Khi Bạch Nguyệt sắp tan ca thì Tô Khánh Nam gọi điện cho cô. Bạch Nguyệt cảm thấy rất phiền phức, giọng cô trở nên lạnh như băng, “Chuyện gì thế?” “Tan ca rồi thì gặp nhau ở cửa chính đi, tôi đã đến rồi.” Tâm trạng Tô Khánh Nam dường như rất vui vẻ. “Nếu hôm nay gặp thì tuần này đã gặp hai lần rồi, ngày mai là thứ bảy và chủ nhật, anh sẽ không gọi điện cho tôi nữa chứ?” Bạch Nguyệt hỏi hắn một lần nữa cho chắc chắn. “Hì.” Tô Khánh Nam cười khẽ, “Yên tâm, tôi nói được làm được.” “Lát nữa tôi ra.” Bạch Nguyệt cau mày đáp, sau đó cất điện thoại vào túi xách đi ra khỏi bệnh viện. Lưu San đi tới bèn hỏi, “Cậu đi đâu thế? Không về chung với tớ sao?”
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tớ có tí việc cần xử lý, ba tiếng nữa mới về nhà.” Bạch Nguyệt giải thích. Cô vừa ra ngoài đã thấy Tô Khánh Nam đang đứng đợi bên cạnh xe, hắn đeo một chiếc kính râm, mặc bộ đồ vest màu vàng, trông đẹp trai ngời ngời, bắt mắt nhất chính là bó hoa hồng hắn đang cầm trong tay. Hắn đưa bó hoa cho cô, sau đó nhếch môi tự tin nói, “Tặng em đấy.” Bạch Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với hắn, cô nhận lấy bó hoa rồi quăng vào thùng rác bên cạnh. “Muốn đi đâu?” Cô nhìn điện thoại, bắt đầu tính giờ. Tô Khánh Nam liếc mắt nhìn vẻ kiêu ngạo của cô, sau đó mở cửa xe rồi nói, “Lên xe đi.” Bạch Nguyệt ngồi vào ghế phụ lái rồi thắt dây an toàn, sau đó lấy ra một hộp trang sức từ trong túi xách, quăng vào thùng xe của hắn. “Vừa rồi thẳng tay quăng hoa ngầu quá mà? Giờ đến trang sức cũng không cần thì sao không vứt luôn đi.” Tô Khánh Nam nhìn về phía trước, nói. “Hoa vứt đi rồi nếu anh bắt đền thì tôi còn đền nổi, còn bộ trang sức kia lỡ vứt đi mà anh bắt tôi đền thì tôi đền không nổi đâu.” Bạch Nguyệt dựa vào ghế, hờ hững nhìn về phía trước. “Bạch Nguyệt, cô cái gì cũng tốt, nhưng tính cách quá cứng, không biết xem xét tình hình để tùy cơ ứng biến, sau này cô vẫn cứ thế thì sẽ hối hận cho xem.” Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, nói với giọng sâu xa. “Thế thì đợi sau này hẵng nói câu này.” Cô không thèm liếc nhìn Tô Khánh Nam đến một cái. “Cố Lăng Kiệt chắc hẳn đã nói với cô rồi chứ?” Tô Khánh Nam đột nhiên thốt ra một câu. “Nói gì?” Bạch Nguyệt lườm hắn. “Chuyện anh ta sắp đính hôn với Tô Tiểu Linh, ngày cũng đã quyết định rồi, ngày 9 tháng sau đấy, với tính cách của Tiểu Linh thì nó chắc chắn sẽ gửi thiệp mời cho em.” Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam với vẻ mặt không thể tin nổi, “Các người đang đùa với tôi đấy à?”
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, mở nhạc trong xe rồi nói, “Nghe có vẻ như Cố Lăng Kiệt chưa nói gì với cô.” “Anh ấy không chính miệng nói với tôi thì tôi sẽ không tin đâu, anh đừng phí công phí sức li gián tình cảm của chúng tôi nữa.” Bạch Nguyệt nói với giọng chắc nịch. Tô Khánh Nam cau mày, “Trước đây sao cô lại không tin tôi như thế hả?” “Tôi không tin anh mới là lựa chọn chính xác nhất đấy.” Bạch Nguyệt mỉa mai một câu. Tô Khánh Nam mỉm cười, “Ít nhất thì tôi sẽ không dối lừa tình cảm của cô, cũng sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì, nếu tôi không muốn cô biết thì cô nghĩ cô có thể dễ dàng biết tôi ở đâu sao?” “Anh chỉ khinh thường tôi nên không thèm giấu tôi thôi, tưởng tôi không biết à?” Những chuyện trong quá khứ Bạch Nguyệt không muốn nghĩ tới nữa. “Được rồi, tôi sẽ cho cô cơ hội để cô hỏi thẳng mặt Cố Lăng Kiệt.” Tô Khánh Nam vừa lái xe vừa nói. Bạch Nguyệt hỏi với giọng đầy cảnh giác, “Tô Khánh Nam, ý anh là sao?” “Hôm nay là lễ mừng thọ của ông nội tôi, tôi sẽ đưa cô đến đó ăn cơm. Tất nhiên nếu cô không muốn đi thì tôi có thể để cô tại phòng giám sát xem camera trong sảnh. Chẳng phải cô bảo không tin sao? Nếu cô đã không tin thì tôi sẽ cho cô chứng kiến tận mắt.” Tô Khánh Nam cười nói. Bạch Nguyệt chau mày không nói thêm gì nữa. Cô vẫn tin Cố Lăng Kiệt không lừa cô. Nhưng nếu có thể chứng kiến tận mắt thì cũng có thể chứng minh lòng tin của cô với Cố Lăng Kiệt là chính xác. Cô tin Cố Lăng Kiệt có thể khiến bọn họ mất mặt, mất công cứ dăm ba ngày lại có người nói với cô chuyện anh và Tô Tiểu Linh. Tuy cô không tin nhưng không có nghĩa