Nụ cười của đối phương khắc sâu vào trong tâm trí mà đối với Kiều Uyển Nhi, chắc có lẽ đến lúc sang thế giới bên kia cô cũng khó lòng mà quên được
Hắn đang xem thường cô sao? Ý của hắn muốn nói bọn họ chỉ là kết hôn hợp đồng, điều gì nên làm và không nên lam cô phải biết rõ, quản lý cái miệng cả bản thân thật tốt chứ gì?
Kiều tiểu thư nét mặt cứng ngắt, cô khó khăn nặn ra một nụ cười
“ Tôi quản nhiều rồi, không làm phiền nữa” - Nói xong xoay người dứt khoát rời đi
Người đàn ông đứng đó, bàn tay vội đưa ra phía trước như đang muốn nói cô chờ chút, nhưng miệng lại như có hòn đá nặng chắn ngang cuống họng, âm thanh không thể nào phát ra được.
Lục Nghiên Dương lúng túng nắm chặt tay thành đấm, có chút thất vọng chậm rãi hạ nó xuống1
Hắn buồn bã vì cô không đoái hoài đến mình, nhưng lại càng tức giận bản thân hơn.
Tại sao ngay cả những câu bình thường cũng không nói ra được.
Tại sao cứ mỗi lần đứng trước cô, thì liền biến thành kẻ ngốc
Đêm hôm đó, cả hai ngủ riêng.
Nhưng lại giống nhau ở chỗ đều thức trắng đêm
Kiều Uyển Nhi cay cú vì bị nói đểu, còn Lục Nghiên Dương lại đang tự kiểm điểm bản thân
Sáng hôm sau thức giấc, họ vẫn như cũ cùng nhau dùng bữa sáng.
Lục tổng đến công ty, chán nản vùi đầu vào đống văn kiện
Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng đã chắc nịch sẽ trả lời cô tự nhiên và bình thường nhất có thể.
Kết quả lại bị chính bản thân làm tức chết, còn khiến vợ không vui1
Lục Nghiên Dương ơi Lục Nghiên Dương, mày so với các cô gái còn yếu đuối hơn, đúng là vô tích sự
Cánh cửa phòng bằng kính cường lực, to lớn lại vững chắc nhẹ nhàng được kéo ra.
Lục Nghiên Dương đặt tay lên trán dùng ngón cái và ngón trỏ day day hai bên thái dương, cảm nhận được tiếng thở dài chán chường của bản thân.
Hắn dường như chẳng thèm để tâm gì đến đống văn kiện đang chất thành từng chồng cao như núi trên bàn, và cũng không hề hay biết có người đang đi đến chỗ mình, cho đến khi có giọng nói vang lên thì hắn mới nhận ra
Âm thanh có chút đùa cợt cùng tò mò, cùng với ngón tay dài đang gõ cộc cộc lên trên bàn
“ Sao lại như người mất hồn thế kia, chẳng lẽ đêm qua … bị vợ hành hạ đến mệt à? “ - Cùng với nụ cười yêu nghiệt, Alex nhận ngay cái lườm chết chóc của Lục Nghiên Dương, anh liền không dám đùa nữa.
Song, vẫn tò mò mà hỏi thêm
“ Tôi đoán sai rồi sao?”
Nếu quả thực được cùng vợ trải qua chuyện ngọt ngào thì còn gì để nói.
Vấn đề là đến cả cửa phòng hắn còn không thể bước vào chứ đừng nói là trèo lên giường
Cửa vốn không bị khoá, nhưng vì từ lúc nói ra cái câu hết thuốc cứu đó, Kiều Uyển Nhi luôn hào phóng mà tặng cho hắn một sự khinh bỉ thật to.
Vì không muốn vợ mình giận thêm, người đàn ông đành phải ngủ riêng
Đúng là mọi sai lầm đều phải trả giá
Lục tổng không trả lời, người cuồng công việc như hắn đang trong giờ làm việc lại ngơi tay khiến cho Alex không quen, nói thẳng ra là khá chướng mắt
Tên nhỏ nhen này vì chuyện lần trước xin nghỉ phép để gặp mặt bạn gái cũ không được chấp thuận nên vẫn còn ghi hận.
Anh táy máy lật lật sấp giấy trên bàn, nét mặt gợi đòn cùng giọng nói khiêu khích làm cho Lục Nghiên Dương dù có tức giận cũng không làm được gì
“ Này, đang trong giờ làm việc đấy, đừng có vì chuyện riêng mà xao nhãn”
Hắn đứng lên, rời khỏi vị trí đi đến máy lọc nước rót một cốc đầy rồi uống cạn như thể đã khát từ lâu.
Thực chất đang muốn nuốt xuống sự không vui trong lòng vào bụng
Hạ Đông Quân đến bên cạnh, gác tay lên cái máy tạo điểm tựa.
Hả hê cười phá lên
“ Hắc hắc, tôi nghĩ phụ nữ ai cũng thích nghe những lời đường mật, mà điều này chắc cậu không làm được.
Để bổn thiếu đây đoán thử … chắc là không nói được câu bình thường mà trái lại còn quá cay độc nên bị ghét rồi chứ gì?”
Lục Nghiên Dương đặt mạnh cốc nước trống không lên bàn, lườm anh một cái rồi ngoảnh mặt bỏ đi
Tiếng cười của Alex vang vọng khắp căn phòng, nếu không cách âm tốt thì không khéo người ngoài nghe thấy còn nghĩ anh bị điên
“ Hahahahahaaaa ….
Ngay cả câu bình thường cũng nói không xong thì đừng có nghĩ đến việc nắm tay nhau đến già~”1.