" Cô đây là bị phát hiện rồi?" Tịnh Hề nằm ườn trên giường, nhìn Nhiễm Sương.
Ma nữ run lẩy bẩy, cô ả khó khăn nói: "Chu Hồng đã phát hiện ra điều bất thường. Lão ta thuê một tên đạo sĩ rất lợi hại. Đáng lẽ tôi đã bị đánh nát linh hồn, may thay tôi chạy kịp tới tìm cô."
"Đạo sĩ không cho cô cơ hội đi đầu thai à?"
"Có, lúc đầu ông ta bảo nếu tôi biết từ bỏ oán niệm, không đi báo thù thì sẽ tha chết cho tôi. Nhưng tôi không chịu, thế là ông ta ra tay."
Tịnh Hề hất tay ném một tấm phù về hướng Nhiễm Sương. Cô ả sợ hãi lui lại, tấm phù rơi nhẹ xuống đất.
"Nhặt lên đi."
Ma nữ:"..." Đùa nhau à!
Chẳng lẽ người này cũng muốn giết nốt ả?
Thấy ma nữ không cử động, Tịnh Hề bồi thêm một câu: "Không có hại cho cô đâu."
Biết không hại cho mình, Nhiễm Sương cầm tấm phù lên...
Chả có gì xảy ra hết.
"Đem thứ này theo, những đòn đánh của tên đạo sĩ sẽ trở nên vô dụng."
Ma nữ có chút nghi ngờ, tên đạo sĩ kia rất trâu bò. Liệu cái thứ nhỏ bé này có đỡ được không?
"Cô quên năng lực của tôi rồi à?"
Nhiễm Sương nhớ lại đêm hôm trước, hai người họ gặp mặt...
À không! Là một ma một người.
Thiếu nữ chỉ cần cầm thanh kiếm đen là có thể giết được ả trong nháy mắt.
Thật đáng sợ!!!
"Còn không mau đi đi?"
Ma nữ có chút thất thố, cô ả nắm chặt tấm phù. Mang bên mình vết thương bay ra ngoài.
Bằng mọi giá, cô ta nhất định phải khiến con heo Chu Hồng sống không được, chết không xong.
Tịnh Hề thấy ma nữ đi rồi. Cô bật hết đèn lên, cuộn mình vào chăn, tiếp tục ngủ.
Có chuyện gì mai tính sau.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lão đạo sĩ nhấc chân bước ra ngoài, ánh mắt đảo đến người đàn ông trung niên đang mất hồn ngồi trên ghế. Lão nói: "Tôi đã vận hành pháp thuật đuổi đánh con ma này. Nhưng cô ả đã chạy đi mất rồi."
Chu Hồng ngước gương mặt tàn tạ lên, ông ta đầy sợ hãi: "Cô ta chạy đi rồi...có nghĩa là...cô ta sẽ trở lại ư?"
Ông ta không thể nhịn run rẩy...
Nghĩ đến mấy tháng nay, trên lưng ông luôn cõng một con ma nữ...
"Vương đại sư, ngài hãy giúp tôi đi mà. Tiền bạc ngài muốn bao nhiêu cũng được hết. Tôi không muốn chết đâu!"
Vương đại sư lui lại một bước, né tránh bàn tay gầy guộc của Chu Hồng, lão ta lãnh đạm: "Chu tiên sinh, tôi bảo ông từ trước rồi. Tiền nong đâu phải vấn đề. Vấn đề chính ở đây là ông đã gây ra tội gì với con ma đó. Chỉ khi ông biết cách ăn năn sám hối, tôi mới có thể lập đàn cầu siêu cho ả."
"Tôi...tôi..."
Vương đại sư cắt lời nói của ông ta: "Tôi cho ông thời gian để suy nghĩ. Nhà ông tôi đã tạo kết giới rồi. Ma nữ không vào được đâu."
Dứt lời, lão đạo sĩ đi ra cửa. Chu Hồng nhìn theo bóng dáng khuất dần kia, sâu trong đáy mắt đầy hoảng hốt, mê man.
Ông ta có nên nói không đây?
Mười lăm phút sau.
Vương đại sư đầy thê thảm ngã gục trên mặt đất. Tịnh Hề giơ chân lên, đạp một cú thật mạnh vào lưng lão ta...
Trong không khí mơ hồ có tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tịnh Hề nghiêng người, khàn giọng cười: "Ông có đồng ý không?"
Vương đại sư chống đỡ thân thể, đau đớn: "Tôi không thể. Làm như cô sẽ bị tổn hại đến âm đức."
" Ông biết Chu Hồng là một kẻ thế nào chứ?"
Vương đại sư:"..." Lão ta biết thế nào được???
Nhưng đã hứa giúp đỡ với người ta rồi thì phải làm cho tốt chứ.
Lão còn phải nhận tiền nữa cơ mà!
Con người ấy à, đều là vì miếng cơm manh áo!
Tịnh Hề lời ít ý nhiều, cô cắm Xích Hồng sát mặt ông ta, đe doạ: "Một là mạng của ông. Hai là làm theo lời tôi nói. Ông chọn đi."
Vương đại sư:"..." Chọn cái nào giờ?
Lão ta hôm nay không thể chết ở đây được.
Vậy thì hai đi. Đại sư tốt phải biết co biết dãn.
Đạo đức nghề nghiệp sao có thể so sánh với mạng sống của mình.
Lão ta cắn răng: "Tôi chọn nghe theo ý cô."
"Lúc đầu ông thông minh như vậy có phải tốt hơn không?" Tịnh Hề hài lòng, cô móc từ túi ra một xấp phù, nhét vào tay lão: "Đơn giản thôi, ông đưa cho Chu Hồng thứ này. Sau đó thì cầm tiền bỏ trốn. Làm được không?"
"..." Lão ta có thể nói không sao?
Vương đại sư lật lật tấm phù, khó hiểu...
Thứ này nhìn kha khá giống phù trừ ma...
Chỉ là kha khá thôi.
Các nét vẽ nếu nhìn kĩ sẽ có chút khác.
"Đây là cái gì vậy?" Bệnh nghề nghiệp lại tái phát, lão ta hiếu kỳ hỏi.
"Không phải chuyện của ông thì bớt quản đi. Nhớ làm theo lời tôi đó nha. Ông mà lật lọng..." Giọng cô bỗng trở nên lạnh lẽo: "Tôi ám chết ông."
Vương đại sư:"..." Rốt cuộc tên Chu Hồng kia đã chọc phải vị tôn đại thần nào???
Sau cuộc đàm phán tốt lành, thân thiện với Vương đại sư, Tịnh Hề đi bộ ra nhà vệ sinh công cộng.
Cô tháo khẩu trang, mũ trùm. Thay một bộ quần áo khác, bôi ít son, trở lại hình tượng ngọt ngào thường ngày. Tự tin bước ra ngoài, bắt xe về biệt thự.
Chuột nhỏ chứng kiến tất cả mọi chuyện:\[...\] Nó có bị diệt khẩu không khi trót nhìn thấy mặt tối của kí chủ?
Ma nữ run lẩy bẩy, cô ả khó khăn nói: "Chu Hồng đã phát hiện ra điều bất thường. Lão ta thuê một tên đạo sĩ rất lợi hại. Đáng lẽ tôi đã bị đánh nát linh hồn, may thay tôi chạy kịp tới tìm cô."
"Đạo sĩ không cho cô cơ hội đi đầu thai à?"
"Có, lúc đầu ông ta bảo nếu tôi biết từ bỏ oán niệm, không đi báo thù thì sẽ tha chết cho tôi. Nhưng tôi không chịu, thế là ông ta ra tay."
Tịnh Hề hất tay ném một tấm phù về hướng Nhiễm Sương. Cô ả sợ hãi lui lại, tấm phù rơi nhẹ xuống đất.
"Nhặt lên đi."
Ma nữ:"..." Đùa nhau à!
Chẳng lẽ người này cũng muốn giết nốt ả?
Thấy ma nữ không cử động, Tịnh Hề bồi thêm một câu: "Không có hại cho cô đâu."
Biết không hại cho mình, Nhiễm Sương cầm tấm phù lên...
Chả có gì xảy ra hết.
"Đem thứ này theo, những đòn đánh của tên đạo sĩ sẽ trở nên vô dụng."
Ma nữ có chút nghi ngờ, tên đạo sĩ kia rất trâu bò. Liệu cái thứ nhỏ bé này có đỡ được không?
"Cô quên năng lực của tôi rồi à?"
Nhiễm Sương nhớ lại đêm hôm trước, hai người họ gặp mặt...
À không! Là một ma một người.
Thiếu nữ chỉ cần cầm thanh kiếm đen là có thể giết được ả trong nháy mắt.
Thật đáng sợ!!!
"Còn không mau đi đi?"
Ma nữ có chút thất thố, cô ả nắm chặt tấm phù. Mang bên mình vết thương bay ra ngoài.
Bằng mọi giá, cô ta nhất định phải khiến con heo Chu Hồng sống không được, chết không xong.
Tịnh Hề thấy ma nữ đi rồi. Cô bật hết đèn lên, cuộn mình vào chăn, tiếp tục ngủ.
Có chuyện gì mai tính sau.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lão đạo sĩ nhấc chân bước ra ngoài, ánh mắt đảo đến người đàn ông trung niên đang mất hồn ngồi trên ghế. Lão nói: "Tôi đã vận hành pháp thuật đuổi đánh con ma này. Nhưng cô ả đã chạy đi mất rồi."
Chu Hồng ngước gương mặt tàn tạ lên, ông ta đầy sợ hãi: "Cô ta chạy đi rồi...có nghĩa là...cô ta sẽ trở lại ư?"
Ông ta không thể nhịn run rẩy...
Nghĩ đến mấy tháng nay, trên lưng ông luôn cõng một con ma nữ...
"Vương đại sư, ngài hãy giúp tôi đi mà. Tiền bạc ngài muốn bao nhiêu cũng được hết. Tôi không muốn chết đâu!"
Vương đại sư lui lại một bước, né tránh bàn tay gầy guộc của Chu Hồng, lão ta lãnh đạm: "Chu tiên sinh, tôi bảo ông từ trước rồi. Tiền nong đâu phải vấn đề. Vấn đề chính ở đây là ông đã gây ra tội gì với con ma đó. Chỉ khi ông biết cách ăn năn sám hối, tôi mới có thể lập đàn cầu siêu cho ả."
"Tôi...tôi..."
Vương đại sư cắt lời nói của ông ta: "Tôi cho ông thời gian để suy nghĩ. Nhà ông tôi đã tạo kết giới rồi. Ma nữ không vào được đâu."
Dứt lời, lão đạo sĩ đi ra cửa. Chu Hồng nhìn theo bóng dáng khuất dần kia, sâu trong đáy mắt đầy hoảng hốt, mê man.
Ông ta có nên nói không đây?
Mười lăm phút sau.
Vương đại sư đầy thê thảm ngã gục trên mặt đất. Tịnh Hề giơ chân lên, đạp một cú thật mạnh vào lưng lão ta...
Trong không khí mơ hồ có tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tịnh Hề nghiêng người, khàn giọng cười: "Ông có đồng ý không?"
Vương đại sư chống đỡ thân thể, đau đớn: "Tôi không thể. Làm như cô sẽ bị tổn hại đến âm đức."
" Ông biết Chu Hồng là một kẻ thế nào chứ?"
Vương đại sư:"..." Lão ta biết thế nào được???
Nhưng đã hứa giúp đỡ với người ta rồi thì phải làm cho tốt chứ.
Lão còn phải nhận tiền nữa cơ mà!
Con người ấy à, đều là vì miếng cơm manh áo!
Tịnh Hề lời ít ý nhiều, cô cắm Xích Hồng sát mặt ông ta, đe doạ: "Một là mạng của ông. Hai là làm theo lời tôi nói. Ông chọn đi."
Vương đại sư:"..." Chọn cái nào giờ?
Lão ta hôm nay không thể chết ở đây được.
Vậy thì hai đi. Đại sư tốt phải biết co biết dãn.
Đạo đức nghề nghiệp sao có thể so sánh với mạng sống của mình.
Lão ta cắn răng: "Tôi chọn nghe theo ý cô."
"Lúc đầu ông thông minh như vậy có phải tốt hơn không?" Tịnh Hề hài lòng, cô móc từ túi ra một xấp phù, nhét vào tay lão: "Đơn giản thôi, ông đưa cho Chu Hồng thứ này. Sau đó thì cầm tiền bỏ trốn. Làm được không?"
"..." Lão ta có thể nói không sao?
Vương đại sư lật lật tấm phù, khó hiểu...
Thứ này nhìn kha khá giống phù trừ ma...
Chỉ là kha khá thôi.
Các nét vẽ nếu nhìn kĩ sẽ có chút khác.
"Đây là cái gì vậy?" Bệnh nghề nghiệp lại tái phát, lão ta hiếu kỳ hỏi.
"Không phải chuyện của ông thì bớt quản đi. Nhớ làm theo lời tôi đó nha. Ông mà lật lọng..." Giọng cô bỗng trở nên lạnh lẽo: "Tôi ám chết ông."
Vương đại sư:"..." Rốt cuộc tên Chu Hồng kia đã chọc phải vị tôn đại thần nào???
Sau cuộc đàm phán tốt lành, thân thiện với Vương đại sư, Tịnh Hề đi bộ ra nhà vệ sinh công cộng.
Cô tháo khẩu trang, mũ trùm. Thay một bộ quần áo khác, bôi ít son, trở lại hình tượng ngọt ngào thường ngày. Tự tin bước ra ngoài, bắt xe về biệt thự.
Chuột nhỏ chứng kiến tất cả mọi chuyện:\[...\] Nó có bị diệt khẩu không khi trót nhìn thấy mặt tối của kí chủ?
Danh sách chương