Editor: ChieuNinh

Ở trong ánh mắt hai con yêu thú, thứ đó dường như đã bị kinh hách thật lớn, hưu một cái rồi bỏ chạy, nháy mắt biến mất ở trong rừng cây tối om. 

Bích Tầm Châu nhảy dựng lên, như một trận gió biến mất ở tại chỗ, đi đuổi theo thứ kia.

Ở lúc Bích Tầm Châu rời đi, nháy mắt Sở Chước thanh tỉnh.

Sở Chước vô cùng quen thuộc những hành vi yêu thú của Bích Tầm Châu, sau khi phát hiện Bích Tầm Châu biến mất, nàng cũng không kinh hoảng, trầm ổn mà chống đỡ. Chỉ có theo động tác nàng nắm chặt chuôi kiếm thì có thể biết nàng đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, có thể ứng phó bất kì tình huống đột phát bất cứ lúc nào.

A Chiếu đột nhiên nhảy lên, một móng vuốt cào tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngủ đến vô tri vô giác như cũ.

Mà Sở Chước cũng một kiếm đập qua Phong Hành Tuyết ngủ ở bên kia.

Một người một yêu động tác nháy mắt đồng bộ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gào thét thảm một tiếng, bật lên từ trên mặt đất.

Phong Hành Tuyết lại nghiêng đầu một cái, đã hoàn toàn hôn mê.

Hai người khác biệt, khiến cho A Chiếu và Huyền Uyên bị bừng tỉnh đều nhịn không được lẳng lặng ngó nàng.

Sở Chước vô cùng bình tĩnh thu kiếm, nói: "Nhanh tay."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bụm mặt, đau đến nỗi hít hà, vẻ mặt mờ mịt nói: "Phát sinh chuyện gì? Ai đánh ta?"

Không có người trả lời hắn.

Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ dần dần thanh minh, thì lập tức phát hiện ở đây thiếu một người, hỏi: "Sở cô nương, Bích công tử đâu?"

Sở Chước rất bình tĩnh nói: "Vừa rồi hẳn là có người rình coi chúng ta, Tầm Châu đuổi theo rồi."

"Cái gì? Có loại chuyện này? Là ai rình coi chúng ta? Chẳng lẽ muốn giết người đoạt bảo?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng chỉ thấy đối phương khẳng định là nhìn trúng linh thảo của hắn, nên vội vàng che nhẫn không gian.

Không trách hắn có loại phản ứng này, đảo Thiên Diệp dư thừa linh lực, linh thảo mọc tốt, linh thảo cao cấp càng nhiều, mấy gốc cây linh thảo cao cấp tùy tiện lấy một gốc ra bên ngoài bán, đều là giá trên trời. Ở đây có rất nhiều người tu luyện chạy đến đều vì linh thảo cao cấp, còn có cái gọi là bảo vật. Dù sao có người Tuyết Y lâu chiếm lấy, bọn họ biết rõ mình vô duyên, tự nhiên cũng sẽ không đi tìm không thú vị đó, không bằng thừa dịp cơ hội này thật sự kiếm thêm một ít linh thảo.

Người tu luyện đầu óc thanh minh như vậy vẫn phải có, cũng có ý tưởng muốn đen ăn đen, không làm mà hưởng.

Sở Chước không trả lời hắn, nhìn phương hướng Bích Tầm Châu biến mất, suy nghĩ Bích Tầm Châu là đuổi theo cái gì đó.

Tuy rằng nàng không thấy được, nhưng mà Sở Chước biết bản lĩnh của Bích Tầm Châu, nếu thật sự là cả nhân loại, tin tưởng đặc biệt rình coi bọn họ cũng sẽ không là võ giả cao cấp gì. Bích Tầm Châu hoàn toàn có thể bắt giữ ở tại chỗ này, có thể làm cho Bích Tầm Châu tự mình đuổi theo, hẳn là thứ gì khác, hơn nữa tốc độ trốn chạy nhất định cực nhanh.

Là cái gì đây? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ xem xét xong nhẫn không gian của mình, phát hiện không có tổn thất gì, mới nhẹ thở ra, nhịn không được sờ sờ mặt vẫn vô cùng đau đớn, hỏi: "Sở cô nương, vừa rồi là cô đánh ta?"

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái: "Không phải."

"Đó là ai?"

Không có người trả lời hắn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải lấy ra một cái gương đồng xem xét chỗ đau đớn trên mặt, phát hiện có mấy cái vết cào sưng đỏ, lại không có xướt da, vết cào này nhìn giống như động vật dòng mèo nào đó cào.

Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được rơi xuống con yêu thú nhỏ đang ngồi xổm ở trên vai Sở Chước lắc lư cái đuôi.

Vừa đúng lúc này nó cũng nhìn qua đây, trong ánh sáng mịt mờ, cặp mắt dị đồng một đen một vàng lóe ra ánh sáng u lãnh.

Đột nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ sợ run cả người, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Được, không cần hoài nghi, nhất định là con yêu thú này cào, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất sợ không dám hỏi nó vì sao cào hắn.

Nửa canh giờ sau, rốt cuộc Bích Tầm Châu trở về.

Lúc này Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều không có ngủ —— Mặc Sĩ Thiên Kỳ là muốn ngủ, nhưng bị Sở Chước liếc mắt nhìn một cái, thì quyết định cùng nhau đợi theo.

Hai tay Bích Tầm Châu trống trơn trở về.

"Bích công tử, bắt được người rình coi chúng ta sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ trực tiếp mở đầu hỏi.

Ánh mắt Bích Tầm Châu hơi ngừng, nhịn không được nhìn về phía A Chiếu, A Chiếu dùng cái đuôi quét quét mặt Sở Chước, vì thế tầm mắt Bích Tầm Châu lại chuyển tới trên người Sở Chước.

Sở Chước một chút cũng không có chột dạ nói hươu nói vượn gạt người, hỏi: "Tầm Châu, vừa rồi là cái gì?"

"Ta cũng không biết, thứ đó cô cùng kỳ quái." Bích Tầm Châu nói xong, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Mục tiêu của thứ kia là hắn, chỉ cần chúng ta ở đây, nói vậy còn có thể đến nữa."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, không phải nói đuổi theo người rình coi sao? Thế nào lại nghe qua không giống? Hơn nữa mục tiêu là hắn? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân vừa rồi A Chiếu cào hắn một móng vuốt? Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội hỏi: "Bích công tử, có thể nói rõ ràng một chút không?"

Nghĩ đến nhìn thấy thứ kia khi đuổi theo vừa rồi, Bích Tầm Châu cũng không giấu giếm, nói: "Thứ kia giống như cục ánh sáng màu xanh oánh oánh, nhưng mà cũng có sinh mệnh, không biết từ đâu tới đây, lúc ấy nó bám víu ở trên người ngươi, như là muốn đi vào tri thức của ngươi, chờ khi chúng ta nhìn qua, nó đột nhiên bỏ chạy."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kinh sợ nhìn hắn: "Thứ kia sẽ không là muốn đoạt xá của ta đi?" (đoạt xá: cướp đoạt trí nhớ) 

Tri thức của người tu luyện trừ bỏ chính mình tự động mở ra, người khác là không được tùy tiện đụng chạm, thứ kia muốn đi vào tri thức của hắn, trừ bỏ đoạt xá ra, còn có thể làm cái gì?

Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Không biết."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời rối rắm, chẳng lẽ trên đảo này có thứ gì đó không hiểu ra sao muốn đoạt xá của hắn? Trong lúc này vừa hoảng sợ lại rối rắm, thế cho nên không có chú ý tới tình huống Phong Hành Tuyết bên cạnh luôn luôn đang mê man vô cùng không bình thường.

Bởi vì việc này, kế tiếp mấy người đều không có ngủ tiếp.

Người tu luyện cũng không có nhu cầu giống như người phàm cần ngủ mỗi ngày, mấy ngày không ngủ cũng không thành vấn đề. Nhưng mà ngủ là một loại hoạt động thả lỏng tinh thần, không phải ngồi thiền là có thể thay thế, lúc này đây đại đa số người tu luyện vẫn lựa chọn giống người phàm ở khi trời tối bình thường sẽ đi ngủ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Sở Chước ôm A Chiếu, chải vuốt lông trên lưng nó, nhẹ giọng hỏi: "Tầm Châu, thứ kia thật sự muốn đoạt xá Mặc Sĩ Thiên Kỳ?"

Bích Tầm Châu lắc đầu, hỏi A Chiếu: "Lão đại, ngươi cảm thấy thế nào?"

A Chiếu liếc nhìn hắn một cái:【Không phải.】

"Không phải?"

Hai người đều nhìn về phía A Chiếu, đối với phán đoán của A Chiếu cũng không nghi ngờ, chỉ là nghi hoặc mục đích của thứ kia là cái gì.

【Nó không có ác ý, hơn nữa có một loại khí tức mộc linh vô cùng thuần khiết, có được hơi thở sinh mệnh như vậy, thì sẽ không tùy tiện đoạt xá sinh mệnh khác, lại giống như... 】

Trong mắt A Chiếu lướt qua suy nghĩ sâu xa, nếu thứ kia thật sự giống như nó suy đoán, vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ này quả nhiên là nhân loại vận khí không kém, thế nhưng được chủng tộc trong truyền thuyết coi trọng.

***

Hôm sau, khi Phong Hành Tuyết tỉnh lại, phát hiện tất cả mọi người đã tỉnh.

Nàng ta nhịn không được sờ sờ đầu, cái loại tư vị đau xót còn sót lại này, làm cho cả người nàng ta đều có chút không tốt, hoài nghi hỏi: "Sở tỷ tỷ, tỷ lại dùng kiếm đánh muội?"

"Không có." Sở Chước bình tĩnh trả lời: "Có thể là tối hôm qua khi ta ngủ xua đuổi côn trùng, không cẩn thận đụng tới ngươi đi."

Phong Hành Tuyết cẩn thận nhìn kỹ nàng, nhưng mà làm sao nàng ta nhìn thấy rõ Sở Chước •vua kỹ xảo hành động• ngụy trang được, chỉ có thể bán tín bán nghi nhận cái giải thích này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được các nàng đối thoại, ánh mắt có vài phần mơ hồ, sau đó yên lặng xoay người.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn có thể khẳng định bản lĩnh Sở Chước nói chuyện hàm hồ, thì cũng giống như nàng trôi chảy đánh người, hắn vẫn nên quản tốt miệng của mình, đừng trêu chọc nàng.

Đợi Phong Hành Tuyết lơ đãng nhìn đến dấu vết trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thì hỏi: "Trên mặt ngươi sao lại thế này?"

"Không cẩn thận đụng vào." Mặc Sĩ Thiên Kỳ há miệng hồ đồ.

Phong Hành Tuyết cười lạnh với hắn: "Coi ta là ngốc tử à."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nở nụ cười ha ha, cười đến phá lệ ngốc bạch ngọt, trong bất tri bất giác cũng học được bản lĩnh thuận miệng bịa chuyện của Sở Chước.

Buổi trưa, bọn họ mới vừa đi đến một gốc cây linh mộc cổ cao to, thì gặp được hai người tu luyện mặc lụa mỏng tuyết trắng.

Là người Tuyết Y lâu.

"Hành Tuyết tiểu thư!" Mấy đệ tử Tuyết Y lâu vội vàng đi tới thỉnh an.

Phong Hành Tuyết chắp tay sau lưng, dáng vẻ cao ngạo: "Các ngươi ở đây làm gì?"

"Chúng ta phụng mệnh đến tìm ngài."

"Tìm ta làm chi? Hiện tại ta rất tốt, không cần tìm." Phong Hành Tuyết cao ngạo nói.

Hai đệ tử Tuyết Y lâu tất nhiên là không dám lắm miệng nói cái gì, để tránh chọc phiền vị đại tiểu thư này.

Ánh mắt của bọn họ chuyển tới trên người đám người Sở Chước, phát hiện gương mặt bọn họ cực xa lạ, hỏi: "Hành Tuyết tiểu thư, không biết mấy vị này là..."

"Là bằng hữu của ta." Phong Hành Tuyết nói xong, đột nhiên liền trở mặt: "Thế nào? Chẳng lẽ ta kết giao bằng hữu cũng không được? Các ngươi là người lầu nào? Đệ tử Lược Hỏa lầu hả?"

Hai đệ tử Tuyết Y lâu vội vàng lắc đầu, nếu như bị vị đại tiểu thư rất yêu kiều này nhớ thương tới thì không chết cũng bị lột da, bọn họ cũng không dám lại thăm dò đám người Sở Chước.

Tuyết Y lâu chia làm sáu lầu, Tật Phong lầu, Từ Lâm lầu, Lược Hỏa lầu, Như Sơn lầu, Như Âm lầu, Lôi Đình lầu, do sáu vị chủ lầu nắm trong tay. Cho nên từ trên hình thức mà nói, Tuyết Y lâu là từ sáu người cùng nhau thống lĩnh, mà không giống một ít tông môn là chỉ có một chưởng môn.

Lần này tiến đến đảo Thiên Diệp là chủ lầu Lược Hỏa lầu, mấy lầu khác chỉ phái vài đệ tử đi theo. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Phong Hành Tuyết là ái nữ chủ lầu Tật Phong lầu, tuổi không lớn, ở trong sáu lầu Tuyết Y lâu đều cực được sủng ái yêu thương. Lần này ầm ỹ muốn cùng tới đây, lầu chủ Lược Hỏa lầu tự nhiên cũng phải săn sóc nàng ta vài phần. Lúc này đây khi phát hiện nàng ta mấy ngày không xuất hiện, thì phái người tới đây tìm kiếm.

Sắc mặt Phong Hành Tuyết hơi hoãn, hỏi: "Hiện tại ở bên kia như thế nào? Khi nào mới có thể rời đảo?"

"Chúng ta cũng không rõ ràng lắm, việc này do chủ lầu Lược Hỏa quyết định."

Phong Hành Tuyết trề môi: "Lược Hỏa thúc thúc quen thích tích cực, chỉ sợ lần này không biết khi nào thì mới có thể rời khỏi."

Hai đệ tử đó nào dám nói tiếp.

Phong Hành Tuyết không thú vị nói: "Được rồi, các ngươi đi đi, đừng đến quấy rầy ta, ta muốn cùng đi tìm linh thảo với bằng hữu."

Sau khi đuổi hai đệ tử đó Tuyết Y lâu rời khỏi, Phong Hành Tuyết tiếp tục cùng đi tìm linh thảo với mấy người Sở Chước, biểu hiện được biết tròn biết méo.

Sau khi màn đêm buông xuống, đoàn người tìm chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này khoảng cách giữa bọn họ và gốc cổ thụ trung tâm đảo Thiên Diệp đó đã rất gần, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng gốc cổ thụ cách đó không xa, cao ngất trong mây, an tĩnh đứng vững ở trong mây.

Sở Chước đánh giá ngọn linh mộc cổ đó, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.

Khi đêm dài, Phong Hành Tuyết lại bị Sở Chước đập ngất một lần nữa.

Lần này đổi lại Sở Chước ôn nhu hơn rất nhiều, không dùng trọng kiếm đập, mà là một ngón tay đâm qua, lại cho nàng ta nuốt vào linh đan trợ ngủ, cam đoan nàng ta      cảm giác vừa ngủ một giấc là đến sáng, sét đánh cũng không đánh tỉnh nàng ta.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm linh thảo hôm nay thu thập được, không dám ngủ.

Hắn sợ một khi ngủ rồi, cái gì đó không biết là cái gì sẽ tới đoạt xá của hắn, quyết định trừng mắt nhìn đến hừng đông.

Bích Tầm Châu và Sở Chước đối với quyết định của hắn cũng chưa phản đối, thấy hắn không ngủ, quyết định do hắn gác đêm, hai người nhắm mắt ngồi thiền.

Đêm càng ngày càng khuya, cả tòa đảo giống như tiến vào giấc ngủ sâu, an tĩnh đến làm cho trong lòng người ta sợ hãi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cố gắng trừng to mắt, thường xuyên đánh giá chung quanh, rất có một loại thần hồn nát thần tính. Nhưng mà loại trạng thái này chỉ liên tục không đến một canh giờ, lực chú ý của hắn rất nhanh đã bị linh thảo phân đi, bắt đầu sửa sang lại linh thảo thu thập được mấy ngày nay, hoàn toàn vong ngã.

Nếu thực sự để cho hắn gác đêm, chỉ sợ cuối cùng mọi người chết như thế nào cũng không biết.

Đột nhiên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một loại cảm giác nổi da gà sởn tóc gáy, giống như có ai đang vụng trộm theo dõi hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Sở Chước và Bích Tầm Châu nhắm mắt ngồi thiền, Phong Hành Tuyết đã sớm ngủ như chết, A Chiếu và Huyền Uyên thoạt nhìn cũng đang ngủ, vậy còn có ai?

Khi nghĩ như vậy, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn lại một nơi nào đó ở phía sau lưng.

Tiếng vang xào xạc, giống như tiếng gió thổi qua bụi cỏ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy bên kia có một bóng người đang vẫy vẫy tay cùng với hắn, tóc gáy hắn dựng đứng càng lợi hại hơn, nhỏ giọng nói: "Ngươi lại đây được không? Chúng ta sẽ không tổn hại ngươi."

Người tránh ở sau cổ thụ không hé răng.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe được tiếng động, nhưng không có mở mắt.

"Ngươi yên tâm, chúng ta đều là người tốt, sẽ không tổn hại ngươi, ta cam đoan." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cố gắng thả thiện ý với đối phương.

Như thế không biết qua bao lâu, bóng dáng tránh ở cây sau chậm rãi thong thả đi ra, mỗi một bước đều đi được cực kì cẩn thận, thẳng cho đến khi đi đến gần ánh lửa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới nhìn rõ đối phương, không khỏi sửng sốt.

Đây... Rõ ràng chính là một đứa nhỏ.

Đúng vậy, lúc trước trốn từ một nơi bí mật gần đó rình coi hắn là một nam hài thoạt nhìn chừng mười tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, là một loại xinh đẹp trong trẻo thuần khiết. Trên người hắn có một loại hơi thở làm cho người ta cảm giác được vô cùng thân thiết. Hắn mặc một thân quần áo xanh lá, vô cùng quỷ dị là, hắn đội trên đầu một mầm cây nhỏ, lá cây trên mầm cây nhỏ đó vây quanh cùng một chỗ, thoạt nhìn cực có sự thú vị trẻ con.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hì hì nói: "Tiểu đệ đệ, sao đệ ở đây? Đệ cũng đến đảo Thiên Diệp tìm bảo vật sao? Đệ nhỏ như vậy, sư môn trưởng bối của đệ yên tâm cho đệ tới sao?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Nam hài đó ngó hắn, ánh mắt đảo qua đám người Sở Chước, phát hiện bọn họ tỉnh lại, hắn sợ tới mức xoay người chỉ muốn chạy.

"Ài, đừng chạy." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội kêu lên: "Bọn họ là bằng hữu của ta, đều là người tốt, thật sự!"

Nam hài trừng trừng một đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Sở Chước và Bích Tầm Châu, như nghĩ đến cái gì, đúng là vẫn có không đi, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Sở Chước và Bích Tầm Châu liếc nhau, lại nhìn nam hài đó, ánh mắt nhìn nhìn cây mầm nhỏ hắn đội ở trên đầu.

Cây mầm nhỏ lá cây non non, lá cây dày đặc vây quanh cùng một chỗ, nhìn vẫn rất khả ái.

A Chiếu vung vung đuôi, sau khi nhìn chằm chằm nam hài đó một lúc lâu, lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô tri vô giác, đột nhiên giống như hiểu rõ ràng vì sao nam hài này tìm tới hắn.

"Sao đệ không nói lời nào? Có phải đệ tách khỏi người nhà hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn đang hỏi.

Nam hài đó đột nhiên đi tới, duỗi tay về phía hắn, lòng bàn tay co quắp mở ra, trong lòng bàn tay là một viên tinh thạch màu xanh biếc to bằng đầu nắm tay. Trong bóng đêm, tinh thạch nở rộ ánh sáng màu xanh oánh oánh, nhu hòa mỹ lệ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sửng sốt, hỏi: "Đây là cái gì? Đệ là muốn đưa ta sao?"

"Đúng vậy." Nam hài mở miệng, giọng của hắn phá lệ thanh thúy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút phiền não nói: "Vì sao đệ muốn đưa ta? Vô công không nhận lộc, cái này không tốt lắm đâu?"

Tuy rằng không biết thứ này là cái gì, nhưng dưới sự gần gũi như thế, hắn có thể cảm giác được khí tức mộc linh tinh thuần dư thừa, thì biết là chí bảo hiếm có, nào dám muốn?

Tuy rằng hắn là có chút ngây thơ, cũng sẽ không cảm thấy toàn thế giới đều là người tốt, tiểu hài tử này xuất hiện rất kỳ quái, không nói hai lời đã đưa cho hắn một thứ vô cùng quý giá, thế nào cũng cảm giác quỷ dị, sợ đó là một cạm bẫy.

"Đây là Mộc Linh chi tâm." Nam hài trúc trắc giải thích: "Ta quan sát ngươi mấy ngày rồi, ngươi là nhân loại thích hợp nhất, ta hy vọng ngươi có thể bảo hộ nó."

"Mộc Linh chi tâm?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút mộng, hắn không nghe nói qua loại đồ này, là hắn rất thiển cận quê mùa sao?

Lúc này, chợt nghe được Bích Tầm Châu mở miệng: "Ngươi là Nguyệt Nữ bộ tộc?"

Nghe nói như thế, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều sửng sốt, không biết Nguyệt Nữ bộ tộc là cái gì.

Nam hài đó không nghĩ tới Bích Tầm Châu có thể một lời nói ra thân phận của hắn, sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, lá cây mầm cây nhỏ trên đầu đều nổ tung, phòng bị nhìn hắn.

Bích Tầm Châu lạnh lùng nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta không có hứng thú đối với người Nguyệt Nữ bộ tộc."

Trên thực tế, Nguyệt Nữ bộ tộc là cái gì, Bích Tầm Châu căn bản không biết, cũng chưa từng nghe qua. Cái này vẫn là A Chiếu lão đại nói cho hắn, đại nam hài thoạt nhìn giống đứa nhỏ nhân loại mười tuổi, kỳ thực là một lão nhân không biết bao nhiêu trăm vạn tuổi, bản lĩnh Nguyệt Nữ bộ tộc giả trang non nớt thật sự là hạng nhất.

Nam hài vẫn phòng bị nhìn hắn, giống như sợ hãi hắn tổn hại mình một.

Lúc này, A Chiếu mở miệng nói:【Nguyệt Nữ bộ tộc không phải đã diệt tộc từ lúc thời kì thượng cổ sao, vì sao còn có hậu duệ?】

Nam tử nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, theo tiếng nhìn lại, đợi khi nhìn thấy tiểu yêu thú đứng ở trên vai một thiếu nữ nhân loại, nhất thời lại là sửng sốt, có chút hoài nghi lời nói mới rồi có phải nó nói hay không.

【Là ta, không cần nhìn.】A Chiếu nói.

Trên mặt nam hài là vui sướng không chút nào che giấu, giống như nhìn được đồng loại, cao hứng hỏi: "Không biết các hạ là..."

【Lai lịch của bổn đại gia, bọn ngươi không tư cách biết.】A Chiếu trung nhị trả lại một câu.

May mắn nam hài cũng không thèm để ý, cảm giác được yêu thú biết lai lịch của hắn không có ác ý, hắn yên tâm xuống, nghĩ đến mục đích mình tới đây, nói: "Ta có việc tìm các ngươi..."

Hết chương 51.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện