"Anh sao có thể ác được chứ?" Tịnh Hề liếc liếc Lạc Cẩm Tu, bắt đầu mở miệng nịnh nọt: "Em không biết anh xấu xa tới đâu, không rõ anh ác độc thế nào... Nhưng anh đối xử rất tốt với em."
Nhìn đi, nhìn đi.
Nói dối tới nỗi dẻo cả miệng rồi nè...
\[ Ting, tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 100%. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.\] Thanh đo báo vàng lên tiếng chúc mừng, trực tiếp bổ mạnh vào não Tịnh Hề. Cô ngơ ngác nhìn chằm chặp Lạc Cẩm Tu, sau đó thì...
"Ôi ôi, anh Cẩm Tu! Người ta yêu anh chớt mất thôi." Vui sướng sà vào lòng người đàn ông. Tịnh Hề vòng tay ôm chặt vòng eo tráng kiện, má bánh bao cọ cọ xát với lồng ngực Lạc Cẩm Tu: "Thích anh chết đi được à!"
Nhiệm vụ xong rồi....
Yeeeee!!!!
Ăn mừng thôi nào.
Lạc Cẩm Tu không hiểu sao Tịnh Hề bỗng vui sướng như vậy. Nhưng khi nghe bé con thâm tình mà nói lời yêu với mình, anh rất rất vui.
Giả hay thực thì có gì quan trọng...
Bé con bảo yêu anh là được rồi...
"Anh cũng yêu em." Trân trọng hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ. Anh kéo móng vuốt đen ra, cắt xẹt qua cổ tay mình...Máu tươi tràn ra, chảy xuống cổ tay. Không khí quanh mũi thoang thoảng mùi tanh tưởi...Tịnh Hề nhăn mặt, trong lòng nhảy dựng cả lên...
Hả hả hả...
Đang tỉnh tò mà. Người anh em này lại bổ não cái gì mà tự tử vậy?
Lạc Cẩm Tu trông bộ dạng con thỏ nhỏ lo lắng hoảng sợ của bé con. Từng tế bào trong cơ thể như muốn thét gào. Con thú dục vọng như thể muốn phá tan xiềng xích, lao ra ngoài. Áp chế xúc cảm kì dị, cuồng hoan đang rục rịch trong người, anh cố gắng ôn nhu an ủi: "Không phải anh định tự tử đâu. Cái này chỉ là một nghi thức mà thôi."
Đoạn, người đàn ông đứng thẳng dậy, quỳ một gối trước mặt cô gái nhỏ. Lạc Cẩm Tu cung kính nâng bàn tay nhỏ xinh, mềm mại của Tịnh Hề lên...Cắt xoẹt cái...
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, làm Tịnh Hề đau tới mức nhíu mày. Lạc Cẩm Tu nắm chặt cổ tay Tịnh Hề. Đưa cổ tay dính máu của mình lại gần, máu từ tay hai người hoà quyện vào nhau. Sợi dây màu huyết quang từ cổ tay Lạc Cẩm Tu chui ra, bò bò đến gần tay Tịnh Hề. Đâm thẳng vào mạch máu của cô...
Xúc cảm đau đớn chỉ một giây là tan biến. Vết thương máu chảy rất nhanh đã lành lại. Tịnh Hề ngờ nghệch vuốt vuốt cổ tay...mịn màng...
Không có gì hết...
Lạ lùng ghê!
"Anh vừa làm gì em thế?" Nghi thức kí kết linh hồn à?
Quả nhiên là bổn bảo bảo đoán đúng...
"Đó là nghi thức gắn kết linh hồn. Cục cưng của anh, dù cho bây giờ em bay đến chân trời góc bể. Anh cũng bắt em về được." Lạc Cẩm Tu nhoài người ra, đè Tịnh Hề lên ghế. Cầm lấy tay nhỏ của cô, dí sát vào cái cục phồng dưới lớp quần vải: "Chúng ta làm nhé."
"Em chỉ muốn dùng tay."
"Ừ, đó là việc của em. Anh nhịn đủ rồi." Lạc Cẩm Tu hạ thấp lưng xuống, khởi đầu cho việc ân ái triền miên với người yêu. Bộ quần áo trên người Tịnh Hề bèn tan tành thành từng mảnh vụn, mười ngón tay đan chặt với nhau...
Bé con à, địa ngục, thiên hay trần gian, em không thể thoát được đâu...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tịnh Hề cảm thấy ở tiểu thế giới này có một cái hố...
Đã vậy lại là một cái hố thật sâu, thật to nữa chứ...
Sống cuộc sống ngày đi chơi, đêm lăn giường với Lạc Cẩm Tu được thêm tầm hai, ba trăm năm nữa...
Thì cô đi lĩnh cơm hộp luôn...
Ngồi trong không gian hệ thống, Tịnh Hề lật đổ bàn trắng rầm một cái. Khí thế hung hăng chỉ tay vào con chuột Bếu vô đạo kia: "Ta sao lại chết rồi hả?"
Đang ăn mì tôm mà...
Cho ta quay lại ăn nốt bát mì đó đã...
\[ Kí chủ...\] Chuột nhỏ hiện thân giữa không trung: \[ Tại ngài ăn tham quá mới chết đấy.\]
"..."
\[ Kí chủ đại nhân, đừng nhìn ta với ánh mắt đó mà.\] Chuột nhỏ rầu rĩ thở dài...
Trách nó không nói sao?
Này là lệnh từ máy chủ rồi.
Kí chủ không tìm hiểu được đừng có đổ lên đầu chuột ta chứ!
Tâm trạng cậu chuột không hề vui vẻ, hay nhảy nhót như trước đây được rồi... Chắc tại nó quá phóng túng, dung tha cho kí chủ nên mọi quyền hành đã bị máy chủ thu hồi...
Nhìn ra chuột béo có vẻ buồn bã, ánh mắt tựa bảo thạch luôn lấp lánh nay lại mất màu. Tịnh Hề quan tâm giơ ngón tay, thọc thọc vào bộ lông lông mềm: "Ngươi sao thế?"
\[ Ta không sao ạ.\] Chuột nhỏ không có quyền nói chuyện nhiều với kí chủ nữa, nó cất giọng máy móc: \[ Kí chủ, tiến hành thanh trừ kí ức.\]
Không đợi cho Tịnh Hề phản ứng, tia ánh sáng mạnh mẽ bắn ra, xuyên thẳng qua đầu cô. Tịnh Hề khẽ chớp chớp mắt, mơ màng một lúc thì cũng hồi hồn lại...
"Thế giới trước ta làm nhiệm vụ ổn không?"
\[ Rất ổn nha, thưa ngài.\] Chuột nhỏ lắc lắc cái mông nhỏ, lượn lòng vòng. Trước mặt Tịnh Hề liền nhảy ra bảng số liệu.
Họ và tên: Tịnh Hề.
Giới tính: Nữ.
Tuổi:???.
Nghề nghiệp: Thương nhân thời không.
Thu thập điểm công đức: 100 điểm.
Thưởng điểm công đức:
\+ 90 (độ hảo cảm).
\+ 50 (nhiệm vụ nhánh).
Điểm công đức hiện có: 670 điểm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\*\*Vốn định viết phiên ngoại về Lạc Cẩm Tu. Nhưng nhớ ra nghề nghiệp của bảo bảo là chuyên đào hố chứ không có lấp, nên thui bỏ...
Thôi thì các cô tự tưởng tượng đi nha. Chúng ta chuẩn bị khởi hành sang thế giới sau nào :333\*\*.
Nhìn đi, nhìn đi.
Nói dối tới nỗi dẻo cả miệng rồi nè...
\[ Ting, tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 100%. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.\] Thanh đo báo vàng lên tiếng chúc mừng, trực tiếp bổ mạnh vào não Tịnh Hề. Cô ngơ ngác nhìn chằm chặp Lạc Cẩm Tu, sau đó thì...
"Ôi ôi, anh Cẩm Tu! Người ta yêu anh chớt mất thôi." Vui sướng sà vào lòng người đàn ông. Tịnh Hề vòng tay ôm chặt vòng eo tráng kiện, má bánh bao cọ cọ xát với lồng ngực Lạc Cẩm Tu: "Thích anh chết đi được à!"
Nhiệm vụ xong rồi....
Yeeeee!!!!
Ăn mừng thôi nào.
Lạc Cẩm Tu không hiểu sao Tịnh Hề bỗng vui sướng như vậy. Nhưng khi nghe bé con thâm tình mà nói lời yêu với mình, anh rất rất vui.
Giả hay thực thì có gì quan trọng...
Bé con bảo yêu anh là được rồi...
"Anh cũng yêu em." Trân trọng hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ. Anh kéo móng vuốt đen ra, cắt xẹt qua cổ tay mình...Máu tươi tràn ra, chảy xuống cổ tay. Không khí quanh mũi thoang thoảng mùi tanh tưởi...Tịnh Hề nhăn mặt, trong lòng nhảy dựng cả lên...
Hả hả hả...
Đang tỉnh tò mà. Người anh em này lại bổ não cái gì mà tự tử vậy?
Lạc Cẩm Tu trông bộ dạng con thỏ nhỏ lo lắng hoảng sợ của bé con. Từng tế bào trong cơ thể như muốn thét gào. Con thú dục vọng như thể muốn phá tan xiềng xích, lao ra ngoài. Áp chế xúc cảm kì dị, cuồng hoan đang rục rịch trong người, anh cố gắng ôn nhu an ủi: "Không phải anh định tự tử đâu. Cái này chỉ là một nghi thức mà thôi."
Đoạn, người đàn ông đứng thẳng dậy, quỳ một gối trước mặt cô gái nhỏ. Lạc Cẩm Tu cung kính nâng bàn tay nhỏ xinh, mềm mại của Tịnh Hề lên...Cắt xoẹt cái...
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, làm Tịnh Hề đau tới mức nhíu mày. Lạc Cẩm Tu nắm chặt cổ tay Tịnh Hề. Đưa cổ tay dính máu của mình lại gần, máu từ tay hai người hoà quyện vào nhau. Sợi dây màu huyết quang từ cổ tay Lạc Cẩm Tu chui ra, bò bò đến gần tay Tịnh Hề. Đâm thẳng vào mạch máu của cô...
Xúc cảm đau đớn chỉ một giây là tan biến. Vết thương máu chảy rất nhanh đã lành lại. Tịnh Hề ngờ nghệch vuốt vuốt cổ tay...mịn màng...
Không có gì hết...
Lạ lùng ghê!
"Anh vừa làm gì em thế?" Nghi thức kí kết linh hồn à?
Quả nhiên là bổn bảo bảo đoán đúng...
"Đó là nghi thức gắn kết linh hồn. Cục cưng của anh, dù cho bây giờ em bay đến chân trời góc bể. Anh cũng bắt em về được." Lạc Cẩm Tu nhoài người ra, đè Tịnh Hề lên ghế. Cầm lấy tay nhỏ của cô, dí sát vào cái cục phồng dưới lớp quần vải: "Chúng ta làm nhé."
"Em chỉ muốn dùng tay."
"Ừ, đó là việc của em. Anh nhịn đủ rồi." Lạc Cẩm Tu hạ thấp lưng xuống, khởi đầu cho việc ân ái triền miên với người yêu. Bộ quần áo trên người Tịnh Hề bèn tan tành thành từng mảnh vụn, mười ngón tay đan chặt với nhau...
Bé con à, địa ngục, thiên hay trần gian, em không thể thoát được đâu...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tịnh Hề cảm thấy ở tiểu thế giới này có một cái hố...
Đã vậy lại là một cái hố thật sâu, thật to nữa chứ...
Sống cuộc sống ngày đi chơi, đêm lăn giường với Lạc Cẩm Tu được thêm tầm hai, ba trăm năm nữa...
Thì cô đi lĩnh cơm hộp luôn...
Ngồi trong không gian hệ thống, Tịnh Hề lật đổ bàn trắng rầm một cái. Khí thế hung hăng chỉ tay vào con chuột Bếu vô đạo kia: "Ta sao lại chết rồi hả?"
Đang ăn mì tôm mà...
Cho ta quay lại ăn nốt bát mì đó đã...
\[ Kí chủ...\] Chuột nhỏ hiện thân giữa không trung: \[ Tại ngài ăn tham quá mới chết đấy.\]
"..."
\[ Kí chủ đại nhân, đừng nhìn ta với ánh mắt đó mà.\] Chuột nhỏ rầu rĩ thở dài...
Trách nó không nói sao?
Này là lệnh từ máy chủ rồi.
Kí chủ không tìm hiểu được đừng có đổ lên đầu chuột ta chứ!
Tâm trạng cậu chuột không hề vui vẻ, hay nhảy nhót như trước đây được rồi... Chắc tại nó quá phóng túng, dung tha cho kí chủ nên mọi quyền hành đã bị máy chủ thu hồi...
Nhìn ra chuột béo có vẻ buồn bã, ánh mắt tựa bảo thạch luôn lấp lánh nay lại mất màu. Tịnh Hề quan tâm giơ ngón tay, thọc thọc vào bộ lông lông mềm: "Ngươi sao thế?"
\[ Ta không sao ạ.\] Chuột nhỏ không có quyền nói chuyện nhiều với kí chủ nữa, nó cất giọng máy móc: \[ Kí chủ, tiến hành thanh trừ kí ức.\]
Không đợi cho Tịnh Hề phản ứng, tia ánh sáng mạnh mẽ bắn ra, xuyên thẳng qua đầu cô. Tịnh Hề khẽ chớp chớp mắt, mơ màng một lúc thì cũng hồi hồn lại...
"Thế giới trước ta làm nhiệm vụ ổn không?"
\[ Rất ổn nha, thưa ngài.\] Chuột nhỏ lắc lắc cái mông nhỏ, lượn lòng vòng. Trước mặt Tịnh Hề liền nhảy ra bảng số liệu.
Họ và tên: Tịnh Hề.
Giới tính: Nữ.
Tuổi:???.
Nghề nghiệp: Thương nhân thời không.
Thu thập điểm công đức: 100 điểm.
Thưởng điểm công đức:
\+ 90 (độ hảo cảm).
\+ 50 (nhiệm vụ nhánh).
Điểm công đức hiện có: 670 điểm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\*\*Vốn định viết phiên ngoại về Lạc Cẩm Tu. Nhưng nhớ ra nghề nghiệp của bảo bảo là chuyên đào hố chứ không có lấp, nên thui bỏ...
Thôi thì các cô tự tưởng tượng đi nha. Chúng ta chuẩn bị khởi hành sang thế giới sau nào :333\*\*.
Danh sách chương