Những thứ này chỉ phát sinh ở trong khoảnh khắc, khi Thạch Nghịch bị quất nằm trên đất, vẫn còn ngơ ngác.

Người tu luyện Nhân Vương cảnh tốc độ phản ứng cũng không chậm, thế nhưng Thạch Nghịch vẫn chưa để Mặc Sĩ Thiên Kỳ một luyện đan sư Linh Quang cảnh vào mắt, thế nên cũng không phòng bị hắn, nào biết đâu trên người hắn thế nhưng có thứ đặc biệt gì đó đánh lén, đánh hắn từ trên phi kiếm xuống dưới đất.
Lư Nghị và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng dạng kinh ngạc nhìn hắn, hai người còn chưa phản ứng kịp.
Thạch Nghịch ôm xương sườn bị Luyện Vân Long Đằng đánh lên, linh thực đánh lén cũng thật cứng rắn, đau đến hắn nhe răng há miệng, quất thẳng tới tức giận nói: "Mặc Sĩ huynh, cho dù ngươi còn đang tức giận, cũng không nhất thiết làm đánh lén chứ? Tốc độ chiến đấu của linh thực của ngươi thật là nhanh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác vô cùng oan uổng, hắn cũng không có mệnh lệnh Tiểu Vân ra tay mà.
Thực không liên quan đến hắn!
Lư Nghị nghe xong, liền hiểu rõ, vừa rồi khẳng định là Luyện Vân Long Đằng ra tay.
Ở trong lòng hắn, cũng hiểu được là Mặc Sĩ Thiên Kỳ mệnh lệnh Luyện Vân Long Đằng làm, linh thực nếu không có chủ ra lệnh, sẽ không đột nhiên công kích người khác.
Chỉ có Sở Chước vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang, cúi đầu nhìn về phía A Chiếu hai cái tiểu móng vuốt bám víu bả vai nàng, cái đuôi đung đưa đến vui mừng như vậy, rõ ràng chính là biểu hiện làm chuyện xấu sau đó tâm tình vui vẻ...
Trong lòng Sở Chước có chút kinh ngạc, thì ra A Chiếu không những có thể mệnh lệnh yêu thú tiểu đệ giúp nó gây sự, linh thực cũng có thể sao?
Sắc trời lúc hoàng hôn, bọn họ tìm được một cụm nham thạch nghỉ ngơi.
Sauk hi Luyện Vân Long Đằng được thả ra, liền nhanh chóng phóng xuất bản thể của nó ra, rất nhanh toàn bộ hồng nham đều bị dây mây chi chi chít chít trèo lên, chỉ lộ ra cửa vào hang động cao nhất trên nham thạch.
Thạch Nghịch thấy rõ ràng bản thể Luyện Vân Long Đằng rồi, nhất thời lại cảm thấy xương sườn vừa rồi bị quất đau, sắc mặt hơi hơi có chút vặn vẹo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị nhìn xem hả giận một hồi.
Thạch Nghịch vừa ôm xương sườn, vừa hỏi: "Thật đói, có cái gì ăn không?"
Sở Chước thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó để cho Lư Nghị nấu cơm.
Lư Nghị quyết định đi theo bọn họ, liền rất tự động tiếp nhận tất cả việc vặt vãnh, giải phẫu các loại độc vật không nói, kỹ năng nấu nướng tuy rằng không tốt như Bích Tầm Châu, nhưng có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp hơn nữa rèn luyện trong khoảng thời gian này, khiến cho trù nghệ của hắn tăng lên, ít nhất Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng A Chiếu, Huyền Uyên mỗi ngày đều ăn thật sự vừa lòng.
Hôm nay Lư Nghị làm thịt Huyết bọ cạp kho cùng với nướng thịt Huyết thiềm thừ.
Đồ ăn hương vị tràn ngập ở trong huyệt động, Thạch Nghịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lải nhải không ngừng: "Ta đã nửa tháng không được ăn thứ gì thật ngon, hơn nữa nửa tháng này vẫn luôn vất vả chạy trốn, mỗi ngày đều là một bữa đói một bữa no, đặc biệt đáng thương..."
Sở Chước bưng phần thịt Huyết bọ cạp kho đầu tiên đi tới, đặt trước mặt A Chiếu cùng Huyền Uyên.

Tiếp theo phần thứ hai làm tốt là nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Thứ ba phần là Lư Nghị, Thạch Nghịch cuối cùng chỉ được một phần nhỏ thịt Huyết bọ cạp kho.
Thạch Nghịch nhìn hai yêu thú ăn ngon lành, lại nhìn xem một đĩa nhỏ trong khay, cũng không đủ nhét răng, không khỏi có chút rối rắm, thế đạo này ngay cả yêu thú cũng được ăn ngon hơn nhân loại, quả thực là người không bằng thú!
"Một phần một trăm khối linh thạch, nếu ngươi muốn ăn, nhớ rõ trả linh thạch." Sở Chước mở miệng nói.

Tiếng của nàng trong trẻo dễ nghe, sau khi cố ý thả chậm, càng ôn nhu giàu tình cảm, nhưng nội dung lại tuyệt không ôn nhu, ngược lại vô cùng sắc bén, Thạch Nghịch nghe được biểu cảm rạn nứt.
Lư Nghị quay mặt đi, có chút không đành lòng nhìn thấy.
Làm thế gia bậc nhất —— đệ tử Tây kinh Thạch thị, xưa nay chỉ có phần người khác lấy lòng, người ngoài mời hắn ăn cái gì đều lo lắng không hợp khẩu vị của hắn, hết sức lo sợ muốn cấp cho thiếu gia hắn vài phần mặt mũi.

Làm sao giống như hiện tại, ăn chút thịt Huyết bọ cạp còn phải trả linh thạch mới được, chẳng lẽ tiến vào Huyết sa mạc rồi, sức quyến rũ của hắn đã xuống cấp đi sao?
Chỉ là nhìn về phía cặp mắt nhu nhuận lại thanh lãnh của Sở Chước, Thạch Nghịch nháy mắt liền nhận kinh sợ, nói: "Được, lại cho ta thêm mười đĩa."
Vô cùng sảng khoái thanh toán một ngàn khối linh thạch.
Sở Chước nhìn về phía Lư Nghị, để cho hắn thu hồi.
Lư Nghị: "...!..." Thì ra là cho hắn sao? Đột nhiên rất cảm động.
Rốt cục ăn no rồi, Sở Chước bưng một ly linh trà, nói: "Có thể nói chưa?"
Thạch Nghịch nhìn chằm chằm trà linh quả trong tay bọn họ, phi thường tự giác nói: "Có thể cho ta một ly hay không? Ta trả linh thạch." Vung tay, lại một trăm khối linh thạch xuất hiện, khi linh thạch rơi rơi trên mặt đất phát ra tiếng đinh đang thanh thúy.
Sở Chước liếc mắt nhìn Lư Nghị một cái, vì thế Lư Nghị rót cho hắn một ly.
Lúc này, bé rùa đã ăn no bò qua, cả người làm tổ ở trên mặt một trăm khối trên linh thạch, dùng mắt đậu đen nhìn chằm chằm Thạch Nghịch.
Thạch Nghịch bị nó nhìn chăm chú mà thịt đau, cảm thấy con rùa nhỏ này nhất định là đang mơ ước linh thạch của hắn.
Đợi Thạch Nghịch uống xong trà linh quả, Sở Chước mở miệng nói: "Nói đi."
Thạch Nghịch ho nhẹ một tiếng, nhìn xem ba người này, thấy Lư Nghị cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhìn chằm chằm chính mình, ngược lại là làm cho hắn tâm sinh cảnh giác nữ tu không chút để ý, làm cho hắn căn bản nhìn không thấu.

Trên đời này người làm cho hắn nhìn không thấu rất ít, nữ tu này tuổi không lớn, lại làm cho hắn cảm giác được một loại áp lực, đây là rất ít gặp.
Có lẽ người tu luyện khác lần đầu tiên nhìn thấy sẽ chú ý đến dung mạo khí chất nữ tu này cực kì mang tính lừa gạt này trước, nhưng Thạch Nghịch lại không phải như vậy.
Thạch Nghịch nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện gần đây ta đang làm, tin tưởng các ngươi cũng nhìn thấy rồi?"
"Ngươi là nói, chuyện ngươi không ngừng mà hủy diệt hồng nham mang tính chỉ đường trên Huyết sa mạc này sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi lại.
Luyện Vân Long Đằng bám víu ở cửa động cũng quơ quơ một sợi dây mây theo, làm như đang phụ họa lời chủ nhân nói.
"Đúng vậy." Thạch Nghịch thu liễm thần sắc trên mặt, nghiêm túc nói: "Kỳ thực thời gian lần này ta đến Huyết sa mạc đã có nửa năm, nửa năm này ta đi khắp nơi ở Huyết sa mạc, chung quanh cùng trong chỗ sâu Huyết sa mạc ta đều đi qua.

Hủy diệt hồng nham tính dấu hiệu cũng đều không phải là cố ý, mà là tưởng muốn thử một chút, nhìn xem phản ứng những người đó."
"Những người đó?" Sở Chước hỏi lạ: "Là những người mặc y phục màu đỏ sao?"

Thạch Nghịch vẻ mặt kinh ngạc: "Các ngươi cũng gặp được bọn họ?"
Xem thần sắc Lư Nghị cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lộ ra giật mình, như thế, Thạch Nghịch liền biết mình hỏi đúng rồi.
"Các ngươi gặp được bọn họ thế nào?" Thạch Nghịch hỏi, ánh mắt nhìn về phía bọn họ có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Sở Chước vỗ về Toái Tinh kiếm, giống như không thấy được, đột nhiên hướng hắn cười thản nhiên: "Vừa mới tiến vào Huyết sa mạc không lâu, vừa vặn bọn họ đang đuổi giết một tiểu gia tộc nào đó, bọn ta gặp được."
"Sau đó các ngươi giao thủ cùng bọn họ?" Thạch Nghịch nói.
"Đúng, lúc ấy bọn họ có năm người, đều là cao thủ Nhân Vương cảnh, đã chết ba người, thừa lại hai người ý đồ tự bạo khi đang thẩm vấn, cuối cùng chúng ta cái gì cũng không hỏi ra được."
Thạch Nghịch nghe xong cũng không kỳ quái, khóe miệng chứa ý cười hơi lạnh: "Đây là đương nhiên, bọn họ đều là một đám người tu luyện bị tẩy não, thà chết cũng sẽ không lộ ra lai lịch mục đích của bọn chúng."
"Đó bọn họ rốt cuộc là loại người nào? Ngươi tới Huyết sa mạc cũng là vì bọn họ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
Thạch Nghịch gật đầu, lúc này hắn thu hồi bộ dạng cợt nhả, cả người giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, uy áp Nhân Vương cảnh trên người mặc dù có chút thu liễm, lại vẫn làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị có chút không khoẻ.
Chỉ có Sở Chước cùng A Chiếu, Huyền Uyên không làm sao.
Thạch Nghịch năm nay chỉ hơn hai mươi tuổi, tu vi đã là Nhân Vương cảnh tầng chín, có thể nói là nhân vật thiên tài khó gặp Linh thế giới.

Hắn cũng là thiên tài trẻ tuổi Tây kinh Thạch thị, ở Thạch thị tương đối được nể trọng, chỉ là tính cách có chút không theo mẫu, thường xuyên có thể làm ra một ít việc làm cho người ta nổi trận lôi đình, làm cho người ta nhắc tới hắn là không biết làm sao.
Cũng bởi vì tính cách của hắn quá mức không hợp, Tây kinh Thạch thị cho dù rất yêu thích thiên phú của hắn, lại cảm thấy hắn không thể xuất đầu lộ diện, thế cho nên hắn ở đại lục Tinh Triệu tiếng tăm không tốt lắm, trừ bỏ vài thế gia có quan hệ thân thiết, người biết hắn cực nhỏ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lư Nghị chưa từng nghe qua hắn.
Lúc này trong động đã tối xuống, trong bóng tối, sắc mặt Thạch Nghịch hơi trầm, nói: "Mấy năm gần đây, nghe nói có rất nhiều người tu luyện vô cớ mất tích ở trên Huyết sa mạc, ta chính là vì việc này mà đến.

Tuy nói ở trên Huyết sa mạc mất tích vài người tu luyện chẳng có gì lạ, nhưng nếu mất tích nhiều người hơn, tự nhiên sẽ khiến cho người ta hoài nghi."
"Huyết sa mạc cùng Tây kinh Thạch thị chúng ta là láng giềng, đối với Huyết sa mạc dị thường, chúng ta tự nhiên cũng có sự phát hiện, ngay từ đầu chỉ nghĩ ngoài ý muốn, ngẫu nhiên mới biết được đều không phải là như thế.

Ta từ nửa năm trước tiến vào Huyết sa mạc, trải qua một phen tra xét, rốt cục tra được khác thường trong chỗ sâu Huyết sa mạc, mất tích người ở trên Huyết sa mạc, kỳ thực đều là bị bắt đến trong chỗ sâu trong Huyết sa mạc."
"Không có khả năng!" Lư Nghị nhịn không được nói: "Trong chỗ sâu Huyết sa mạc rất nguy hiểm, ngay cả người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cũng không nhất định dám xâm nhập, làm sao có thể sẽ có loại sự tình này?"
Thạch Nghịch nhếch miệng cười với hắn, tươi cười có vài phần lưu manh: "Lư huynh đệ, vì sao không có khả năng? Trong chỗ sâu Huyết sa mạc quả thật nguy hiểm, nhưng nếu bọn hắn có biện pháp an toàn vượt qua Huyết sa mạc, tiến vào đến trong chỗ sâu Huyết sa mạc thì sao?"
Lư Nghị ngẩn ngơ, sau đó nhịn không được suy tư lời hắn nói, cảm thấy hắn nói đúng.

Lúc này, Sở Chước chậm rãi mở miệng: "Ý của ngươi là, người tu luyện mất tích kỳ thực là bị người tóm đi.

Đám hồng y nhân kia bắt giữ người tu luyện nhằm mục đích gì?"
"Đây cũng chính là ta muốn tra." Thạch Nghịch thấy nàng một chút liền nhìn thấu, vô cùng cao hứng, nói chuyện cùng người thông minh chính là vui vẻ, hắn cười tủm tỉm nói: "Lúc trước đám người đuổi giết ta, kỳ thực chính là đám người tu luyện ẩn náu ở trên Huyết sa mạc."
"Bọn họ vì sao phải đuổi giết ngươi?" Sở Chước lại hỏi.
"Bởi vì ta vài lần ba bận không cẩn thận đụng đến hang ổ bọn họ, tự nhiên muốn giết ta diệt khẩu." Thạch Nghịch vẻ mặt vô tội nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị quả thực hết chỗ nói rồi, đều đụng đến hang ổ người ta, nói không chừng bí mật đều bị hắn phát hiện, không giết hắn giữ hắn lại tiết lộ tin tức sao? Mà Thạch Nghịch này cũng là người hiếm thấy, cũng đã phát hiện hang ổ bọn họ, còn không chạy nhanh về hội báo Thạch gia, tụ tập càng nhiều người lại đây một phát hốt trọn ổ, ngược lại lẻ loi một mình không ngừng chạy tới quấy nhiễu bọn họ.
Giống như ngại chuyện không đủ lớn vậy.
Sở Chước hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi thật không biết mục đích bọn họ bắt giữ người tu luyện?"
Thạch Nghịch bị nàng vừa nhìn như vậy, không biết vì sao, thế nhưng dâng lên thấy lạnh cả người.
Bị một muội tử xinh đẹp mềm mại như vậy nhìn chằm chằm, hẳn là thích đến tìm không thấy biên giới mới đúng, nhưng hắn lại cảm thấy chíp bông, thật sự là rất quái.
"Ta còn không điều tra ra, nhưng ta biết, bọn họ hoạt động ở trong chỗ sâu Huyết sa mạc, nơi đó tất nhiên có cái gì đó bọn họ không muốn để cho người ngoài biết đến." Thạch Nghịch lời thề son sắt nói: "Nói không chừng thật sự là thứ tốt đây."
Sở Chước nga một tiếng, đột nhiên lại nói: "Lúc trước vì sao ngươi nói, việc này khả năng sẽ làm cho cả đại lục Tinh Triệu đều sẽ cuốn vào trong nguy cơ?"
Thạch Nghịch sửng sốt, rốt cục hiểu rõ vì sao hắn cứ cảm thấy nữ tu này cho hắn cảm giác chíp bông , bởi vì nàng rất sâu sắc, mỗi một câu đều hỏi vào điểm mấu chốt, hơi không cẩn thận sẽ bị nàng chụp mũ.
Người thông minh hắn gặp qua không ít, nhưng có thể nhanh như vậy đuổi kịp ý nghĩ của hắn cũng không nhiều.
Thạch Nghịch đột nhiên dùng một loại thần sắc khó cãi nhìn nàng.
A Chiếu thấy hắn nhìn chằm chằm Sở Chước, trong lòng không vui, nàng dâu của nó mà con giống đực này có thể nhìn chằm chằm sao?
Đang muốn một móng vuốt cào qua, liền bị một đôi tay mềm mại ôm lấy, sau đó một cái móng vuốt lông xù bị nắm, chỉ thấy Sở Chước lấy khăn lau móng vuốt cho nó.

Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Vì thế còn không chưa xù lông lên cứ như vậy thuận xong rồi.
Bên cạnh Lư Nghị cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút nghi hoặc nhìn bọn họ, không biết Thạch Nghịch vì sao đột nhiên dùng loại ánh mắt này nhìn người ta, người xem kỳ quái áp lực lớn.

Trái lại Sở Chước bị hắn nhìn chằm chằm, bình tĩnh như lúc ban đầu như cũ, thậm chí còn đang cho lau móng vuốt A Chiếu, quả thực làm cho người ta không biết nói cái gì cho phải.
Bé rùa thấy chủ nhân lau móng vuốt cho lão đại, vội bò đi qua, nâng lên một cái móng vuốt nói:【Chủ nhân, cũng lau cho đệ đi.】
A Chiếu một móng vuốt vung nó đến chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
【Để luyện đan sư lau cho mi.】
Bé rùa nga một tiếng, chậm rì rì vươn móng vuốt ra cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn rất là thích bé rùa, thấy thế vội vui vẻ lau móng vuốt cho nó.
Lư Nghị nhìn xem dở khóc dở cười.

Càng dở khóc dở cười là Thạch Nghịch, đang lúc hắn muốn nói chút gì đó cho qua, lại bị một ánh mắt xa xôi của Sở Chước nhìn xem mà da đầu run lên, chỉ nghe nàng sâu kín nói: "Thạch công tử, nói đi, ta nghe đây."
"Cái này...!Ta khi đó nói bậy, người quen biết ta đều biết ta thích nhất hồ ngôn loạn ngữ, cả ngày không nghiêm chỉnh." Thạch Nghịch cười hớ hớ nói.
Sở Chước kéo sắc mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Chớ không phải Thạch công tử xem chúng ta trở thành ngu xuẩn hay sao? Chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra được?"
Lư Nghị cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ thầm nghĩ, bọn họ cũng không nhìn ra được, chẳng lẽ ngu xuẩn trong mắt Thạch Nghịch là bọn hắn mới đúng?
Tiếp theo lại nghe được nàng nói: "Có thể hoạt động ẩn giấu ở trong chỗ sâu Huyết sa mạc, thậm chí không kinh động Tây kinh Thạch thị các ngươi, nói vậy lai lịch đám người kia bất phàm, thậm chí còn có người của thế gia đỉnh cấp tham gia, chính là như thế sao?"
Thần sắc Thạch Nghịch khẽ biến.
Đồng dạng biến hóa là Lư Nghị cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhịn không được ngơ ngác nhìn Sở Chước.
"Chính là như thế?"
Thạch Nghịch: "...!Sở muội muội, khó nói cẩn thận sao?" Hắn có chút chống đỡ không nổi.
Sở Chước lạnh lùng theo dõi hắn, ở khi Thạch Nghịch bị nàng nhìn không được tự nhiên, đột nhiên chỉ thấy nàng giống như cười, nháy mắt xuân về hoa nở, toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp .
"Thạch công tử xin yên tâm, ta cũng vô ý bị cuốn vào chuyện đại lục Tinh Triệu các ngươi." Sở Chước hòa khí nói.
Trên mặt Thạch Nghịch lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Các ngươi không phải người đại lục Tinh Triệu?"
"Ta cùng A Kỳ không phải, Lư Nghị thì phải." Sở Chước chỉ vào Lư Nghị, phá lệ thành thật nói.
Thạch Nghịch cảm thấy trong lời nói của nàng có chuyện khác, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường, mà dự cảm này thực sự liền nhanh chóng ứng nghiệm, chỉ nghe được nữ tu này nói: "Chúng ta là tới đại lục Tinh Triệu tìm bằng hữu, bọn họ mất tích ở đại lục Tinh Triệu, ta tra được địa phương cuối cùng bọn họ xuất hiện là Huyết sa mạc.

Ta có lý do hoài nghi bọn họ hẳn là gặp chuyện không may ở Huyết sa mạc, nói không chừng..."
Thạch Nghịch: "...!Sở cô nương ý tứ là?"
"Ta không có ý tứ gì.

Chính là muốn mau chóng tìm được bằng hữu của ta." Sở Chước cười khanh khách nhìn hắn: "Chỉ cần tìm được bọn họ, hết thảy đều dễ nói.

Vừa vặn Thạch gia các ngươi cũng muốn điều tra rõ chuyện người tu luyện mất tích ở Huyết sa mạc đi? Chỉ hy vọng Thạch gia các ngươi không có đệ tử tham dự trong đó, nếu không thật đúng là toàn bộ đại lục Tinh Triệu đại nguy cơ rồi, đúng không?"
Thạch Nghịch nghe đến đó, ngực nghẹn một cái, thiếu chút nữa nhịn không được che ngực.
Không nghĩ tới Thạch Nghịch hắn có một ngày cũng sẽ bị lời nói một nữ tu bắt chẹt.
Nữ nhân này ý tứ rõ ràng là, bạn của nàng khả năng cũng bị đám hồng y nhân trên Huyết sa mạc tóm đi, Thạch gia bọn họ nhất định phải giúp nàng tìm được tung tích bạn của nàng, nếu không nàng liền muốn đâm chuyện này đi ra ngoài.
Nếu như bị toàn bộ người đại lục Tinh Triệu biết sự tình trong chỗ sâu Huyết sa mạc còn có thế gia đỉnh cấp tham dự, không chỉ có danh dự thế gia quét rác, đối Tây kinh Thạch thị cũng không có lợi.
Nhưng vấn đề là, bằng hữu của nàng mất tích ở trên Huyết sa mạc, không nhất định là bị hồng y nhân tóm đi mà?
Nàng rõ ràng chính là già mồm át lẽ phải..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện