Ngô Diệu Ny chậm rãi đi vào đại sảnh được trang trí rất khác biệt này, nhìn thiết kế bên trong, liền hiểu ra đây hẳn là ý tưởng của Ngô Uyển Nhi.

Hiện tại, trước bàn ăn đã có Vũ Văn Kính, Ngô Uyển Nhi, Tư Đồ Chân Hiểu ngồi, hai người mỗi người ngồi ở hai bên Vũ Văn Kính, mà phía sau Vũ Văn Kính còn có vài vị tiểu thiếp đang đứng.

Hôm nay Ngô Uyển Nhi giống như rất vui vẻ, trên mặt thoa một ít son làm cho khuôn mặt hồng hào tươi tắn hơn nhiều.

Còn Tư Đồ Chân Hiểu lại chọn mặc một bộ váy dài, tuy màu có hơi nhạt nhưng trong đám người này lại có vẻ bắt mắt rất nhiều.

Vũ Văn Kính nhìn Ngô Diệu Ny đang đi tới, tuyệt sắc khuynh thành, trâm trên đầu của nàng theo bước đi mà đong đưa, Ngô Diệu Ny khuất bóng mà đến nên dáng người nhìn càng thêm rõ ràng, trước ngực cong cong cộng thêm vòng eo nhỏ với dáng người mảnh khảnh, khiến cho một đôi mắt dán chặt trên người Ngô Diệu Ny nhìn không chớp mắt.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với ngươi tăng 3%, hiện tại là 33%.]

“Tham kiến Kính Vương gia!” Ngô Diệu Ny hành lễ với Vũ Văn Kính, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Uyển Nhi.

Nhìn Ngô Diệu Ny ngồi xuống bên cạnh, trong lòng Ngô Uyển Nhi có chút không vui, làm nữ nhân, nàng ta cũng có tính ghen tị, dung mạo Ngô Diệu Ny ngay cả nữ nhân như nàng cũng cảm thấy đẹp, huống chi là nam nhân.

Cũng may Ngô Diệu Ny là nữ nhân cổ đại, trừ mỹ mạo ra cái gì cũng không có.

Mà mình đây ngoại trừ dung mạo, còn có tài học, tư tưởng kì diệu mới lạ, đủ để hơn Ngô Diệu Ny chỉ có một chút mỹ mạo kia, nàng sẽ giống như những cô gái xuyên qua khác, nhận lấy ngàn vạn sủng ái, không riêng gì Vũ Văn Kính, còn có Vũ Văn Tín từng gặp mặt một lần, nàng có cảm giác bọn họ đều thưởng thức tài học của mình.

Ngô Diệu Ny nghe được suy nghĩ trong lòng Ngô Uyển Nhi, thần kinh có chút run rẩy, một người độc thân lâu năm như nàng còn không thể vượt qua tư tưởng của nữ hài tử hay sao?

Nhưng nàng ta càng khinh thị nàng, con đường xoát giá trị hảo cảm của nàng cũng càng dễ dàng hơn.

Tư Đồ Chân Hiểu từ lâu đã chú ý Ngô Diệu Ny đã đến, cảm thấy mỗi lần thấy nàng thì nàng lại đẹp hơn một chút, trong lòng không khỏi nổi lên ghen tị, nhưng khi nhìn thấy Ngô Diệu Ny ngồi bên người Ngô Uyển Nhi thì cười nói:

“Ai da, đây chắc là Ngô tiểu thư nhỉ? Quả nhiên là tiểu thư khuê các, nhìn qua thật quý phái, không giống người như ta, thô lỗ chết được.”

Lời nói tưởng như đơn giản của Tư Đồ Chân Hiểu lại ngấm ngầm hại người nói Ngô Uyển Nhi không có giáo dưỡng.


Đầu Ngô Uyển Nhi cũng không nâng lên, nói năng nhẹ nhàng với Vũ Văn Kính:

“Kính, ta vừa mới làm một bát trứng muối gầy thịt chúc, ngươi nếm thử xem hương vị thế nào.”

Nàng ta làm bộ không nghe được ý trong lời nói của Tư Đồ Chân Hiểu, nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ Tư Đồ Chân Hiểu, đúng là nữ nhân cổ đại, ngoại trừ lục đục với nhau thì vẫn chỉ là lục đục với nhau.

Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân như vậy, muốn giành được sự chú ý của người nam nhân mình yêu, trước phải biết nhìn sắc mặt nam nhân.

Còn một câu nữa, muốn nắm giữ được một người đàn ông trước hết phải nắm giữ được dạ dày của chàng ta.

Tuy rằng nàng tự tin rằng Vũ Văn Kính chỉ yêu một mình nàng, nhưng bên người hắn trăm hoa đua nở, thật sự có chút sốt ruột, nhưng không sao, nàng tin rằng, Kính của nàng cuối cùng sẽ biết trong ba ngàn gáo nước chọn một gáo.

Cái quan trọng là Ngô Uyển Nhi không biết cái gáo cuối cùng kia rốt cuộc là ai. Nhưng bây giờ Ngô Uyển Nhi tự tin rằng, nhất định còn có nam tử vì mình mà khuynh đảo.

Ngô Uyển Nhi gắp một chén trứng muối gầy thịt chúc đặt ở trước mặt Vũ Văn Kính, quả nhiên thấy Vũ Văn Kính cười ôn nhu rồi nói với mọi người: “Ăn cơm đi.”

Ngại việc Ngô Diệu Ny là tỷ tỷ của mình, Ngô Uyển Nhi có chút không tình nguyện nói:

“Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn một chút đi, thứ này hẳn là ngươi chưa được nếm qua.”

Trong giọng nói lộ vẻ khinh thường người cổ đại như Ngô Diệu Ny, nàng ta có niềm kiêu ngạo của nữ nhân xuyên qua.

Ngô Uyển Nhi nhìn Ngô Diệu Ny, trong lòng không khỏi nghĩ, loại người cổ đại như Ngô Diệu Ny chắc chắn không thể nếm qua thứ này, bản thân mình coi như làm việc tốt, bố thí một chút.

Trong lòng Ngô Diệu Ny giăng đầy hắc tuyến, nhưng trên mặt không lộ vẻ mặt gì, nhìn Ngô Uyển Nhi cảm kích nói:

“Cám ơn Uyển Nhi.”

[ Người chơi, cô thiệt giả tạo. ] Hệ thống nhìn Ngô Diệu Ny lộ ra vẻ mặt cảm kích, miệt thị nói.

Chỉ thấy Ngô Diệu Ny đứng dậy vươn hai tay trắng nõn cầm lấy thìa múc một chén đưa đến trước mặt Ngô Uyển Nhi, chớp mắt thân mật nói:

“Uyển Nhi, cho muội.”

Nhưng trong lòng Ngô Diệu Ny đã đoán được Ngô Uyển Nhi nhất định là không cần. Quả nhiên, Ngô Uyển Nhi gạt chén trên tay Ngô Diệu Ny, thản nhiên nói:

“Không cần, nếu cần ta sẽ tự mình lấy.” Ngô Uyển Nhi vừa dứt lời, trên mặt Ngô Diệu Ny liền hiện lên nét buồn bã, nhưng lại miễn cưỡng cười vui nói:

“Đã lấy rồi, ngươi coi như nể mặt tỷ tỷ nhận đi.”

Sau đó đem chúc đặt ở trước mặt Ngô Uyển Nhi.

Ngô Uyển Nhi vốn không thích Ngô Diệu Ny lắm, thêm vào đó là nguyên nhân chủ quan luôn nghĩ Ngô Diệu Ny chỉ là nữ phụ, nên cau mày không kiên nhẫn nói:

“Ta nói không cần, ngươi nghe không hiểu sao?”

Ngữ khí ác liệt làm cho Vũ Văn Kính đang ngồi ở chính giữa bất mãn với Ngô Uyển Nhi.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với Ngô Uyển Nhi giảm xuống 5%, hiện tại là 65%, hãy tiếp tục cố gắng.]

Ngô Diệu Ny vì điều này mà lệ nóng doanh tròng.

Hỉ Tước thật sự chịu không được khi thấy lòng tốt của tiểu thư nhà mình bị biến thành lòng lang sói, nên đứng ra nói:

“Nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta chỉ quan tâm ngài mà thôi, sao ngài lại có thể như vây.”

Nhìn vẻ mặt bất bình thay mình của Hỉ Tước, Ngô Diệu Ny tràn đầy cảm kích, nàng quyết định về sau nhất định sẽ đối đãi với nha hoàn nhà mình thật tốt, có đồ ăn ngon, trò vui, hay mĩ nam đều phải nghĩ đến Hỉ Tước.

Ngô Uyển Nhi nhìn Hỉ Tước hùng hổ, lại nhìn cái chén trước mặt, có chút phiền toái hất tay, vốn tưởng cái chén chỉ bị đẩy sang chỗ khác, không nghĩ rằng chén trứng muối gầy thịt chúc nóng sẽ làm đổ lên người Ngô Diệu Ny.

Cái chén bị tay áo của Ngô Uyển Nhi hất đổ xuống, quay một vòng trên bàn, sau đó lăn đến bàn tay non mịn của Ngô Diệu Ny.


“A!”

Nước canh nhanh chóng loang khắp quần áo tơ lụa, sau đó đổ lên làn da của Ngô Diệu Ny.

Ngay lập tức, Ngô Diệu Ny liền cảm thấy da mình bỏng rát, lông mi nhăn lại thật chặt, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Thấy thế, Hi Tước vội vàng cầm lấy khăn tay lau nước canh trên tay Ngô Diệu Ny. Sau đó kéo tay áo Ngô Diệu Ny lên, nó đã đỏ ửng một mảng.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Hỉ Tước lo lắng đau lòng nói.

“Không sao, tại ta không chú ý, không liên quan đến Uyển Nhi.”

Nói xong nàng cười yếu ớt xin lỗi nhìn thoáng qua Ngô Uyển Nhi, chỉ tiếc do sắc mặt tái nhợt khiến cho nàng giống như đang bị bệnh.

Khiến cho mọi người bất mãn với hành động của Ngô Uyển Nhi.

Hỉ Tước tức giận, ánh mắt oán hận nhìn về phía Ngô Uyển Nhi, giơ ngón tay nói:

“Nhị tiểu thư, sao người có thể không phân phải trái như vậy, đại tiểu thư quan tâm nên mới múc cho người một bát, người hành động như vậy thật quá đáng.”

“Ai nha, thật là, Vương phi, người đúng là không cẩn thận rồi, tốt xấu gì sau này tỷ tỷ ngươi cũng sẽ thay thế vị trí của ngươi, ngươi như vậy rõ ràng là muốn mình sống không thoải mái rồi!”

Giọng nói vui sướng khi thấy người gặp hoạ của Tư Đồ Chân Hiểu vang lên.

Ngô Diệu Ny đột nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao những ông vua điện ảnh đều thích khiêu khích phá hư như vật rồi, bởi vì thật sự là cảm giác quá sung sướng.

“Ta cũng đâu có nhờ nàng giúp ta, là nàng ta tự làm tự chịu.”

Ngô Uyển Nhi bất mãn biện giải nói.

“Đủ rồi, Uyển Nhi, không được hồ nháo, mau giải thích với Diệu Nhi, còn nữa ngươi đi xuống cho ta.”

Vũ Văn Kính chỉ vào Tư Đồ Chân Hiểu quát lớn, khiến Tư Đồ Chân Hiểu không tình nguyện ra khỏi đại sảnh.

Mà hiện tại trên mặt Ngô Uyển Nhi lại lộ vẻ ủy khuất, đẩy nhẹ lồng ngực Vũ Văn Kính nói:

“Vũ Văn Kính, ngươi hơi quá đáng đó, mấy ngày nay ngươi hung dữ với ta bao nhiêu lần rồi, ta không phải nha hoàn của ngươi để mặc cho ngươi đánh chửi!”

Nói xong, xoay người ôm mặt chạy đi.

“Kính Vương gia, nhất định là do Uyển Nhi nhìn thấy ta nên không thoải mái, ta thật sự cảm thấy cực kỳ có lỗi, cũng may hai tháng sau sẽ không còn việc này nữa, hay là người đi theo theo muội ấy đi.”

Ngô Diệu Ny nhìn theo hướng Ngô Uyển Nhi chạy đi nói.

Mà Hỉ Tước đối với việc tiểu thư nhà mình vì người khác mà suy nghĩ có chút bất mãn nói:

“Tiểu thư, trước hết người vẫn nên lo cho cánh tay của người đi.”

Sau đó Hỉ Tước cẩn thận thổi khí lạnh vào tay Ngô Diệu Ny, gió lạnh làm cánh tay giảm bớt đau rát.

Mà giọng nói của Hỉ Tước cũng nhắc nhở Vũ Văn Kính đang muốn đi, nhìn cánh tay của Ngô Diệu Ny hiện tại đã hơi sưng đỏ, đối với việc Ngô Uyển Nhi không có lễ phép mà thất vọng, lại thêm áy náy với Ngô Diệu Ny.

[Đinh, chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với Ngô Uyển Nhi giảm xuống 5%, hiện tại là 60%]

[Đinh, chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 2%, hiện tại là 35%]

Thấy thế, Vũ Văn Kính vội vàng nói với quản gia bên ngoài:

“Quản gia, lấy bình kim sang dược tốt nhất trong thư phòng của ta ra đây, bảo người xuống hầm đem một ít băng lên đây.”


Chỉ chốc lát sau, băng và kim sang dược đều đem đến, đôi tay thô ráp của Vũ Văn Kính tiếp nhận cánh tay nhỏ bé trắng noãn tinh tế từ trong tay Hỉ Tước, trong lúc đặt lên đùi của mình, khoát tay với Hỉ Tước, ý bảo nàng đi ra ngoài.

Hỉ Tước quay đầu nhìn về phía Ngô Diệu Ny, thấy nàng gật đầu, mới có chút lo lắng rời khỏi đại sảnh. Sau đó, Vũ Văn Kính lấy ra một chút thuốc mỡ, cẩn thận vẽ loạn trên bàn tay sưng đỏ của Ngô Diệu Ny.

Cử chỉ hoàn toàn cẩn thận.

Nhưng dù sao Vũ Văn Kính cũng là một nam nhân, mặc dù rất cẩn thận rồi nhưng vẫn sẽ làm đau người bị thương, thấy Ngô Diệu Ny mặc dù bị đau nhưng lại cố nén không kêu ra tiếng mà im lặng cắn môi dưới.

Kinh ngạc phát hiện Ngô Diệu Ny cũng yếu ớt như hắn luôn nghĩ.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 3%, hiện tại là 38%.]

Sau khi Ngô Diệu Ny nghe hệ thống nói, tuy rằng đối với biên độ tăng lên không thể cho là vừa lòng, nhưng đại khái cũng hiểu rõ cá tính và yêu thích của Vũ Văn Kính.

Không lâu sau, Vũ Văn Kính đem băng đặt ở trên tay Ngô Diệu Ny, đáy mắt hiện lên chút dịu dàng nói: “Sẽ hơi lạnh chút.”

“Diệu Nhi cảm tạ Kính Vương gia.”

“Ăn bữa sáng đi.”

Vũ Văn Kính biết Ngô Diệu Ny đến bây giờ vẫn còn chưa ăn sáng, vì thế cẩn thận mở miệng nói.

Bây giờ ở đại sảnh chỉ có Ngô Diệu Ny và Vũ Văn Kính, những người khác đều bị Vũ Văn Kính cho lui ra.

Bởi vì Ngô Diệu Ny bị thương ở tay phải, tay trái cầm thìa không tiện, ăn cơm cũng có chút khó khăn, ánh mắt nhìn Vũ Văn Kính hiện rõ ảo não.

Tùy tiện chọn một đề tài nói:“Thức ăn Uyển Nhi làm đúng là rất ngon.”

Vũ Văn Kính nhẹ nhàng cười, cầm lấy cái chén trước mặt Ngô Diệu Ny, trong lúc Ngô Diệu Ny không biết Vũ Văn Kính muốn làm gì thì một chiếc thìa chứa đầy nước canh được đặt trước miệng nàng.

Vũ Văn Kính mở miệng nói:

“Ăn đi, ta đút nàng.”

Rồi trả lời vấn đề của Ngô Diệu Ny:

“Không biết vì sao Uyển Nhi lại có ý tưởng này, cũng hơi lạ.”

“Ý nghĩ của muội muội rất độc đáo, khiến người khác thích thú.”

“Nói rất đùn.”

Để Vũ Văn Kính đút xong, Ngô Diệu Ny lập tức vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm mép, một tay kích động chà môi mình.

Nhìn hình tượng dù không tao nhã giống như ngày thường của Ngô Diệu Ny nhưng thật ra lại rất sinh động, đôi mắt đen như mực nhìn môi nàng, muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi kiều diễm ướt át kia.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện