Sự cố bất ngờ cắt ngang màn cầu hôn của Tưởng Nã.
Diêu Ngạn vịn tường, cô khom lưng nôn khan, bờ vai cô nhấp nhô theo từng âm thanh thoát ra ngoài. Tưởng Nã bỏ hộp nữ trang xuống, chạy lại với Diêu Ngạn.
Dạ dày Diêu Ngạn cuộn lên, cô im lặng, không nói không rằng. Tưởng Nã nhớ lại đồ đã ăn tối nay, anh sợ Diêu Ngạn bị ngộ độc, sốt nói: “Anh đưa em đi bệnh viện!”.
Diêu Ngạn lờ đờ lắc đầu, chống tay lên tường, sắc mặt cô tái nhợt. Bỗng nhiên nghĩ đến khả năng khác ngoài ngộ độc thức ăn, cô bấm tay tính toán. Đúng là chu kỳ kinh nguyệt tháng trước không đến, tháng này cũng đã qua trung tuần, không biết có còn tới hay không.
Diêu Ngạn đứng thẳng người lại, cô hít sâu vài hơi, vẻ mặt dần hồng hào trở lại.
Tướng Nã nhìn cô, anh cảm thấy không yên tâm. Diêu Ngạn nói không sao, cô đẩy Tưởng Nã ra đi về phía giường ngồi xuống. Thấy cô đã ổn, anh chạy đến bên bàn trà, cầm nhẫn đưa Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn dùng vẻ mặt kỳ dị nhìn chiếc nhẫn vàng. Đôi mắt cô như có hai tia chớp lóe lên, rồi nổ đùng trước mặt cô.
Cô nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Em-không-đồng-ý!”.
Tưởng Nã sững người, anh đanh mặt bóp chặt hộp nữ trang. Anh gắt gỏng: “Em nói cái gì?”.
Diêu Ngạn liếc anh một cái sắc lẹm, cô đáp cụt lủn: “Anh làm gì thích vàng vậy hả? Anh tặng em dây chuyền, em còn chưa trả anh kia kìa. Cầu hôn em mà tặng thứ xấu xí thế này à?” Dựa người vào đầu giường, cô buông một câu: “Em không muốn nhẫn vàng, kiên quyết không muốn!”.
Tưởng Nã vỡ lẽ, anh cười nhẹ nhõm: “Rõ là không hiểu chuyện, vàng mới giá trị!”.
Diêu Ngạn phì phò tức tối: “Anh nhìn chỗ nào thấy em mê tiền? Sao anh không đưa thẳng tiền mặt cho em luôn đi!”.
Tưởng Nã mỉm cười, kéo Diêu Ngạn dậy. Diêu Ngạn vừa tiêu hao sức lực, thân thể cô bủn rủn, thoáng cái anh đã lôi cô xuống giường dẫn đến bên bàn trà.
Tưởng Nã ôm cô trong vòng tay, anh nói: “Em nhìn bánh kem xem!”.
Diêu Ngạn thấy một chiếc nhẫn kim cương lớn đặt chính giữa bánh kem, nó lấp lánh tỏa sáng hơn cả nhẫn vàng.
Tưởng Nã thỏ thẻ: “Em không thích vàng, vậy kim cương hợp mắt em chứ? Lẽ nào em muốn anh tặng nhẫn nhựa?”.
Thật lòng mà nói Diêu Ngạn không thích trang sức. Cô không hề có hứng thú với vàng bạc hay kim cương. Hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, cô chỉ mong muốn có nhẫn bạc đơn giản, khắc tên hai người lên đó.
Nhưng Tưởng Nã dụng tâm như vậy, cô sao có thể tiếp tục làm khó anh.
Tưởng Nã giải thích: “Anh mua nhẫn vàng này từ lâu, mua xong lại nghĩ chắc em không thích. Để chắc ăn hơn, anh lại mua thêm nhẫn kim cương. Sao nào, em có lấy anh hay không?”.
Diêu Ngạn vùng ra nhưng Tưởng Nã không chịu buông, anh ghé vào tai cô hỏi: “Em có lấy anh không?”.
Mặt Diêu Ngạn đỏ rần, miệng cô làu bàu: “Người ta toàn giấu nhẫn vào bánh kem, rồi ăn để nó hiện ra”.
Tưởng Nã nói nhỏ nhẹ: “Làm vậy không vệ sinh. Ngộ nhỡ mắc nghẹn thì tính sao?”.
Diêu Ngạn chào thua anh: “Anh đúng là… mất hứng!”.
Cuối cùng Diêu Ngạn vẫn không nhắc đến chữ “lấy” nhưng Tưởng Nã đã coi như c ngầm đổng ý. Anh hí hửng kéo cô lại giường, phủ thân thể cường tráng của mình lên người cô. Diêu Ngạn hoàn hồn, một tay ôm bụng, một tay đẩy anh, cô nói lí nhí: “Em khó chịu”.
Tưởng Nã nhớ cô vừa mới nôn ban nãy, anh nén xuống ham muốn cháy bỏng, ôm hôn Diêu Ngạn cho đỡ thèm rồi chạy ào vào phòng tắm xối nước.
Ngày hôm sau, Diêu Ngạn viện cớ đi ra ngoài. Cô lái chiếc xe con màu vàng đến bệnh viện Trung Tuyển. Trên đường đi, cô nói dối là mình ăn liên hoan với đồng nghiệp. Tưởng Nã dặn dò cô tối về sớm, anh muốn đến thưa chuyện cưới xin với bà Diêu. Diêu Ngạn lập tức trượt chân, xe phanh kít, cô lắp bắp đáp lời nhưng trong lòng dội lên một cảm giác ngỡ ngàng và lúng túng khó tả.
Bệnh viện ngày thứ bảy đông nghìn nghịt. Diêu Ngạn tìm khoa phụ sản, kiên trì chờ đến lượt khám. Trời gần tối cô mới nhận được kết quả kiểm tra. Diêu Ngạn cảm thấy rối bời, cô đi vòng quanh hành lang hai lần mới bình tĩnh lại được.
Lúc Diêu Ngạn về tới nhà, Tưởng Nã đã đến. Trong phòng khách lặng ngắt, bà Diêu khoanh tay ngồi trên ghế sofa. Trông thấy Diêu Ngạn, bà lên tiếng: “Nửa tiếng sau ăn cơm. Chị con và Đào Chí ra ngoài rồi lát nữa sẽ về”.
Diêu Ngạn gật đầu nhìn Tưởng Nã. Tưởng Nã vỗ chỗ trống bên cạnh, dùng khẩu hình kêu cô qua ngồi.
Diêu Ngạn thấp thỏm bước đến ngồi xuống, cô cất giọng lí nhí hỏi anh: “Mẹ với anh nói chuyện gì vậy?”.
Tưởng Nã nắm tay cô, anh nhếch miệng đáp: “Anh đang cầu xin mẹ em!”.
Tướng Nã không kiểm soát được âm lượng nên giọng anh lọt ngay vào tai bà Diêu. Bà Diêu liếc anh, bấm điều khiển từ xa, lãnh đạm cất tiếng: “Đừng có mà thì thầm to nhỏ”. Bà quay sang nhìn Tưởng Nã: “Nói thật tôi không hề vừa ý cậu. Không phải cậu tệ, mà là tôi thấy Diêu Diêu nhà tôi có thể tìm được người tốt hơn!”.
Nghe bà Diêu nói, Tưởng Nã cứng đờ người, Diêu Ngạn rút tay nhưng anh nhất quyết không buông.
Bà Diêu nói tiếp: “Nhưng Diêu Diêu nhà tôi thích cậu, tôi sẽ không phản đối. Hôm nay bố nó về sớm, lát nữa trao đổi lại sau!”.
Niềm vui khôn xiết rộn lên trong lòng Tưởng Nã và Diêu Ngạn, họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Đến chín giờ, ông Diêu vội vàng chạy về, cô dượng Diêu Ngạn cũng về chung. Diêu Yên Cẩn nhìn rất ra dáng ngồi sẵn một bên, tham gia bàn bạc chuyện cưới hỏi của Diêu Ngạn.
Tưởng Nã đã hoàn toàn sẵn sàng. Anh mua nhà mới ở thị trấn, tiền hỏi cưới chuẩn bị ba mươi vạn tệ, cộng thêm căn nhà ba phòng này, đối với nhà họ Diêu mà nói là một khoản tiền khồng lồ. Sau khi hết sửng sốt, nhà họ Diêu cũng không từ chối, trao đổi chuyện hôn sự đến tận rạng sáng, cơn buồn ngủ ập đến với Diêu Ngạn.
Hôm sau, Diêu Ngạn thoải mái tỉnh giấc, cô cứ ngớ bản thân đang chìm đắm trong giấc mơ quá đỗi đẹp đẽ. Bà Diêu gọi cô dậy đi làm, tổng kết sơ lược nội dung bàn bạc tối qua. Diêu Ngạn lúc này mới quay về hiện thực, cô rối bời ruột gan khuấy khuấy cháo trắng trong bát. Lúc thì mặt cô đỏ bừng, lúc thì thần sắc cô lại hiện lên vẻ băn khoăn. Đến công ty nước giải khát làm việc, cô thở phào một hơi. Sau một hổi đắn đo cân nhắc, cô quyết định gọi điện cho Tưởng Nã.
Tưởng Nã đang ngái ngủ nghe Diêu Ngạn nói chuyện, anh trợn tròn mắt, nhảy dựng khỏi giường. Đầu óc anh mờ mịt, anh không thể tin được: “Em, em, em… mang thai?”.
Diêu Ngạn bịt điện thoại, cô nóng lòng nói: “Hôm qua, bác sĩ nói như vậy. Làm sao đây anh, em không dám nói mẹ biết!”.
Tưởng Nã không hề hay biết một nụ cười vô cùng khoa trương đang hiện diện lên trên khuôn mặt anh. Anh lảo đảo chạy đến tủ quần áo, gấp rút nói lớn: “Anh tới tìm em ngay, để anh nói chuyện với mẹ em!”.
Diêu Ngạn muốn cản nhưng mới nói vài câu, Tưởng Nã đã tắt máy cái phụp.
Phía bên kia, bà Diêu đang nấu nướng trong bếp. Lúc này đã gần trưa, bà vừa chuẩn bị đổ dầu vào chảo, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Đúng mười một giờ mười lăm phút, Diêu Ngạn hấp tấp bắt xe taxi về tới nhà. Tưởng Nã ngồi ngay ngắn, khép nép thưa chuyện: “Bố mẹ đám cưới tổ chức sớm hơn đi ạ. Diêu Diêu hay xấu hổ, để bụng lớn, cô ấy nhất định không vui”.
Diêu Ngạn rụt rè đi vào nhà. Bà Diêu không ngó ngàng Tưởng Nã, ánh mắt bà dính chặt trên người Diêu Ngạn. Bà tái mặt nghiến răng kin kít: “Nếu không thì tính làm sao? Chỉ còn mỗi cách cưới sớm!”.
Đầu bà Diêu ong ong. Sống chung đã là chuyện bẽ bàng, bây giờ còn chưa cưới đã có thai, bà không biết giấu bản mặt già nua của bà đi đâu. Bà đứng dậy, tiến lại đánh Diêu Ngạn bôm bốp. Tưởng Nã vội vàng che chắn bảo vệ cô. Đánh trúng cánh tay Tưởng Nã, bà Diêu hít sâu vẫy bàn tay đau nhói, trách mắng té tát. Ông Diêu trông thấy, vội đẩy bà vào bếp nấu cơm.
Hôn sự vừa bàn bạc tối qua, hôm nay đã bị đạp đổ, nhà họ Diệu lại mở cuộc họp gia đình. Ông bà nội cũng đến cùng cô họ Diêu Ngạn. Tưởng Nã lễ phép lắng nghe họ vạch kế hoạch và tranh luận. Sau đó, anh ngoặt một vòng, thay đổi thành ý kiến của bản thân. Nhà họ Diêu bị anh xoay đến chóng mặt, cuối cùng tất cả đều nghe theo sắp xếp của anh. Thế nhưng suốt cả quá trình chẳng ai hỏi đến Diêu Ngạn, cô chán chường ngồi nhả không biết bao nhiêu hạt mơ.
Bàn bạc xong xuôi hết, Tưởng Nã muốn dẫn Diêu Ngạn về Lý Sơn. Bà Diêu không bằng lòng, hai người bịn rịn không nỡ xa nhau. Ông nội bèn ra mặt bảo Diêu Ngạn đi cùng Tưởng Nã. Bà Diêu hằn học đưa họ ra ngoài cửa. Nhớ tới một việc, bà kéo Diêu Ngạn ra góc hỏi chuyện: “Trước đây, con uống thuốc đúng không? Hai tháng nay vẫn uống?”.
Diêu Ngạn hiểu ý bà Diêu, cô đỏ mặt trả lời: “Con quên vài ngày, vừa khít bốn mươi ngày nay con không uống thuốc”.
Như vậy không sợ ảnh hưởng thai nhi, bà Diêu nhẹ người, để họ rời đi.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã không kìm chế nổi nữa, anh hét to sung sướng, nhấc bổng Diêu Ngạn xoay vòng vòng. Diêu Ngạn cũng kêu một tiếng, chống tay trên vai anh. Cô cởi bỏ hoàn toàn nỗi lo canh cánh trong lòng, nở nụ cười ngây ngô.
Tưởng Nã cẩn thận đặt cô xuống, đè cô vào cửa hôn lấy hôn để.
Con người gặp chuyện vui, tinh thần sẽ sảng khoái. Tưởng Nã mang theo gương mặt tràn đầy ý cười đi đến mọi nơi, ai nhìn thấy cũng sợ cuống cả lên. Tài xế vận tải mỗi khi đi ngang trung lộ Lý Sơn đều tránh thời gian Tưởng Nã ra ngoài. Có tài xế tình cờ nghe vài anh em trong công ty vận chuyển hàng hóa nói chuyện với nhau, không kiềm chế nổi sự tò mò, cũng ướm lời hỏi thăm. Biết chuyện cưới xin, mọi người chạy tới chỗ xe tải của nhà họ Diêu, liên tục chúc mừng, nói nhất định đến uống rượu chung vui. Nhà họ Diêu cũng ghi nhớ từng người một, chuẩn bị thêm thiệp cưới.
Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng Bảy. Diêu Ngạn hy vọng mình vẫn tiếp tục đi làm. Tưởng Nã không thay đổi được cô, anh cũng hết cách, buộc lòng sai đàn em hộ tống cô đi đi về về.
Khi thiệp mừng đến được công ty nước giải khát, bụng Diêu Ngạn đã hơi nhô lên. Thường ngày, cô hay buồn nôn, các đồng nghiệp cũng ngờ ngợ nhận ra điều khác thường. Sau khi nhận được thiệp mời, họ thấy thật khó tin, vui vẻ chúc mừng cô. Giám đốc âm thầm ra lệnh giảm bớtượng công việc cho Diêu Ngạn, tất nhiên mọi người đều nghe theo, sắp đến mùa hè, mùa cao điểm của công ty nước giải khát nhưng Diêu Ngạn lại trở nên nhàn dỗi, điều này khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Hết giờ làm, cô về công ty vận chuyển hàng hóa chất vấn Tưởng Nã.
Tưởng Nã xoa bụng cô, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Nói em nghỉ ngơi, em không chịu, sắp gả cho anh rồi mà em vẫn bướng bỉnh!”.
Dạo gần đây, tính tình của Diêu Ngạn không tốt. Chẳng biết anh nói trúng chỗ nào, cô cáu gắt đánh tay Tưởng Nã, mặt cô đanh lại: “Em bướng bỉnh vậy đấy, em ghét nhất là bị xếp đặt, em muốn đi làm!”.
Tưởng Nã vội nhún nhường: “Được được được, anh đi nói ngay, em đừng nóng. Thứ Hai cho em một núi công việc, chịu không?”.
Diêu Ngạn thở phì phò bỏ qua cho anh.
Ban đêm, cô đạp chăn giật mình, nhoài người muốn rúc vào lòng Tưởng Nã nhưng bên cạnh trống không, cô hoảng hốt ngồi bật dậy. Ra tới cửa phòng ngủ, nhìn phòng làm việc sát vách sáng mờ mờ, cô đi đến, gặp Tưởng Nã đang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ, chỉ mẹ mới khuyên được Diêu Diêu. Cô ấy khăng khăng đòi đi làm, không chịu xin nghỉ. Con hứa thứ Hai sắp xếp công việc cho cô ấy nhưng ngộ nhỡ cô ấy mệt thì làm sao đây ạ.”
Không biết bên kia nói gì, Tưởng Nã cười: “Không mệt, không mệt. Cô ấy là vợ con, hiếm khi cô ấy nổi cáu, con ước được như vậy mà. Tính tình cô ấy rất tốt, qua khoảng thời gian này, cô ấy lại như trước đây, con sợ mình sẽ buồn chán”.
Diêu Ngạn rón rén lui ra xa, cúi mặt đi về phòng ngủ.
Cháu gái ông cụ hàng xóm gọi điện báo anh bạn dẫn chươmg trình giải trí nổi tiếng của đài truyền hình sẽ đến làm chủ trì đám cưới. Tưởng Nã nghe vậy bèn cảm ơn rối rít. Sau khi gác máy, anh gọi đàn em đến phân công nhiệm vụ. Anh đã sắp xếp hoàn chỉnh tất cả các chi tiết của đám cưới, Diêu Ngạn không cần bận tâm. Một lát sau, anh lại gọi Trần Lập, nói anh ta đừng báo chuyện đám cưới cho bà con nhà họ Trần. Trần Lập cũng có ác cảm với những người này, tất nhiên anh ta không làm điều dư thừa.
Dặn dò xong mọi việc, Tưởng Nã về phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị đưa Diêu Ngạn tới Sĩ Lâm.
Ánh mắt Diêu Ngạn dõi nhìn theo bóng lưng mỗi lúc một lên cao hơn của Tưởng Nã. Bạn đời trong tưởng tượng ngày trước của cô tuyệt đối không phải kiểu đàn ông vai u thịt bắp, ánh mắt vô cảm. Thoáng chốc, cô nhớ không ra cái tốt của anh. Ánh nắng qua khe cửa tạo thành hình vòng cung hư ảo kéo dài tới tận đầu cầu thang. Cửa bị đẩy mở, bóng dáng vội vã của anh mất hút trong tia sáng chói lóa. Diêu Ngạn chớp mắt, lê bước ra bên ngoài.
Bước hết lối đi đầy sỏi đá là tới bãi đất trống đậu chiếc xe Jeep lấm lem bụi đất. Sau khi Tưởng Nã nhận lại bằng lái, anh thẳng tay đuổi việc tài xế, trở về những ngày tháng thoải mái trước đây. Anh cũng chẳng để tâm lái xe này đi gặp khách hàng nhìn nhếch nhác đến mức nào.
Diêu Ngạn tới trước xe, bụi bám trên nắp capô tựa như một lớp quần áo, không biết có cởi được hay không. Cô vươn tay ra định lau nhưng vừa chạm đến nắp capô lạnh ngắt, cô chợt sững người. Sau đó, cô tập trung vạch từng nét từng nét từ trái sang phải lên đó.
Hạ đến nét cuối cùng, đôi vai cô đột nhiên bị giữ chặt. Diêu Ngạn xoay đầu ra sau, bắt gặp ánh mắt Tưởng Nã đang nhìn chăm chú thân xe.
Anh trượt tay từ vai xuống thắt lưng Diêu Ngạn, vòng tay eo cô, mắt anh vẫn dừng trên thân xe. Yết hầu của anh chuyển động thốt ra âm thanh khàn khàn: “Anh yêu em nhiều hơn!”.
Khóe mắt Diêu Ngạn cay cay, cô kiễng chân hôn lên má anh. Tưởng Nã lập tức nâng mặt cô, mặc kệ anh em đi tới đi lui đằng xa, hôn cô say đắm.
Từng chữ từng nét “Tưởng Nã, em rất yêu anh!” cố định trên thân xe, gió thổi không tan, trời nắng không khô.
Chiếc xe Jeep này bị Tưởng Nã hành hạ suốt một năm qua cuối cùng cũng được nghỉ hưu sớm.
Tưởng Nã cố tình mua thêm một gara trong chung cư tại thị trấn Sĩ Lâm. Anh lái xe Jeep chậm thật chậm đến đó, khiến xe cộ đi đường bấm còi inh ỏi. Nhờ đàn em hộ tống nhoài người ra ngoài cửa quát tháo mở đường, xe Jeep cũng bình an đi đến chung cư. Bụi bặm bám thân xe vẫn vô cùng hoàn hảo, chữ viết hết sức rõ ràng rơi vào tầm mắt.
Diêu Ngạn úp mở phê bình việc làm này của Tưởng Nã. Tưởng Nã nửa như cười nửa như không nói: “Đây là bằng chứng chứng minh em yêu anh. Em muốn nuốt lời? Không có cửa đâu. Anh không bao giờ đưa em chìa khóa gara!”
Diêu Ngạn tức tối, cô chỉ còn biết cầu mong đừng ai đọc được những chữ viết trên xe.
Chớp mắt đã đến tháng Bảy, đám cưới diễn ra theo đúng lịch trình. Khách sạn lớn nhất thị trấn Sĩ Lâm ồn ào náo nhiệt, hai sảnh tiệc được bao trọn nhưng vẫn không đủ chỗ ngồi cho khách. Khách sạn đành cắn răng bày thêm bàn tiệc ra ngoài, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những cái lườm nguýt của khách khứa.
Mấy anh em trong công ty vận chuyển hàng hóa tủi thân ra ngoài ngồi cụng ly. Trần Lập và Lý Cường làm phù rể dẫn nhóm phù dâu là bạn thời cấp ba và đại học của Diêu Ngạn đi tiếp đãi khách khứa. Người dẫn chương trình trên sân khấu chúc mừng rôm rả, còn khách khứa dự tiệc ngồi dưới rủ rỉ tai nhau, muốn nhào lên xin chữ ký.
Bồi bàn bê thức ăn nơm nớp lo sợ, không dám nhìn đám đàn ông xăm mình ngồi bên ngoài. Trong sảnh tiệc vang lên tiếng reo hò, thân băng cố hữu chảy nước mắt chúc mừng nhà họ Diêu cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Mọi người nghe kể khoản tiền hỏi cưới của Tưởng Nã mang đến thì đều líu lưỡi kêu anh hào phóng. Số tiền này bỏ xa của hồi môn mà nhà họ Diêu cho.
Kỳ thực bà Diêu đã nhét ba mươi vạn tệ vào của hồi môn cho Diêu Ngạn. Tiền Tưởng Nã dành dụm mấy năm qua đã tiêu gần hết. Tổ chức đám cưới, lắp đặt thiết bị nhà mới xong cũng không còn dư bao nhiêu. Bà Diêu hiểu rõ nên không nhận món tiền này.
Không khí đám cưới sôi nổi lấn át ánh mặt trời bỏng rát. Thời tiết ngoài khách sạn nóng rực không hề ảnh hường đến niềm vui và sự hưng phấn bên trong.
Bụng Diêu Ngạn đã hơi nhô lên. Cô đứng trên sân khấu ngước nhìn Tưởng Nã cầm micro, anh chỉ ánh mặt trờ đỏ chói ngoài kia: “Tôi và Diêu Ngạn biết nhau vào ngày hôm nay, ngày hôm nay của một năm trước, tôi đã nhìn thấy cô ấy”.
Dưới sân khấu lập tức ồ lên ngạc nhiên. Tưởng Nã cười, anh nói tiếp: “Lúc ấy tôi nghĩ, trời nắng chói chang nhưng tại sao một cô gái đầm đìa mồ hôi lại đẹp đến như vậy. Cô ấy thừ người ra dưới cái nắng gay gắt thì có lợi gì. Trông cô ấy khi đó y hệt một con lừa, không sớm thì muộn cũng sẽ bị nướng chín!”.
Diêu Ngạn lén nhéo thắt lưng Tưởng Nã, anh lại túm cổ tay của cô, kéo cô đến hôn nồng nàn.
Tất cả mọi người đứng dậy, vỗ tay hò reo ầm ĩ. Hơi nóng hầm hập tỏa ra từ mặt trời đỏ rực hòa cùng tiếng chúc mừng ríu rít trong khách sạn, tạo thành vầng sáng ấm áp ôm lấy Tưởng Nã và Diêu Ngạn. Hai người không ai nhìn thấy ai, phảng phất như trở về ngày nóng đổ lửa năm ngoái trên trung lộ Lý Sơn. Tưởng Nã đạp mạnh chân ga, sượt qua người Diêu Ngạn; còn Diêu Ngạn đứng ì một chỗ, chòng chọc nhìn xe Jeep lăn bánh chạy xa.
Diêu Ngạn vịn tường, cô khom lưng nôn khan, bờ vai cô nhấp nhô theo từng âm thanh thoát ra ngoài. Tưởng Nã bỏ hộp nữ trang xuống, chạy lại với Diêu Ngạn.
Dạ dày Diêu Ngạn cuộn lên, cô im lặng, không nói không rằng. Tưởng Nã nhớ lại đồ đã ăn tối nay, anh sợ Diêu Ngạn bị ngộ độc, sốt nói: “Anh đưa em đi bệnh viện!”.
Diêu Ngạn lờ đờ lắc đầu, chống tay lên tường, sắc mặt cô tái nhợt. Bỗng nhiên nghĩ đến khả năng khác ngoài ngộ độc thức ăn, cô bấm tay tính toán. Đúng là chu kỳ kinh nguyệt tháng trước không đến, tháng này cũng đã qua trung tuần, không biết có còn tới hay không.
Diêu Ngạn đứng thẳng người lại, cô hít sâu vài hơi, vẻ mặt dần hồng hào trở lại.
Tướng Nã nhìn cô, anh cảm thấy không yên tâm. Diêu Ngạn nói không sao, cô đẩy Tưởng Nã ra đi về phía giường ngồi xuống. Thấy cô đã ổn, anh chạy đến bên bàn trà, cầm nhẫn đưa Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn dùng vẻ mặt kỳ dị nhìn chiếc nhẫn vàng. Đôi mắt cô như có hai tia chớp lóe lên, rồi nổ đùng trước mặt cô.
Cô nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Em-không-đồng-ý!”.
Tưởng Nã sững người, anh đanh mặt bóp chặt hộp nữ trang. Anh gắt gỏng: “Em nói cái gì?”.
Diêu Ngạn liếc anh một cái sắc lẹm, cô đáp cụt lủn: “Anh làm gì thích vàng vậy hả? Anh tặng em dây chuyền, em còn chưa trả anh kia kìa. Cầu hôn em mà tặng thứ xấu xí thế này à?” Dựa người vào đầu giường, cô buông một câu: “Em không muốn nhẫn vàng, kiên quyết không muốn!”.
Tưởng Nã vỡ lẽ, anh cười nhẹ nhõm: “Rõ là không hiểu chuyện, vàng mới giá trị!”.
Diêu Ngạn phì phò tức tối: “Anh nhìn chỗ nào thấy em mê tiền? Sao anh không đưa thẳng tiền mặt cho em luôn đi!”.
Tưởng Nã mỉm cười, kéo Diêu Ngạn dậy. Diêu Ngạn vừa tiêu hao sức lực, thân thể cô bủn rủn, thoáng cái anh đã lôi cô xuống giường dẫn đến bên bàn trà.
Tưởng Nã ôm cô trong vòng tay, anh nói: “Em nhìn bánh kem xem!”.
Diêu Ngạn thấy một chiếc nhẫn kim cương lớn đặt chính giữa bánh kem, nó lấp lánh tỏa sáng hơn cả nhẫn vàng.
Tưởng Nã thỏ thẻ: “Em không thích vàng, vậy kim cương hợp mắt em chứ? Lẽ nào em muốn anh tặng nhẫn nhựa?”.
Thật lòng mà nói Diêu Ngạn không thích trang sức. Cô không hề có hứng thú với vàng bạc hay kim cương. Hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, cô chỉ mong muốn có nhẫn bạc đơn giản, khắc tên hai người lên đó.
Nhưng Tưởng Nã dụng tâm như vậy, cô sao có thể tiếp tục làm khó anh.
Tưởng Nã giải thích: “Anh mua nhẫn vàng này từ lâu, mua xong lại nghĩ chắc em không thích. Để chắc ăn hơn, anh lại mua thêm nhẫn kim cương. Sao nào, em có lấy anh hay không?”.
Diêu Ngạn vùng ra nhưng Tưởng Nã không chịu buông, anh ghé vào tai cô hỏi: “Em có lấy anh không?”.
Mặt Diêu Ngạn đỏ rần, miệng cô làu bàu: “Người ta toàn giấu nhẫn vào bánh kem, rồi ăn để nó hiện ra”.
Tưởng Nã nói nhỏ nhẹ: “Làm vậy không vệ sinh. Ngộ nhỡ mắc nghẹn thì tính sao?”.
Diêu Ngạn chào thua anh: “Anh đúng là… mất hứng!”.
Cuối cùng Diêu Ngạn vẫn không nhắc đến chữ “lấy” nhưng Tưởng Nã đã coi như c ngầm đổng ý. Anh hí hửng kéo cô lại giường, phủ thân thể cường tráng của mình lên người cô. Diêu Ngạn hoàn hồn, một tay ôm bụng, một tay đẩy anh, cô nói lí nhí: “Em khó chịu”.
Tưởng Nã nhớ cô vừa mới nôn ban nãy, anh nén xuống ham muốn cháy bỏng, ôm hôn Diêu Ngạn cho đỡ thèm rồi chạy ào vào phòng tắm xối nước.
Ngày hôm sau, Diêu Ngạn viện cớ đi ra ngoài. Cô lái chiếc xe con màu vàng đến bệnh viện Trung Tuyển. Trên đường đi, cô nói dối là mình ăn liên hoan với đồng nghiệp. Tưởng Nã dặn dò cô tối về sớm, anh muốn đến thưa chuyện cưới xin với bà Diêu. Diêu Ngạn lập tức trượt chân, xe phanh kít, cô lắp bắp đáp lời nhưng trong lòng dội lên một cảm giác ngỡ ngàng và lúng túng khó tả.
Bệnh viện ngày thứ bảy đông nghìn nghịt. Diêu Ngạn tìm khoa phụ sản, kiên trì chờ đến lượt khám. Trời gần tối cô mới nhận được kết quả kiểm tra. Diêu Ngạn cảm thấy rối bời, cô đi vòng quanh hành lang hai lần mới bình tĩnh lại được.
Lúc Diêu Ngạn về tới nhà, Tưởng Nã đã đến. Trong phòng khách lặng ngắt, bà Diêu khoanh tay ngồi trên ghế sofa. Trông thấy Diêu Ngạn, bà lên tiếng: “Nửa tiếng sau ăn cơm. Chị con và Đào Chí ra ngoài rồi lát nữa sẽ về”.
Diêu Ngạn gật đầu nhìn Tưởng Nã. Tưởng Nã vỗ chỗ trống bên cạnh, dùng khẩu hình kêu cô qua ngồi.
Diêu Ngạn thấp thỏm bước đến ngồi xuống, cô cất giọng lí nhí hỏi anh: “Mẹ với anh nói chuyện gì vậy?”.
Tưởng Nã nắm tay cô, anh nhếch miệng đáp: “Anh đang cầu xin mẹ em!”.
Tướng Nã không kiểm soát được âm lượng nên giọng anh lọt ngay vào tai bà Diêu. Bà Diêu liếc anh, bấm điều khiển từ xa, lãnh đạm cất tiếng: “Đừng có mà thì thầm to nhỏ”. Bà quay sang nhìn Tưởng Nã: “Nói thật tôi không hề vừa ý cậu. Không phải cậu tệ, mà là tôi thấy Diêu Diêu nhà tôi có thể tìm được người tốt hơn!”.
Nghe bà Diêu nói, Tưởng Nã cứng đờ người, Diêu Ngạn rút tay nhưng anh nhất quyết không buông.
Bà Diêu nói tiếp: “Nhưng Diêu Diêu nhà tôi thích cậu, tôi sẽ không phản đối. Hôm nay bố nó về sớm, lát nữa trao đổi lại sau!”.
Niềm vui khôn xiết rộn lên trong lòng Tưởng Nã và Diêu Ngạn, họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Đến chín giờ, ông Diêu vội vàng chạy về, cô dượng Diêu Ngạn cũng về chung. Diêu Yên Cẩn nhìn rất ra dáng ngồi sẵn một bên, tham gia bàn bạc chuyện cưới hỏi của Diêu Ngạn.
Tưởng Nã đã hoàn toàn sẵn sàng. Anh mua nhà mới ở thị trấn, tiền hỏi cưới chuẩn bị ba mươi vạn tệ, cộng thêm căn nhà ba phòng này, đối với nhà họ Diêu mà nói là một khoản tiền khồng lồ. Sau khi hết sửng sốt, nhà họ Diêu cũng không từ chối, trao đổi chuyện hôn sự đến tận rạng sáng, cơn buồn ngủ ập đến với Diêu Ngạn.
Hôm sau, Diêu Ngạn thoải mái tỉnh giấc, cô cứ ngớ bản thân đang chìm đắm trong giấc mơ quá đỗi đẹp đẽ. Bà Diêu gọi cô dậy đi làm, tổng kết sơ lược nội dung bàn bạc tối qua. Diêu Ngạn lúc này mới quay về hiện thực, cô rối bời ruột gan khuấy khuấy cháo trắng trong bát. Lúc thì mặt cô đỏ bừng, lúc thì thần sắc cô lại hiện lên vẻ băn khoăn. Đến công ty nước giải khát làm việc, cô thở phào một hơi. Sau một hổi đắn đo cân nhắc, cô quyết định gọi điện cho Tưởng Nã.
Tưởng Nã đang ngái ngủ nghe Diêu Ngạn nói chuyện, anh trợn tròn mắt, nhảy dựng khỏi giường. Đầu óc anh mờ mịt, anh không thể tin được: “Em, em, em… mang thai?”.
Diêu Ngạn bịt điện thoại, cô nóng lòng nói: “Hôm qua, bác sĩ nói như vậy. Làm sao đây anh, em không dám nói mẹ biết!”.
Tưởng Nã không hề hay biết một nụ cười vô cùng khoa trương đang hiện diện lên trên khuôn mặt anh. Anh lảo đảo chạy đến tủ quần áo, gấp rút nói lớn: “Anh tới tìm em ngay, để anh nói chuyện với mẹ em!”.
Diêu Ngạn muốn cản nhưng mới nói vài câu, Tưởng Nã đã tắt máy cái phụp.
Phía bên kia, bà Diêu đang nấu nướng trong bếp. Lúc này đã gần trưa, bà vừa chuẩn bị đổ dầu vào chảo, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Đúng mười một giờ mười lăm phút, Diêu Ngạn hấp tấp bắt xe taxi về tới nhà. Tưởng Nã ngồi ngay ngắn, khép nép thưa chuyện: “Bố mẹ đám cưới tổ chức sớm hơn đi ạ. Diêu Diêu hay xấu hổ, để bụng lớn, cô ấy nhất định không vui”.
Diêu Ngạn rụt rè đi vào nhà. Bà Diêu không ngó ngàng Tưởng Nã, ánh mắt bà dính chặt trên người Diêu Ngạn. Bà tái mặt nghiến răng kin kít: “Nếu không thì tính làm sao? Chỉ còn mỗi cách cưới sớm!”.
Đầu bà Diêu ong ong. Sống chung đã là chuyện bẽ bàng, bây giờ còn chưa cưới đã có thai, bà không biết giấu bản mặt già nua của bà đi đâu. Bà đứng dậy, tiến lại đánh Diêu Ngạn bôm bốp. Tưởng Nã vội vàng che chắn bảo vệ cô. Đánh trúng cánh tay Tưởng Nã, bà Diêu hít sâu vẫy bàn tay đau nhói, trách mắng té tát. Ông Diêu trông thấy, vội đẩy bà vào bếp nấu cơm.
Hôn sự vừa bàn bạc tối qua, hôm nay đã bị đạp đổ, nhà họ Diệu lại mở cuộc họp gia đình. Ông bà nội cũng đến cùng cô họ Diêu Ngạn. Tưởng Nã lễ phép lắng nghe họ vạch kế hoạch và tranh luận. Sau đó, anh ngoặt một vòng, thay đổi thành ý kiến của bản thân. Nhà họ Diêu bị anh xoay đến chóng mặt, cuối cùng tất cả đều nghe theo sắp xếp của anh. Thế nhưng suốt cả quá trình chẳng ai hỏi đến Diêu Ngạn, cô chán chường ngồi nhả không biết bao nhiêu hạt mơ.
Bàn bạc xong xuôi hết, Tưởng Nã muốn dẫn Diêu Ngạn về Lý Sơn. Bà Diêu không bằng lòng, hai người bịn rịn không nỡ xa nhau. Ông nội bèn ra mặt bảo Diêu Ngạn đi cùng Tưởng Nã. Bà Diêu hằn học đưa họ ra ngoài cửa. Nhớ tới một việc, bà kéo Diêu Ngạn ra góc hỏi chuyện: “Trước đây, con uống thuốc đúng không? Hai tháng nay vẫn uống?”.
Diêu Ngạn hiểu ý bà Diêu, cô đỏ mặt trả lời: “Con quên vài ngày, vừa khít bốn mươi ngày nay con không uống thuốc”.
Như vậy không sợ ảnh hưởng thai nhi, bà Diêu nhẹ người, để họ rời đi.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã không kìm chế nổi nữa, anh hét to sung sướng, nhấc bổng Diêu Ngạn xoay vòng vòng. Diêu Ngạn cũng kêu một tiếng, chống tay trên vai anh. Cô cởi bỏ hoàn toàn nỗi lo canh cánh trong lòng, nở nụ cười ngây ngô.
Tưởng Nã cẩn thận đặt cô xuống, đè cô vào cửa hôn lấy hôn để.
Con người gặp chuyện vui, tinh thần sẽ sảng khoái. Tưởng Nã mang theo gương mặt tràn đầy ý cười đi đến mọi nơi, ai nhìn thấy cũng sợ cuống cả lên. Tài xế vận tải mỗi khi đi ngang trung lộ Lý Sơn đều tránh thời gian Tưởng Nã ra ngoài. Có tài xế tình cờ nghe vài anh em trong công ty vận chuyển hàng hóa nói chuyện với nhau, không kiềm chế nổi sự tò mò, cũng ướm lời hỏi thăm. Biết chuyện cưới xin, mọi người chạy tới chỗ xe tải của nhà họ Diêu, liên tục chúc mừng, nói nhất định đến uống rượu chung vui. Nhà họ Diêu cũng ghi nhớ từng người một, chuẩn bị thêm thiệp cưới.
Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng Bảy. Diêu Ngạn hy vọng mình vẫn tiếp tục đi làm. Tưởng Nã không thay đổi được cô, anh cũng hết cách, buộc lòng sai đàn em hộ tống cô đi đi về về.
Khi thiệp mừng đến được công ty nước giải khát, bụng Diêu Ngạn đã hơi nhô lên. Thường ngày, cô hay buồn nôn, các đồng nghiệp cũng ngờ ngợ nhận ra điều khác thường. Sau khi nhận được thiệp mời, họ thấy thật khó tin, vui vẻ chúc mừng cô. Giám đốc âm thầm ra lệnh giảm bớtượng công việc cho Diêu Ngạn, tất nhiên mọi người đều nghe theo, sắp đến mùa hè, mùa cao điểm của công ty nước giải khát nhưng Diêu Ngạn lại trở nên nhàn dỗi, điều này khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Hết giờ làm, cô về công ty vận chuyển hàng hóa chất vấn Tưởng Nã.
Tưởng Nã xoa bụng cô, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Nói em nghỉ ngơi, em không chịu, sắp gả cho anh rồi mà em vẫn bướng bỉnh!”.
Dạo gần đây, tính tình của Diêu Ngạn không tốt. Chẳng biết anh nói trúng chỗ nào, cô cáu gắt đánh tay Tưởng Nã, mặt cô đanh lại: “Em bướng bỉnh vậy đấy, em ghét nhất là bị xếp đặt, em muốn đi làm!”.
Tưởng Nã vội nhún nhường: “Được được được, anh đi nói ngay, em đừng nóng. Thứ Hai cho em một núi công việc, chịu không?”.
Diêu Ngạn thở phì phò bỏ qua cho anh.
Ban đêm, cô đạp chăn giật mình, nhoài người muốn rúc vào lòng Tưởng Nã nhưng bên cạnh trống không, cô hoảng hốt ngồi bật dậy. Ra tới cửa phòng ngủ, nhìn phòng làm việc sát vách sáng mờ mờ, cô đi đến, gặp Tưởng Nã đang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ, chỉ mẹ mới khuyên được Diêu Diêu. Cô ấy khăng khăng đòi đi làm, không chịu xin nghỉ. Con hứa thứ Hai sắp xếp công việc cho cô ấy nhưng ngộ nhỡ cô ấy mệt thì làm sao đây ạ.”
Không biết bên kia nói gì, Tưởng Nã cười: “Không mệt, không mệt. Cô ấy là vợ con, hiếm khi cô ấy nổi cáu, con ước được như vậy mà. Tính tình cô ấy rất tốt, qua khoảng thời gian này, cô ấy lại như trước đây, con sợ mình sẽ buồn chán”.
Diêu Ngạn rón rén lui ra xa, cúi mặt đi về phòng ngủ.
Cháu gái ông cụ hàng xóm gọi điện báo anh bạn dẫn chươmg trình giải trí nổi tiếng của đài truyền hình sẽ đến làm chủ trì đám cưới. Tưởng Nã nghe vậy bèn cảm ơn rối rít. Sau khi gác máy, anh gọi đàn em đến phân công nhiệm vụ. Anh đã sắp xếp hoàn chỉnh tất cả các chi tiết của đám cưới, Diêu Ngạn không cần bận tâm. Một lát sau, anh lại gọi Trần Lập, nói anh ta đừng báo chuyện đám cưới cho bà con nhà họ Trần. Trần Lập cũng có ác cảm với những người này, tất nhiên anh ta không làm điều dư thừa.
Dặn dò xong mọi việc, Tưởng Nã về phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị đưa Diêu Ngạn tới Sĩ Lâm.
Ánh mắt Diêu Ngạn dõi nhìn theo bóng lưng mỗi lúc một lên cao hơn của Tưởng Nã. Bạn đời trong tưởng tượng ngày trước của cô tuyệt đối không phải kiểu đàn ông vai u thịt bắp, ánh mắt vô cảm. Thoáng chốc, cô nhớ không ra cái tốt của anh. Ánh nắng qua khe cửa tạo thành hình vòng cung hư ảo kéo dài tới tận đầu cầu thang. Cửa bị đẩy mở, bóng dáng vội vã của anh mất hút trong tia sáng chói lóa. Diêu Ngạn chớp mắt, lê bước ra bên ngoài.
Bước hết lối đi đầy sỏi đá là tới bãi đất trống đậu chiếc xe Jeep lấm lem bụi đất. Sau khi Tưởng Nã nhận lại bằng lái, anh thẳng tay đuổi việc tài xế, trở về những ngày tháng thoải mái trước đây. Anh cũng chẳng để tâm lái xe này đi gặp khách hàng nhìn nhếch nhác đến mức nào.
Diêu Ngạn tới trước xe, bụi bám trên nắp capô tựa như một lớp quần áo, không biết có cởi được hay không. Cô vươn tay ra định lau nhưng vừa chạm đến nắp capô lạnh ngắt, cô chợt sững người. Sau đó, cô tập trung vạch từng nét từng nét từ trái sang phải lên đó.
Hạ đến nét cuối cùng, đôi vai cô đột nhiên bị giữ chặt. Diêu Ngạn xoay đầu ra sau, bắt gặp ánh mắt Tưởng Nã đang nhìn chăm chú thân xe.
Anh trượt tay từ vai xuống thắt lưng Diêu Ngạn, vòng tay eo cô, mắt anh vẫn dừng trên thân xe. Yết hầu của anh chuyển động thốt ra âm thanh khàn khàn: “Anh yêu em nhiều hơn!”.
Khóe mắt Diêu Ngạn cay cay, cô kiễng chân hôn lên má anh. Tưởng Nã lập tức nâng mặt cô, mặc kệ anh em đi tới đi lui đằng xa, hôn cô say đắm.
Từng chữ từng nét “Tưởng Nã, em rất yêu anh!” cố định trên thân xe, gió thổi không tan, trời nắng không khô.
Chiếc xe Jeep này bị Tưởng Nã hành hạ suốt một năm qua cuối cùng cũng được nghỉ hưu sớm.
Tưởng Nã cố tình mua thêm một gara trong chung cư tại thị trấn Sĩ Lâm. Anh lái xe Jeep chậm thật chậm đến đó, khiến xe cộ đi đường bấm còi inh ỏi. Nhờ đàn em hộ tống nhoài người ra ngoài cửa quát tháo mở đường, xe Jeep cũng bình an đi đến chung cư. Bụi bặm bám thân xe vẫn vô cùng hoàn hảo, chữ viết hết sức rõ ràng rơi vào tầm mắt.
Diêu Ngạn úp mở phê bình việc làm này của Tưởng Nã. Tưởng Nã nửa như cười nửa như không nói: “Đây là bằng chứng chứng minh em yêu anh. Em muốn nuốt lời? Không có cửa đâu. Anh không bao giờ đưa em chìa khóa gara!”
Diêu Ngạn tức tối, cô chỉ còn biết cầu mong đừng ai đọc được những chữ viết trên xe.
Chớp mắt đã đến tháng Bảy, đám cưới diễn ra theo đúng lịch trình. Khách sạn lớn nhất thị trấn Sĩ Lâm ồn ào náo nhiệt, hai sảnh tiệc được bao trọn nhưng vẫn không đủ chỗ ngồi cho khách. Khách sạn đành cắn răng bày thêm bàn tiệc ra ngoài, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những cái lườm nguýt của khách khứa.
Mấy anh em trong công ty vận chuyển hàng hóa tủi thân ra ngoài ngồi cụng ly. Trần Lập và Lý Cường làm phù rể dẫn nhóm phù dâu là bạn thời cấp ba và đại học của Diêu Ngạn đi tiếp đãi khách khứa. Người dẫn chương trình trên sân khấu chúc mừng rôm rả, còn khách khứa dự tiệc ngồi dưới rủ rỉ tai nhau, muốn nhào lên xin chữ ký.
Bồi bàn bê thức ăn nơm nớp lo sợ, không dám nhìn đám đàn ông xăm mình ngồi bên ngoài. Trong sảnh tiệc vang lên tiếng reo hò, thân băng cố hữu chảy nước mắt chúc mừng nhà họ Diêu cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Mọi người nghe kể khoản tiền hỏi cưới của Tưởng Nã mang đến thì đều líu lưỡi kêu anh hào phóng. Số tiền này bỏ xa của hồi môn mà nhà họ Diêu cho.
Kỳ thực bà Diêu đã nhét ba mươi vạn tệ vào của hồi môn cho Diêu Ngạn. Tiền Tưởng Nã dành dụm mấy năm qua đã tiêu gần hết. Tổ chức đám cưới, lắp đặt thiết bị nhà mới xong cũng không còn dư bao nhiêu. Bà Diêu hiểu rõ nên không nhận món tiền này.
Không khí đám cưới sôi nổi lấn át ánh mặt trời bỏng rát. Thời tiết ngoài khách sạn nóng rực không hề ảnh hường đến niềm vui và sự hưng phấn bên trong.
Bụng Diêu Ngạn đã hơi nhô lên. Cô đứng trên sân khấu ngước nhìn Tưởng Nã cầm micro, anh chỉ ánh mặt trờ đỏ chói ngoài kia: “Tôi và Diêu Ngạn biết nhau vào ngày hôm nay, ngày hôm nay của một năm trước, tôi đã nhìn thấy cô ấy”.
Dưới sân khấu lập tức ồ lên ngạc nhiên. Tưởng Nã cười, anh nói tiếp: “Lúc ấy tôi nghĩ, trời nắng chói chang nhưng tại sao một cô gái đầm đìa mồ hôi lại đẹp đến như vậy. Cô ấy thừ người ra dưới cái nắng gay gắt thì có lợi gì. Trông cô ấy khi đó y hệt một con lừa, không sớm thì muộn cũng sẽ bị nướng chín!”.
Diêu Ngạn lén nhéo thắt lưng Tưởng Nã, anh lại túm cổ tay của cô, kéo cô đến hôn nồng nàn.
Tất cả mọi người đứng dậy, vỗ tay hò reo ầm ĩ. Hơi nóng hầm hập tỏa ra từ mặt trời đỏ rực hòa cùng tiếng chúc mừng ríu rít trong khách sạn, tạo thành vầng sáng ấm áp ôm lấy Tưởng Nã và Diêu Ngạn. Hai người không ai nhìn thấy ai, phảng phất như trở về ngày nóng đổ lửa năm ngoái trên trung lộ Lý Sơn. Tưởng Nã đạp mạnh chân ga, sượt qua người Diêu Ngạn; còn Diêu Ngạn đứng ì một chỗ, chòng chọc nhìn xe Jeep lăn bánh chạy xa.
Danh sách chương