Edit: Độc Bá Thiên
Beta: An Bi Nhi
Thấy mọi người trong quán cà phê đang nhìn các cô, Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, vội vàng kéo Tiết Văn và Hàng Thi Thi ra ngoài.
Tiết Văn mất hứng: "Cháu sợ cái gì, cũng không phải cháu làm tiểu tam mà."
Hàng Tiểu Ý cảm thấy chuyện này thật sự không thể nào giải thích được.
Hàng Thi Thi nhìn cô buồn bã nói: "Hàng Tiểu Ý, cô gái kia nói nhìn thấy Thiệu Thành Hi đi ra từ nhà chị."
Hàng Tiểu Ý không biết nên mở miệng thế nào, kỳ thật đối mặt với cả nhà chú Ba, cô có một loại cảm giác vô lực. Bởi vì cô vĩnh viễn không họ sẽ dành cho mình "niềm vui bất ngờ" gì tiếp theo.
Tiết Văn hừ một tiếng: "Hàng Thi Thi, mẹ bảo con phải nhanh hơn một chút, sớm tóm được người đàn ông kia vào trong tay. Con không chịu nghe, bây giờ thì tốt rồi, người ta đã thành bạn trai của Hàng Tiểu Ý, con cứ ở đó mà giương mắt nhìn."
Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn bà: "Đã chậm mất rồi, mẹ còn muốn thế nào? Hay con đi đào góc tường của Hàng Tiểu Ý?"
"Con dám, ba con sẽ chặt chân con đó." Tiết Văn đánh mạnh một cái vào cánh tay của cô.
Hàng Thi Thi xoa cánh tay nhíu mày: "Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá. Con cũng không muốn tranh đoạt đâu."
Hàng Tiểu Ý gượng cười, thật là một câu cũng không thể xen vào, dù sao não của mỗi người đều khác nhau, không thể có lời nói và suy nghĩ giống nhau được.
Tiết Văn bất mãn, liếc Hàng Thi Thi rồi sờ sờ mặt: "Vậy thì tốt, mẹ phải đi thẩm mỹ viện đây. Là phụ nữ, nên chăm sóc chính mình thật tốt, không bao giờ được bạc đãi bản thân".
Nhìn Tiết Văn đi đôi giày cao gót bước về phía sau, Hàng Thi Thi nhìn sang Hàng Tiểu Ý tức giận nói: "Có cần em đưa chị về không?"
Hàng Tiểu Ý lắc đầu: "Thôi khỏi đi, em nên lo cho bản thân đi."
Hàng Thi Thi liền nổi cáu: "Hàng Tiểu Ý, em đã nói với chị, chị đừng nói với em những lời kỳ quái đấy, đừng tưởng em không biết chị đang suy nghĩ gì."
Hàng Tiểu Ý nhìn cô ta, không có chút tức giận đáp lại: "Chị nói điều gì kỳ quái hay sao?"
Hàng Thi Thi thở ra một hơi, trên gương mặt trang điểm đậm hiện rõ vẻ châm biếm: "Hàng Tiểu Ý, em biết rõ, chị một mực quy kết mọi việc của mình lên người em. Em nói cho chị biết, việc này em không gánh nổi đâu, chị đừng có nhìn em như nhìn thấy kẻ thù vậy."
Hàng Tiểu Ý hừ lạnh một tiếng: "Đều tự em nói ra, chị có nói gì đâu."
Hàng Thi Thi khinh bỉ nhìn cô một cái: "Đừng giả bộ nữa, Hàng Tiểu Ý, đừng mỗi ngày giả bộ ra vẻ đạo đức, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng ra đi, đừng luôn giấu ở trong lòng, không thấy mệt sao?"
Hàng Tiểu Ý nghe cô nói như vậy, dứt khoát không để ý tới: "Hàng Thi Thi, em nói những năm qua chị thay em thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm. Cả ngày em làm xằng làm bậy ở bên ngoài, có lần nào không phải là chị đi giải quyết hậu quả cho em. Nếu như em nói chị một mực trút hết mọi chuyện lên trên đầu em thì tốt thôi, chị thừa nhận. Nếu không phải một cuộc gọi điện thoại kia của em nói em đánh nhau với người ta, rồi đập phá đồ đạc của người ta, sau đó chị phải đền tiền. Chị phải đi tới chỗ kia, rồi đụng phải những tên lưu manh kia đánh nhau, làm liên quan đến người vô tội, sau đó bị mảnh vỡ chai bia xuyên thủng cổ tay sao?" Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nghĩ đến cảm giác lúc mảnh vỡ chai bia cắm ngập vào cổ tay, Hàng Tiểu Ý liền cảm thấy hơi thở bị nghẹn ở ngực, dù thế nào cũng không thở được.
Toàn bộ mạch máu thần kinh ở cổ tay bị đứt. Phải mất nửa năm thì tay mới có thể miễn cưỡng khôi phục năng lực cử động cơ bản, cũng không thể hoạt động giống như tay bình thường được.
Lần đầu tiên nhìn thấy tay của mình máu thịt lẫn lộn, lúc đó cô liền biết rõ cả đời này bản thân cũng không còn cách nào tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình rồi.
Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn cô: "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng chị cũng nói thật, chị chính là hận tôi, con mẹ nó chứ nếu biết rõ ngày đó xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ cho chị biết sao? Con mẹ nó chứ là em cố ý hãm hại chị sao?"
Hàng Tiểu Ý vô lực phẩy tay: "Được rồi, đừng nói nữa, đều đã qua rồi, có nói ra cũng không thay đổi được cái gì, chị đi trước đây." Kỳ thật cũng không phải là trách móc Hàng Thi Thi, dù sao chuyện ngoài ý muốn không phải người ta có thể khống chế, chẳng qua là trong nội tâm dù sao vẫn là không cho qua được điểm này.
Nhìn bóng lưng Hàng Tiểu Ý, Hàng Thi Thi liếc mắt, tức giận: "Này, Hàng Tiểu Ý, tôi cho chị biết, cô gái kia không phải là thứ tốt gì, chị cách xa kẻ ấy ra một chút, đừng cả ngày đi với người như kẻ ngu đó."
"Cô thông minh, cô thông minh mà chính mình ở trên đài lại nói mình là em gái của Hàng Vũ Hằng?" Hàng Tiểu Ý nghe được câu Hàng Thi Thi nói liền không nhịn được cơn tức giận, quay đầu lại chẹn họng cô ta một câu.
Hàng Thi Thi oán hận trừng mắt liếc nhìn cô: "Tôi cam tâm tình nguyện, chị đi mà quản lấy mình đi."
Hàng Tiểu Ý không nói nhảm với cô ta nữa, mang theo túi quay người rời đi, Hàng Thi Thi dậm chân, nói lớn ở sau lưng cô: "Đồ chán ngắt nhà cô, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ của tôi, ngàn vạn đừng để cho cô gái kia bắt nạt, ngu hết biết."
Sau khi tách khỏi Hàng Thi Thi, Hàng Tiểu Ý chậm rãi đi ở trên đường, trong đầu cực kì lộn xộn. Cô cảm thấy hết thảy mọi thứ phát sinh hôm nay đều như lọt vào trong sương mù, dường như nhìn một cuốn phim, không hề liên quan với bản thân. Thế nhưng có âm thanh ở trong đầu một mực nhấn mạnh với cô, mỗi một việc hôm nay thì cô đều là nhân vật chính.
Ngày mùa hè trời rất dài, đã hơn sáu giờ mà sắc trời vẫn còn rất sáng, ở trong vườn hoa ven đường vẫn còn có mấy đứa bé đang mải chơi đùa. Hàng Tiểu Ý lững thững đi vào, rồi ngồi ở trên ghế dài ở bên hồ. Cô lấy điện thoại ra nhìn nhìn, tìm một số di động để gọi.
Chuông kêu từng tiếng, thời gian rất lâu không ai tiếp. Ngay vào lúc Hàng Tiểu Ý cho rằng người ta sẽ không bắt máy thì bên kia liền nhận cuộc gọi. Ở trong âm thanh âm vẫn còn mang theo chút ít dấu vết xúc động: "Có chuyện gì sao?" Vẫn mang theo vẻ xa cách cùng lạnh lùng.
Hàng Tiểu Ý cười khổ một tiếng: "Cô có khỏe không?"
Bên kia sau khi im lặng hồi lâu, mới thản nhiên nói: "Hàng Tiểu Ý, tôi không nghĩ là cô đang quan tâm tới tôi.”
Hàng Tiểu Ý nhìn trời, âm thanh như có như không: "Có lẽ thế, cô không sao là tốt rồi, sau đó tôi thay thím Ba nói lời xin lỗi với cô. Dù sao tôi biết cô không phải là tiểu tam."
"Cô tin tưởng tôi như vậy?"
"Không, tôi chỉ tin tưởng Thiệu Thành Hi, thừa nhận cô là tiểu tam, thì oan uổng cho Thành Hi." Vào lúc anh nói những lời yêu thương với cô, anh tuyệt không mập mờ với những phụ nữ khác. Còn hai năm chia tay, mặc dù cô có ghen ghét, thương tâm, khổ sở nhưng rồi lại không có lập trường, không có tư cách để hỏi.
Đường Tư nở nụ cười, mang theo chút ít bừng tỉnh: "Hàng Tiểu Ý, đã có chuyện hôm nay, giữa tôi với cô coi như giải quyết xong rồi, chúng ta không thiếu nợ gì với nhau."
Hàng Tiểu Ý hít một hơi thật sâu: "Nếu như vậy, tôi không còn lời nào để nói."
Cúp điện thoại, Hàng Tiểu Ý tự giễu cười. Cô nhớ tới đủ loại chuyện ở ký túc xá trước kia, cuối cùng cũng đã qua.
Ngồi chốc lát, cho đến tận lúc trên bầu trời xuất hiện ánh nắng chiều đỏ rực, làm đỏ cả một mảng trời, trông đặc biệt xinh đẹp.
Cầm lấy điện thoại gọi cho Thiệu Thành Hi, tiếng chuông bên trong tai nghe còn chưa vang lên, bên kia cũng đã vang lên giọng nói trong trẻo dịu dàng của Thiệu Thành Hi: "Xin chào, xin hỏi tìm người nào?"
Trong một khắc nghe được giọng của anh, khóe miệng Hàng Tiểu Ý liền không nhịn được cong lên, âm thanh nũng nịu: "À, xin hỏi Thiệu tiên sinh có ở đây không?"
Thiệu Thành Hi cười thật khẽ: "Xin hỏi cô là ai?"
"Tôi là Thiệu phu nhân, xin chuyển điện thoại cho Thiệu tiên sinh giùm."
Thiệu Thành Hi tựa lưng vào ghế ngồi, nghe được giọng nói của cô, nét mỏi mệt trên gương mặt hơi tan đi: "Vừa rồi làm sao vậy, vì sao không nghe điện thoại."
"Không có gì, vừa rồi nói chuyện cùng người môi giới bất động sản, không tiện nghe máy."
Thiệu Thành Hi gật đầu, không chút hoài nghi, cười nói: "Anh đã nhìn thấy ảnh em chụp rồi, chờ anh trở về, chúng ta lại cùng xem, không có bất thường thì chúng ta liền quyết định".
"Được." Hàng Tiểu Ý ngoan ngoãn gật đầu: "Khi nào anh về?"
Thiệu Thành Hi suy nghĩ một chút, chau mày: "Còn phải bốn, năm ngày nữa."
"Được rồi, vậy anh chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt nhọc." Hàng Tiểu Ý dặn dò.
Hai người còn nói trong chốc lát mới cúp điện thoại, hàng mi Thiệu Thành Hi hơi nhăn lại. Cuối cùng cảm thấy hôm nay Hàng Tiểu Ý giống như có chút gì đó là lạ, rồi lại không nói ra được là chỗ nào lạ.
Cầm lấy điện thoại nội bộ gọi thư ký vào, Thiệu Thành Hi cầm một chồng văn kiện đưa cho anh ta: "Buổi tối hôm nay tăng ca, tranh thủ xử lý xong toàn bộ, ngày mai buổi sáng phải trở về."
Thư ký gật đầu, ôm tài liệu đi ra ngoài.
Trong công viên, Hàng Tiểu Ý ngồi ở trên ghế dài, một cơn gió thổi tới. Cô ngắm nhìn ánh nắng chiều, trong nội tâm có một loại cảm giác không nói ra lời. Cô không muốn nghĩ nữa, không muốn đi suy đoán, không muốn đi chứng minh là đúng. Thế nhưng là mỗi một câu của Đường Tư lại đang vọng một cách đầy tình cảm ở bên tai cô.
"Vào thời điểm anh ấy đau khổ nhất, bất lực nhất, là tôi ở bên cạnh anh ấy."
"Khi đó cô ở đâu?"
"Tôi vì anh ấy đã phải rời xa thành phố này, đi theo bước chân của anh đến nơi khác, tôi vì anh ấy mà từ bỏ tất cả."
"Thế còn cô, ngoại trừ mang đến đau khổ cho anh ấy, thì cô đã mang đến cái gì?"
Ngồi suốt cả buổi, cuối cùng Hàng Tiểu Ý mới đứng lên ra khỏi công viên thuê xe trở về nhà.
*
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hàng Tiểu Ý nghỉ ngơi, buổi sáng, liền thấy Hàng Vũ Hằng phá lệ mặc quần áo đầy đủ định ra ngoài, Hàng Tiểu Ý ngăn anh lại: "Anh đi đâu vậy?"
Hàng Vũ Hằng nhìn bốn phía tìm cái kính râm của mình, vừa nói: "Tìm Tần Vũ chơi mạt chược thôi, hôm nay bản thiếu gia nhất định phải khiến anh ta đến quần cộc cũng phải cởi ra".
Hàng Tiểu Ý nghe xong lời của Tần Vũ, mắt sáng rực lên, những suy nghĩ vấn vương trong nội tâm thì dù như thế nào cũng không xóa đi được, nên cô nói không chút nghĩ ngợi nói: "Em cũng đi."
"Được, dù sao anh cũng không có chuyện, Thiệu Thành Hi cũng không có ở đây, đi, anh ba sẽ đưa em đi chơi." Hàng Vũ Hằng đeo kính râm đã tìm được lên, khoác bả vai Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý đẩy tay của anh ra: "Đợi em mười phút, lập tức xong ngay."
Hôm nay bọn Tần Vũ hẹn gặp nhau tại một quán trà, vẫn là một đám người kia, thấy Hàng Tiểu Ý đều đặc biệt chân chó nịnh nọt gọi là chị dâu.
Hàng Tiểu Ý ngồi ở một bên uống trà, không tập trung nhìn bọn họ chơi mạt chược, ánh mắt thỉnh thoảng liền chuyển đến trên mặt Tần Vũ.
Tâm tư Tần Vũ vốn đều dồn vào chơi mạt chược, cũng đã thắng vài ván. Rồi bởi vì ánh mắt Hàng Tiểu Ý, Tần Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, liên tục thất bại, suy nghĩ nước đi trước mặt cũng càng ngày càng tệ.
Ba phen bốn bận, Tần Vũ rốt cuộc không chịu nổi, đáng thương nhìn về phía Hàng Tiểu Ý: "Chị dâu, có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng ra được không? Chị cứ như vậy, làm em rất sợ."
Hàng Tiểu Ý ngẩn người, vội vàng lắc đầu: "Tôi không có chuyện gì hỏi anh." Cuối cùng còn đặc biệt cường điệu: "Thật đấy." Có trời mới biết làm thế nào cô nén được nghi vấn của mình xuống.
Tần Vũ nghe xong lời này, liền khẳng định Hàng Tiểu Ý nhất định là có chuyện gì muốn hỏi hắn, tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút lịch sử mờ ám của Thiệu Thành Hi, thì giống như cũng không có lịch sử mờ ám nào mà.
*
Từ thành phố A đến thành phố G cần một tiếng rưỡi, còn có không sai biệt lắm sau nửa giờ sẽ phải giảm tốc độ cao rồi, khóe miệng Thiệu Thành Hi nổi lên một đường cong vui vẻ.
Vài ngày không gặp Hàng Tiểu Ý, anh cảm giác mình sắp tương tư thành bệnh rồi. Bây giờ nghĩ lại, hai năm đó không có cô, cuộc sống của chính bản thân anh cũng không biết là đã trải qua như thế nào. Có nhiều thứ khi đã nắm được thì thỉnh thoảng cũng có thể so sánh với thời điểm không chiếm được lại vẫn còn phải làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Hàng Tiểu Ý, trùng hợp trên điện thoại di động đã có một tin nhắn gửi đến, Thiệu Thành Hi giảm tốc độ xe, thuận tay mở ra nhìn thoáng qua, lúc thấy hình ảnh trên điện thoại di động thì mặt biến sắc, có chút cứng ngắc.
Ném điện thoại di động ở trên ghế ngồi, Thiệu Thành Hi mặt lạnh lái xe, dưới chân dậm chân ga càng mạnh hơn, hai tay nắm tay lái càng xiết chặt, mơ hồ đó có thể thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
Lúc mà Tần Vũ nhận điện thoại gọi đến, chính là đang giơ cao chân vui mừng. Hắn không kiên nhẫn tiếp nhận cuộc gọi điện tới "Này, người nào nha, quấy rầy lão tử chơi mạt chược."
"Sao, cậu nói cái gì, Thiệu Thành Hi xảy ra tai nạn xe?"