là cô không để ý. Cô không thích nghe những lời nói châm chích ly gián ấy, nó khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Tô Khánh Nam không đưa Bạch Nguyệt tới sảnh tiệc mà dẫn cô tới phòng giám sát. Ông nội Tô Khánh Nam là phó thống đốc đã nghỉ hưu của Ủy ban kiểm tra Trung ương, tuy không còn tại chức nhưng vẫn có danh vọng cao, hôm nay có rất nhiều chính khách và các doanh nghiệp tới để dự tiệc. Dù đông người nhưng chỉ trong nháy mắt, Bạch Nguyệt đã nhìn thấy Cố Lăng Kiệt nổi bần bật giữa dòng người. Anh mặc bộ vest màu đen, trên đó có một biểu tượng rất đặc biệt hình vòng lúa mạch màu vàng kim, làm nổi bật lên vẻ oai nghiêm chính trực của anh. Tô Tiểu Linh đang đứng bên cạnh anh, cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá cúp ngực, tay ôm lấy cánh tay anh. Một đôi trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi. Bạch Nguyệt chau mày lại. “Hôm nay, ông nội tôi sẽ tuyên bố chuyện đính hôn của hai người đó cho mọi người biết, cô có cần hỏi Cố Lăng Kiệt trước không?” Tô Khánh Nam đưa ra một kiến nghị, khóe môi hắn nhếch lên đầy quyến rũ và gian xảo. Bạch Nguyệt thừa nhận là Tô Tiểu Linh và Cố Lăng Kiệt đứng bên cạnh nhau rất thân thiết, cô thật sự không giữ bình tĩnh nổi nữa rồi. Trong đầu cô đang hiện lên rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân mình, bọn họ chỉ đối xử xã giao với nhau như bình thường thôi. Thế nhưng, xã giao bình thường thì có thể ôm tay à. Bạch Nguyệt lấy điện thoại từ trong túi xách, sau đó mở màn hình gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt. Cô thấy Cố Lăng Kiệt rút điện thoại ra rồi nhìn vào màn hình. Cố Lăng Kiệt không nhấn nghe, chỉ tắt chuông điện thoại rồi cất lại vào trong túi. Hành động này của anh đã nói lên tất cả, bây giờ anh không muốn nghe điện thoại của cô. Lòng Bạch Nguyệt chùng xuống, dường như có một tảng đá to lớn đang đè nặng trong lòng cô, khiến cô nghẹt thở không nói nên lời, đầu óc cô đã trống rỗng, không nghĩ được gì nữa. Cô đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Kiệt trên màn hình giám sát. truyện được up có bản quyền trên Tô Khánh Nam ngồi ở cái bàn trước mặt cô, “Bạch Nguyệt, tôi đang nghĩ, nếu ban đầu tôi cũng chơi kiểu như hắn, để cô mãi mãi không bao giờ biết được tôi có người khác ở bên ngoài, thì cô sẽ yêu tôi chứ?” Bạch Nguyệt dời mắt khỏi màn hình, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tôi muốn vào sảnh tiệc.” Tô Khánh Nam mỉm cười, “Cô phải nghĩ kỹ đi, nếu hôm nay cô ra đó làm ầm ĩ thì người mất mặt sẽ chỉ là Cố Lăng Kiệt và ông nội tôi mà thôi. Đàn ông rất ghét phụ nữ làm họ mất mặt đấy.” Bạch Nguyệt hờ hững nhìn hắn, “Anh cảm thấy tôi sẽ làm ầm ĩ ở đó à?” “Cũng đúng, tính cách hiếm có của cô quả thật khiến người ta điên cuồng, nếu ban đầu cô có thể để ý tôi một chút thì không chừng tôi đã quay đầu từ lâu rồi.” Tô Khánh Nam chăm chú nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt như càng sâu thẳm hơn. Bạch Nguyệt nhếch môi mỉa mai, “Đừng bao giờ chờ mong một thằng đàn ông khốn nạn quay đầu, sự thật là tỷ lệ quay đầu của một thằng đàn ông khốn nạn cũng bằng với tỷ lệ tôi quay đầu vậy. Tôi có nhiều người quay đầu như thế, còn chờ mong một thằng khốn quay đầu sao? Chúc anh đi mãi trên con đường không bao giờ quay đầu đó!” “Đừng bao giờ nói lời chắc chắn và tự dồn mình vào đường cùng như thế, nhường một bước cũng là cho mình cơ hội bước thêm một bước. Bạch Nguyệt, EQ của em rất thấp, em không hề biết cách đối xử với mọi người xung quanh như thế nào.” Tô Khánh Nam nói đầy sâu xa. Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam với ánh mắt ngơ ngác, mất đi tiêu cự bình thường. Cô không biết cái gì gọi là EQ. Khi cô yêu, trong lòng chỉ có một người duy nhất, cô toàn tâm toàn ý dâng hiến tất cả. Khi cô không yêu, cũng chắc chắn sẽ không dây dưa dông dài. Cũng giống như bây giờ, trái tim của cô thật ra đang rất đau đớn. Cô muốn hỏi thẳng mặt Cố Lăng Kiệt. Nếu anh ấy thật sự lừa dối cô, thì cho dù có đau đớn đi nữa, cô cũng sẽ gạt bỏ anh khỏi trái tim mình. Dù sao cũng chỉ mới bắt đầu một mối quan hệ thôi mà, đúng không?
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương