Âm thanh ngày một nhỏ đi, vì cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nói thật, đang buồn ngủ nhưng lại có ai đó thì thầm bên tai khiến cho cô cảm thấy có chút phiền.
Thật may là không còn nghe thấy gì nữa, nếu không cô sẽ không kìm được mà thét toáng lên mất
Dù sao thì cô cũng đã không ngủ cả một đêm mà
Lục Nghiên Dương ngồi bên cạnh quan sát gương mặt đang ngủ say của cô, cảm thấy bao nhiêu nỗ lực đều xứng đáng
Hắn thực ra chỉ muốn cô nhàn nhã, dù có tiêu xài hoang phí cũng chẳng sao.
Nhưng có vẻ như vợ hắn lại là một người rất có cá tính, không thích phụ thuộc vào bất cứ ai
Hắn biết cô là người không dễ chọc ghẹo, ai gây sự thì cô sẽ liền đáp trả, nhưng vẫn sợ cô chịu thiệt thòi
Mẹ hắn không thích cô, chỉ vừa kết hôn đã đến gây chuyện.
Nếu cô cảm thấy áp lực rồi bỏ đi thì phải làm sao? Lục Nghiên Dương chau mày, chống tay lên cằm.
Chuyện này phải sớm giải quyết, tránh để đêm dài lắm mộng
Hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài không gây tiếng động tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Ngoài hành lang, hắn nhấn một cuộc điện thoại, dáng vẻ cung kính.
Nói chuyện được vài câu thì liền cúp máy
Lục Nghiên Dương lại mở cửa phòng ròi đi vào bên trong, hắn tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm xuống.
Cả quá trình không có một động tác thừa, kéo chăn đắp lên người rồi quan sát cô gái trước mặt một lúc lâu sau đó liền ngủ
******
Không quá bất ngờ khi buổi sáng thức giác, gương mặt phóng đại của người đàn ông ập vào mắt cô
Kiều Uyển Nhi trợn to mắt không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, cô trấn an bản thân
Có lẽ vì nhiều ngày lo hủ sự cho cha mẹ, mất ngủ lại thêm suy nghĩ quá nhiều cho nên bị ảo giác.
Hoặc là cô vẫn còn đang ngủ mơ chưa tỉnh
Làm sao hắn có thể ngủ bên cạnh cô được cơ chứ? Bọn họ đã chia phòng rồi, động chạm đến nhau là điều không … thể …
Nghĩ đến đây, cảnh tượng nóng bỏng đêm hôm trước chợt chạy ùa vào trong đầu cô.
Kiều Uyển Nhi nhanh chóng nóng mặt
Ngay cả chuyện đó cũng làm rồi thì việc động chạm có là gì
Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Mơ vẫn là mơ thôi
Kiều Uyển Nhi à, mày mau chóng tỉnh táo đi.
Sao có thể mơ giấc mơ vô lý và vô sỉ như vậy chứ?
Cô ngồi trên giường vỗ vỗ lên má mình vài cái đau điếng, nhưng vẫn cứ không tin đây là sự thật.
Cho đến khi người đàn ông bị tiếng động đó làm cho không thoải mái, nhíu mày rồi vòng tay ôm lấy eo mình thì cô liền sững sốt
Bắp tay hắn rắn chắc lại mạnh mẽ, ôm lấy cơ thể khiến cho cô không biết phải làm sao
Nếu như đây là mơ thì cảm giác này quá đổi chân thực rồi
Kiều Uyển Nhi nhìn cánh tay to đang ở trên người mình, cảm xúc trong lòng rối tung cả lên.
Cô cũng chẳng biết nên làm gì trong tình huống hiện tại sau khi đã xác định điều này không phải là mơ
Nói gì đi chăng nữa thì bắp tay hắn thực sự rất cường tráng, ngón tay thon dài, vài đường gân hiện lên trên bắp thịt rám nắng.
Nhớ đến đêm hôm đó, cơ thể hắn lộ ra,, không có chút mỡ thừa vẫn còn in rõ trong tâm trí.
Kiều Uyển Nhi bắt đầu cảm thấy bản thân thực sự rất hư hỏng, dù không thích người đàn ông này nhưng khi bị hắn ôm hôn, trong lòng lại trỗi dậy cảm xúc ham muốn mãnh liệt
Nhưng mà tại sao hắn lại ngủ trong phòng của cô chứ?
Đi nhầm? Không không không, nếu như người đi nhầm là cô thì có thể giải thích được.
Vì cô chỉ vừa mới chuyển đến nơi này, còn lạ lẫm với mọi thứ
Còn hắn, chủ nhân ngôi biệt thự sao có thể đi nhầm rồi trèo lên giường của cô được?
Chẳng lẽ …
Trong đầu Kiều Uyển Nhi chợt hiện lên suy nghĩ vô cùng khó tin
Thực không ngờ đến tổng giám đốc tập đoàn lớn mà lại thế này, hắn …
Hắn bị mộng du nên mới đi vào phòng của cô mà ngủ1
Kiều Uyển Nhi sượng mặt, vốn cô còn cảm thấy rất khó tin, nhưng ngay sau đó liền chấp nhận.
Đúng là không có ai hoàn hảo được
Tuy biết hắn không kiểm soát được mà vào nhầm phòng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể thoải mái chạm vào cơ thể của cô nha1
Nhìn bàn tay đang ngày càng ôm chặt lấy eo mình, gương mặt nam tính kia cũng vô tư mà vùi vào một bên mông.
Kiều Uyển Nhi cắn răng, méo mó cười
Ai đó làm ơn kéo cái người này ra khỏi đây đi.