"Giám đốc, vị khách này đánh mất một món đồ. Tôi đã mở máy camera ra để kiểm tra rồi.Chỉ có Trương Dĩnh đứng gần đó thôi."

"Nhưng Lâm Cẩn cũng đứng gần mà. Đâu chỉ mình tôi chứ." Trương Dĩnh mở miệng phản bác. Dựa vào đâu mà bảo đồ là cô lấy chứ?

Chị Lệ lườm một cái sắc lẻm: "Tôi có gọi Lâm Cẩn đi theo tôi vào phòng quản lý. Khi đó món đồ chưa bị báo mất đâu. Về sau chỉ có cô đứng đó, không phải cô lấy thì ma lấy à?"

Trương Dĩnh:"..." Khi đó món đồ chưa báo mất thì có nghĩa là nó chưa mất à?

Bà quản lý này cố ý không nói lí gì cả!

Chỉ biết bắt nạt cấp dưới!

Trương Dĩnh tức đến mức nước mắt sắp chảy xuống rồi, chị Lệ lén liếc cô ta, trong lòng có chút hả hê, ngoài mặt lại tỏ vẻ khó xử: "Giám đốc, anh tính chuyện này phải làm sao bây giờ?"

Vị giám đốc cau mày, lãnh đạm ra lệnh: "Gọi cả Lâm Cẩn ra đây xem nào."

"Vâng, để tôi gọi cô ấy ra đây."

Một bên khác, Lạc Vy Vy ngồi an ủi cô bạn đang khóc lóc: "Hạ Kiều, không sao đâu. Vòng tay của cậu sẽ được tìm thấy thôi."


"Vòng tay đó được bố mình...bố của mình tặng nhân ngày sinh nhật tuổi 14 đấy. Nó có ý nghĩa rất quan trọng với mình."

"Ừ, ừ. Nếu không tìm được chiếc vòng này, mình sẽ bảo ba đánh sập cửa hiệu này luôn. Nhân viên gì mà còn dám đi cướp đồ của khách."

Giám đốc đã nghe thấy tất cả:"..."

Mấy cô cậu này chỉ sợ gia thế không nhỏ.

Riêng trang phục trên người đã rất xịn xò rồi.

Ông ta đành phải chuẩn bị tinh thần sạt nghiệp lần thứ n.

"Ây da, đây không phải là ông chủ Lưu sao? Cửa hàng của chú hôm nay có vẻ sắp bị phong bế rồi nhỉ?" Ông chủ Lưu nghe được giọng điệu này, quay đầu lại, nhìn con nhóc đang dắt cả đám chó đen đi tới, lùi lại vài bước, mặt không đổi sắc mở miệng: "Thỏ đại gia, nhóc có vẻ rất rảnh?"

Lúc nào cũng vậy...

Ông ta toàn gặp con nhóc này vào lúc nó đi chơi.

Có vẻ như Tần Hải Lỗi cho nhóc ta rất nhiều tiền đi.

Tiêu hoang vậy mà lão Tần vẫn nuôi được.

Tịnh Hề chỉ chỉ một ngón tay vào mặt mình, trợn mắt: "Sao chú lại gọi cháu là Thỏ đại gia?"

"Nhóc tiêu rất nhiều, với lại ta thấy đi đâu cháu cũng mặc kiểu này cả." Áo hoodie tai thỏ.

Màu sắc có thay đổi thì phong cách vẫn như cũ.

Thỏ, thỏ, thỏ...

Đã vậy còn rất giàu có.

Gọi là Thỏ đại gia chả đúng à?

Tịnh Hề cười ngọt ngào, dắt chó đến gần, đầy ý vị nhìn ông chủ Lưu: "Chú Lưu, nếu hôm nay cháu tìm được món đồ này thì..." Cô suy nghĩ: "Ừm, chú miễn phí cho cháu nha."

Ông chủ Lưu:"..." Miễn phí cho Thỏ đại gia thì cửa hàng này của ông dẹp đi mất.

Nhưng ông ta cũng mệt vì khởi nghiệp rồi.

Miễn thì miễn.


"Nhóc con, nếu em thật sự tìm được vòng đeo tay của bạn chị. Em mua gì, chị trả hết hộ em luôn." Lạc Vy Vy rất đau lòng dùm cô bạn kia, thấy cô nhóc này từ đâu chui ra, lại còn to mồm như vậy, liền dõng dạc tuyên bố.

Tịnh Hề cười đến híp cả hai mắt...

Nữ chính à...

\[ Kí chủ, kí chủ, ngài nhân cơ hội này hút máu của nữ chính đi.\] Đây đâu phải là kí chủ gây sự vô cớ.

Là nữ chính bánh bèo đòi đi tìm đường chết chứ.

Dù đã qua hai năm, thiện cảm mà cậu chuột dành cho nữ chính vẫn chỉ ở con số âm của âm.

Giảm nhưng không có tăng.

Ông chủ Lưu xua tay chối từ: "Vị tiểu thư này, không cần đâu. Vấn đề này là..." Đang nói dở liền ngậm miệng lại.

Có chó...

Có chó đang cắn cắn ống quần ông ta kìa...

Tịnh Hề tươi cười nhìn cái mặt cứng đờ của ông chủ Lưu, kéo kéo dây dắt chó lại. Cô nhóc móc di động ra, đưa cho ông ta, nói rất nhỏ...

Chỉ để cho hai người họ nghe thấy...

"Ông chủ Lưu, nếu cháu đem video này đưa cho chú Tần thì chú sẽ sao nhể?"

Ông chủ Lưu:"..." Con nhóc này đáo để thật.

Video nó quay lúc nào thế không biết?

"Cháu muốn để vị tiểu thư này trả tiền?"

"Đúng nha." Tịnh Hề rất thẳng thắn thừa nhận: "Khách của chú thì chú đi mà nghĩ cách bồi thường. Còn cháu chỉ là người qua đường muốn kiếm thêm lợi cho bản thân mình mà thôi. Cháu muốn được người ta trả tiền hộ cơ."

Nữ chính tự dâng mình tới cửa...

Ta mà không nhận thì quá có lỗi với cô nàng rồi.

"Chú có thể miễn phí cho cháu."


"Không cần. Cháu muốn được cô ta trả.

Chú thông cảm nhá.

Ai bảo chú không phải là nữ chính.

Ta đây là muốn được nữ chính trả tiền, hiểu hông?

\[ Hiểu ạ.\] Đúng vậy, bắt bánh bèo đi trả tiền.

Ông chủ Lưu:"..." Ông ta là giám đốc, sao có thể để khách trả thêm tiền được!

"Chú miễn phí cho cháu một tháng."

Tịnh Hề nhếch miệng: "Không đủ."

Một tháng của chú sao có thể vui bằng việc tiêu tiền nữ chính chứ.

"Nửa năm."

"Vẫn không đủ."

" Nhóc con, đây có lẽ là con nhà tài phiệt. Cháu ép ta đắc tội với họ thì khổ ta lắm." Ông chủ Lưu cố gắng khuyên nhủ Thỏ đại gia rằng, không phải người nào cũng có thể đùa được.

Nhóc con, dưới hạ giới đừng có tùy tiện gây chuyện mà.

"Chú sống đến từng này tuổi rồi, thậm chí còn có thể sống dài dài. Nếu cửa hàng này mà đóng thì chú đi kinh doanh cái khác đi."

"..." Tần Hải Lỗi có biết con nhóc mất dạy thế này không?

Sao tiểu thiên sứ nhỏ tuổi lại gian manh thế chứ?




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện