Sâu trong sơn cốc đầy âm u, xuất hiện vài bóng dáng lặng lẽ đạp bước khinh công, tựa những kẻ đi săn. Dẫm qua từng ngọn cỏ, thanh âm lạo xạo vang lên giữa màn đêm. Bóng tối bao trùm vạn vật, tiếng cú đêm kiếm ăn lác đác đập vào tai. Không khí phủ sương thật lạnh lẽo, thật ẩm ướt...
Người đi trước bước đi như thể gió lướt, nhanh vô cùng. Thoắt ẩn thoắt hiện giữa hàng cây xanh u uất, rậm rạp. Một số kẻ đi sau gắng gượng đạp theo, áo choàng đen tung theo gió, song lại không hề gây cản trở bước chân. Bọn họ đi tới đâu, cơn gió thoảng lướt qua tới đó. Khinh công cao cường đến vậy, chỉ sợ năng lực, xuất thân của những người này không tầm thường...
Tầm nửa nén nhang sau đó...
Ánh lửa chợt bập bùng giữa đêm...
"Đến nơi rồi đó. Các người cùng vào với ta." Người cầm đầu khẽ giơ cao ngọn đuốc, nhẹ giọng nói với đám người sau lưng mình. Lửa sáng chiếu rọi vào gương mặt ẩn dưới lớp mũ trùm, hiển hiện rõ đôi mắt đen đục già nua đầy mưu mô. Đuôi mắt, khoé miệng lộ rõ nếp nhăn xấu xí. Lão ta khẽ nghiêng người, ngọn đuốc trên tay tắt phụt. Chợt năm sáu ngọn đuốc khác đồng thời bùng lửa, cả hốc hang động sáng như ban ngày...
Đạo sĩ dẫn đám hắc y nhân đi sâu vô hang đá, nấm rêu xanh mọc lởm chởm toả ra hương vị kì dị. Không ai nói một lời nào cả, cho đến khi bọn họ đồng thời thấy được người thiếu nữ đang nằm yên giấc trên giường đá. Một kẻ trong số đó khựng thân mình lại, quỳ mạnh xuống nền đất. Thân mình gầy gò run rẩy: "Công chúa, công chúa điện hạ..."
Số tên còn lại chỉ cúi gằm mặt, không nói gì. Không khí áp bức đè nén chợt len lỏi giữa họ. Cuối cùng, vẫn là lão đạo sĩ thờ ơ mở miệng trước: "Được rồi, được rồi. Việc khóc này để sau đi. Mộc Trản cô nương, khó khăn lắm ta mới khiến cho Thái hậu đồng ý tin tưởng ta. Giờ các ngươi hãy nhanh chóng mang công chúa điện hạ của nhà ngươi về đi."
Cô nàng được gọi là Mộc Trản cô nương đưa tay ra vỗ vai an ủi người gầy gò đang phủ gục dưới đất khóc lóc đầy kìm nén. Thu hồi tay về, nàng ta thở dài thườn thượt một hơi. Chủ động bước đến gần thân xác thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ kia. Khi nhìn thấy một nửa bên mặt còn lại của người đó, mặt nạ cao lãnh của Mộc Trản có chút dấu vết rạn nứt. Mở to mắt nhìn lại, hoang mang hỏi: "Gì thế này? Sao bên má phải công chúa lại có...sẹo?"
Lão đạo sĩ chưa kịp há mồm đáp, thì tên hắc y nãy giờ còn khóc kia bỗng bật dậy, lao đến bên giường. Giọng rít đau đớn của hắn khiến người nghe cảm thấy nhức cả hai tai: "Ngươi bảo cái quái gì cơ? Công chúa...mặt công chúa bị sẹo?"
Không thể thế này được!
Điện hạ vốn yêu gương mặt của người như mạng sống. Nếu khi tỉnh lại biết mặt mình có sẹo, nàng ấy sẽ đau lòng đến mức nào đây...
"Ta đã cố gắng hết sức, còn giữ được hơi thở coi như là may mắn lắm rồi. Vết sẹo này có lẽ là do độc dược phát tác mà thành." Bất dưng, âm điệu lão ta trở nên cổ quái: "Ta không chắc có chữa lành được không? Ngươi có thể mời người về chữa. Ví dụ như..."
"Ví dụ như?"
"Y Quân đại nhân - thiên hạ đệ nhất thần y trong giang hồ."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hi Hoa đi rồi. Chàng ta xuống núi một mình...
À quên, còn đi cùng với cựu hồng nhan tri kỷ năm xưa nữa.
Không có gã đàn ông này trong cuộc sống, Tịnh Hề bày tỏ hơi hơi nhàm chán. Tại vì chàng ta là người duy nhất có thể nhìn thấy nàng, nói chuyện cùng nàng...
Ngồi mái nhà tranh gặm quả táo, nhớ lại tất cả sự việc diễn ra hôm qua. Quả thật...khi đấy trong lòng Tịnh Hề có chút sờ sợ với dáng vẻ điên cuồng đó của Hi Hoa. Vẻ mặt đấy, như thể hận không đem nàng nuốt vào bụng vậy...
Không được đi sao?
Ta đi đâu thì mắc mớ gì với chàng ta chứ?
Ném phăng chiếc lõi táo còn ăn thừa ra xa, Tịnh Hề mỉm cười ngọt ngào đứng lên. Phủi phủi vạt áo, sâu trong cặp mắt hạnh kia là tia cười đầy ranh mãnh...
Đã lâu lắm rồi nàng dời khỏi Y Tiên Sơn nhể? Ai bảo tên tên đàn ông thần kinh không bình thường kia đều bám sát Tịnh Hề, y như cái keo da chó. Hại nàng nhiều khi muốn chạy đi chơi mà không được...
Nào, nào...Hôm nay phải đi ăn chơi đú đởn một lần...
Pay nóc nhà luôn.
Hứng khởi chạy ra ngoài đi chơi, nghĩ đến cảnh phồn hoa lấp lánh ánh đèn của kinh đô về đêm, tiếng người náo nhiệt, các lễ hội cùng bài ca hí khúc đặc trưng, hay thanh âm cười duyên dáng của các mỹ nhân trong lầu xanh...
Ừm, ta tới đây!
Chỉ là khi Tịnh Hề sắp sửa dời khỏi địa phận của Y Tiên Sơn, sung sướng bay nhảy cho thế giới bên ngoài. Thì hai chân nàng bỗng tê dại đến kì lạ, cơn tê lan khắp thân thể. Một lực đạo cường đại đánh văng linh hồn nàng vào. Sau cơn mê man, Tịnh Hề gãi gãi đầu đứng dậy. Ánh mắt mờ mịt nhìn quanh...
Cái gì thế này?
Nàng vẫn chưa ra khỏi núi à?
Người đi trước bước đi như thể gió lướt, nhanh vô cùng. Thoắt ẩn thoắt hiện giữa hàng cây xanh u uất, rậm rạp. Một số kẻ đi sau gắng gượng đạp theo, áo choàng đen tung theo gió, song lại không hề gây cản trở bước chân. Bọn họ đi tới đâu, cơn gió thoảng lướt qua tới đó. Khinh công cao cường đến vậy, chỉ sợ năng lực, xuất thân của những người này không tầm thường...
Tầm nửa nén nhang sau đó...
Ánh lửa chợt bập bùng giữa đêm...
"Đến nơi rồi đó. Các người cùng vào với ta." Người cầm đầu khẽ giơ cao ngọn đuốc, nhẹ giọng nói với đám người sau lưng mình. Lửa sáng chiếu rọi vào gương mặt ẩn dưới lớp mũ trùm, hiển hiện rõ đôi mắt đen đục già nua đầy mưu mô. Đuôi mắt, khoé miệng lộ rõ nếp nhăn xấu xí. Lão ta khẽ nghiêng người, ngọn đuốc trên tay tắt phụt. Chợt năm sáu ngọn đuốc khác đồng thời bùng lửa, cả hốc hang động sáng như ban ngày...
Đạo sĩ dẫn đám hắc y nhân đi sâu vô hang đá, nấm rêu xanh mọc lởm chởm toả ra hương vị kì dị. Không ai nói một lời nào cả, cho đến khi bọn họ đồng thời thấy được người thiếu nữ đang nằm yên giấc trên giường đá. Một kẻ trong số đó khựng thân mình lại, quỳ mạnh xuống nền đất. Thân mình gầy gò run rẩy: "Công chúa, công chúa điện hạ..."
Số tên còn lại chỉ cúi gằm mặt, không nói gì. Không khí áp bức đè nén chợt len lỏi giữa họ. Cuối cùng, vẫn là lão đạo sĩ thờ ơ mở miệng trước: "Được rồi, được rồi. Việc khóc này để sau đi. Mộc Trản cô nương, khó khăn lắm ta mới khiến cho Thái hậu đồng ý tin tưởng ta. Giờ các ngươi hãy nhanh chóng mang công chúa điện hạ của nhà ngươi về đi."
Cô nàng được gọi là Mộc Trản cô nương đưa tay ra vỗ vai an ủi người gầy gò đang phủ gục dưới đất khóc lóc đầy kìm nén. Thu hồi tay về, nàng ta thở dài thườn thượt một hơi. Chủ động bước đến gần thân xác thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ kia. Khi nhìn thấy một nửa bên mặt còn lại của người đó, mặt nạ cao lãnh của Mộc Trản có chút dấu vết rạn nứt. Mở to mắt nhìn lại, hoang mang hỏi: "Gì thế này? Sao bên má phải công chúa lại có...sẹo?"
Lão đạo sĩ chưa kịp há mồm đáp, thì tên hắc y nãy giờ còn khóc kia bỗng bật dậy, lao đến bên giường. Giọng rít đau đớn của hắn khiến người nghe cảm thấy nhức cả hai tai: "Ngươi bảo cái quái gì cơ? Công chúa...mặt công chúa bị sẹo?"
Không thể thế này được!
Điện hạ vốn yêu gương mặt của người như mạng sống. Nếu khi tỉnh lại biết mặt mình có sẹo, nàng ấy sẽ đau lòng đến mức nào đây...
"Ta đã cố gắng hết sức, còn giữ được hơi thở coi như là may mắn lắm rồi. Vết sẹo này có lẽ là do độc dược phát tác mà thành." Bất dưng, âm điệu lão ta trở nên cổ quái: "Ta không chắc có chữa lành được không? Ngươi có thể mời người về chữa. Ví dụ như..."
"Ví dụ như?"
"Y Quân đại nhân - thiên hạ đệ nhất thần y trong giang hồ."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hi Hoa đi rồi. Chàng ta xuống núi một mình...
À quên, còn đi cùng với cựu hồng nhan tri kỷ năm xưa nữa.
Không có gã đàn ông này trong cuộc sống, Tịnh Hề bày tỏ hơi hơi nhàm chán. Tại vì chàng ta là người duy nhất có thể nhìn thấy nàng, nói chuyện cùng nàng...
Ngồi mái nhà tranh gặm quả táo, nhớ lại tất cả sự việc diễn ra hôm qua. Quả thật...khi đấy trong lòng Tịnh Hề có chút sờ sợ với dáng vẻ điên cuồng đó của Hi Hoa. Vẻ mặt đấy, như thể hận không đem nàng nuốt vào bụng vậy...
Không được đi sao?
Ta đi đâu thì mắc mớ gì với chàng ta chứ?
Ném phăng chiếc lõi táo còn ăn thừa ra xa, Tịnh Hề mỉm cười ngọt ngào đứng lên. Phủi phủi vạt áo, sâu trong cặp mắt hạnh kia là tia cười đầy ranh mãnh...
Đã lâu lắm rồi nàng dời khỏi Y Tiên Sơn nhể? Ai bảo tên tên đàn ông thần kinh không bình thường kia đều bám sát Tịnh Hề, y như cái keo da chó. Hại nàng nhiều khi muốn chạy đi chơi mà không được...
Nào, nào...Hôm nay phải đi ăn chơi đú đởn một lần...
Pay nóc nhà luôn.
Hứng khởi chạy ra ngoài đi chơi, nghĩ đến cảnh phồn hoa lấp lánh ánh đèn của kinh đô về đêm, tiếng người náo nhiệt, các lễ hội cùng bài ca hí khúc đặc trưng, hay thanh âm cười duyên dáng của các mỹ nhân trong lầu xanh...
Ừm, ta tới đây!
Chỉ là khi Tịnh Hề sắp sửa dời khỏi địa phận của Y Tiên Sơn, sung sướng bay nhảy cho thế giới bên ngoài. Thì hai chân nàng bỗng tê dại đến kì lạ, cơn tê lan khắp thân thể. Một lực đạo cường đại đánh văng linh hồn nàng vào. Sau cơn mê man, Tịnh Hề gãi gãi đầu đứng dậy. Ánh mắt mờ mịt nhìn quanh...
Cái gì thế này?
Nàng vẫn chưa ra khỏi núi à?
Danh sách chương