Beta: An Bi Nhi
Thấy mọi người trong quán cà phê đang nhìn các cô, Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, vội vàng kéo Tiết Văn và Hàng Thi Thi ra ngoài.
Tiết Văn mất hứng: "Cháu sợ cái gì, cũng không phải cháu làm tiểu tam mà."
Hàng Tiểu Ý cảm thấy chuyện này thật sự không thể nào giải thích được.
Hàng Thi Thi nhìn cô buồn bã nói: "Hàng Tiểu Ý, cô gái kia nói nhìn thấy Thiệu Thành Hi đi ra từ nhà chị."
Hàng Tiểu Ý không biết nên mở miệng thế nào, kỳ thật đối mặt với cả nhà chú Ba, cô có một loại cảm giác vô lực. Bởi vì cô vĩnh viễn không họ sẽ dành cho mình "niềm vui bất ngờ" gì tiếp theo.
Tiết Văn hừ một tiếng: "Hàng Thi Thi, mẹ bảo con phải nhanh hơn một chút, sớm tóm được người đàn ông kia vào trong tay. Con không chịu nghe, bây giờ thì tốt rồi, người ta đã thành bạn trai của Hàng Tiểu Ý, con cứ ở đó mà giương mắt nhìn."
Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn bà: "Đã chậm mất rồi, mẹ còn muốn thế nào? Hay con đi đào góc tường của Hàng Tiểu Ý?"
"Con dám, ba con sẽ chặt chân con đó." Tiết Văn đánh mạnh một cái vào cánh tay của cô.
Hàng Thi Thi xoa cánh tay nhíu mày: "Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá. Con cũng không muốn tranh đoạt đâu."
Hàng Tiểu Ý gượng cười, thật là một câu cũng không thể xen vào, dù sao não của mỗi người đều khác nhau, không thể có lời nói và suy nghĩ giống nhau được.
Tiết Văn bất mãn, liếc Hàng Thi Thi rồi sờ sờ mặt: "Vậy thì tốt, mẹ phải đi thẩm mỹ viện đây. Là phụ nữ, nên chăm sóc chính mình thật tốt, không bao giờ được bạc đãi bản thân".
Nhìn Tiết Văn đi đôi giày cao gót bước về phía sau, Hàng Thi Thi nhìn sang Hàng Tiểu Ý tức giận nói: "Có cần em đưa chị về không?"
Hàng Tiểu Ý lắc đầu: "Thôi khỏi đi, em nên lo cho bản thân đi."
Hàng Thi Thi liền nổi cáu: "Hàng Tiểu Ý, em đã nói với chị, chị đừng nói với em những lời kỳ quái đấy, đừng tưởng em không biết chị đang suy nghĩ gì."
Hàng Tiểu Ý nhìn cô ta, không có chút tức giận đáp lại: "Chị nói điều gì kỳ quái hay sao?"
Hàng Thi Thi thở ra một hơi, trên gương mặt trang điểm đậm hiện rõ vẻ châm biếm: "Hàng Tiểu Ý, em biết rõ, chị một mực quy kết mọi việc của mình lên người em. Em nói cho chị biết, việc này em không gánh nổi đâu, chị đừng có nhìn em như nhìn thấy kẻ thù vậy."
Hàng Tiểu Ý hừ lạnh một tiếng: "Đều tự em nói ra, chị có nói gì đâu."
Hàng Thi Thi khinh bỉ nhìn cô một cái: "Đừng giả bộ nữa, Hàng Tiểu Ý, đừng mỗi ngày giả bộ ra vẻ đạo đức, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng ra đi, đừng luôn giấu ở trong lòng, không thấy mệt sao?"
Hàng Tiểu Ý nghe cô nói như vậy, dứt khoát không để ý tới: "Hàng Thi Thi, em nói những năm qua chị thay em thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm. Cả ngày em làm xằng làm bậy ở bên ngoài, có lần nào không phải là chị đi giải quyết hậu quả cho em. Nếu như em nói chị một mực trút hết mọi chuyện lên trên đầu em thì tốt thôi, chị thừa nhận. Nếu không phải một cuộc gọi điện thoại kia của em nói em đánh nhau với người ta, rồi đập phá đồ đạc của người ta, sau đó chị phải đền tiền. Chị phải đi tới chỗ kia, rồi đụng phải những tên lưu manh kia đánh nhau, làm liên quan đến người vô tội, sau đó bị mảnh vỡ chai bia xuyên thủng cổ tay sao?" Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nghĩ đến cảm giác lúc mảnh vỡ chai bia cắm ngập vào cổ tay, Hàng Tiểu Ý liền cảm thấy hơi thở bị nghẹn ở ngực, dù thế nào cũng không thở được.
Toàn bộ mạch máu thần kinh ở cổ tay bị đứt. Phải mất nửa năm thì tay mới có thể miễn cưỡng khôi phục năng lực cử động cơ bản, cũng không thể hoạt động giống như tay bình thường được.
Lần đầu tiên nhìn thấy tay của mình máu thịt lẫn lộn, lúc đó cô liền biết rõ cả đời này bản thân cũng không còn cách nào tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình rồi.
Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn cô: "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng chị cũng nói thật, chị chính là hận tôi, con mẹ nó chứ nếu biết rõ ngày đó xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ cho chị biết sao? Con mẹ nó chứ là em cố ý hãm hại chị sao?"
Hàng Tiểu Ý vô lực phẩy tay: "Được rồi, đừng nói nữa, đều đã qua rồi, có nói ra cũng không thay đổi được cái gì, chị đi trước đây." Kỳ thật cũng không phải là trách móc Hàng Thi Thi, dù sao chuyện ngoài ý muốn không phải người ta có thể khống chế, chẳng qua là trong nội tâm dù sao vẫn là không cho qua được điểm này.
Nhìn bóng lưng Hàng Tiểu Ý, Hàng Thi Thi liếc mắt, tức giận: "Này, Hàng Tiểu Ý, tôi cho chị biết, cô gái kia không phải là thứ tốt gì, chị cách xa kẻ ấy ra một chút, đừng cả ngày đi với người như kẻ ngu đó."
"Cô thông minh, cô thông minh mà chính mình ở trên đài lại nói mình là em gái của Hàng Vũ Hằng?" Hàng Tiểu Ý nghe được câu Hàng Thi Thi nói liền không nhịn được cơn tức giận, quay đầu lại chẹn họng cô ta một câu.
Hàng Thi Thi oán hận trừng mắt liếc nhìn cô: "Tôi cam tâm tình nguyện, chị đi mà quản lấy mình đi."
Hàng Tiểu Ý không nói nhảm với cô ta nữa, mang theo túi quay người rời đi, Hàng Thi Thi dậm chân, nói lớn ở sau lưng cô: "Đồ chán ngắt nhà cô, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ của tôi, ngàn vạn đừng để cho cô gái kia bắt nạt, ngu hết biết."
Sau khi tách khỏi Hàng Thi Thi, Hàng Tiểu Ý chậm rãi đi ở trên đường, trong đầu cực kì lộn xộn. Cô cảm thấy hết thảy mọi thứ phát sinh hôm nay đều như lọt vào trong sương mù, dường như nhìn một cuốn phim, không hề liên quan với bản thân. Thế nhưng có âm thanh ở trong đầu một mực nhấn mạnh với cô, mỗi một việc hôm nay thì cô đều là nhân vật chính.
Ngày mùa hè trời rất dài, đã hơn sáu giờ mà sắc trời vẫn còn rất sáng, ở trong vườn hoa ven đường vẫn còn có mấy đứa bé đang mải chơi đùa. Hàng Tiểu Ý lững thững đi vào, rồi ngồi ở trên ghế dài ở bên hồ. Cô lấy điện thoại ra nhìn nhìn, tìm một số di động để gọi.
Chuông kêu từng tiếng, thời gian rất lâu không ai tiếp. Ngay vào lúc Hàng Tiểu Ý cho rằng người ta sẽ không bắt máy thì bên kia liền nhận cuộc gọi. Ở trong âm thanh âm vẫn còn mang theo chút ít dấu vết xúc động: "Có chuyện gì sao?" Vẫn mang theo vẻ xa cách cùng lạnh lùng.
Hàng Tiểu Ý cười khổ một tiếng: "Cô có khỏe không?"
Bên kia sau khi im lặng hồi lâu, mới thản nhiên nói: "Hàng Tiểu Ý, tôi không nghĩ là cô đang quan tâm tới tôi.”
Hàng Tiểu Ý nhìn trời, âm thanh như có như không: "Có lẽ thế, cô không sao là tốt rồi, sau đó tôi thay thím Ba nói lời xin lỗi với cô. Dù sao tôi biết cô không phải là tiểu tam."
"Cô tin tưởng tôi như vậy?"
"Không, tôi chỉ tin tưởng Thiệu Thành Hi, thừa nhận cô là tiểu tam, thì oan uổng cho Thành Hi." Vào lúc anh nói những lời yêu thương với cô, anh tuyệt không mập mờ với những phụ nữ khác. Còn hai năm chia tay, mặc dù cô có ghen ghét, thương tâm, khổ sở nhưng rồi lại không có lập trường, không có tư cách để hỏi.
Đường Tư nở nụ cười, mang theo chút ít bừng tỉnh: "Hàng Tiểu Ý, đã có chuyện hôm nay, giữa tôi với cô coi như giải quyết xong rồi, chúng ta không thiếu nợ gì với nhau."
Hàng Tiểu Ý hít một hơi thật sâu: "Nếu như vậy, tôi không còn lời nào để nói."
Cúp điện thoại, Hàng Tiểu Ý tự giễu cười. Cô nhớ tới đủ loại chuyện ở ký túc xá trước kia, cuối cùng cũng đã qua.
Ngồi chốc lát, cho đến tận lúc trên bầu trời xuất hiện ánh nắng chiều đỏ rực, làm đỏ cả một mảng trời, trông đặc biệt xinh đẹp.
Cầm lấy điện thoại gọi cho Thiệu Thành Hi, tiếng chuông bên trong tai nghe còn chưa vang lên, bên kia cũng đã vang lên giọng nói trong trẻo dịu dàng của Thiệu Thành Hi: "Xin chào, xin hỏi tìm người nào?"
Trong một khắc nghe được giọng của anh, khóe miệng Hàng Tiểu Ý liền không nhịn được cong lên, âm thanh nũng nịu: "À, xin hỏi Thiệu tiên sinh có ở đây không?"
Thiệu Thành Hi cười thật khẽ: "Xin hỏi cô là ai?"
"Tôi là Thiệu phu nhân, xin chuyển điện thoại cho Thiệu tiên sinh giùm."
Thiệu Thành Hi tựa lưng vào ghế ngồi, nghe được giọng nói của cô, nét mỏi mệt trên gương mặt hơi tan đi: "Vừa rồi làm sao vậy, vì sao không nghe điện thoại."
"Không có gì, vừa rồi nói chuyện cùng người môi giới bất động sản, không tiện nghe máy."
Thiệu Thành Hi gật đầu, không chút hoài nghi, cười nói: "Anh đã nhìn thấy ảnh em chụp rồi, chờ anh trở về, chúng ta lại cùng xem, không có bất thường thì chúng ta liền quyết định".
"Được." Hàng Tiểu Ý ngoan ngoãn gật đầu: "Khi nào anh về?"
Thiệu Thành Hi suy nghĩ một chút, chau mày: "Còn phải bốn, năm ngày nữa."
"Được rồi, vậy anh chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt nhọc." Hàng Tiểu Ý dặn dò.
Hai người còn nói trong chốc lát mới cúp điện thoại, hàng mi Thiệu Thành Hi hơi nhăn lại. Cuối cùng cảm thấy hôm nay Hàng Tiểu Ý giống như có chút gì đó là lạ, rồi lại không nói ra được là chỗ nào lạ.
Cầm lấy điện thoại nội bộ gọi thư ký vào, Thiệu Thành Hi cầm một chồng văn kiện đưa cho anh ta: "Buổi tối hôm nay tăng ca, tranh thủ xử lý xong toàn bộ, ngày mai buổi sáng phải trở về."
Thư ký gật đầu, ôm tài liệu đi ra ngoài.
Trong công viên, Hàng Tiểu Ý ngồi ở trên ghế dài, một cơn gió thổi tới. Cô ngắm nhìn ánh nắng chiều, trong nội tâm có một loại cảm giác không nói ra lời. Cô không muốn nghĩ nữa, không muốn đi suy đoán, không muốn đi chứng minh là đúng. Thế nhưng là mỗi một câu của Đường Tư lại đang vọng một cách đầy tình cảm ở bên tai cô.
"Vào thời điểm anh ấy đau khổ nhất, bất lực nhất, là tôi ở bên cạnh anh ấy."
"Khi đó cô ở đâu?"
"Tôi vì anh ấy đã phải rời xa thành phố này, đi theo bước chân của anh đến nơi khác, tôi vì anh ấy mà từ bỏ tất cả."
"Thế còn cô, ngoại trừ mang đến đau khổ cho anh ấy, thì cô đã mang đến cái gì?"
Ngồi suốt cả buổi, cuối cùng Hàng Tiểu Ý mới đứng lên ra khỏi công viên thuê xe trở về nhà.
*
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hàng Tiểu Ý nghỉ ngơi, buổi sáng, liền thấy Hàng Vũ Hằng phá lệ mặc quần áo đầy đủ định ra ngoài, Hàng Tiểu Ý ngăn anh lại: "Anh đi đâu vậy?"
Hàng Vũ Hằng nhìn bốn phía tìm cái kính râm của mình, vừa nói: "Tìm Tần Vũ chơi mạt chược thôi, hôm nay bản thiếu gia nhất định phải khiến anh ta đến quần cộc cũng phải cởi ra".
Hàng Tiểu Ý nghe xong lời của Tần Vũ, mắt sáng rực lên, những suy nghĩ vấn vương trong nội tâm thì dù như thế nào cũng không xóa đi được, nên cô nói không chút nghĩ ngợi nói: "Em cũng đi."
"Được, dù sao anh cũng không có chuyện, Thiệu Thành Hi cũng không có ở đây, đi, anh ba sẽ đưa em đi chơi." Hàng Vũ Hằng đeo kính râm đã tìm được lên, khoác bả vai Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý đẩy tay của anh ra: "Đợi em mười phút, lập tức xong ngay."
Hôm nay bọn Tần Vũ hẹn gặp nhau tại một quán trà, vẫn là một đám người kia, thấy Hàng Tiểu Ý đều đặc biệt chân chó nịnh nọt gọi là chị dâu.
Hàng Tiểu Ý ngồi ở một bên uống trà, không tập trung nhìn bọn họ chơi mạt chược, ánh mắt thỉnh thoảng liền chuyển đến trên mặt Tần Vũ.
Tâm tư Tần Vũ vốn đều dồn vào chơi mạt chược, cũng đã thắng vài ván. Rồi bởi vì ánh mắt Hàng Tiểu Ý, Tần Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, liên tục thất bại, suy nghĩ nước đi trước mặt cũng càng ngày càng tệ.
Ba phen bốn bận, Tần Vũ rốt cuộc không chịu nổi, đáng thương nhìn về phía Hàng Tiểu Ý: "Chị dâu, có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng ra được không? Chị cứ như vậy, làm em rất sợ."
Hàng Tiểu Ý ngẩn người, vội vàng lắc đầu: "Tôi không có chuyện gì hỏi anh." Cuối cùng còn đặc biệt cường điệu: "Thật đấy." Có trời mới biết làm thế nào cô nén được nghi vấn của mình xuống.
Tần Vũ nghe xong lời này, liền khẳng định Hàng Tiểu Ý nhất định là có chuyện gì muốn hỏi hắn, tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút lịch sử mờ ám của Thiệu Thành Hi, thì giống như cũng không có lịch sử mờ ám nào mà.
*
Từ thành phố A đến thành phố G cần một tiếng rưỡi, còn có không sai biệt lắm sau nửa giờ sẽ phải giảm tốc độ cao rồi, khóe miệng Thiệu Thành Hi nổi lên một đường cong vui vẻ.
Vài ngày không gặp Hàng Tiểu Ý, anh cảm giác mình sắp tương tư thành bệnh rồi. Bây giờ nghĩ lại, hai năm đó không có cô, cuộc sống của chính bản thân anh cũng không biết là đã trải qua như thế nào. Có nhiều thứ khi đã nắm được thì thỉnh thoảng cũng có thể so sánh với thời điểm không chiếm được lại vẫn còn phải làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Hàng Tiểu Ý, trùng hợp trên điện thoại di động đã có một tin nhắn gửi đến, Thiệu Thành Hi giảm tốc độ xe, thuận tay mở ra nhìn thoáng qua, lúc thấy hình ảnh trên điện thoại di động thì mặt biến sắc, có chút cứng ngắc.
Ném điện thoại di động ở trên ghế ngồi, Thiệu Thành Hi mặt lạnh lái xe, dưới chân dậm chân ga càng mạnh hơn, hai tay nắm tay lái càng xiết chặt, mơ hồ đó có thể thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
Lúc mà Tần Vũ nhận điện thoại gọi đến, chính là đang giơ cao chân vui mừng. Hắn không kiên nhẫn tiếp nhận cuộc gọi điện tới "Này, người nào nha, quấy rầy lão tử chơi mạt chược."
"Sao, cậu nói cái gì, Thiệu Thành Hi xảy ra tai nạn xe?"
Danh sách chương