạnh, Lục Tinh vẫn luôn gật đầu phụ hoạ theo cô, mặc dù trong lòng không muốn thỏa hiệp vấn đề ăn mặc, nhưng có thể thấy cô rất quan tâm đến cậu, thường cầm quần áo lần này tới lần khác so tới so lui trước người cậu, dáng vẻ cau mày suy nghĩ xoa cằm càng khiến cậu muốn nhìn nhiều hơn.

“Bà chủ, gói hết mấy thứ này lại đi, tổng cộng hết bao nhiêu…”

Trang Du Mộng dùng lưỡi ba tấc của mình để trả giá với chủ tiệm trong vài phút, chờ khi xoay người lấy được túi quần áo, vậy mà cô lại thấy nụ cười tự nhiên dịu dàng trên khuôn mặt của cậu.

Nụ cười này giống hỆt như cô đã thấy khi lần đầu tiên mua cá cho cậu.

“Oa, bạn nhỏ Lục Tinh này, thấy chị ở đây liều mạng trả giá với ông chủ vì mình có phải rất buồn cười không?”

Cô không lý do mà bị lây nhiễm bởi cậu, khóe mắt bên môi cong lên như vầng trăng non, nhón chân lên rồi dùng ngón tay gõ nhẹ vào lông mày của cậu, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

Không ngờ lần này Lục Tinh lại không đáp lại cô, cậu duỗi tay kéo ngón tay cô xuống tạo thành lòng bàn tay phẳng phiu, đặt lòng bàn tay ấm áp lên trán mình, nụ cười càng thêm sâu.

Trang Du Mộng bị cậu làm cho hú vía một phen, ngơ ngác làm theo cậu không chút phản kháng.

“Không phải buồn cười…” “Là rất đẹp.”

Trang Du Mộng cảm thấy rằng có lẽ thế giới đã thay đổi, có một ngày cô cũng lại được thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai nắm tay đi trên đường.

Từ khi Lục Tinh chạm vào tay cô vẫn không buông, cậu cố chấp nắm chặt, tay còn lại thì cầm một túi đầy quần áo, che chắn đám người trước mặt cô.

Trên mặt vẫn không có nhiều cảm xúc, nhưng Trang Du Mộng đứng phía sau cậu, nhìn thấy rõ ràng vành tai trắng nõn trong veo nhuốm màu hồng phấn, ngay cả gáy cũng lấm tấm đỏ.

Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác ngứa ngáy không ngừng thỏa mãn, Trang Du Mộng đã đi theo cậu suốt cho đến khi ra đến cổng chợ.

“Này? Tiểu Mộng?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, hai người đồng thời nhìn qua, phát hiện Doãn Hằng mặc quần áo bình thường đang đứng một bên, trên tay cầm một túi rau quả tươi, nhìn họ đầy nghi hoặc.

Như bị người quen bắt gian làm cho hoảng sợ, Trang Du Mộng vội vàng muốn rút tay về, nhưng người thanh niên trước mặt lại siết chặt lòng bàn tay, đứng yên, nhìn chằm chằm người đàn ông mà mình cũng không còn xa lạ gì.

Động vật trời sinh đã có cảm giác nhạy bén khiến cậu cảm thấy khủng hoảng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Hằng trước đó.

Doãn Hằng chưa từng gһpLục Tinh, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào anh khiến anh nghi ngờ giữa bọn họ liệu có xích mích hay hiểu lầm gì không.

Đặc biệt là hình ảnh cậu không nói một lời mà nắm lấy tay Trang Du Mộng khiến anh nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

“Đàn anh hôm nay cũng tới mua đồ ăn à?”

Trang Du Mộng từ bỏ giằng co với Lục Tinh, cười hì hì định nói chuyện với anh mấy câu rồi đi, nhưng Doãn Hằng rõ quyết tâm phá sập hầm đến cùng nỆn bước vững vàng đi về phía họ.

“À, đồ trong chợ tươi hơn, đến đi dạo một chút. Người này là…” “Ừm… cậu ấy là… người mà lần trước em có nhắc đến …” “Lục Tinh.”

Trang Du Mộng nói một nửa rồi bị Lục Tinh cắt lời, cậu chỉ nói một cái tên rồi lại tiếp tục mím môi im lặng.

Doãn Hằng nhướn mày liếc cậu một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trang Du Mộng đang né tránh, trên môi nở ra một nụ cười không rõ.

“Ồ, anh biết rồi, là người đưa cá cho em lần trước…” “Em trai.” Lời tác giả:

Cá voi trắng bé nhỏ sẽ không ghen tị, chỉ biết đen mặt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện