“Anh chỉ cần nói với em, có phải hay không?” Tô Sỹ Hào vô cùng nghiêm túc. “Không phải.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước. “Anh tới chỗ em một lát đi.” Tô Sỹ Hào nói xong liền cúp điện thoại. Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt không biết nên đối mặt với anh ra sao bèn quay mặt đi. Anh nắm cằm cô, để cô nhìn thẳng vào anh, anh hôn môi cô. Bạch Nguyệt muốn đẩy anh ra, bèn đẩy lồng ngực anh. Anh buông cô ra như cô mong muốn, ánh mắt sâu thẳm giống như viên đá đen láy, “Đừng rời xa anh.” Bạch Nguyệt ngây người.
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu anh nói là câu trần thuật, mang theo giọng điệu ra lệnh. Vậy mà, cô lại cảm thấy có ý cầu xin. Là cô cảm nhận sai ư? Anh đường đường là thủ trưởng, mạnh mẽ, ngang ngược, lạnh lùng, sao có thể cầu xin. “Bây giờ anh có việc, anh giúp em bắt xe.” Cố Lăng Kiệt xuống xe, bắt một chiếc xe taxi. Bạch Nguyệt lên xe xong, Cố Lăng Kiệt đưa cho tài xế ba trăm bốn mươi nghìn, dặn dò: “Chung cư Lam Thiên.” Lòng Bạch Nguyệt hơi hoảng loạn. Cô không phải là một người dễ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc. truyện được up có bản quyền trên Cô đặt tay lên ngực tự hỏi: Cô có gì ngoài dáng người chuẩn, xinh đẹp? Nhưng người phụ nữ như thế này đâu có thiếu. Tính cách cô lại không tốt, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt, dựa vào cái gì mà Cố Lăng Kiệt phải vì cô mà đắc tội với tất cả mọi người. Cô cũng chẳng tin một tháng có thể yêu nhau bao nhiêu. Thấm thoắt đã về tới nhà. “Bạch Nguyệt, cậu nghe tin thống đốc của bang chúng ta bị ám sát chưa? Bệnh viện của chúng ta gần viện kiểm sát nhất, cho nên đưa tới bệnh viện của chúng ta cấp cứu, nhưng không cứu được.” Lưu San vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San, muốn nói lại thôi, cô ngồi trên sô pha. Lưu San ngồi đối diện với Bạch Nguyệt, phỏng đoán: “Địa điểm xảy ra chuyện là viện kiểm sát, không biết chừng thống đốc dính vào vụ hối lộ nào đó nhỉ, hoặc là biết chuyện bí mật nào của người khác nên bị ám sát.” “Cái đồ bà tám cậu nghe tin Cố Lăng Kiệt sắp kết hôn chưa?” Bạch Nguyệt hỏi. Lưu San kinh ngạc đặt gói khoai tây chiên xuống, “Cố Lăng Kiệt sắp kết hôn á?” Bạch Nguyệt nghiêm túc nhìn Lưu San, “Nhóc San, tớ hỏi cậu, cậu trả lời thành thật cho tớ, cậu cảm thấy Cố Lăng Kiệt có thể yêu tớ không? Hay là, khả năng chơi đùa lớn hơn?” “Cậu thực sự muốn nghe lời thật lòng à?” Lưu San hơi khó xử. “Đương nhiên.” Bạch Nguyệt rất kiên định. “Đầu tiên, gần đây tớ có gọi điện cho bố tớ hỏi Cố Lăng Kiệt là người như thế nào. Danh tiếng của anh ấy rất tốt, ngoài việc năm năm trước có một người bạn gái bị chết lúc làm nhiệm vụ ra, anh ấy luôn giữ mình trong sạch, không có bất cứ tai tiếng gì, chứ đừng nói là người phụ nữ khác. Thứ hai, anh ấy là người có trách nhiệm, trọng tình trọng nghĩa, hai người đã ngủ với nhau rồi, anh ấy nhất định có trách nhiệm với cậu. Thứ ba, cậu nói anh ta sắp kết hôn? Sao đột ngột thế, có phải là có ẩn tình gì không?” Lưu San phỏng đoán. “Nếu như có ẩn tình khác thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi, rũ mắt xuống. “Là như thế này, tớ cảm thấy, ở bên cả đời chính là lời tỏ tình chung thủy nhất, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không phân biệt được đối phương tốt hay xấu, nhưng không cố gắng một lần thì cuối cùng sẽ hối hận.” Lưu San quan sát sắc mặt của Bạch Nguyệt. “Hoặc, rất nhiều kẻ thứ ba đều cho rằng yêu đàn ông thật lòng, cho nên mới tạo thành bi kịch của một người phụ nữ khác.” Bạch Nguyệt lý trí nói. “Chẳng phải Cố Lăng Kiệt vẫn chưa kết hôn ư? Nếu như là tớ, tớ cùng anh ấy đối mặt với mọi vấn đề, đến khi anh ấy kết hôn thì tớ sẽ từ bỏ.” Câu cuối cùng của Lưu San đã kích thích Bạch Nguyệt. Cô có thiện cảm với Cố Lăng Kiệt, có thể còn thích nhiều hơn thiện cảm. Cô muốn cố gắng một lần. “Tớ biết tớ nên làm gì rồi.” Bạch Nguyệt xách túi ra ngoài. Cô vốn muốn đi tới quân khu đợi anh, nhưng sợ gây thêm phiền phức cho anh. Cô bỏ chặn số điện thoại của Cố Lăng Kiệt, gửi tin nhắn cho anh, “Em muốn gặp anh, đi đâu thì thích hợp.” Qua mười mấy giây, Cố Lăng Kiệt đã nhắn lại. “Bây giờ em đi tới bãi đỗ xe C-10 khách sạn quốc tế Cẩm Giang, tới đó sẽ có người đón em.” “Vâng.” Bạch Nguyệt trả lời lại, hít thở sâu rồi bắt taxi. Cố Lăng Kiệt cất điện thoại đi, ánh mắt dịu dàng hơn. “Lăng Kiệt, bắt buộc phải tìm ra hung thủ giết chết thống đốc Trình, nếu không chú Tô của con sẽ nghĩ là con làm. Hơn nữa, hôn lễ của con và Tiểu Linh cũng phải tổ chức đúng kỳ hạn.” Cố Thanh Hùng nôn nóng đi qua đi lại trong phòng sách. Cố Lăng Kiệt nhìn Cố Thiên Hùng: “Chú Tô cũng sẽ nghĩ bố làm nhỉ.” “Đồ khốn.” Cố Thanh Hùng đập bàn, “Bố mà làm ra loại chuyện này à?” “Thiên Hùng, anh cảm thấy thống đốc Trình nói với Tô Chung bao nhiêu?” Tống Tâm Vân hơi lo lắng. “Nói bao nhiêu thực ra cũng không quan trọng, một khi thống đốc Trình chết, đoạn ghi âm anh gọi điện thoại cho hắn cũng không tìm được nữa.” Cố Thanh Hùng thở phào. “Thống đốc Trình có nói với Tô Chung đoạn ghi âm ở đâu không?” “Thống đốc Trình không phải là kẻ ngốc, nếu hắn cung cấp địa điểm của bản ghi âm ra, thì hắn sẽ chết chắc, hắn còn muốn lợi dụng đoạn ghi âm để cứu mạng, nên anh khẳng định, Tô Chung không biết đoạn ghi âm ở đâu.” Cố Thanh Hùng rất tự tin. “Không phải, thực sự là do anh làm đấy chứ?" Tống Tâm Vân nghi ngờ. “Đương nhiên không phải. Sao có thể chứ?” Cố Thanh Hùng trợn mắt, vô cùng khẳng định nói. “Chỉ sợ bọn họ không nghĩ như vậy.” Tống Tâm Vân thở dài. Cố Lăng Kiệt nhếch miệng, đàm phán: “Nếu con điều tra ra hung thủ, bố mẹ cho phép con kết hôn với Bạch Nguyệt, thế nào?” “Con nói vậy là có gì ý, bây giờ bố bị người ta vu oan, con lại còn muốn kết hôn với con bé hèn hạ đó. Con bé đó là vợ cũ của Tô Khánh Nam, bố sẽ bị người khác chê cười, bố không cho phép.” Cố Thanh Hùng gắt gỏng nói. Cố Lăng Kiệt đứng lên, “Vậy con không có lời gì hay cả, dù sao, con cũng sẽ không kết hôn với Tô Tiểu Linh.” “Con dám.” Cố Thanh Hùng tức giận nói. Cố Lăng Kiệt dứt khoát quay người. Tống Tâm Vân cau mày, kéo cánh tay Cố Thanh Hùng lại, “Được, bố mẹ đồng ý.” “Sao em lại đồng ý thế?” Cố Thanh Hùng giận đến nghiến răng. “Không đồng ý thì anh phản đối ư?” Tống Tâm Vân cười, nhìn Cố Lăng Kiệt, “Con có thể điều tra hung thủ thực sự, bố mẹ sẽ đồng ý cho con kết hôn với Bạch Nguyệt.” Anh quay người rời đi. Ba mươi phút sau, liền đi tới biệt thự bí mật của anh. Người mở cửa là Bạch Nguyệt. Cô không nói gì, anh cúi người, kích động hôn cô, rồi xoay người, đẩy cô vào vách tường hôn cô. Hơi thở càng ngày càng gấp. Quá mãnh liệt, Bạch Nguyệt nhanh chóng bị anh hôn tới mức không thở nổi. Cô không biết anh bị sao, thế nhưng trong lúc này, anh lại khiến cô hơi cảm động. Cố Lăng Kiệt vừa hôn cô, vừa cởi quần áo của cô ra...
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương