Cậu chưa dứt lời, Trang Du Mộng cũng cảm thấy đói bụng.
Dùng ngón tay chọc vài cái vào giữa hai lông mày của cậu, cô nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ sau đó đi chiên mấy con cá. Công việc của Lục Tinh là dọn dẹp đống bừa bộn trên ghế sô pha và phòng tắm.
Sai bảo cá voi trắng nhỏ làm việc không được coi là hành động tàn ác với động vật đúng chứ…
Sau khi lấp đầy bụng Trang Du Mộng thoải mái nằm trên đùi thiếu niên nghỉ ngơi, nhìn thấy cậu đang cười híp mắt với cô, trong lòng cô vô cớ sinh ra cảm xúc chua xót, quay đầu sang một bên không nhìn cậu.
Cô thực sự ích kỷ, nặng tình muốn trói chặt cậu ở vùng biển này không cho cậu rời đi. Nhưng cô lại lo sợ không yên đến mức không đành lòng, không chịu nổi cảnh cậu vô gia cư khắp nơi.
“Hôm nay… tôi có thể ở lại đây sao?”
“Hả? Tôi nói không thành vấn đề, nhưng cậu không cần quay lại nước sao?”
Lục Tinh mím môi, đặt một nụ hôn lên tóc mai của cô, lại đưa tay cô đặt trên trán mình mà cọ xát.
“Cần, nhưng anh muốn ở bên em nhiều hơn.” “Như thế có ổn không?”
Trang Du Mộng cảm thấy cậu có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể suy nghĩ ra không đúng chỗ nào. Có thể là do cậu ở với mình quá lâu, thế
nên mọi hành vi bắt đầu mất kiểm soát thay đổi theo hướng của con người.
“Ừm, nhưng mà ở trên giường của em thành thật một chút, không được đá chăn nha!”
“Được.”
Tuy nhiên sự thật chứng minh cậu không những không chỉ đá chăn mà thậm chí một góc chăn cũng không sắn lòng mà đắp.
“Không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh.”
Trang Du Mộng nhất quyết phủ một lớp mỏng lên người nhưng trong lòng cậu lại vô cùng sợ hãi khi bị tổ chức bảo vỆ động vật tiếp cận.
“Nhưng nó rất nóng.”
Lục Tinh mở to mắt sáng lấp lánh, tròng mắt màu đen đáng thương nhìn cô như thể đắp chăn bông cũng có thể giết chết cậu. Trang Du Mộng liếc nhìn cửa sổ đang mở, nhiệt độ trong phòng không cao lắm, đưa tay sờ trán, ngực của cậu đều lạnh toát. Cô bĩu môi ôm eo mình, đưa ngón tay chỉ chỉ vào chỗ nổi lên trên ngực cậu nói một cách hung tợn.
“Em phát hiện anh càng ngày càng tinh, bắt đầu nói dối mà không có suy nghĩ, chỗ này rốt cuộc nơi nào nóng?”
Lục Tinh nằm thẳng xuống kéo bàn tay đang chọt chọt trước ngực từ từ đưa xuống giữa hai chân. Cái vật thô cứng lại lần nữa hơi nhếch lên, ngón tay hơi lạnh đột nhiên đụng vào nó xác thực có thể cảm nhận được sức nóng ở xung quanh.
Trang Du Mộng sợ tới mức muốn rút tay về, nhưng lại bị thiếu niên ngoan cố kéo lại.
Sao cậu đến quần lót cũng không mặc? “Anh không nói dối, chính là chỗ này nóng.” “Em biết rồi! Anh buông ra đã!”
“Không buông, em đã nói anh không được nói dối!” “Phải phải, không nói dối… không nói dối…”
Trang Du Mộng sắp bị đánh bại bởi thái độ kiên trì của cậu. Con cá voi trắng nhỏ ngoài mặt trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng không ngờ trong lòng lại quan tâm đến danh dự của mình đến vậy.
Điều này không thú vị hơn nhiều so với việc trêu chọc trẻ em mẫu giáo sao? Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào cô hiển nhiên không vui quay sang chỗ khác, chỉ để lại cho cô một tấm lưng trắng mịn. Như thể một mình hờn dỗi, cậu không nói một lời buông tay Trang Du Mộng ra sau không để ý đến cô nữa
Ha ha, đây là được tiện nghi lại muốn leo lên nóc nhà lật ngói? “Sao nào? Anh không muốn ngủ với em sao?”
Mỉm cười dùng đầu ngón tay theo đường cong rõ ràng của cậu xuống, Trang Du Mộng cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ trong chốc lát, nhưng không có động tĩnh gì khác.
Thật ra vẫn còn một chút cốt khí của một chàng trai trẻ.
Cô cũng không giận, bất đắc dĩ ở trên lưng ẩm ướt của cậu mà hôn rồi cũng quay đi, ngáp một cái tượng trưng chuẩn bị ngủ.
“Vậy thì em sẽ không ép anh, cứ thế này ngủ đi.”
Nằm trong chăn bông quấn người thật ấm, sau khi tắt đèn Trang Du Mộng di chuyển cơ thể một cách thoải mái. Còn chưa thực sự chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy một cánh tay rắn chắc trên eo ôm chặt lấy cô, bả vai và tấm lưng trần trụi của cô bị đôi môi ấm áp hôn hôn mút mút, vị trí xương bả vai được nhẹ nhàng quét qua mái tóc mềm mại của cậu.
“Anh muốn được ở bên cạnh em…”
Vừa mới nói cậu có cốt khí, tại sao vừa quay đầu đã bắt đầu làm nũng rồi?
Dùng ngón tay chọc vài cái vào giữa hai lông mày của cậu, cô nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ sau đó đi chiên mấy con cá. Công việc của Lục Tinh là dọn dẹp đống bừa bộn trên ghế sô pha và phòng tắm.
Sai bảo cá voi trắng nhỏ làm việc không được coi là hành động tàn ác với động vật đúng chứ…
Sau khi lấp đầy bụng Trang Du Mộng thoải mái nằm trên đùi thiếu niên nghỉ ngơi, nhìn thấy cậu đang cười híp mắt với cô, trong lòng cô vô cớ sinh ra cảm xúc chua xót, quay đầu sang một bên không nhìn cậu.
Cô thực sự ích kỷ, nặng tình muốn trói chặt cậu ở vùng biển này không cho cậu rời đi. Nhưng cô lại lo sợ không yên đến mức không đành lòng, không chịu nổi cảnh cậu vô gia cư khắp nơi.
“Hôm nay… tôi có thể ở lại đây sao?”
“Hả? Tôi nói không thành vấn đề, nhưng cậu không cần quay lại nước sao?”
Lục Tinh mím môi, đặt một nụ hôn lên tóc mai của cô, lại đưa tay cô đặt trên trán mình mà cọ xát.
“Cần, nhưng anh muốn ở bên em nhiều hơn.” “Như thế có ổn không?”
Trang Du Mộng cảm thấy cậu có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể suy nghĩ ra không đúng chỗ nào. Có thể là do cậu ở với mình quá lâu, thế
nên mọi hành vi bắt đầu mất kiểm soát thay đổi theo hướng của con người.
“Ừm, nhưng mà ở trên giường của em thành thật một chút, không được đá chăn nha!”
“Được.”
Tuy nhiên sự thật chứng minh cậu không những không chỉ đá chăn mà thậm chí một góc chăn cũng không sắn lòng mà đắp.
“Không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh.”
Trang Du Mộng nhất quyết phủ một lớp mỏng lên người nhưng trong lòng cậu lại vô cùng sợ hãi khi bị tổ chức bảo vỆ động vật tiếp cận.
“Nhưng nó rất nóng.”
Lục Tinh mở to mắt sáng lấp lánh, tròng mắt màu đen đáng thương nhìn cô như thể đắp chăn bông cũng có thể giết chết cậu. Trang Du Mộng liếc nhìn cửa sổ đang mở, nhiệt độ trong phòng không cao lắm, đưa tay sờ trán, ngực của cậu đều lạnh toát. Cô bĩu môi ôm eo mình, đưa ngón tay chỉ chỉ vào chỗ nổi lên trên ngực cậu nói một cách hung tợn.
“Em phát hiện anh càng ngày càng tinh, bắt đầu nói dối mà không có suy nghĩ, chỗ này rốt cuộc nơi nào nóng?”
Lục Tinh nằm thẳng xuống kéo bàn tay đang chọt chọt trước ngực từ từ đưa xuống giữa hai chân. Cái vật thô cứng lại lần nữa hơi nhếch lên, ngón tay hơi lạnh đột nhiên đụng vào nó xác thực có thể cảm nhận được sức nóng ở xung quanh.
Trang Du Mộng sợ tới mức muốn rút tay về, nhưng lại bị thiếu niên ngoan cố kéo lại.
Sao cậu đến quần lót cũng không mặc? “Anh không nói dối, chính là chỗ này nóng.” “Em biết rồi! Anh buông ra đã!”
“Không buông, em đã nói anh không được nói dối!” “Phải phải, không nói dối… không nói dối…”
Trang Du Mộng sắp bị đánh bại bởi thái độ kiên trì của cậu. Con cá voi trắng nhỏ ngoài mặt trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng không ngờ trong lòng lại quan tâm đến danh dự của mình đến vậy.
Điều này không thú vị hơn nhiều so với việc trêu chọc trẻ em mẫu giáo sao? Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào cô hiển nhiên không vui quay sang chỗ khác, chỉ để lại cho cô một tấm lưng trắng mịn. Như thể một mình hờn dỗi, cậu không nói một lời buông tay Trang Du Mộng ra sau không để ý đến cô nữa
Ha ha, đây là được tiện nghi lại muốn leo lên nóc nhà lật ngói? “Sao nào? Anh không muốn ngủ với em sao?”
Mỉm cười dùng đầu ngón tay theo đường cong rõ ràng của cậu xuống, Trang Du Mộng cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ trong chốc lát, nhưng không có động tĩnh gì khác.
Thật ra vẫn còn một chút cốt khí của một chàng trai trẻ.
Cô cũng không giận, bất đắc dĩ ở trên lưng ẩm ướt của cậu mà hôn rồi cũng quay đi, ngáp một cái tượng trưng chuẩn bị ngủ.
“Vậy thì em sẽ không ép anh, cứ thế này ngủ đi.”
Nằm trong chăn bông quấn người thật ấm, sau khi tắt đèn Trang Du Mộng di chuyển cơ thể một cách thoải mái. Còn chưa thực sự chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy một cánh tay rắn chắc trên eo ôm chặt lấy cô, bả vai và tấm lưng trần trụi của cô bị đôi môi ấm áp hôn hôn mút mút, vị trí xương bả vai được nhẹ nhàng quét qua mái tóc mềm mại của cậu.
“Anh muốn được ở bên cạnh em…”
Vừa mới nói cậu có cốt khí, tại sao vừa quay đầu đã bắt đầu làm nũng rồi?
Danh sách chương