Từ lúc xuống nước, ngực của Trang Du Mộng không còn bình lặng như sóng biển.
Cô không nói một lời chỉ đứng dậy, mặc kệ người thanh niên phía sau mang theo thiết bị, đứng trên mạn tàu nhanh chóng lặn xuống biển.
Cô cảm thấy bản thân cần thiết kiểm tra kỹ một lần nữa phương thức ở chung với Lục Tinh, cùng với tình cảm nhiều lần mất cân bằng trong lòng cô.
Thấy cô không còn đối xử dịu dàng với mình như trước, Lục Tinh hoang mang lại tức giận và oán hận. Cậu giận mình không thể giống con người đồng cảm với cô, vô tình bên trong thốt ra những lời vô nghĩa.
Khẽ cắn môi dưới, cậu hít sâu một hơi, giống như cá nhảy xuống nước bắn ra vô số bọt nước nhỏ, dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt và xinh đẹp.
Đây là vùng biển ngày đêm cậu sống rất quen thuộc, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy mất đi sự vui vẻ khi trở về nhà.
Lặng lẽ bơi phía sau cô gái, cho dù bơi nhanh cậu cũng không dám thực sự theo sau. Nhưng hành động liều lĩnh này rõ ràng khiến Trang Du Mộng sợ hãi, cô quay đầu bơi về trước mặt cậu chỉ tay về phía mặt biển, cô nôn nóng muốn cậu quay trở lại thuyền.
Một người dù có lợi hại đến đâu cũng không thể nín thở lâu như vậy, trên người không mang thiết bị phụ trợ thì thân thể làm sao có thể chịu được áp lực của biển sâu.
Nhưng Lục Tinh lại bướng bỉnh lơ lửng tại chỗ không động, con ngươi đen kịt không hề bị nước ảnh hưởng, ngược lại có chút kiên định và ấm ức. Bởi vì họ chưa vào đủ sâu, ánh sáng mặt trời chói chang xuyên thấu qua các phân tử nước xếp lớp loang lổ chiếu tới người cậu, những sợi nước kết hợp với sương mờ ảo thế khiến cơ thể trắng nõn cường tráng của cậu tỏa sáng rực rỡ.
Giống như một vị thần trên biển đứng trước mặt cô, trong nháy mắt Trang Du Mộng nhìn đến ngây ngốc.
Cô ngơ ngác vươn tay ra để xác nhận xem cậu có thực sự tồn tại hay không, nhưng trước khi ngón tay cô chạm vào cơ thể cậu đã bị cậu đã dùng sức đẩy ra.
Trong cơn hoảng hốt cô chỉ nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng cau có của Lục Tinh, vẻ mặt căng thẳng như gһp kẻ địch. Ngay sau đó thân hình cậu bơi nhanh về phía xa, động tác uyển chuyển và tốc độ khiến cô suýt chút nữa tưởng rằng dưới nước dường như không có lực cản.
Sau đó bên tai cô đột nhiên tràn ngập tiếng nước chảy ào ào, những chùm kiếm sắc bén có tia lửa vụt qua cô. Sau khi Trang Du Mộng ổn định thân mình mới phát hiện có một đàn cá hồi trước mặt cô đang di chuyển về phía trước với tốc độ không thể nhận thấy, mà bầy cá phía sau cách đó không xa, một mảng màu
xanh thẳm bao vây, một đoàn đen nghịt mây mù hỗn loạn gắt gao đánh úp tới chỗ họ.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*. Mặt biển vẫn trong xanh sáng sủa yên tĩnh, nhưng dưới đáy biển đang diễn ra cuộc rượt đuổi kẻ mạnh kẻ yếu. (*cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường)
Đây là một bầy cá voi sát thủ đang săn mồi.
Là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn dưới biển, cá voi sát thủ có cả vẻ đẹp ngoại hình lẫn sức mạnh mà con người hằng mơ ước. Tuy nhiên, nhìn động vật có màu đen trắng tưởng như vô hại lại khiến cái tên “cá voi sát thủ” của chúng càng thêm đáng sợ.
Trang Du Mộng cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được gọi tên hôm nay, so với bữa ăn thịnh soạn trước mặt, những con cá voi sát thủ này chẳng quan tâm đến một con người nhỏ bé nào cả.
Bơi nhanh trở lại thuyền, lúc đó cô mới nhận ra Lục Tinh còn chưa quay lại.
Nỗi hoảng sợ trong lòng lấn át nỗi sợ hãi trước thiên nhiên, cô lập tức tháo kính lặn để tìm kiếm dấu vết hình người trên biển. Nhưng ngoài chiếc vây lưng nhọn màu đen thỉnh thoảng nổi lên, cô không tìm thấy gì cả.
Cậu… cậu ấy đã trốn thoát rồi sao? Trang Du Mộng muốn tự an ủi mình bằng cách này, nhưng những giọt nước mắt đọng lại trong mắt cô không thể ngừng tan vào vòng tay ôm ấp của biển. Đây là biển xa cách bờ ngàn dһm, cậu không về thuyền làm sao bơi về bờ thuận lợi được khi đã mất phương hướng trong biển cả mênh mông vô tận?
Bỗng nhiên, một vài tiếng không lớn kêu to quay cuồng trong sóng biển thu hút sự chú ý của Trang Du Mộng. Cô lau sạch vết mờ trước mắt, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh chăm chú nhìn, bắt gһp màu trắng sáng khác thường đang nhanh chóng lướt qua bóng tối ngoạn mục, bơi về phía cô.
Sự kiên trì trong ánh mắt của nó dường như truyền một thông điệp nào đó đến Trang Du Mộng, nhưng sau khoảnh khắc nhìn nhau ấy, cô đã hạ quyết tâm yêu cầu mọi người lái con tàu về phía biển với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ cần đến được biển, con cá voi trắng có thể được cứu.
Cô không nói một lời chỉ đứng dậy, mặc kệ người thanh niên phía sau mang theo thiết bị, đứng trên mạn tàu nhanh chóng lặn xuống biển.
Cô cảm thấy bản thân cần thiết kiểm tra kỹ một lần nữa phương thức ở chung với Lục Tinh, cùng với tình cảm nhiều lần mất cân bằng trong lòng cô.
Thấy cô không còn đối xử dịu dàng với mình như trước, Lục Tinh hoang mang lại tức giận và oán hận. Cậu giận mình không thể giống con người đồng cảm với cô, vô tình bên trong thốt ra những lời vô nghĩa.
Khẽ cắn môi dưới, cậu hít sâu một hơi, giống như cá nhảy xuống nước bắn ra vô số bọt nước nhỏ, dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt và xinh đẹp.
Đây là vùng biển ngày đêm cậu sống rất quen thuộc, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy mất đi sự vui vẻ khi trở về nhà.
Lặng lẽ bơi phía sau cô gái, cho dù bơi nhanh cậu cũng không dám thực sự theo sau. Nhưng hành động liều lĩnh này rõ ràng khiến Trang Du Mộng sợ hãi, cô quay đầu bơi về trước mặt cậu chỉ tay về phía mặt biển, cô nôn nóng muốn cậu quay trở lại thuyền.
Một người dù có lợi hại đến đâu cũng không thể nín thở lâu như vậy, trên người không mang thiết bị phụ trợ thì thân thể làm sao có thể chịu được áp lực của biển sâu.
Nhưng Lục Tinh lại bướng bỉnh lơ lửng tại chỗ không động, con ngươi đen kịt không hề bị nước ảnh hưởng, ngược lại có chút kiên định và ấm ức. Bởi vì họ chưa vào đủ sâu, ánh sáng mặt trời chói chang xuyên thấu qua các phân tử nước xếp lớp loang lổ chiếu tới người cậu, những sợi nước kết hợp với sương mờ ảo thế khiến cơ thể trắng nõn cường tráng của cậu tỏa sáng rực rỡ.
Giống như một vị thần trên biển đứng trước mặt cô, trong nháy mắt Trang Du Mộng nhìn đến ngây ngốc.
Cô ngơ ngác vươn tay ra để xác nhận xem cậu có thực sự tồn tại hay không, nhưng trước khi ngón tay cô chạm vào cơ thể cậu đã bị cậu đã dùng sức đẩy ra.
Trong cơn hoảng hốt cô chỉ nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng cau có của Lục Tinh, vẻ mặt căng thẳng như gһp kẻ địch. Ngay sau đó thân hình cậu bơi nhanh về phía xa, động tác uyển chuyển và tốc độ khiến cô suýt chút nữa tưởng rằng dưới nước dường như không có lực cản.
Sau đó bên tai cô đột nhiên tràn ngập tiếng nước chảy ào ào, những chùm kiếm sắc bén có tia lửa vụt qua cô. Sau khi Trang Du Mộng ổn định thân mình mới phát hiện có một đàn cá hồi trước mặt cô đang di chuyển về phía trước với tốc độ không thể nhận thấy, mà bầy cá phía sau cách đó không xa, một mảng màu
xanh thẳm bao vây, một đoàn đen nghịt mây mù hỗn loạn gắt gao đánh úp tới chỗ họ.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*. Mặt biển vẫn trong xanh sáng sủa yên tĩnh, nhưng dưới đáy biển đang diễn ra cuộc rượt đuổi kẻ mạnh kẻ yếu. (*cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường)
Đây là một bầy cá voi sát thủ đang săn mồi.
Là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn dưới biển, cá voi sát thủ có cả vẻ đẹp ngoại hình lẫn sức mạnh mà con người hằng mơ ước. Tuy nhiên, nhìn động vật có màu đen trắng tưởng như vô hại lại khiến cái tên “cá voi sát thủ” của chúng càng thêm đáng sợ.
Trang Du Mộng cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được gọi tên hôm nay, so với bữa ăn thịnh soạn trước mặt, những con cá voi sát thủ này chẳng quan tâm đến một con người nhỏ bé nào cả.
Bơi nhanh trở lại thuyền, lúc đó cô mới nhận ra Lục Tinh còn chưa quay lại.
Nỗi hoảng sợ trong lòng lấn át nỗi sợ hãi trước thiên nhiên, cô lập tức tháo kính lặn để tìm kiếm dấu vết hình người trên biển. Nhưng ngoài chiếc vây lưng nhọn màu đen thỉnh thoảng nổi lên, cô không tìm thấy gì cả.
Cậu… cậu ấy đã trốn thoát rồi sao? Trang Du Mộng muốn tự an ủi mình bằng cách này, nhưng những giọt nước mắt đọng lại trong mắt cô không thể ngừng tan vào vòng tay ôm ấp của biển. Đây là biển xa cách bờ ngàn dһm, cậu không về thuyền làm sao bơi về bờ thuận lợi được khi đã mất phương hướng trong biển cả mênh mông vô tận?
Bỗng nhiên, một vài tiếng không lớn kêu to quay cuồng trong sóng biển thu hút sự chú ý của Trang Du Mộng. Cô lau sạch vết mờ trước mắt, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh chăm chú nhìn, bắt gһp màu trắng sáng khác thường đang nhanh chóng lướt qua bóng tối ngoạn mục, bơi về phía cô.
Sự kiên trì trong ánh mắt của nó dường như truyền một thông điệp nào đó đến Trang Du Mộng, nhưng sau khoảnh khắc nhìn nhau ấy, cô đã hạ quyết tâm yêu cầu mọi người lái con tàu về phía biển với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ cần đến được biển, con cá voi trắng có thể được cứu.
Danh sách chương