Sau khi Lan Ninh đỏ bừng mặt chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống, thì cũng đuổi được Ngôn Nho Ngữ ngồi lì nãy giờ ra về. Khúc Đồng còn chưa thả cặp sách xuống, đã tới gần cô hỏi: “Quan hệ của chị và thầy Ngôn bây giờ là như thế nào?”

Lan Ninh xoay người lại lườm cô nàng một cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Em đã làm xong bài chưa?”

Khúc Đồng chẹp miệng, nhìn cô hỏi: “Chị Lan Ninh, có phải chị sắp chuyển đi rồi không?”

Lan Ninh bị ánh mắt cô nàng kích động mà giật mình: “Em nghĩ xa quá rồi đấy...”

“Nhưng sớm muộn gì chị cũng phải kết hôn chứ?”

“...”

“Haiz.” Khúc Đồng thở dài, vừa lầm bầm lầu bầu vừa đi về phòng ngủ của mình, “Em có nên viết sẵn một quảng cáo cho thuê phòng nữa không đây? Lần này sẽ có thêm quy định, trong vòng một năm cấm khách trọ không yêu đương và kết hôn mới được.”

Lan Ninh: “...”

Con nhỏ này nghĩ xa xôi quá rồi! Cô còn chưa nói là sẽ chuyển đi mà!

Lan Ninh quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống trước máy tính. Vừa mới đăng nhập QQ, liền nhìn thấy một khung chat với người lạ đang nhấp nháy liên tục.

Cô đọc qua thông tin cá nhân của của đối phương, mới phát hiện ra người đó là Phan Thư Dung. Cô bạn đại học đã mấy năm rồi cô chưa từng gặp lại

Cô hơi ngạc nhiên rồi mở khung chat với Phan Thư Dung, ngay lập tức đập vào mắt cô là một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót trông thật lóe mắt: “Lan Ninh, tớ kết hôn rồi! [xấu hổ] cậu gửi địa chỉ hiện tại cho tớ nhé, tớ gửi thiệp mời và kẹo cưới qua cho cậu.”

Lan Ninh: “...”

Thời đại học, quan hệ của cô và Phan Thư Dung không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói cả hai giống như nước với lửa. Phan Thư Dung là một cô gái rất xinh xắn, được công nhận là hoa khôi của lớp cô, thế nhưng lên năm hai, mọi người bỗng phát hiện Lan Ninh cũng rất ưa nhìn, vì thế nên thường xuyên đem cô và Phan Thư Dung ra so sánh với nhau.

So về tướng mạo coi như hai người ngang sức ngang tài, nhưng thành tích của Lan Ninh tốt hơn so với Phan Thư Dung, vì vậy mọi người đánh giá cô cao hơn một chút. Chắc hẳn là vì lý do đó, nên trong lòng Phan Thư Dung cảm thấy rất khó chịu với cô, quan trọng nhất chính là, năm đó Phan Thư Dung từng rất thích Vu Mộ Viễn, cuối cùng Vu Mộ Viễn lại lựa chọn cô làm bạn gái.

Chuyện này khiến Phan Thư Dung ghi hận Lan Ninh một khoảng thời gian rất dài sau đó, lúc ấy trong lòng Lan Ninh ít nhiều cũng có chút không thoải mái, nhưng bây giờ vận đổi sao dời, quay đầu nghĩ lại... bạn nói xem sao Phan Thư Dung lại tốt số như vậy chứ? Cô ấy thật may mắn vì thoát khỏi tên khốn nạn ấy 

Lan Ninh nhìn tấm thiệp cưới trên màn hình, thì trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô gửi tin nhắn chúc mừng Phan Thư Dung vài câu, sau đó liền gửi địa chỉ của mình cho cô nàng. Phan Thư Dung nhanh chóng nhắn lại cho cô, còn đặc biệt nhắc nhở cô nhất định phải tới tham gia hôn lễ của mình.

