Lan Ninh không nói gì, Ngôn Nho Ngữ thực sự đã nhắn tin cho cô qua WeChat.

Ngôn Nho Ngữ: Thấy cô thích tôi như vậy, chờ sau khi ‘Tin Nhắn Tử Vong’ được xuất bản, tôi sẽ giữ lại một quyển ký tên cho cô. [ mỉm cười ]

Lan Ninh: [ Bái bai ][ bái bai][ bái bai]

Cô nhỏm người ngồi dậy vội vàng mau chóng đi rửa mặt, tuy rằng không khoa trương như Ngôn Nho Ngữ nói, nhưng thật sự hơn sáu trăm chữ đó đã tốn không ít thời gian của cô.

Chạy tới công ty nhanh như chớp, cũng may vừa kịp giờ quét thẻ lúc chín giờ.

Buổi chiều trước khi tan làm, cô gửi một tin nhắn cho Hạnh Tâm: “Thầy, tôi tan việc rồi một tiếng nữa sẽ tới nhà anh, nhớ ở nhà chờ tôi. o(n_n)o~ “

Hạnh Tâm: …

Hạnh Tâm: Tôi nhớ trước đây cô vẫn hay dùng icon  như này, sao bây giờ lại đổi phong cách rồi? Súp Lơ: ← Vẻ mặt này biểu thị sự trào phúng, o(n_n)o← còn vẻ mặt này biểu thị sự kiềm chế sát ý trong lòng, nhẫn nhịn không lao tới cho anh một trận [mỉm cười].

Hạnh Tâm: …

Hạnh Tâm: Tôi cảm thấy cô không thể đánh thắng được tôi đâu o(n_n)o~

Lan Ninh: “…”

Nghĩa là anh ta có dự định sẽ đánh lại cô phải không?

Cô tắt Computer, trên đường tới nhà anh thì mua cơm tối, rồi đưa đến thẳng nhà anh. Ngôn Nho Ngữ vừa nhìn mấy hộp cơm đang đặt trên bàn thì trưng ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: “Rõ ràng tôi đã nộp một nửa bản thảo, tại sao đãi ngộ càng ngày càng kém thế này?”

Lan Ninh cười nói: “Cũng chính vì anh mới chỉ nộp một nửa bản thảo.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh không nói gì xuống phòng bếp cầm hai chiếc bát và hai đôi đũa rồi ngồi xuống ăn cơm. Lan Ninh ngồi đối diện anh, gắp cho mình một miếng thịt: “Anh còn chưa nói những phân tích sáng nay của tôi có đúng không đây.”

“Đúng một nửa đi.” Ngôn Nho Ngữ trả lời rất hững hờ.

Lan Ninh hừ một tiếng: “Đúng thì là đúng, sai là sai, đúng một nửa là cái gì?”

Ngôn Nho Ngữ ngước mắt nhìn cô hỏi: “Vậy cô cho rằng tại sao hung thủ muốn để lại ký hiệu đó bên cạnh thi thể?”

Lan Ninh nói: “Đương nhiên là muốn đổ tội cho người khác.”

“Nếu như muốn đổ tội, thì dấu hiện nhận biết phải rõ ràng hơn mới đúng, chỉ viết một nét ngang thì rất khó kết luận được hung thủ là ai.”

“… Hung thủ không muốn đổ tội cho người khác, vậy hắn để lại ký hiệu đó để làm gì?” Dù thế nào nhất định cũng không phải lưu lại để làm kỷ niệm, giống như kiểu xxx từng đặt chân tới đây.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Cái ký hiệu đó có ý nghĩa gì căn bản không quan trọng, bởi vì đó chỉ là dấu viết hung thủ tiện tay viết lên thôi.”

Lan Ninh: “…”

Hung thủ rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

Lan Ninh xúc hai muôi cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi biết rồi! Có phải hắn muốn ngụy trang nơi đó thành hiện trường giết người đầu tiên không? Thật ra nạn nhân đã bị giết hại ở một nơi khác!” Lan Ninh có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hay tác phẩm này ngay từ ban đầu đã đánh lạc hướng người đọc rồi, căn bản vốn không có cái gì gọi là Tin nhắn của nạn nhân cả!”

“Đương nhiên là có.” Ngôn Nho Ngữ nhìn cô nói, “Mọi lời người chết muốn nói đều lưu lại trên thi thể của họ.”

Lan Ninh cầm bát cơm im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Tốt nhất chúng ta không nên nói chuyện về xác chết lúc ăn cơm đi.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười thành tiếng: “Thịt cô ăn cũng là xác chết, cũng đâu có thấy cô quan tâm đâu.”

Lan Ninh: “…”

Xác người và xác cá vịt gà có giống nhau không? TMD [1] giống như càng ăn cô càng cảm thấy không ngon.

[1] TMD: câu chửi của Trung Quốc có nghĩa là con mẹ nó.

Im được mấy phút, cô lại ngứa miệng liền hỏi: “Vì vậy hung thủ cuối cùng là ai?”

“Cô đoán thử xem.”

“… Tôi đoán Liêu Tư Tư.”

Ngôn Nho Ngữ ngước mắt nhìn cô một chút: “Vì sao?”

“Bởi vì trong tác phẩm của anh phần lớn hung thủ đều là phụ nữ!” Lan Ninh nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi cảm thấy anh vẫn luôn có cái nhìn phiến diện với phụ nữ.”

Ngôn Nho Ngữ im lặng vài phút, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Chốc lát sau, anh thả chiếc bát trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy mà nhìn Lan Ninh: “Không phải tôi có cái nhìn phiến diện đối với phụ nữ, mà là tôi cảm thấy phần lớn khi có chuyện bất ngờ xảy ra thông thường phụ nữ sẽ bình tĩnh hơn đàn ông đồng thời họ cũng sẽ suy nghĩ rất cẩn thận, riêng điểm này đã khiến phụ nữ là thủ phạm thì hợp lý hơn đàn ông.”

Lan Ninh cười ha ha: “Còn nói không có cái nhìn phiến diện với phụ nữ, bình tĩnh và suy nghĩ rất cẩn thận thì sẽ phạm tội sao?”

“Tôi chỉ nói về đặc điểm thôi, tôi cho rằng xác suất để phụ nữ thiết kế một hiện trường giết người hoàn mỹ sẽ cao hơn so với đàn ông.”

“Có căn cứ khoa học gì không?”

Ngôn Nho Ngữ dừng một chút rồi mở miệng nói: “Khi tôi còn bé, tình cảm giữa ba mẹ tôi rất tốt, bà cũng rất dịu dàng với tôi, tôi còn cho rằng bà là người mẹ và cũng là người vợ tốt nhất thế giới. Thế nhưng một ngày nào đó khi tôi đang học lớp bốn, bà ấy đột nhiên biến mất. Quần áo treo trong tủ đã biến mất, mấy hộp mỹ phẩm trên bàn trang điểm cũng không còn một hộp, chỉ để lại duy nhất một tờ giấy là đơn xin ly dị trên bàn. Nhưng ngày hôm trước đó, bà vẫn nấu cơm như mọi ngày, chờ tôi về nhà, cùng tôi làm bài tập, nói cười với ba tôi rất tự nhiên. Trước khi bà bỏ đi, không biểu hiện ra chút dấu hiệu đáng ngờ nào. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu, bà ấy có tâm trạng thế nào khi ở cạnh ba và tôi trong ngày cuối cùng ấy.”

Sau khi Lan Ninh nghe anh kể xong, cũng không kịp phản ứng mà ngây mặt ra nhìn anh. Cô không nghĩ Ngôn Nho Ngữ sẽ chia sẻ chuyện gia đình của anh với cô.

Cho dù được phỏng vấn, Ngôn Nho Ngữ cũng rất ít khi kể về chuyện gia đình mình, càng không có ai biết chuyện ba mẹ anh đã ly dị từ khi anh còn bé.

Lan Ninh nghe người ta nói, con trai khi còn nhỏ sẽ rất dễ bị ảnh hưởng bởi mẹ mình, vì vậy bây giờ anh luôn nghĩ thủ phạm là phụ nữ, là vì có bóng ma với phụ nữ sao?

Cô im lặng một lúc, nhưng lại không biết phải nói gì, anh kể về quá khứ của mình nhưng cô cũng không thể đưa ra kết luận gì được, mà anh cũng không cần cô an ủi, vì vậy…cô chỉ cần chia sẻ trải nghiệm của mình nữa là được rồi.

“Đừng nói như đàn ông các anh thì tốt đẹp hơn phụ nữ lắm ấy.” Lan Ninh cũng để đôi đũa trong tay xuống, nhìn Ngôn Nho Ngữ nói, “Bạn trai cũ của tôi, anh còn nhớ không, hắn ta học trên tôi một khóa, khi tôi đang học năm ba hắn ra nước ngoài thực tập, kết quả thì sao, mới vừa ra nước ngoài được vài tháng đã tìm được một cô bạn gái mới. Hắn giấu diếm tôi ròng rã một năm rưỡi, tôi lại không hề phát hiện ra, cô bạn gái ở nước ngoài cũng không biết hắn còn đã có người bạn gái là tôi đây. Một năm rưỡi đó hắn ta vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, chat video tán gẫu, thậm chí nghỉ lễ còn trở về gặp tôi, không nhìn ra sơ hở gì. Anh cảm thấy chuyện này phải nói thế nào?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô chăm chú, trong mắt dần hiện lên vẻ khinh bỉ: “Cô chắc chắn hắn ta không để lộ sơ hở gì sao? Là hắn ta không có sơ hở gì, hay là vì cô quá ngốc nên không phát hiện ra?”

Lan Ninh: “…”

Vì sao mọi chuyện lại chuyển thành vì cô quá ngốc?!

“Đàn ông ngoại tình, phụ nữ không thể không có cảm giác gì được.”

Lan Ninh mím mím môi, nói: “Sau khi tôi học năm tư, thì không thể thường xuyên gọi điện cho hắn, chỉ có hắn mới gọi điện được cho tôi. Tôi đã từng hỏi hắn chuyện đó, hắn nói là bởi vì mới đổi, chỉ có thể để hắn ta gọi sang thôi.”

Ngôn Nho Ngữ cụp mắt cười nhẹ một tiếng: “Hắn nói như vậy cô cũng tin? Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao thời nay nhiều cô gái bị sở khanh lừa như vậy rồi.”

Lan Ninh nhìn ánh mắt ngầm trào phúng kia của anh thì tức giận: “Vừa nghe thì biết ngay anh chưa từng yêu ai bao giờ phải không?! Khi anh yêu một ai đó, coi như biết rõ đối phương đang lừa anh, thì anh cũng sẽ tin tưởng cô ấy vô điều kiện!”

“Xin lỗi, tôi thực sự không hiểu thứ tình yêu đó của hai người.” Anh nói tới đây, lại nhìn Lan Ninh thật lâu, “Tôi thật sự muốn đưa cô vào trong tiểu thuyết của mình.”

“Hả?” Lan Ninh hơi ngạc nhiên một chút, dĩ nhiên cô cũng rất kích động rất tò mò, ” Là nhân vật thế nào?”

“Cô thông minh lắm mà, ngoại trừ người chết cô cảm thấy nhân vật nào thích hợp với cô nữa?”

Lan Ninh: “…”

“Anh dám viết tôi thành người chết tôi sẽ biến anh thành người chết trước!” Lan Ninh tức đến nổ phổi mở miệng nói lời hung ác.

Ngôn Nho Ngữ coi như không nghe thấy mà cười thành tiếng, lại cầm đôi đũa tiếp tục ăn cơm.

Bởi vì mua thức ăn nấu sẵn bên ngoài, nên bữa cơm này cũng chỉ có hai cái bát cần rửa, Lan Ninh xung phong nhận trách nhiệm này rồi đuổi Ngôn Nho Ngữ sang bên cạnh ngồi viết bản thảo.

Trấn thủ ở nhà anh đến tám giờ rưỡi rồi Lan Ninh mới về nhà.

Đến thứ sáu, cuối cùng chủ biên cũng thẩm định xong đống bản thảo chồng chất mấy tuần qua.

Biết ‘Khúc ca đêm’ của Trời Xanh Mây Trắng đã được thông qua, ngay lập tức Lan Ninh liền nói thông tin tốt này cho cậu ta: “Có online không! Vừa rồi chủ biên đã thông báo cho tôi biết, ‘Khúc ca đêm’ đã được thông qua!”

Trời Xanh Mây Trắng: Có thật không!!!

Trời Xanh Mây Trắng: Cảm ơn Biên Biên!! qaq

Súp Lơ: Chúc mừng chúc mừng, sau khi cậu gửi bản thảo chủ biên còn phải xem lại, đến lúc đó có thể vẫn phải sửa đôi chỗ, không thành vấn đề chứ?

Trời Xanh Mây Trắng: Không thành vấn đề! Gần đây tôi vẫn viết tác phẩm này, bây giờ đã viết được hơn sáu vạn chữ rồi! [ xấu hổ ]

Xem đi xem đi, người ta viết bản thảo tích cực cỡ nào, nhìn lại thầy Hạnh Tâm xem! Quả thực là khác nhau một trời một vực!

Lan Ninh cảm khái trong lòng một phen, rồi bắt đầu thảo luận với Trời Xanh Mây Trắng tiền nhuận bút và thời gian giao bản thảo. Tiền nhuận bút và tiêu chuẩn của người mới đều tương đối thấp, nếu so với thầy Hạnh Tâm thì các tác giả cấp thấp đều kém một khoảng cách lớn, nhưng Trời Xanh Mây Trắng cũng không cò kè mặc cả với cô, cô vừa nói ra cậu liền đồng ý ngay.

Súp Lơ: Vậy tôi sẽ gửi bản mềm hợp đồng qua cho cậu, cậu đọc qua một chút xem, nếu không thành vấn đề thì ký tên rồi sau đó gửi lại cho tôi ^_^

Trời Xanh Mây Trắng: Được! Cám ơn biên biên! Tôi thật sự rất vui =333=

Súp Lơ: Mong rằng sau này cậu sẽ viết được nhiều tác phẩm hay hơn, tôi rất quý cậu ~:)

Trời Xanh Mây Trắng: Tôi sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ lòng mong chờ của Biên Biên. (* W*)

Lan Ninh tắt khung chat, quyết định đi kích thích thầy Hạnh Tâm một chút.

Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm, lần trước tôi kể cho anh nghe về tác giả mới, người ta chòm sao xử nữ đã nộp bản thảo rồi đấy!

Chiều tối hôm đó, Ngôn Nho Ngữ mới nhắn tin lại cho cô.

Hạnh Tâm: Là hạt lạc giải buồn đó à?

Súp Lơ: … Bút danh của người ta là Trời Xanh Mây Trắng, năm nay mới học năm ba đại học, có phải cảm thấy hậu sinh khả úy không?

Hạnh Tâm: Lúc tôi viết ‘Diễn viên’ thì mới mười bảy tuổi.

Súp Lơ: Cũng đúng, dù sao người ta đọc truyện của anh mà lớn lên.:)

Hạnh Tâm: …

Súp Lơ: Có phải anh đã quên anh còn một nửa bản thảo nữa chưa giao không? o(n_n)o~

Cô vừa mới gửi xong icon kia, Trời Xanh Mây Trắng đã gửi tin nhắn cho cô.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên Biên Biên, hợp đồng không thành vấn đề, tôi đã in ra và ký tên xong rồi ^_^

Súp Lơ: Được, sáng mai tôi gửi địa chỉ qua cậu ký gửi sang đây cho tôi là được~

Trời Xanh Mây Trắng: Biên biên ~(* W*)

Súp Lơ:?

Trời Xanh Mây Trắng: Tối hôm nay chị có rảnh không? Tôi muốn mời chị ăn cơm, thuận tiện mang hợp đồng cho chị luôn. (* W*)

Lan Ninh hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn từ chối cậu: “Không cần đâu, như vậy thì không tiện cho lắm [ xấu hổ ] “

Trời Xanh Mây Trắng: Không sao đâu, coi như là ăn mừng cùng tôi đi! Tôi sẽ tới quán cơm của chú Vương gọi món trước, lần trước mọi người không được ăn món tủ của quán không phải rất đáng tiếc đấy à! (* W*)

Lan Ninh suy tính một chút, cuối cùng vẫn không thể kháng cự sự quyến rũ của mỹ thực.

Súp Lơ: Vậy cũng được, tan làm tôi sẽ qua đó.

Trời Xanh Mây Trắng: Quá tuyệt! Biên Biên chị có số điện thoại của tôi phải không? Khi nào chị xuất phát thì gọi điện báo trước cho tôi, tôi sẽ đứng ở cổng trường chờ chị ^_^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện