"Em là người nước ngoài à?" Lạc Vy Vy trông một đầu tóc hoàng kim của Tịnh Hề, kinh ngạc. Đáy mắt còn loé lên sự yêu thích lạ kì.
Tịnh Hề:"..." Anh trai cô đã từng hỏi ta câu này...
Hai anh em nhà các người sao ngốc giống nhau vậy!
"Ồ, không phải. Em là người ngoài hành tinh nha." Thiên đường là một thế giới khác biệt so với thế giới này.
Ta trả lời thế có thể coi là đúng đi.
"Sao có thể chứ? Đây là lần đầu tiên chị gặp một người ngoài hành tinh đẹp như em đấy." Trong cái đầu bé nhỏ của Lạc Vy Vy mà nói, thì sinh vật được gọi là người ngoài hành tinh đại khái giống như...
Mấy con bạch tuộc có chân trên phim hoạt hình ấy.
Mà cô nhóc trước này rất đẹp.
Lạc Vy Vy sống đến từng này tuổi rồi chưa gặp một ai có giá trị nhan sắc cao như vậy.
Lạc Cẩm Tu nhìn bộ dạng vui thích của em gái đối với cô nhóc tóc vàng đáng yêu, dễ thương này, không hiểu sao...
Có chút khó chịu...
Tựa như đồ vật yêu thích của mình bị người khác dòm ngó vậy.
Cậu nhíu mày lại, rút cánh tay ra. Sắc mặt có chút âm âm u u.
"Anh hai, anh quen em gái này sao?" Lạc Vy Vy không có để ý tới sự thay đổi của Lạc Cẩm Tu, rất thân mật cười cười nhìn cậu.
"Anh không..." Chữ "quen" chưa kịp phun nốt ra ngoài, liền đụng phải ánh mắt ngọt ngào của Tịnh Hề. Môi cậu ta mấp máy vài cái, sau đó mím chặt lại.
Cậu không thích cảm giác này tí nào hết.
Cảm giác thế nào...
Lạc Vy Vy kinh diễm liếc liếc Tịnh Hề mấy lần nữa, sau đó cô bé quay đầu, kéo Lạc Cẩm Tu đi: "Anh hai, anh đi chọn chó cùng em đi."
Nhưng chân của Lạc Cẩm Tu vẫn vững như bàn thạch, đứng yên chỗ đó, một chút chuyển động cũng không có. Lạc Vy Vy phồng má, cọ cọ gương mặt vào tay cậu, làm nũng: "Anh hai, đi với em đi mà."
Bình thường, cô bé làm trò nũng nịu với anh cả như thế này, nói gì anh ấy cũng đồng ý hết.
Anh hai chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Tịnh Hề trông một màn này, khoé môi giật giật, vành mắt dần dần cong lại, tràn ngập ý cười tựa kẹo ngào đường...
\[ Kí chủ, đừng cười nữa. Ngài phải xông lên tuyên bố chủ quyền đi chứ.\] Bổn chuột dần dần không ưa nữ chính rồi.
Nũng nịu nũng nẹo cái quỷ gì?
Trông như bánh bèo sắp bị nát ấy.
Kí chủ nhà nó mà đi bán manh, đến cả biến thái cũng phải quỳ lạy dưới chân cô ấy.
Tịnh Hề:"..." Ngươi yêu Cẩm Tu rồi à?
Người trong cuộc là ta còn chưa nói gì, ngươi gấp chi vậy?
\[...\] Không phải đều là vì cô sao?
Lạc Cẩm Tu giật tay ra, sải bước dời đi. Bóng lưng có chút hoảng loạn.
Còn vì sao cảm thấy hoảng loạn thì cậu ta không biết nữa.
Thấy anh trai đối với mình tỏ ra thái độ không thích, cô bé Lạc Vy Vy mặt mếu lại, ánh mắt phủ lên một tầng hơi nước. Trước mắt cô bèn xuất hiện một cây kẹo.
Tịnh Hề rất hào phóng cho nữ chính kẹo mút của mình, tươi cười thân thiện: "Đừng khóc nha. Khóc rồi xấu lắm. Cho chị gái một cây kẹo này."
Lạc Vy Vy hít một hơi thật sâu, lấy tay nhỏ lau lau vành mắt. Nhìn cây kẹo kia, đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn em."
"Còn một cái nữa. Chị gái đem đi cho anh trai kia đi."
Lạc Vy Vy cầm hai que kẹo chạy đi...
Cho anh hai cây kẹo này, chắc anh ấy sẽ hết giận với cô thôi nhỉ.
Mẹ bảo phải nhường nhịn anh hai một chút...
Anh hai thật đáng thương mà.
Tịnh Hề cất túi kẹo vào balo. Xách cặp lên lại đi tới chuồng chó.
Bắt đầu so sánh mấy con chó với Milu trong ảnh.
Đúng là chó anh em từ bụng mẹ đẻ ra. Nhìn y hệt nhau.
Thôi, vẫn là nên mua cả bốn con này về.
\[ Kí chủ, ngài mua về ai nuôi?\] Nhiệm vụ lần này chỉ cần cứu rỗi Milu là ok rồi.
Mua một đống chó về, cô nuôi được hết không?
Hề đại gia vung tay...
Thuê người về nuôi.
Tiền để ta trả.
\[...\] Đợi ngày nào đó, điểm công đức của cô còn không, đến lúc đấy lo cạp đất mà ăn.
"Anh nhân viên ơi, em muốn mua hết bốn con chó con này." Tịnh Hề dựt dựt vạt áo của một anh nhân viên đứng gần đó, ngón tay chỉ chỉ vào lồng chó kia.
Mua hết ngay!!!
Anh chàng bước đến gần lồng chó, nhìn vào. Sau khi biết được cô nhóc muốn mua gì, anh chàng hỏi lại: "Em gái là muốn mua mấy con chó con này sao?"
"Vâng ạ."
Anh chàng nhân viên quan sát Tịnh Hề từ trên xuống dưới, lấy đâu ra cái găng tay cao su, đeo vào. Anh ta rất nhanh đã nắm lấy một con chó con, bế ra ngoài.
Tịnh Hề trợn tròn mắt nhìn con chó nhỏ quẫy quẫy đạp đạp, mõm chó cứ chép chép...
Nó bị sao thế?
\[ Kí chủ à, chó con cần sữa chó mẹ. Nếu ngài muốn nuôi chó, ngài phải mua sữa bột trẻ em về pha cho chúng nó uống nữa.\] Thấy mệt chưa?
Nuôi chó là cả một quá trình đó thưa kí chủ.
Tịnh Hề nhăn mặt lại, chó con cần sữa chó mẹ à?
Ừm...
Vậy thì thôi, ta mua nốt cả chó mẹ về vậy.
Làm việc tốt thì phải làm cho trót.
Khách hàng của chúng ta chắc chắn sẽ rất vui.
Tịnh Hề:"..." Anh trai cô đã từng hỏi ta câu này...
Hai anh em nhà các người sao ngốc giống nhau vậy!
"Ồ, không phải. Em là người ngoài hành tinh nha." Thiên đường là một thế giới khác biệt so với thế giới này.
Ta trả lời thế có thể coi là đúng đi.
"Sao có thể chứ? Đây là lần đầu tiên chị gặp một người ngoài hành tinh đẹp như em đấy." Trong cái đầu bé nhỏ của Lạc Vy Vy mà nói, thì sinh vật được gọi là người ngoài hành tinh đại khái giống như...
Mấy con bạch tuộc có chân trên phim hoạt hình ấy.
Mà cô nhóc trước này rất đẹp.
Lạc Vy Vy sống đến từng này tuổi rồi chưa gặp một ai có giá trị nhan sắc cao như vậy.
Lạc Cẩm Tu nhìn bộ dạng vui thích của em gái đối với cô nhóc tóc vàng đáng yêu, dễ thương này, không hiểu sao...
Có chút khó chịu...
Tựa như đồ vật yêu thích của mình bị người khác dòm ngó vậy.
Cậu nhíu mày lại, rút cánh tay ra. Sắc mặt có chút âm âm u u.
"Anh hai, anh quen em gái này sao?" Lạc Vy Vy không có để ý tới sự thay đổi của Lạc Cẩm Tu, rất thân mật cười cười nhìn cậu.
"Anh không..." Chữ "quen" chưa kịp phun nốt ra ngoài, liền đụng phải ánh mắt ngọt ngào của Tịnh Hề. Môi cậu ta mấp máy vài cái, sau đó mím chặt lại.
Cậu không thích cảm giác này tí nào hết.
Cảm giác thế nào...
Lạc Vy Vy kinh diễm liếc liếc Tịnh Hề mấy lần nữa, sau đó cô bé quay đầu, kéo Lạc Cẩm Tu đi: "Anh hai, anh đi chọn chó cùng em đi."
Nhưng chân của Lạc Cẩm Tu vẫn vững như bàn thạch, đứng yên chỗ đó, một chút chuyển động cũng không có. Lạc Vy Vy phồng má, cọ cọ gương mặt vào tay cậu, làm nũng: "Anh hai, đi với em đi mà."
Bình thường, cô bé làm trò nũng nịu với anh cả như thế này, nói gì anh ấy cũng đồng ý hết.
Anh hai chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Tịnh Hề trông một màn này, khoé môi giật giật, vành mắt dần dần cong lại, tràn ngập ý cười tựa kẹo ngào đường...
\[ Kí chủ, đừng cười nữa. Ngài phải xông lên tuyên bố chủ quyền đi chứ.\] Bổn chuột dần dần không ưa nữ chính rồi.
Nũng nịu nũng nẹo cái quỷ gì?
Trông như bánh bèo sắp bị nát ấy.
Kí chủ nhà nó mà đi bán manh, đến cả biến thái cũng phải quỳ lạy dưới chân cô ấy.
Tịnh Hề:"..." Ngươi yêu Cẩm Tu rồi à?
Người trong cuộc là ta còn chưa nói gì, ngươi gấp chi vậy?
\[...\] Không phải đều là vì cô sao?
Lạc Cẩm Tu giật tay ra, sải bước dời đi. Bóng lưng có chút hoảng loạn.
Còn vì sao cảm thấy hoảng loạn thì cậu ta không biết nữa.
Thấy anh trai đối với mình tỏ ra thái độ không thích, cô bé Lạc Vy Vy mặt mếu lại, ánh mắt phủ lên một tầng hơi nước. Trước mắt cô bèn xuất hiện một cây kẹo.
Tịnh Hề rất hào phóng cho nữ chính kẹo mút của mình, tươi cười thân thiện: "Đừng khóc nha. Khóc rồi xấu lắm. Cho chị gái một cây kẹo này."
Lạc Vy Vy hít một hơi thật sâu, lấy tay nhỏ lau lau vành mắt. Nhìn cây kẹo kia, đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn em."
"Còn một cái nữa. Chị gái đem đi cho anh trai kia đi."
Lạc Vy Vy cầm hai que kẹo chạy đi...
Cho anh hai cây kẹo này, chắc anh ấy sẽ hết giận với cô thôi nhỉ.
Mẹ bảo phải nhường nhịn anh hai một chút...
Anh hai thật đáng thương mà.
Tịnh Hề cất túi kẹo vào balo. Xách cặp lên lại đi tới chuồng chó.
Bắt đầu so sánh mấy con chó với Milu trong ảnh.
Đúng là chó anh em từ bụng mẹ đẻ ra. Nhìn y hệt nhau.
Thôi, vẫn là nên mua cả bốn con này về.
\[ Kí chủ, ngài mua về ai nuôi?\] Nhiệm vụ lần này chỉ cần cứu rỗi Milu là ok rồi.
Mua một đống chó về, cô nuôi được hết không?
Hề đại gia vung tay...
Thuê người về nuôi.
Tiền để ta trả.
\[...\] Đợi ngày nào đó, điểm công đức của cô còn không, đến lúc đấy lo cạp đất mà ăn.
"Anh nhân viên ơi, em muốn mua hết bốn con chó con này." Tịnh Hề dựt dựt vạt áo của một anh nhân viên đứng gần đó, ngón tay chỉ chỉ vào lồng chó kia.
Mua hết ngay!!!
Anh chàng bước đến gần lồng chó, nhìn vào. Sau khi biết được cô nhóc muốn mua gì, anh chàng hỏi lại: "Em gái là muốn mua mấy con chó con này sao?"
"Vâng ạ."
Anh chàng nhân viên quan sát Tịnh Hề từ trên xuống dưới, lấy đâu ra cái găng tay cao su, đeo vào. Anh ta rất nhanh đã nắm lấy một con chó con, bế ra ngoài.
Tịnh Hề trợn tròn mắt nhìn con chó nhỏ quẫy quẫy đạp đạp, mõm chó cứ chép chép...
Nó bị sao thế?
\[ Kí chủ à, chó con cần sữa chó mẹ. Nếu ngài muốn nuôi chó, ngài phải mua sữa bột trẻ em về pha cho chúng nó uống nữa.\] Thấy mệt chưa?
Nuôi chó là cả một quá trình đó thưa kí chủ.
Tịnh Hề nhăn mặt lại, chó con cần sữa chó mẹ à?
Ừm...
Vậy thì thôi, ta mua nốt cả chó mẹ về vậy.
Làm việc tốt thì phải làm cho trót.
Khách hàng của chúng ta chắc chắn sẽ rất vui.
Danh sách chương