Cô gửi một icon ok, rổi tắt khung chat với Phan Thư Dung. Avatar của Đại Thanh vẫn còn đang sáng, Lan Ninh lướt chuột click vào khung chat với cô nàng.

Đại Thanh: Mẹ nó Lan Ninh, mày nhận được thiệp cưới của Phan Thư Dung chưa?!

Lan Ninh: Nhận được rồi...

Đại Thanh: A, quả nhiên cậu ta cũng gửi cho mày, đây không phải chứng minh rõ “người tới không tốt” à!

Lan Ninh: Sao mày lại nói thế? Dù sao mọi người cũng là bạn học cũ cả... _(:3” ∠)_

Đại Thanh: Mày nghĩ sao, hồi đó mày yêu Vu Mộ Viễn, cậu ta hận mày rất lâu còn gì! Sau này mày và Vu Mộ Viễn chia tay, nhất định cậu ta cũng biết, bây giờ mày còn đang FA, nhưng cậu ta sắp kết hôn rồi đấy! Đây không phải khoe khoang thì là cái gì! Cách một cái màn hình thôi mà tao cũng nghe thấy tiếng cười đắc ý của cậu ta nữa là!

Lan Ninh:.....

Lan Ninh: Chuyện đó cũng trôi qua bao năm rồi, không đến mức đó chứ...

Đại Thanh: Ờ, nhiều khi phụ nữ hẹp hòi lắm đấy

Lan Ninh:... Tao đã đồng ý sẽ tới rồi.

Đại Thanh: Thượng Đế hãy phù hộ cho cô gái ấy. [cầu khẩn]

Lan Ninh:...

Đại Thanh: Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu ta chọn ngày 521 để kết hôn có phải ngốc không? Như vậy không phải sẽ bị mất đi một ngày kỷ niệm nữa à ~

Lan Ninh:...Mày biết nhiều quá nhỉ, chẳng hiểu sao mà vẫn còn FA thế? 

Đại Thanh: Quả nhiên thuyền bạn bè quá nhỏ nói lật là lật ngay được. [bái bai]

Avatar của cô nàng nhanh chóng đen xì, Lan Ninh cũng đăng xuất khỏi QQ của mình.

Hai ngày sau quả nhiên cô nhận được quả bom màu đỏ mà Phan Thư Dung ký gửi cho mình, hôn lễ sẽ được tổ chức ở một khách sạn lớn kiểu Âu, Lan Ninh lấy bộ lễ phục duy nhất của mình trong tủ áo ra, bỗng dưng cô nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ hôm trước của Ngôn Nho Ngữ khi nhìn mình.

Cô chau mày, cúi đầu nhìn bộ lễ phục trên giường. Bộ lễ phục này chẳng lẽ xấu vậy sao, cá nhân cô cảm thấy nó trông rất ổn mà... Lẽ nào con mắt thẩm mỹ của cô quá kém? Nhưng mỗi lần cô tham dự các sự kiện phải mặc lễ phục, thì luôn mặc bộ này, cũng có ai bảo nó trông rất xấu đâu.

... Ngoại trừ Ngôn Nho Ngữ.

Cô lại ngồi nghiên cứu một hồi, hình như nhìn nó cũng hơi lỗi mốt ấy nhỉ? Ừm, ngộ nhỡ đúng như lời Đại Thanh nói, bữa tiệc cưới lần này là Hồng Môn Yến [1], vậy thì cô phải chuẩn bị trang phục cẩn thận để chiến đấu mới được!

[1] Hồng Môn Yến: Hồng Môn là nơi đại quân 400.000 người của Hạng Vũ đóng doanh trại. Sau khi nghe tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương - kinh đô nhà Tần, Hạng Vũ và Lưu Bang đã lập giao ước và nói rằng, nếu ai vào được Hàm Dương trước thì người đó sẽ được làm vua. Với 100.000 quân, Lưu Bang biết rõ thế lực của mình quá yếu so với Hạng Vũ, vì thế ông dẫn mưu sĩ Trương Lương và đại tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, nói với Hạng Vũ, mình chỉ là người trông coi Hàm Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Mưu sĩ Phạm Tăng, người chủ trương bày yến tiệc mời Lưu Bang tới dự để giết chết, ngồi ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả vờ khòng nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn tìm cơ hội để giết hại Lưu Bang. Hạng Bá, chú của Hạng Vũ, thấy tình hình không ổn, cùng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang không có cơ hội ra tay. Cuối cùng, Lưu Bang nhờ kế mà trở về doanh trại an toàn.

Từ đó, tiệc Hồng Môn được dùng để chi những bữa tiệc “lành ít dữ nhiều”, là cuộc đấu trí mà khách mời được may mắn thoát nạn nhờ mưu lược và sự may mắn.

Sau một hồi chiến đấu nội tâm mãnh liệt, Lan Ninh quyết định nhân dịp ngày mai thứ sáu, cô sẽ đi trung tâm thương mại để mua váy mới vậy. Haiz, không chỉ phải tặng phong bì cho người ta, còn phải bỏ tiền ra mua váy... tháng này cô lại trắng tay rồi đây. 

Thứ sáu, Lan Ninh xuống xưởng in kiểm tra tiến độ in sách, rồi ngay lập tức cho cô nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ: “Thầy à, xưởng in đã in xong sách rồi, anh có muốn xem qua sách không?”

Ngôn Nho Ngữ: Ừ, tan làm xong em mang tới cho tôi đi.

Lan Ninh:...Tôi ký gửi qua cho anh nhé, tan làm tôi muốn đi dạo phố một lúc.

Ngôn Nho Ngữ: Đi dạo phố à? Đi với ai?

Lan Ninh: Một mình 

Ngôn Nho Ngữ: Đáng thương thế sao? Muốn tôi đi cùng không? 

Lan Ninh:...[bái bai]

Vài giây sau Ngôn Nho Ngữ liền gọi thẳng cho cô, Lan Ninh nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, ngỡ ngàng rồi nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Em muốn mua gì?”

“Váy, một người bạn của tôi sắp kết hôn, mời tôi tới tham gia hôn lễ của cô ấy.”

“Thì ra là như vậy, nếu thế tôi càng phải đi cùng em.”

“... Tại sao?”

“Câu trả lời rõ ràng như vậy còn cần hỏi sao?” Giọng điệu Ngôn Nho Ngữ nghe ra có vẻ rất kinh ngạc, “Từ bộ váy hôm nọ em mặc thì ai cũng thấy, khiếu thẩm mỹ của em khiến người ta chán hẳn.”

Lan Ninh: “...”

Cô cúp điện thoại, cầm ba bản sách mới in rời khỏi xưởng in.

Buổi chiều sau khi kết thúc cuộc họp, cô cất ba quyển sách vào túi xách, chuẩn bị tới trung tâm thương mại Ánh Sao mua váy. May là ba cuốn sách đó cũng không nặng lắm, nhịn một chút cũng được.

Điều cô không ngờ là, vừa bước chân ra cửa công ty, xe của Ngôn Nho Ngữ đã đỗ ngay trước cửa chính. Bình Quả đang đi ngay bên cạnh cô cũng nhận ra xe anh, cô nàng kéo cánh tay Lan Ninh, hỏi: “Này, chiếc xe kia sao giống xe của thầy Hạnh Tâm thế nhỉ?.”

Lan Ninh: “...”

Chiếc Jaguar màu bạc đột nhiên rồ ga một tiếng, tấm cửa sổ thủy tinh bên ghế điều khiển từ từ hạ xuống, Ngôn Nho Ngữ ngồi bên trong hỏi với ra: “Tan làm rồi sao?”

Lan Ninh: “...”

“Đúng là thầy Hạnh Tâm rồi!” Bình Quả gào lên, đây là lần đầu tiên cô nàng thấy thầy Hạnh Tâm chủ động tới tòa soạn! Anh đã từng khẳng định rất chắc nịch, anh tới tòa soạn báo giống như kẻ trộm đến sở cảnh sát, nên chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động tới đây!

Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn về phía Bình Táo, cong khóe miệng: “Cô còn có thể hét lớn đến mức nào nữa?”

“À, thật xin lỗi.” Bình Quả cố ý hạ thấp giọng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thì thào của cô nàng, “Thầy tới tìm Lan Ninh sao?”

Ngôn Nho Ngữ cười với cô: “Đúng vậy, chúng tôi định đi dạo phố.”

Bình Quả bỗng dưng há hốc miệng, sau đó cô nàng nhanh chóng che miệng mình lại. Trời ạ trời ạ, biên tập và tác giả yêu nhau! Chủ biên quả là cao thủ thâm sâu bất khả lộ!

Cô nàng quay đầu qua, nhìn Lan Ninh rồi đột nhiên chớp mắt hai cái: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết!”

“Không, chúng tôi là...”

“Chơi vui vẻ nhé!” Cô nàng vỗ vỗ vai Lan Ninh, vui sướng mà rời đi

Lan Ninh: “...”

Ngôn Nho Ngữ lại ấn còi xe lần nữa: “Lên xe.”

Lan Ninh hơi do dự cuối cùng vẫn lên xe.

Ngôn Nho Ngữ khởi động xe, hỏi Lan Ninh ngồi bên cạnh: “Em định mua váy ở đâu?”

“Trung tâm thương mại Ánh Sao đi.”

Ngôn Nho Ngữ gật đầu, quay xe ở ngã tư phía trước thẳng đường tới trung tâm thương mại Ánh Sao.

Có thể vì hôm nay là thứ sáu, nên trung tâm thương mại cũng khá đông người, Ngôn Nho Ngữ đi lòng vòng bãi đỗ xe thật lâu, mới đỗ được xe. Vào trong trung tâm, Lan Ninh cũng không đi đông ngắm tây, mà đi thẳng tới khu mua sắm của phụ nữ.

“Mua lễ phục thì tới thẳng cửa hàng chính hãng sẽ tốt hơn, nơi đây chủ yếu là trang phục ngày thường.” Ngôn Nho Ngữ cùng cô dạo qua hai cửa hàng, liền đưa ra kết luận như vậy.

Lan Ninh nở nụ cười: “Ngay cả mua đồ ở đây tôi cũng đã thấy đắt muốn chết rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi phải mua hàng thiết kế riêng?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Vì vậy tôi mới nói, tôi càng phải gia tăng điều kiện vật chất, để cuộc sống của vợ tôi được tốt hơn.”

Lan Ninh: “...”

Không kịp đề phòng đã phải nghe mấy lời sến sụa!

Lan Ninh đỏ ửng hai tai chạy vội sang cửa hàng tiếp theo, Ngôn Nho Ngữ cũng theo sau cô đi vào. Sau khi nhân viên bán hàng hỏi rõ ý của Lan Ninh, liền tích cực chọn váy giúp cô, có điều tất cả đều bị Ngôn Nho Ngữ một phiếu phủ quyết. Anh chọn một vòng quanh cửa hàng, cuối cùng lại chọn một bộ váy đang được mặc trên ma-nơ-canh ngay chính giữa cửa hàng: “Trong cửa hàng này thì chiếc váy đó trông khá nhất.”

Nhân viên bán hàng nghe vậy, nhiệt tình tới cạnh anh giới thiệu: “Vị tiên sinh này thật tinh mắt, chiếc váy này là thiết kế của nhà thiết kế riêng chúng tôi, chỉ có duy nhất một bộ này thôi.”

Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu: “Có thể lấy cho cô ấy thay không?”

“Đương nhiên.” Nhân viên bán hàng gọi đồng nghiệp tới, cả hai người cùng nhau gỡ bộ váy đang mặc trên người ma-nơ-canh, rồi đưa cho Lan Ninh, “Tiểu thư mặc thử xem sao.”

Lan Ninh cầm bộ váy, nhanh chóng liếc mắt nhìn qua mác giá được treo trên váy... Trời ạ, bằng cả tiền lương nửa năm của cô, chẳng trách lâu như vậy mà vẫn không có ai mua. 

Ngôn Nho Ngữ thấy cô đứng lì đó không nhúc nhích, thì thúc giục: “Em thử xem sao.”

Lan Ninh: “...”

Mấy người có thu nhập hàng tháng mười triệu tệ như anh sao có thể hiểu nỗi khổ của tầng lớp một tháng mấy nghìn tệ như tôi!

“Chiếc váy này rất đẹp, cô thử mặc xem sao.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình động viên cô, dưới áp lực từ nhiều phía, Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là ôm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.

Lúc đi ra, nhân viên bán hàng mặt tươi như hoa nịnh nọt: “Thật sự là quá hợp, hơn nữa lại rất vừa với dáng cô.”

“Đúng đúng, bộ váy tôn lên vòng eo thon thả, hơn nữa dáng người cô lại rất cao!”

Lan Ninh nhìn hai nhân viên bán hàng một xướng một họa, lông mày chớp chớp. Lời khen này cũng quá khoa trương rồi đấy!

“Chị soi gương đi.” Nhân viên bán hàng đẩy cô về phía tấm gương đẩy, cười típ mắt nói, “Chị mặc chiếc váy này quả thực rất hợp.”

Lan Ninh soi mình trong gương, quả thực trong nháy mắt cô cảm thấy mình xinh hẳn lên. Bộ váy màu nhạt rất hợp với màu da của cô, vòng eo cao được thiết kế với phần dưới xòe hai tầng, không chỉ tôn lên dáng người cao gầy của cô, mà còn góp phần gia tăng thêm khí chất thanh cao. Cô quay một vòng, quả thực là không muốn cởi ra chút nào.

Nhưng bộ váy này vượt quá túi tiền của cô rồi, cô đành cắn răng mà kìm nén thôi.

“Nhìn qua trông cũng được, có điều tôi nghe nói gương trong cửa hàng bán quần áo luôn khiến người ta trông xinh đẹp hơn bình thường.”

Nhân viên bán hàng nghe cô nói vậy, thì cười mà nói: “Cửa hàng chúng tôi dùng loại gương bình thường thôi ạ, là vì chị thật sự rất xinh đấy ạ.”

Lông mày Lan Ninh giật giật, quả là biết tiếp thị bán hàng mà.

Cô giơ tay lên: “Có điều tôi cứ có cảm giác tay và vai hình như hơi chật, eo cũng vậy.”

“Đâu có, vô cùng vừa với dáng người chị.” Nhân viên bán hàng nói, rồi quay sang nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh, “Nếu không chị có thể hỏi ý kiến bạn trai mình, có phải rất vừa với chị ấy không ạ?”

Lan Ninh mở miệng đang định nói, thì Ngôn Nho Ngữ đã nói nhanh hơn: “Rất vừa, em mặc trông rất đẹp.”

Trái tim Lan Ninh bỗng nhảy lên một cái, a a a, tại sao cô đến độ tuổi này rồi, còn có thể vì một lời tán thưởng của người khác mà mặt đỏ tim đập thế này chứ?!

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, cười khẽ một tiếng, rồi mới nói: “Em thay ra đi.”

“Ừm...” Lan Ninh đi vào phòng thử đồ, vẫn coi như anh có chút lương tâm, biết cô không mua nổi bộ váy này nên cũng không làm khó cô nữa.

Cô cầm váy đi ra, buồn bã trả lại bộ váy cho nhân viên bán hàng. Cô nhân viên cầm váy nhìn cô nở nụ cười, đi tới quầy thu tiền giúp cô gói đồ.

Lan Ninh mau chóng ngăn lại: “Chờ đã, tôi đâu có nói sẽ mua nó.”

Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn cô cười nói: “Lúc nãy khi chị thay đồ, bạn trai chị đã thanh toán giúp chị rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện