Trong số những người có mặt tại đây, ngoài phóng viên, nhà báo và cảnh sát, còn có vài người hiếu kỳ đi đến.

Nghe thấy câu hỏi này, có người không nhịn được mà đáp lại
" Cha mẹ cô mất cô có cảm xúc gì, bằng cấp của cô thực sự lấy được nhờ thực lực hay là dùng tiền mua vậy hả? Hỏi câu ngu xuẩn thế này thật là hết nói"
Kiều Uyển Nhi ngồi trong xe, không quan tâm đến những gì bên ngoài.

Cô gọi điện cho người hầu ra mở cửa, phải chật vật một lúc thì chiếc xe mới có thể tiến vào bên trong
Căn phòng khách tráng lệ như mọi ngày, nay lại có chút gì đó lạnh lẽo đến đáng sợ
Một viên cảnh sát tiến đến, nhỏ giọng
" Cô Kiều, mong cô xác thực xem đây có phải là...!" - Anh ta không nói thẳng, có lẽ vì cảm thông với cô, chỉ đành lên tiếng
" Làm đúng quy trình, chúng tôi cũng dễ dàng ăn nói hơn"
Kiều Uyển Nhi nhìn hai tấm vải trắng che lên cơ thể đang đặt bên dưới sàn, chậm rãi đi đến.

Từng bước chân cô nặng như chì, đến khi ngồi bên cạnh, cô cũng không dám giở khăn ra xem
Anh cảnh sát thấy vậy liền nắm một góc khăn rồi kéo nhẹ.

Cảnh tượng đó khiến cho Kiều Uyển Nhi không thể nào đứng vững được, ngã khuỵ xuống
Cha mẹ cô, cả người cứng đờ, da dẻ trắng bệch, đang nằm yên bất động
Cô lúc này chẳng còn nhịn được nữa, nước mắt lập tức trào ra.

Bàn tay cô đặt giữa lồng ngực, siết chặt
Toàn thân cô bây giờ đều kêu gào lên vì đau đớn, khuôn miệng khẽ lẩm nhẩm.

Nhìn vào khẩu hình có thể thấy được cô đang muốn nói
- Không phải đâu
Rõ ràng hôm qua vẫn còn bình thường mà, bây giờ ai ai cũng đều nói cha mẹ cô đã chết.

Chính mắt cũng được chứng kiến sự thật đau lòng này, nhưng làm sao cô chấp nhận được đây?
" Cô Kiều, mong cô cố nén đau thương.

Có người tố cáo ông Kiều Vinh kinh doanh phi pháp, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này.

Nếu là thật thì phải tịch thu gia sản, nên mong cô chuẩn bị cho tình huống xấu nhất"
Kiều Uyển Nhi lạnh giọng
" Nói vậy là đã tìm thấy được chứng cứ chứng minh rồi đúng không?"

" Vẫn đang trong quá trình điều tra, mong cô đừng quá lo lắng"
Kiều Uyển Nhi bây giờ ngay cả thở cũng khó khăn, cô không muốn đôi co, yên lặng mà phủ tấm khăn che đi gương mặt của cha mẹ mình
Thấy cô không nói gì, viên cảnh sát liền cúi chào rồi sau đó rời đi
Căn phòng chỉ còn lại cô đang ngồi dưới nền đát và cha mẹ đã mất của mình.

Nước mắt không ngừng chảy trên gương mặt
Cô chỉ ngồi đó, không nói gì.

Đôi mắt vốn đã không còn chút vui vẻ gì, nay lại càng bi thương hơn
Kiều Uyển Nhi cười nhạt, lúc còn đi học, có vài người nói với cô rằng con gái có nốt ruồi dưới khoé mắt, nhìn thì diễm lệ yêu kiều, nhưng cuộc sống sẽ rất thăng trầm, luôn phải sống trong nước mắt
Lúc đó cô không tin, còn cười người đó mê tín.

Bây giờ, xem ra những gì người đó nói ứng nghiệm trên người cô rồi
Cô ngã cơ thể mệt mỏi ra phía sau, chỉ muốn nằm đó với cha mẹ.

Ai ngờ đụng trúng remote tivi, màn hình liền sáng lên, truyền đến âm thanh khiến cho cô chú ý

/Lục phu nhân, hiện tại nhà họ Kiều đã không còn chút vị thế nào có thể xứng với gia tộc họ Lục.

Bà có vì thế mà huỷ hôn hay không?"
Thôi Tử Niệm khoan thai ngồi trước bao nhiêu ống kính máy quay, lạnh nhạt lên tiếng
" Hôn sự này bà già như tôi can dự vào thì lại không hay.

Nhưng tôi tin con trai mình đủ sáng suốt để đưa ra lựa chọn, dù sao chuyện chung thân đại sự là một việc vô cùng quan trọng"
Nói đến đây thì cũng đủ tìm ra đáp án rồi, ai lại chấp nhận kết hôn với người sắp sửa chẳng còn gì trong tay như cô?
Cuộc họp báo này, Lục Nghiên Dương chẳng thấy mặt mũi đâu mà chỉ có mẹ của hắn, Đủ cho thấy rằng, cô đừng có tơ tưởng gì đến chiếc ghế Lục thiếu phu nhân nữa
Kiều Uyển Nhi cười mỉa, yếu ớt thều thào
" Cũng tốt, dù sao đây cũng chính là điều mà tôi muốn".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện