Edit: Thanh

Về bữa tối này Hạ Nhan vốn tính đặt khách sạn bên ngoài nhưng Hạ Cẩn thấy ăn bên ngoài quá phiền phức nên đề nghị ăn ở nhà bà ngoại, ở đây có thể để bà gặp bạn trai của con gái còn đỡ phải lãng phí thời gian ra ngoài, còn có thể ở cùng bà cụ nhiều hơn.

Ăn tết có thể là thời gian duy nhất mà Hạ Cẩn có khả năng ở nhà ba bốn đêm liền nên đương nhiên phải trân trọng.

Hạ Nhan tôn trọng ý kiến của mẹ.

Nhưng cô lại không chú ý đến một điểm, cuối năm tụ họp, cả nhà cậu cũng tới nhà bà ngoại.

Nói cách khác, vốn Từ Nghiễn Thanh chỉ cần đối mặt với mẹ cô, hiện tại thì tốt rồi, anh còn phải nhận sự kiểm duyệt của cậu mợ và em họ Hạ Nhiễm.

Hạ Nhan đem tình huống này báo cho Từ Nghiễn Thanh trước.

Từ Nghiễn Thanh trả lời rất bình tĩnh: Đã rõ, anh sẽ chuẩn bị thêm vài phần quà.

Lúc Từ Nghiễn Thanh đến nhà bà ngoại, Hạ Nhan, Hạ Nhiễm, cậu và bà ngoại đang đánh mạt chược, dì giúp việc được nghỉ, cơm tối mấy ngày nay chủ yếu là do Hạ Cẩn và mợ Lý Ngọc Lan phụ trách. Nhân khẩu không nhiều, Lý Ngọc Lan nói để bà làm nhưng Hạ Cẩn kiên trì muốn giúp. Còn tài nấu nướng của hai chị em Hạ Nhan đều là bỏ đi.

Nghe được tiếng dừng xe, Hạ Nhiễm là người đầu tiên nhảy lên, muốn đi nhìn bạn trai chị họ, cũng là con trai nhỏ của cô Mạnh mà cô ấy thích hơn.

Chơi mạt chược tạm dừng, Hạ Nhan, bà ngoại và cậu cũng đi ra ngoài.

Hạ Nhan đến cửa phòng bếp nói với hai người vừa chuẩn bị cơm tối vừa nói chuyện trời đất: “Mẹ, mợ, Từ Nghiễn Thanh đến rồi.”

Lý Ngọc Lan đang thái đồ ăn, cười bảo Hạ Cẩn đi trước nhìn xem.

Hạ Cẩn: “Không vội, có Nhan Nhan bọn họ mà, lúc ăn cơm chị nói chuyện với cậu ấy cũng được.”

Hạ Nhan đã hiểu, không quấy rầy hai người nữa.

Trong sân, Từ Nghiễn Thanh đã chào hỏi với bà ngoại, cậu và Hạ Nhiễm, ba người này anh đều đã từng gặp nên biểu hiện coi như tự nhiên.

“Mẹ em và mợ đang nấu cơm, anh vào nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Nhan nhận quà trong tay anh cười giải thích.

Từ Nghiễn Thanh lập tức nói: “Vậy anh đến phòng bếp hỗ trợ.”

Hạ Nhan trừng anh: “Ai muốn anh hỗ trợ, anh cũng không phải đầu bếp được mời tới.”

Bà ngoại: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Từ biết đánh mạt chược không, đến chơi bài với bà đi, Nhiễm Nhiễm còn chưa trưởng thành, chơi cái này không thích hợp.”

Hạ Nhiễm kháng nghị: “Sao lúc nãy bà không nói cháu không thích hợp? Chẳng lẽ cháu chỉ là người góp đủ số cho ba người thôi sao?”

Cậu cười: “Mọi người chơi đi, tôi đến nhà bếp hỗ trợ.”

Anh một câu em một câu, Từ Nghiễn Thanh cơ bản không có tư cách tự quyết định.

Mặc dù bị bà ngoại sắp xếp phải đi đánh bài nhưng Từ Nghiễn Thanh vẫn nháy mắt với Hạ Nhan để cô dẫn anh vào bếp gặp người lớn.

Hạ Nhan lôi kéo anh qua đó.

“Đây là mợ em, anh gặp qua rồi, còn đây là mẹ em, không biết anh từng gặp qua chưa.” Hạ Nhan đứng trong bếp rất không đứng đắn giới thiệu.

Từ Nghiễn Thanh cười với mợ trước sau đó nhìn về phía mẹ của bạn gái đang mang tạp dề vừa nhặt rau vừa quan sát anh. Đó là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, ăn mặc giản dị với gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, rất có khí chất, đến mức dễ dàng làm cho người xem nhẹ vẻ ngoài xuất sắc của bà ấy.

Lúc tặng quà chào hỏi Từ Nghiễn Thanh chỉ cảm thấy dì nhìn rất quen mắt.

“Ra ngoài ngồi đi, trong này rất loạn, đợi chút nữa ăn cơm lại làm quen thật tốt.” Hạ Cẩn cười thân thiết hiền lành.

Hạ Nhan liền kéo Từ Nghiễn Thanh đi.

Trong phòng chơi mạt chược Từ Nghiễn Thanh được xếp ngồi đối diện Hạ Nhan.

Cho đến lúc này anh mới nhớ tới mình không biết chơi mạt chược.

Hạ Nhiễm: “Mạt chược địa phương anh cũng không biết chơi?”

Từ Nghiễn Thanh giải thích nói: “Khi còn bé không có cơ hội học, lớn muốn học cũng không có thời gian.”

Hạ Nhiễm lập tức lớn tiếng gọi ba đến.

Từ Nghiễn Thanh thối vị nhượng chức, ngồi xuống giữa Hạ Nhan và bà ngoại quan sát.

Sau hai vòng, trong đầu Từ Nghiễn Thanh chợt lóe lên, khó có thể tin hỏi Hạ Nhan: “Dì làm việc ở bất động sản Phi Thành…?”

Hạ Nhan cười: “Đúng, xem ra anh cũng đã xem qua tin tức của mẹ em.”

Trán Từ Nghiễn Thanh bắt đầu đổ mồ hôi.

Anh đâu chỉ xem qua tin tức mà còn mở xem video liên quan, Hạ Cẩn lấy thân phận nữ giám đốc trong video, lạnh lùng, uy nghiêm, ngôn từ sắc bén, các nhân viên đi xung quanh bà ấy bất kể là nam hay nữ đều duy trì trạng thái căng thẳng, cảnh giác cao độ, rất hiếm khi bình tĩnh được.

Một nữ cường nhân nghiêm khắc với cấp dưới, nhân viên như vậy thì yêu cầu đối với con gái cưng duy nhất có thể thấp hay sao? “Bác sĩ Từ hình như có chút liên tưởng không tốt.” Hạ Nhiễm có chút hả hê xem kịch.

Từ Nghiễn Thanh giữ vững mỉm cười.

Hạ Nhan động viên anh: “Anh yên tâm, tính tình mẹ em rất tốt, không đáng sợ như mọi người nói đâu.”

Từ Nghiễn Thanh sắp không cười được rồi.

Cơm tối đã xong, mọi người đến phòng ăn.

Nếu như không phải Hạ Nhan lôi đi, Từ Nghiễn Thanh thật không thể nhịn được mà đi vào bếp phụ dọn món ăn.

Đồ ăn được dọn lên từng món, Từ Nghiễn Thanh chờ người lớn ngồi xuống hết mới ngồi vào cạnh Hạ Nhan.

Người nói chuyện chính là bà ngoại, mợ, Hạ Nhan và Hạ Nhiễm, chủ đề liên quan đến tất cả mọi thứ, về phần Từ Nghiễn Thanh, bởi vì trước đó mọi người đều đã hiểu cơ bản về hoàn cảnh của anh, ngoại trừ mợ hỏi Từ Nghiễn Thanh bận việc gì thì không có chuyện gì khác muốn hỏi. Phụ nữ trò chuyện náo nhiệt, cậu vì làm việc chung bệnh việc với Từ Nghiễn Thanh nên hai người nói chút chuyện bệnh viện.

Sau bữa ăn, Hạ Cẩn là người ít nói nhất, bà ấy gần như chỉ đóng vai trò là người nghe.

Dù sao cũng là ăn tết, thời gian người một nhà đoàn tụ, cho dù mọi người trong nhà họ Hạ đều nhiệt tình nhưng Từ Nghiễn Thanh ở lại vẫn còn có chút xấu hổ.

Hạ Cẩn nhìn đồng hồ treo tường nói với Hạ Nhan: “Thời gian cũng không còn sớm, con đi tiễn tiểu Từ đi, cậu ấy không được nghỉ tết, đêm nay về sớm một chút ở cùng gia đình nhiều hơn.”

Hạ Nhan gật đầu.

Từ Nghiễn Thanh đứng lên, cười cùng mọi người tạm biệt.

Mọi người tiễn anh ra sân, sau khi chào hỏi, Hạ Nhan bảo mọi người vào trước, cô trò chuyện một mình với Từ Nghiễn Thanh.

Hạ Nhiễm ôm bà ngoại cười hì hì với cô: “Có phải muốn hôn tạm biệt hay không?”

Hạ Nhan giơ nắm đấm với em họ.

Mọi người vào trong, tiếng cười trong phòng khách được ngăn cách làm khoảng sân trở nên yên tĩnh.

Xe Từ Nghiễn Thanh dừng dưới cây hạnh, cành cây xum xuê che đi ánh đèn, Từ Nghiễn Thanh đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhan mang theo chút đáng thương và vô tội.

“Anh sao thế?” Hạ Nhan nhìn phòng khách, xác định mọi người trong nhà không nhìn thấy cô mới dựa vào Từ Nghiễn Thanh, ngẩn đầu hỏi.

Mắt cô còn mê người hơn so với sao trời, Từ Nghiễn Thanh vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Dì hình như không thích anh.”

Hạ Nhan: “Cũng vì bà ấy không nói gì với anh sao?”

Từ Nghiễn Thanh vì vậy mà suy đoán.

Hạ Nhan buồn cười: “Tình huống của anh, em, mợ, bà ngoại thậm chí là Hạ Nhiễm đều đã nói với mẹ em, cơ bản mẹ em đã vô cùng hiểu rõ về anh cho nên mới không có vấn đề gì để hỏi anh, về phần mặt khác chẳng lẽ anh còn trông cậy vào bà ấy sẽ ân cần hỏi han giống bà ngoại, thương anh bận công việc không được nghỉ tết?”

Từ Nghiễn Thanh quả thực không cách nào tưởng tượng được Hạ Cẩn sẽ nói những lời này với anh.

Hạ Nhan sờ mặt anh, đùa giỡn một chút: “Trước kia mẹ em nói bà ấy muốn thấy anh, có lẽ bà ấy để ý anh có đẹp trai hay không đẹp trai, vừa mắt hay không vừa mắt thôi.”

Từ Nghiễn Thanh thử nhớ lại, được rồi, dì Hạ đúng là hình như có nhìn anh mấy lần.

“Yên tâm đi, coi như mẹ em không thích anh nhưng chỉ cần em muốn ở bên anh thì bà ấy cũng không quản được em.”

Sợ bạn trai suy nghĩ lung tung lại mất ngủ, Hạ Nhan nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, trao cho anh một nụ hôn triền miên.

Từ Nghiễn Thanh bị cô hôn xuất hiện cảm giác, ôm eo cô nói: “Anh phải đến tiểu khu Minh Châu lấy đồ, em cùng đi với anh nhé? Anh sẽ đưa em về.”

Hạ Nhan chọc anh: “Anh nghĩ mẹ em ngốc sao? Có lẽ bây giờ trong mắt bà ấy anh chỉ mới đạt điểm tiêu chuẩn, đêm nay anh thật sự có can đảm dẫn em đi thì mẹ em có thể cho anh âm điểm luôn.”

Xúc động trong mắt Từ Nghiễn Thanh bị lời này dập tắt.

“Sau tết gặp lại.” Hạ Nhan lại hôn anh một cái rồi giúp anh mở cửa xe.

Từ Nghiễn Thanh đột nhiên không muốn ăn tết.

——

Đêm giao thừa Từ Nghiễn Thanh trải qua ở bệnh viện, trong lúc đó cùng ăn sủi cảo với đồng nghiệp trực ban do nhà ăn nhân viên cung cấp, buổi tối còn thu hoạch được cuộc gọi video hỏi thăm ân cần của mẹ và bạn gái. Mẹ còn tỏ vẻ ngày mai sau khi về nhà sẽ có ngạc nhiên, bạn gái chỉ nói chúc mừng năm mới, ngạc nhiên gì cũng không có.

Từ Nghiễn Thanh cũng không tò mò ngạc nhiên của mẹ là gì.

Đầu năm mùng một, hơn chín giờ sáng, Từ Nghiễn Thanh lái xe về nhà, nghĩ đến Hạ Nhan tối mùng năm mới về mà anh không có sức lực để làm gì hết.

Lái xe vào tầng hầm để xe, lái một vòng Từ Nghiễn Thanh mới nhớ hai chỗ đậu xe đều đã bị chiếm, một chiếc là xe mới của mẹ còn một chiếc là chiếc xe sang của anh trai bá tổng.

Từ Nghiễn Thanh đàng phải dừng ở chỗ đậu xe tạm thời.

Đến cửa nhà họ Từ, Từ Nghiễn Thanh lấy chìa khóa mở cửa.

Đẩy cửa vào, Từ Nghiễn Thanh nhìn thấy có một cô gái xa lạ đang ngồi trên ghế sô pha.

Đối mắt với nhau, Từ Nghiễn Thanh lui ra cửa nhìn số phòng.

Không sai, là nhà anh mà.

Từ Nghiễn Thanh lại nhìn về phía cô gái trên ghế sô pha.

Chung Ý cười đứng lên, chào hỏi anh: “Anh là em trai của Mặc Trầm đúng không, tôi là bạn gái anh ấy, Chung Ý.”

Trong nháy mắt Từ Nghiễn Thanh nhớ tới chuyện tình cảm của anh trai đồng thời cũng kịp phản ứng, đây chính là cái gọi là ngạc nhiên của mẹ già, tặng anh một “chị dâu chuẩn”?

Từ Nghiễn Thanh cười gật đầu, vừa đóng cửa vừa nói: “Nghe Hạ Nhan nhắc qua, hoan nghênh hoan nghênh.”

Lúc này, Từ Mặc Trầm từ trong chạy ra, nhìn thấy em trai anh giải thích: “Ba mẹ ra ngoài mua thức ăn rồi, đây là bạn gái anh, Chung Ý, em có thể trực tiếp gọi tên cô ấy.”

Từ Nghiễn Thanh: “Ừm, bọn em đã làm quen rồi, chúc mừng anh cuối cùng cũng thoát độc thân.”

Hai anh em dường như không còn gì để nói, Từ Mặc Trầm ngồi trên sô pha xem tivi với Chung Ý.

Từ Nghiễn Thanh vào phòng anh thay đồ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, anh ngồi trên giường gọi video cho Hạ Nhan.

Hạ Nhan còn đang chơi mạc chược với người nhà, nếu không có gì ngoài ý muốn cô sẽ dành cả ngày tết để chơi mạt chược.

Video kết nối, Hạ Nhan làm hai việc một lúc, liếc nhìn bạn trai trong điện thoại: “Anh về nhà rồi? Nhớ thay em chúc tết với chù dì.”

Sáng sớm hôm nay Từ Nghiễn Thanh đã chúc tết rồi.

Từ Nghiễn Thanh hỏi cô: “Em đang chơi mạt chược sao?”

Hạ Nhan gật đầu, đến phiên cô đánh bài: “Sáu đồng.”

Từ Nghiễn Thanh nhìn cô không chuyên tâm nên kết thúc cuộc gọi, gửi tin nhắn cho cô: Anh trai anh mang bạn gái về nhà ăn tết.

Hạ Nhan bị dưa này hấp dẫn, trả lời anh bằng tin nhắn thoại: “Nhanh như vậy? Bọn họ quen nhau bao lâu rồi?”

Từ Nghiễn Thanh: Không biết, hẳn là không lâu hơn chúng ta bao nhiêu.

Hạ Nhan phân tâm lực chú ý tới bài mà mọi người đánh nên không lĩnh hội được thâm ý của bạn trai, chỉ dặn dò: “Anh ra ngoài tâm sự với hai người họ đi, hỏi một chút là biết rồi nói cho em, em đánh bài trước đây.”

Từ Nghiễn Thanh:...

Trong nhà có khách, Từ Nghiễn Thanh cũng không ở trong phòng quá lâu, anh thay xong quần áo liền ra ngoài.

Cha mẹ không ở nhà, có một đôi người yêu ngồi trên ghế sô pha, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên cảm thấy mình có hơi thừa thãi.

“Đến xem chung đi.” Chung Ý cười với anh.

Từ Nghiễn Thanh liền ngồi một bên Chung Ý bảo trì khoảng cách.

“Cậu hình như không nhận ra tôi.” Chung Ý hiển nhiên có chút hứng thú với Từ Nghiễn Thanh, chủ động hàn huyên.

Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Tôi không xem phim, bạn gái tôi rất thích cô.”

Chung Ý: “Hạ Nhan đúng không, thật không ngờ trùng hợp như vậy, tôi với cô ấy quá có duyên rồi, lúc nào bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

Từ Nghiễn Thanh: “Được đó, chỉ là chờ sau tết đi, mấy ngày này cô ấy đều ở cùng người nhà.”

Chung Ý cười tỏ ra đã hiểu.

Từ Mặc Trầm lạnh lùng liếc em trai.

Từ Nghiễn Thanh ra vẻ không hiểu.

Sau đó Chung Ý đi vệ sinh, Từ Mặc Trầm thừa cơ gửi tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh: Người nhà Chung Ý không còn nữa, em nói chuyện chú ý một chút.

Từ Nghiễn Thanh ngồi ở một đầu khác trên ghế sô pha gõ chữ trả lời: Em xin lỗi, đúng rồi, hai người quen nhau bao lâu rồi?

Anh rất tò mò yêu đương bao lâu thì có thể mang bạn gái về gặp phụ huynh.

Từ Mặc Trầm không trả lời anh.

Từ Nghiễn Thanh cần đáp án nhưng anh ruột không phối hợp, sau khi Chung Ý quay lại Từ Nghiễn Thanh cười hỏi Chung Ý.

Chung Ý nhìn người yêu mặt không thay đổi giải thích với Từ Nghiễn Thanh: “Nếu tính từ lần gặp đầu đầu tiên thì bọn tôi đã quen biết đúng mười năm rồi.”

Từ Nghiễn Thanh: ….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện