Tiếng gào của vị cô nương kia to đến vậy, đừng nói là Hi Hoa, đến cả kẻ không có tí nội lực nào như Tịnh Hề còn nghe thấy nữa là.

"Oh, Hi Hoa! Hình như có nữ nhân nào đó đang gào thét tên ngươi ngoài kia kìa." Tịnh Hề hứng chí nhấc cánh tay, ngón tay đặt mạnh một cái. Thanh âm quân cờ va chạm với mặt bàn thanh thúy vang lên. Hi Hoa nhìn nước đi của nàng, không nói gì. Mặt mày vẫn ôn hoà như cũ, khoé môi cong cong. Chỉ là do chàng ta cúi đầu, nên Tịnh Hề không có thấy được sâu trong đáy mắt đào hoa diễm liễm kia xẹt qua tia cáu giận...

Nhưng Y Quân là một người...hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình...Chưa kể, tiểu ma nữ cũng không quan tâm gì đến chàng ta lắm. Lúc này nàng chỉ thấy giọng nữ ngoài nhà có chút quen thuộc...

Ừm, ta bắt gặp giọng nói này đâu đây rồi ấy nhể?

Trong khi Tịnh Hề đang tự hỏi thất thần, thì Hi Hoa đã thành công hạ nốt nước cờ cuối, chiến thắng áp đảo. Nhưng chàng chả thấy vui gì sất, vì tâm tình của người trước mặt sớm không còn đặt ở đây nữa rồi.


"Trong lúc chơi cờ cùng ta, nàng nên tập trung thì mới chiến thắng được." Hi Hoa nói rất đúng, không chỉ hôm nay. Nhiều khi có những lần mà Tịnh Hề ngồi cạnh chàng song thần trí lại lơ lửng trôi đi đâu mất...

"À, ừ. Ngươi ra xem đi. Nàng ta gọi nhiều thế, không khéo khàn cả giọng mất." Tịnh Hề không có nhận thức được vấn đề mà chàng ta đang nói đến. Chỉ nhanh chóng bảo Hi Hoa chạy ra ngoài đó xem xem, nữ nhân nào đấy? Gì mà gào cứ như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác thế?

Vừa nhắc nhở người đàn ông trước mặt, Tịnh Hề vừa đưa tay kéo kéo ống tay áo của chàng ta, đẩy người ra ngoài cửa. Cũng không quên đóng sầm cánh cửa nhà tranh lại. Quả nhiên đúng theo dự đoán của nàng, ngay khi Hi Hoa ló đầu ra khỏi nhà, thì mọi thứ cũng yên tĩnh lại...Lơ lửng trên không trung nhìn bàn cờ, Tịnh Hề vuốt cằm đầy suy tư...

Thiệt đáng buồn...

Dường như nàng không có thiên phú chơi cờ thì phải...

...

Chớp chớp mắt nhìn đường vân gỗ in trên cánh cửa ngay sát sông mũi mình. Hi Hoa khẽ nhăn mày lui ra phía sau vài bước, khoé môi bỗng cong cong thành một nụ cười đầy cưng chiều. Ngoại trừ lắc lắc đầu dung túng cho hành vi của nàng, chàng không biết phải làm gì nữa...

"Hi Hoa huynh..." Ánh mắt của cô nương kia bắt gặp được bóng hình nam nhân bạch y, bèn sáng như sao. Niềm hi vọng càng trở nên mãnh liệt bùng nổ. Tiểu đồng thấy Y Quân mở cửa tiếp khách, nhóc ta bèn ôm chặt cây chổi vào ngực, e dè nghiêng đầu. Cố gắng hạ thấp âm giọng nhất có thể: "Y Quân đại nhân, xin lỗi ngài. Nhưng ta không cản được...khiến cho vị cô nương này chạy lên đây làm loạn ạ..." Nhóc ta chưa kịp phun hết câu, thì vạt áo trắng đã đi tới gần. Người đàn ông giơ tay ra hiệu ngừng, ôn hoà bảo: "Được rồi, ngươi tiếp tục quét sân đi."

"Dạ..."

Thành công chặn cái miệng định khóc lóc ỉ ôi của tiểu đồng, Hi Hoa đưa mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Vẫn là gương mặt đó, vẫn là cặp mắt đó...nhưng lòng người đã sớm đổi thay...


Dẫu sao thì đây cũng từng là người mình tâm tâm niệm niệm mấy năm trời. Dù trong lòng không còn tình cảm nữa nhưng khi trông thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta, nội tâm Hi Hoa vẫn có chút không nỡ...( Đũy mệ thằng phò \=)))).

Giai Tuệ, đã lâu lắm rồi chàng gặp lại nàng ta...

Nếu như đây là một kẻ ngoại lai khác tùy tiện nhảy vô địa bàn của mình, Hi Hoa bèn không nè hà gì mà đánh bay người ta. Nhưng đây lại là...Giai Tuệ nên...

Vẫn phải mời vào nhà nói chuyện đàng hoàng chứ nhỉ?

Như thể nhìn thấu ý nghĩ của chàng, Giai Tuệ nhanh chóng mở mồm: "Bữa nay ta tới tìm chàng gấp vì bệnh tình của mẫu nương ta lại tái phát rồi. Sợ ảnh hưởng đến tính mạng gấp, nên ta mới phải gấp gáp chạy tới Y Tiên Sơn tìm người."

Ăn nói phi thường lưu loát, song trên viền mắt nàng ta đã sớm nhoè lệ...

Hi Hoa trầm ngâm không nói, cũng chả ai rõ chàng ta đang nghĩ gì. Giai Tuệ sụt sùi hồi lâu, vẫn chưa thấy nam nhân đối diện đưa tay ra dỗ mình. Động tác có chút cứng đờ, để không quá thất thố, nàng ta chỉ đành khóc tiếp.

"Tiêu Dạ đâu? Sao hắn lại để mình nàng như thế này?"

Bỗng dưng Hi Hoa đột ngột ném ra một câu như vậy, lại là câu hỏi trúng điểm huyệt của Giai Tuệ. Nàng ta càng khóc to hơn, thê lương tuyệt cùng. Thảm thương (\*)lê hoa đái vũ đến thế. Sau một hồi chần chừ, cuối cùng Hi Hoa cũng gật đầu: "Được rồi, để bây giờ ta xuất sơn cùng nàng. Chúng ta xuống kinh thành đi."


Tiện tay làm một số chuyện luôn.

Xuất sơn đấy à? Âu cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Không thể tin nổi, Hi Hoa huynh không có chất vấn Giai Tuệ hỏi thêm câu nào. Đã vậy lại còn rất đạm nhiên mở lời đồng ý nữa chứ. Nàng ta đờ người mất ba giây...Rồi kéo khăn lụa lau lau nước mắt, nghèn nghẹn: "Vậy chúng ta đi luôn nhé."

"Ừ, đợi ta gọi thêm người đi cùng nữa."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Hế nhô m.n. Bảo bảo đã comeback rồi \=\=. Kì thi vừa qua của các bạn như thế nào? Mị đây...cũng có thể gọi là sống sót sau tai nạn đi :)))).

Sắp đi vào phần chính của câu chuyện. E là mọi người chờ đến dài cả cổ ròi nhể**? :\>\>\>\>.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện