Nguyệt đưa tay lên che ánh nắng gắt gao trên đầu, đã là quá trưa rồi, nhiệt độ lên cao như muốn thiêu đốt vạn vật. Bến xe khách miền quê không đông như ở thành phố, các chuyến xe đều chồng chất hàng hoá và người ngợm. Trông ai xuống xe cũng mệt như vừa đi đánh trận về. Vậy mà người đàn ông bên cạnh cô lại tỏ ra dửng dưng. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, đút tay vào túi quần như thể bản thân là một lữ khách phương xa đến thăm thú cảnh vật.

- Sao hả? Về quê vợ có cảm xúc gì đặc biệt không? - Nguyệt trêu đùa. Đồng thời lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Hoàn đồng ý với Nguyệt sẽ về quê cùng với cô để mẹ cô được an lòng. Bà đã chờ đợi quá lâu rồi.

- Cô lớn lên ở đây sao? Gần 30 năm trời? Nguyệt gật đầu, không hề né tránh mà còn đôi chút tự hào:

- Tuy quê mùa nhưng yên bình, mọi người sống với nhau cũng thật thà lắm.

Một câu nói bóng gió chẳng dè chừng. Hoàn cười nhạt. Cô ta đang cho rằng ở thành phố ai cũng sống như gia đình anh sao? Ai cũng giàu có và đầy mưu mô đến vậy? Không. Theo như anh thấy những người ở thành phố đa phần cũng giống như Nguyệt, họ từ một mảnh đất xa xôi đến với hy vọng có thể làm giàu. Nhưng rồi những hiện thực phũ phàng, nhưng mưu mô họ thấy ở những kẻ trên cơ, có tiền đã quật ngã họ. Vậy nên yên bình hay không yên bình, còn phải tuỳ thuộc vào ước muốn của con người.

Nguyệt dẫn Hoàn đi trên con đường vắng vẻ của buổi ban trưa, sự oi nồng khiến lưng áo Hoàn ướt đẫm. Ở đây không có xe ôm, cũng chẳng có chuyến xe nào đi qua để quá giang cả. Hoàn cảm giác mình như đi trên một sa mạc.

Để quên đi cái nắng oi nồng, Hoàn bắt đầu nghĩ về những ngày tháng trước kia, khi anh vẫn còn được thương yêu, được sống trong nhung lụa. Cứ mỗi lần đau khổ anh lại nghĩ về những điều đó. Nó giúp anh như trở về quá khứ, lạc vào một cơn mơ. Đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của anh, ngày tháng không phải lo nghĩ những chuyện mà người thường phải nghĩ. Hằng ngày anh chỉ ở trong nhà chơi game, hoặc là đọc sách. Vì thể trạng ốm yếu, anh ít khi ra ngoài tụ tập bạn bè, mà bạn…cũng không có mấy người thân thiết với anh được.

Cái mác nhà giàu luôn là một điều gì đó không được tốt đẹp cho lắm với những người thường thì phải. Nếu bạn bè anh có ai đến gần anh, thì họ hẳn là đã có mục đích. Nhiều khi anh thật lòng với họ, tin tưởng họ, thì đến cuối cùng họ lộ bản chất lại khiến anh thất vọng.

- Mẹ tôi bị mù, bà không thể thấy anh nên anh không cần phải quá diễn. Anh chỉ cần nói với bà một vài câu là được.

Nguyệt nhắc trước như vậy vì sợ Hoàn sẽ bỡ ngỡ khi thấy mẹ cô không thể nhìn được. Thực ra cô là người không ngại hoàn cảnh nghèo khó, cô chỉ sợ người ta nhìn mẹ mình bằng một đôi mắt đặc biệt thương hại. Điều ấy khiến cô thấy đau lòng.

- Tôi có nghe nói rồi, cô đừng lo, tôi sẽ làm như lời cô nói.

- Sau đó thì anh định đi đâu?

- Tôi chưa biết.

- Anh định từ bỏ luôn sao?

Họ đã đi đến đầu làng, một bụi trưa lớn hiện ra ngay trước tầm mắt. Vài cành tre la đà rủ xuống ngang tầm nhìn. Hoàn chưa từng thấy bụi tre bao giờ! Đó là sự thật. Anh thậm chí còn chưa được nhìn thấy một dòng sông quê, hay một cái ao sen nhỏ.

- Tôi đã nhận ra một điều Nguyệt ạ.

Đột nhiên giọng nói trầm thấp ấy khiến Nguyệt ngẩn ra. Anh ta đang nghiêm túc gì sao?

- Tôi giống như một đứa trẻ mãi không chịu lớn. Tôi bị ruồng bỏ, và tôi luôn sống với cái quá khứ đó. Tôi làm mọi cách để quay về, để bắt tội họ, nhưng rồi thì sao chứ? Tôi chẳng được gì mà còn làm mọi chuyện tồi tệ thêm. Họ biết cái lỗi của mình, và họ đã dằn vặt mãi…tôi đâu cần phải bắt ép họ nữa.

Nguyệt không hiểu hết ý Hoàn, nhưng cô cũng ngờ ngợ đoán ra anh đang định nói đến điều gì.

- Chuyện từ bỏ hay không tôi không bao giờ có câu trả lời, bởi tôi không bao giờ quên được những điều mà họ đã làm cho tôi. Chỉ có điều…

- Chỉ có điều sao?

- Chỉ có điều tôi thấy như thế này cũng tốt. Một sự giải thoát. Anh tôi ở lại, hứng chịu hết thảy những việc mà anh đã làm.

- Nhưng đó chẳng phải là tài sản của bố anh cả đời gây dựng hay sao?

- Quân làm còn tốt hơn thế. Tôi không chắc mình có thể làm được như anh hay không.

Nguyệt im lặng, đột nhiên cô lại thấy đồng cảm với Hoàn. Khi con người ta buông bỏ được những tội lỗi, những sân si ở trong lòng cũng đồng nghĩa với việc họ toả ra một thứ ánh sáng thu hút người khác. Khiến người khác phải đem mòng mến mộ và yêu thương.

Cứ thế đi cho tới khi đã đến đầu ngõ, Nguyệt và Hoàn nghe thấy tiếng kèn đám ma. Cả hai nhìn nhau, họ không nói nhưng trong ánh mắt như chứa đựng ngôn ngữ. Không ai nói gì, cả hai cùng chạy về nơi phát ra âm thanh tang tóc đó.

- Mẹ, mẹ ơi…

Nguyệt gọi khản cổ, dù chưa biết gì nhưng nước mắt cô đã rơi từ khi nào. Loáng thoáng ngay trước cửa, cô thấy được bàn thờ và di ảnh của mẹ.

Vài ba người thấy Nguyệt về, họ liền giữ cô lại trước khi cô kích động xô đến bàn thờ của mẹ. Ngay cả Hoàn cũng ôm thật chặt cô lại, anh cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng không thể hiểu hết được. Ngày mẹ anh đập đầu vào tường, anh cũng rất sốc, anh không biết nỗi đau của cô có giống với nỗi đau của anh hay không nữa nhưng anh biết nó rất khó chịu. Giống như chuyện trong người bạn có cả ngàn quả bom, và lần lượt những quả bom ấy phát nổ. Bạn không thể đau một lúc, mà nỗi đau ngày càng lan rộng, nhân lên…tưởng như có thể chết đi được.

Nguyệt rơi xuống địa ngục, cô không biết rằng trên đời này lại có loại cảm xúc tuyệt vọng đến như thế.

Một người hàng xóm thấy cảnh tượng này cũng không giấu nổi nước mắt, bà vội đưa tay lên lau và nói:

- Bà Nụ từ hôm được người nhà cháu đưa từ viện về thì cứ đau ốm mãi. Bà dặn bọn cô không được gọi điện làm cháu lo lắng rồi mất công cháu về. Tới hôm qua sang thì bà đã đi rồi. Âu cũng là cái số cháu ạ.

Nguyệt gào khóc, cô không thể nào chấp nhận được loại số phận này, nó quá cay nghiệt. Nguyệt đấm vào ngực mình, khóc không thành tiếng. Là cô có lỗi với mẹ, tất cả là tại cô đã quá nông nổi. Cô không nên lên thành phố, cô nên yên phận ở nhà như lời họ nói. Cô thật bất hiếu, cô thật là ích kỷ. Nhưng tất cả những dằn vặt này nào có tác dụng gì? Cô thậm chí còn chẳng được nghe thấy mẹ nói trước khi mẹ đi xa.

Hoàn kéo Nguyệt lên, anh ôm cô vào lòng. Với tư cách là một người bạn, một người chồng trên danh nghĩa…anh muốn an ủi cô. Ước gì anh có thể san sẻ một chút nỗi đau với cô.

- Nguyệt, đây là lẽ tự nhiên, em hãy cố vượt qua.

Nguyệt đấm vào lưng Hoàn, cổ họng nghẹn ứ lại. Cô làm sao có thể vượt qua được. Nguyệt nói đứt đoạn trong tiếng nấc:

- Mẹ muốn…mẹ muốn em lên…tìm anh về. Mẹ cứ...mong đến…ngày em dẫn anh về đây. Thế mà giờ…mẹ lại nằm…đó.

Hoàn thở dài, anh nói rất nhẹ nhàng như sợ cô sẽ vỡ tan:

- Không sao đâu, mẹ sẽ hiểu mà Nguyệt.

Đám tang lại tiếp tục, kèn trống lại lên. Nguyệt và Hoàn được phát tang, cả hai quỳ lạy trước linh cữu của mẹ. Nguyệt vì đau khổ lên cô như người hôn mê sống, cô thậm chí còn không đứng vững mà phải nhờ đến Hoàn dìu.

Hàng xóm láng giềng lúc đầu chỉ có vài người. Sau nghe tiếng ồn khi Nguyệt về thì đến đông hơn. Họ liên tục động viên Nguyệt, nói cô hãy cố gắng sống thật hạnh phúc vì mẹ, đó là ước nguyện duy nhất của mẹ cô.

Lúc đưa mẹ ra đồng, Nguyệt thẫn thờ như người mất hồn. Cô mặc kệ mình đang ở đâu, cũng dường như quên mất cả nỗi đau nên một giọt nước mắt không hề rơi xuống. Khuôn mặt cô sắt đá đến khác thường. Điều ấy khiến Quân lo lắng.

- Nguyệt, em không sao chứ?

Trong khi đợi thầy đọc điếu văn, Hoàn ghé đến gần và hỏi.

Nguyệt không trả lời. Anh càng lo lắng cho cô hơn.

- Em cứ khóc hết nước mắt đi, khóc ra em sẽ thấy nhẹ lòng hơn.

Nguyệt quay sang nhìn Hoàn, vô hồn đáp:

- Em không còn muốn khóc nữa. Giờ đây tất cả mọi người đều đã chết. Chồng em, mẹ em…và giờ là em.

Hoàn cười gượng, anh vội níu lấy cô như sợ cô sẽ làm điều gì đó không phải.

- Thôi nào Nguyệt, đợi mọi việc xong xuôi, anh sẽ đưa em về thành phố.

- Để làm gì chứ? Để sống trong cái danh gia vọng tộc thối nát nhà các người ư? Tôi không cần.

Đột ngột Nguyệt hét lên khiến tất cả mọi người đều giật mình. Cô giật tung khăn tang, vừa cười vừa mếu chỉ tay vào Hoàn nói:

- Chính anh, chính anh là người đã khơi nguồn tất cả. Tại sao anh lại ra đời chứ? Tại sao anh lại không lộ diện ngay? Sao anh lại giả chết ba năm để tôi phải chờ đợi và rời xa mẹ tôi?

Cô ấy đang muốn thoát khỏi những nỗi đau tự bản thân gây ra, cô ấy muốn tìm một ai đó để đổ tội. Hoàn hiểu điều ấy, cho nên anh im lặng.

- Anh, sao anh lại còn sống?

Hoàn quay ra nói với thầy cúng:

- Thầy cứ làm lễ cho kịp giờ, chuyện ở đây con sẽ giải quyết.

Mọi người cũng thông cảm, họ liền giúp thầy làm lễ nhanh hơn. Còn Hoàn, anh cố gắng kéo Nguyệt ra khỏi chiếc quan tài đang được người ta chuẩn bị đưa xuống huyệt. Phút giây này hẳn là khó khăn với cô ấy lắm.

- Nào, Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt anh…

- Sao anh không chết đi? Sao đến bây giờ anh mới trở về.

- NHÌN THẲNG VÀO MẮT ANH.

Nguyệt im lặng, cô đau khổ nhìn Hoàn.

Hoàn cố gắng nói cho nội tâm đầy thương tổn bên trong cô hiểu:

- Mẹ em đã đi rồi, và em vẫn phải sống tiếp, em có hiểu không? Nếu như mẹ thấy em như thế này thì bà sẽ càng đau khổ thôi. Em muốn bà đau khổ giống như em hiện giờ sao? Em muốn người chết cũng đau lòng như em?

Môi Nguyệt run run, cô thẫn thờ không nói.

- Nếu như em không muốn quay trở lại cái gia đình thối nát kia, thì em có thể...- Hoàn có vẻ khó nói, nhưng anh vẫn tiếp tục - Anh sẽ yêu thương em, trên bất kì danh nghĩa nào. Anh trai kết nghĩa, người yêu, hay chồng, hay tri kỷ. Anh sẽ thay mẹ yêu thương em.

Đây không phải lời tỏ tình nam nữ thông thường. Nguyệt biết. Đây là một lời đảm bảo. Nguyệt nhìn Hoàn một lúc lâu, thấy trong đôi mắt anh có đốm lửa sáng. Thế giới u tối của cô như được chiếu rọi. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy một người đàn ông lại ấm áp từ trong ánh nhìn đến vậy. Dù anh chẳng là ai, anh cũng chẳng làm được gì cho cô. Nhưng chỉ với lời đảm bảo đó, đã khiến cô muốn tin tưởng anh cả đời.

🖤🖤🖤🖤

Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc nhưng mọi chuyện lại đi chệch hướng mà Nguyệt muốn, mẹ cô bất ngờ ra đi khiến cô như chịu nỗi đau đầu tiên trong đời. Một nỗi đau đớn mà cả đời vẫn sẽ rỉ máu. Hoàn đã vì cô mà hứa sẽ chăm sóc cô cả đời, Nguyệt cũng bị rung động bởi lời đảm bảo ấy. Rồi mọi chuyện sẽ diễn tiến ra sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện