“Anh muốn đề cập đến chuyện đó,” Alex nói, chống mình lên một cùi chỏ trên chiếc giường bốn cọc khổng lồ.

“Anh không được nói,” Emma đáp lại, bộ ngực cô rám nắng vì nắng ửng lên một màu vàng mật ong tương phản với chiếc chăn màu trắng nổi bật hẳn lên.

“Nhưng anh có ý muốn nói,” anh cứ khăng khăng. Anh đã nhận ra cách đây nhiều giờ rằng anh yêu vợ của mình một cách điên cuồng, say đắm, đáng kinh ngạc.

Cô đưa tay lên đặt ngón trỏ của mình lên môi anh. “Anh đã hứa rồi mà.”

Anh ngậm lấy đầu ngón trỏ của cô vào trong miệng, biến cái mút đó thành một nụ hôn. “Cá là anh có thể làm cho em nói điều đó đấy.”

Cô lắc đầu phủ nhận, nhưng anh biết rằng anh có thể. Những nụ hôn thích hợp, âu yếm vuốt ve đúng chỗ, thì thầm ngay bên tai cô, và cái chỗ huyền bí của cô là để cho anh chiếm hữu.

Nó không phải là cái tôi. Nó đơn giản chỉ là được.

Những ngón tay anh mơn trớn lên xuống theo chiều dài đùi cô.

“Đừng mà,” cô thở gấp gáp.

Anh mỉm cười. “Nói đi.”

“Xử sự công bằng chứ.”

“Tất cả đều công bằng trong-”

“Alex.”

Anh di chuyển bàn tay và hôn lên chớp mũi cô. “Anh chỉ muốn phá rối em.”

“Vậy thì, em không thích nó”, cô nói chanh chua.

“Chắc chắn em thích. Ít nhất là đồng ý với anh điều đó.”

Môi cô co rúm lại thành một nụ cười nửa miệng miễn cưỡng.

Điện thoại bên cạnh giường vang lên inh ỏi vào tai anh.

Anh chửi thề thành tiếng.

“Mấy giờ rồi?” cô rên rỉ, bao phủ tai cô đúng lúc hồi chuông thứ hai.

“Khoảng một giờ,” anh nói, cầm ống nghe lên trước khi nó có thể chấn động màng nhĩ anh lần thứ ba. “Vâng, ừ?”

“Chú đang ở chỗ chết tiệt nào vậy?” Nathaniel gầm lên.

“Ăn tối. Bãi biển. Sao, thế nào hả?”

“Bởi vì chú sắp mất nửa tỉ đô la, đó là lý do tại sao ấy.”

Alex ngồi thẳng lên, đầu óc anh xoay xở sang số nhanh hơn so với một tay lái xe theo thể thức Một. “Chuyện gì đã xảy ra? Anh đang ở đâu vậy?”

“Đã xảy ra chuyện với David. Và tôi vẫn còn ở New York.”

“David ư?” Alex hỏi.

Emma ngồi bật thẳng lên. “David sao vậy? Katie có ổn không?”

Alex giơ lên một ngón tay. Anh đã cố không thô bạo, nhưng anh cần phải nghe Nathaniel nói.

“David, cái gã nịnh hót lừa lọc của con mụ lẳng lơ đang cố gắng bán KhuResortKayvenIsland.”

Alex phản xạ liếc nhìn xung quanh. “Hừ?”

“Làm ơn đi, em họ, nói cho tôi biết chú là giám đốc của McKinley Inns. Nói cho tôi biết thủ tục giấy tờ xong rồi. Nói cho tôi biết Emma và Katie vẫn không có quyền kiểm soát công ty đó.”

Cái nhìn của Alex chuyển sang Emma.

“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

“Alex?” Nathaniel nhắc lại.

“Luật sư đang dự thảo ngay bây giờ.”

“Có phải chú sẽ nói với tôi không có cái gì ký được ký kết phải không?”

“Chỉ có khoản nợ của McKinley.”

“Mẹ kiếp.”

Giọng của Alex nghe khó chịu. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy Nate?”

“Cranston đang khoe ra một bản ủy quyền có chữ ký của hai người đàn bà đó.”

Việc đó không đưa ra bất kỳ ý nghĩa nào. Không có một chút gì cả. “Giữ máy.” Alex che ống nghe.

Emma đang ngó anh với một cái nhìn thiếu kiên nhẫn vì hoang mang bối rối.

Anh giữ giọng mình đều đều. Phải có cái gì đó nhầm lầm, hoặc có thể là giả mạo. “Nathaniel nói David Cranston có một bản ủy quyền.”

Cô lùi lại trên giường, nhấc tấm chăn ra xa. “Cho cái gì?”

“Em có ký giấy tờ nào cho cậu ấy không hả?”

Cô lắc đầu. “Không.” Sau đó ngừng lắc đầu và đôi mắt cô nhíu lại. “Khoan đã. Có một thứ. Giấy ủy quyền để trang trí lại chỗ trọ qua đêm có điểm tâm vào sáng hôm sau ở Knaresborough. Đó là một nơi nhỏ xíu bé tí. Không có gì quan trọng.”

Alex trở lại điện thoại. “Cô ấy nói rằng mọi thứ mà thằng đó có thể làm là trang trí lại chỗ trọ qua đêm có điểm tâm vào sáng hôm sau.”

“Nó không phải là trang trí lại. Và nó không phải ở chỗ trọ qua đêm có điểm tâm vào sáng hôm sau. Người đàn ông này được quyền bán bất kỳ và tất cả mọi tài sản của McKinley. Hắn ta đang cắt đứt giao dịch với Murdoch và DreamLodge. Vì tờ ủy nhiệm bẩn thỉu.”

“Làm sao mà anh biết được- đừng có nói rằng.” Alex quay sang Emma. “Em có đọc nó kỹ nó không?”

Đôi mắt cô mở to, và gương mặt cô tái nhợt.

“Em có đọc qua nó chút nào không?”

“Bọn em có bàn về nó rồi...” nét mặt cô héo hon, và hai bàn tay cô nắm chặt chiếc chăn. “Cùng với đám cưới và tất cả mọi thứ... Em đã ký rất nhiều đống giấy tờ.”

Anh phát ra một câu chửi rủa ngắn gọn.

“Ừ, phải rồi.” Nathaniel nói. “Bây giờ chú mới hiểu được. Chú đưa cái con mụ ngu ngốc của chú lên máy bay.”

Alex nhìn qua cơn mưa đập liên hồi vào cửa sổ và độ dốc mái nhà tối đen ở xa. “Anh có thể ngăn cản được không?”

“Tôi đã đưa tiền trước cho toàn tổ pháp lý của hắn, để họ tuyên bố một cuộc xung đột về lợi ích, và buộc hắn phải tìm luật sư mới. Chú không muốn biết chuyện đó tiêu tốn của tôi bao nhiêu hả.”

“Anh có nói chuyện với Katie chưa.”

“Đồ quỷ, có.”

“Có thể cô ta ngăn cản được nó?”

“Không phải không có Emma.”

Alex nhắm mắt lại mong muốn gió và mưa ngừng lại. “Chúng tôi sẽ ở đó ngay khi con người có thể làm được bằng những phương tiện.”

“Đến đây ngay.” Đường dây đã tắt.

Alex đặt điện thoại xuống.

“Alex?” Emma thì thầm bằng giọng khàn khàn.

Anh nhìn chằm chằm vào cô. Không có cách nào đơn giản để nói về chuyện này. “David đang cố gắng bán Khu resort KayvenIsland.”

Cô chớp mắt trả lại trong im lặng. “Tại sao?”

Dạ dày của Alex co thắt hơn kích thước của quả ốc chó.

Tại sao? Bởi vì giá trị của nó tăng lên đến nửa tỉ đô la.

Xin lỗi anh quên đề cập nó trước khi em kết hôn với anh.

Emma đã hiểu lời nói “đang cố gắng bán KayvenIsland” Đó là ý nghĩ vượt quá tầm hiểu biết của cô.

David đang trang trí lại ở Knaresborough. Và, cho đến lúc cô biết, thì đã không còn làm được bất cứ điều gì với đất đai ở Đảo Kayven.

“Tại sao cậu ta muốn làm điều đó?” cô lặp lại trong cơn mưa lắc rắc im lặng. Cô đã hiểu được có điều gì đó không ổni. Nhưng cô không thể có được các mảnh ghép để kết nối chúng lại với nhau trong đầu mình.

“Vì món tiền hoa hồng to lớn, bổ béo từ Murdoch.” Alex lấy tay cào cào vào tóc. “Tại sao Katie không nhìn thấy-”

“Đừng nói nữa,” Emma nói, trèo ra khỏi giường và khoác vào người một trong những cái áo choàng của khách sạn. “Murdoch?”

Đôi mắt của Alex trở nên cứng rắn như đá granit. “Murdoch đã hối lộ David để tìm cách bán cho ông ấy đảo Kayven.”

“Anh ta muốn nó phải là dở, là có hại?” Chắc chắn đó là một khu nghỉ mát đẹp hấp dẫn, nhưng mà nó phục vụ cho một thị trường nhỏ thích hợp. Nó đã có sẵn giá quá đắt, vì vậy nó thường bị trống một nửa. Không ai có thể làm giàu từ đảo Kayven sớm bất cứ lúc nào.

Một dây gân gần mắt phải của Alex co giật. Anh chụp lấy chiếc quần lót ống rộng và lấy ra một cặp quần từ tủ. “Chúng ta phải đi đến sân bay.”

“Trong lúc này sao?”

“Cuối cùng rồi trời cũng sẽ tạnh thôi. Ngay khi mưa ngừng lại trên mái nhà, chúng ta sẽ cất cánh “.

“Nhưng mà Nathaniel đã nói gì?”

Alex có vẻ hoàn toàn nghiêm túc về việc đi đến sân bay, nên Emma cởi bỏ áo choàng và tròng vào một chiếc váy bông.

“Chính là những điều mà anh đã nói với em,” Alex nói.

“Anh đâu có nói điều gì với em.”

Quay lưng lại với cô, anh di chuyển quanh căn phòng khi anh nói. “David đã lừa em và Katie ký vào giấy uỷ quyền mà bằng cách nào đó cho phép hắn ta thực hiện bất kỳ sự giao dịch nào về đảo Kayven. Nathaniel đang cố làm cho hắn ta bị chậm lại, không còn cách nào khác chúng ta cần phải quay về NewYork.”

“Không có gì.”

Emma quan sát anh ngấm ngầm đóng gói. “Có cái gì đó mà anh chưa nói với em?” Có phải là sự giao dịch đã hoàn thành rồi phải không? Có phải chúng ta đã bị mất khu resort rồi phải không?

“Không có.”

“Có phải việc mua đã xong phải không?”

“Không.”

“Bởi vì nếu nó có, nó không thể là điều tồi tệ nhất trên đời.”

Alex đứng khựng lại.

“Nó sẽ không có,” cô lặp lại. “Miễn là David nhận một mức giá phù hợp.”

Alex nhìn như đinh đóng cột vào khuôn mặt cô. “Nhân viên của em, bạn trai của em gái em đang cố lừa gạt để lấy công ty của em mà em thì nói được miễn là hắn ta kiếm được một mức giá phù hợp?”

“Liệu anh có lo ngại nói cho em biết nó đã xảy ra rồi không, anh -”

“Anh không ngại phải nói với em nó đã xảy ra rồi. Nó chưa xảy ra đâu.”

“Thế thì tại sao anh hành động khó hiểu như vậy?”

“Anh không hành động khó hiểu. Anh đang hành động bình thường. Hành động khó hiểu là trước đó.”

Những lời của anh đánh mạnh vào Emma như trời giáng, và cô loạng choạng ra sau. Có phải là nó không? Có phải Alex lịch thiệp, ân cần tử tế là một ảo giác? Có phải lúc này anh đang phát điên vì anh nghĩ rằng cô đã mắc sai lầm không?

Cô cho là cô đã phạm sai lầm. Nhưng Katie đã-

Katie.

Katie có lẽ bị đánh gục.

Emma đi đến điện thoại.

Nhưng khi cô đưa tay cầm lấy ống nghe, Alex khóa chặt cổ tay cô.

“Em định làm gì?”

“Gọi cho Katie.”

“Em không thể làm điều đó.”

Emma ngước lên nhìn anh. “Có, em có thể.” Đây không được một ý chợt nảy ra tùy tiện nào đó, đây là cuộc sống của chị em em.

“Emma...”

“Hãy đi khỏi em, Alex.”

“Chúng ta phải nói chuyện.”

Cô đã cố gắng tống khứ anh. “Chúng ta có thể nói chuyện trên máy bay.”

“Chúng ta phải nói chuyện trước khi em nói chuyện với Katie.”

Cái nhìn trong mắt anh đã bắn ra một cơn rùng mình sợ hãi xuyên qua cơ thể cô. Cô gần như không thể tự bắt mình nói thành lời. “Cô ấy có bị làm tổn thương không?”

“Không. Không. Cô ấy không bị làm tổn thương.”

Emma lắc lắc cánh tay mình, và Alex để cho cô đi.

“Vậy thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?” Cô hỏi.

Alex ép đôi mắt mình nhắm lại trong một giây. “Có một điều gì đó về đảo Kayven mà em chưa biết.”

“Nhưng mà Katie không bị làm tổn thương ư?”

“Katie ổn. Anh nghĩ cô ấy ở với Nathaniel. Không, anh biết cô ấy ở với Nathaniel. Anh ấy sẽ không để cho cô ấy ở ngoài tầm mắt của mình cho đến khi chúng ta quay trở về.”

Nỗi sợ hãi của Emma tròng trành quay lại. “Có phải cô ấy đang ở trong mối đe dọa nào đó không?”

“Emma, nghe anh nè.”

Cô khép kín miệng.

Alex nắm lấy cả hai tay cô trong tay mình. “Chính quyền địa phương sắp đầu tư một bến tàu du lịch trên đảo này.”

“Hòn đảo nào.”

“Hòn đảo này.”

“Vậy ư?”

“Vì vậy, đó là lý do tại sao Murdoch muốn có các khu resort. Đó là lý do tại sao ông ta sẵn sàng hối lộ David.”

“Bởi vì giá trị sẽ-” Emma ngừng lại.

Cô đã hiểu ra. Trong tia chớp lóe lên không thấy được cô biết chính xác điều mà đã xảy ra với cô.

“Alex!”

“Anh cũng muốn có nó,” anh thú nhận.

Không lừa gạt. Cô giật mạnh tay khỏi anh, trượt chân ra phía sau dựa vào giường.

“Anh đã giấu em chuyện này?”

“Vâng.”

“Anh... anh... em đã có thể bán nó cho Murdoch.”

Alex gật đầu.

“Và như thế thì em sẽ không phải kết hôn với anh.”

Anh gật đầu lần nữa.

Cô giơ lên nắm tay, đấu tranh với cám dỗ bị phân làm hai để đấm thùm thụp vào ngực anh. “Và anh đã không nói với em?”

“Đó là kinh doanh.”

“Kinh doanh?”

“Em hiểu điều mà em biết, và em đã làm những việc tốt nhất cho công ty.”

Khả năng chiến đấu thình lình rời bỏ cô.

Tất nhiên anh đã làm điều tốt nhất cho công ty anh. Anh chưa bao giờ giả vờ làm bất cứ điều gì khác. Anh thậm chí đã cảnh báo cô. Anh đã đề nghị cô làm giống như vậy.

Và cô nghĩ rằng cô đã làm, cô nghĩ rằng cô đã có. Nhưng mà Alex đã hành động chống lại cô ngay từ đầu.

“Thế mà anh còn có gan chỉ trích David ư?” cô thách thức.

Alex nghiến chặt răng. “Anh không giống như David. David là một tên nghệ sĩ lừa gạt và là một kẻ tội phạm.”

“Đúng,” Emma đồng ý. “Chỉ cần nhìn những gì hắn đã làm? Hắn đã thêu dệt về đảo Kayven để thoát khỏi cảnh khó khăn từ Katie.”

Emma chưa bao giờ cảm thấy giống như một kẻ ngốc kinh khủng hơn trong suốt cuộc đời mình. Cô chắc hẳn bị dính chặt với Alex vì tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải nói chuyện với người đàn ông này một lần nữa vào bất cứ lúc nào.

“Và không phải đó là điều đáng khiển trách của anh sao?” Cô nghiền nát bằng một phát bắn từ biệt, rồi quay đi và cắt anh ra khỏi cuộc sống của cô mãi mãi.

Emma buộc phải dấu đi rắc rối của cô với Alex ngay khi cô nhìn thấy gương mặt bị ảnh hưởng của Katie.

Họ đang ở trong văn phòng McKinley. Đó là sáu giờ chiều. Cô thậm chí còn không chắc ngày đó ra sao.

“Oh, em yêu,” cô ngân nga nho nhỏ, kéo Katie vào ôm chặt.

Alex và Nathaniel ngay lập tức chụm đầu vào nhau và bắt đầu nói chuyện nhỏ giọng.

Katie vừa nói vừa nấc lên khóc thổn thức. “Em đã gây ra chuyện rồi.”

“Không phải lỗi của em.” Emma lắc đầu, sau đó ném sang Alex và Nathaniel một cái nhìn để đảm bảo họ không giấu bất kỳ ý kiến tản mạn nào của họ. “Điều duy nhất mà em có lỗi là làm việc tin tưởng quá nhiều. Chúng ta đã bị ép buộc và bị nói dối bởi những kẻ phạm tội.”

Katie nuốt vào. “Nhẽ ra em nên đoán-”

“Đoán gì hả?” Emma hỏi, ánh mắt cô đăm đăm vẫn còn hướng về phía nét mặt nhìn nghiêng của Alex. “Đó là một người đàn ông mà có thể yêu em một phút rồi sau đó đâm sau lưng em phút tiếp theo?” Emma cũng không đoán được điều đó. Nhưng mà cô biết sẽ tốt hơn trong lần tới.

Alex không cần đến cái nhìn thoáng qua của cô, vẻ mặt anh trung lập. Cô thậm chí không chắc những lời lẽ của cô có ghi vào tâm trí không. Dầu sao đi nữa không phải sự kết tội của cô có ý muốn nói một vấn đề nào đó với anh.

“Điều quan trọng là phải sửa lại nó,” cô nói, chuyển sự chú ý của mình sang Katie, gắng sức lại và đấu tranh để có một cái nhìn an ủi dỗ dành.

Katie gật đầu run rẩy, ánh mắt cô lo lắng nhìn về phía Nathaniel, và Emma lo sợ người đàn ông này có thể đã nói điều gì đó trước khi họ đến.

“Cả hai chúng tôi có phải ký giấy hủy bỏ không,” Katie hỏi. “Luật sư...”

Alex bước về phía trước. “Luật sư đã có bản dự thảo, và họ đang đợi trên sảnh.”

Emma cương quyết không nhìn vào anh. “Và sau đó là cái gì?” cô hỏi Nathaniel.

Alex phát ra một tiếng thở dài thất vọng.

“Sau đó chúng ta làm những bản sao có chứng thực và cảnh sát trưởng đang chờ để tống đạt nó đến cho cả hai người Murdoch và Cranston việc đầu tiên vào buổi sáng.”

“Vậy chỉ thế thôi à?” Emma hỏi.

Nathaniel so vai. “Ừ, vậy đó.”

Cô quay sang Katie. “Thấy chưa? Mọi thứ sẽ ổn thôi mà.”

Katie lắc đầu. Những giọt nước mắt ầm thầm lóng lánh lại hiện ra, và Emma cảm thấy cậu ta quá tồi tệ.

“Hừ, Chị biết em sẽ nhớ cậu ấy.”

Gương mặt Katie bất động, Emma kéo cô lại trong vòng tay mình. Sau đó cô ra hiệu cho Alex và Nathaniel đi ra ngoài. Giấy tờ đã sẵn sàng. Tất cả là lấy được hai chữ ký của họ trước khi bắt đầu công việc vào ngày mai. Cô có thể đủ sức để an ủi Katie trong vài phút.

Cánh cửa đóng lại cái tách đằng sau hai người đàn ông.

“Em là một kẻ ngốc,” Katie nói.

“Em không phải là một kẻ ngốc.”

Emma đã phạm một sai lầm lớn hơn nhiều. Và, trong lúc họ có thể trở lại trạng thái cũ từ chuyện của Katie, nhưng chuyện của Emma thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ. Alex sẽ sớm sở hữu một nửa công ty của cô, và họ không thể làm một điều gì cho nó.

Katie lùi ra sau, một nét khang khác hiện trên khuôn mặt cô. “Nếu Nathaniel không ủng hộ, chúng ta đã mất hàng triệu đô la.”

“Nếu chị không tán thành, chúng ta đã kiếm được hàng triệu đô la.”

Katie lắc đầu. “Đó chỉ là kinh doanh.”

“Em đang bào chữa cho Alex ư?”

“Anh ấy có thể đòi lại khoản vay của chúng ta và cắt đứt chúng ta hoàn toàn.”

“Hay anh ấy có thể trung thực.”

“Anh ấy trung thực. Anh ấy đã cho chúng ta sự lựa chọn giữa việc thu mua không thân thiện hoặc sát nhập. Chúng ta đã chọn sát nhập mà.”

Sát nhập? Không còn gì phải nói thêm nữa về chuyện đó với Katie?

Sau đó Emma buộc mình phải tập họp lại nọi chuyện.

Đúng, Chả còn gì phải nói thêm nữa về chuyện đó với Katie?

Katie không biết về đảo Kayven. Cô ấy đã không biết rằng Alex đã cố bịt kín việc làm bất lương bằng cách giả vờ mê tít cô. Cô ấy không biết rằng anh sẵn sàng ép buộc một chút tình dục thân mật của cô dâu vì lợi ích trước khi họ có xuống giật của khu nghỉ mát của cô vì nửa tỉ đô la.

Alex Garrison đang yêu Emma McKinley.

Nếu như có ai đó nói với cô cách đây hai tháng, cô thậm chí không dám nghĩ đến cụm từ đó, cô sẽ cười họ để bỏ khả năng đó. Nhưng mà cô chỉ không nghĩ đến nó. Trong giây phút quan trọng đúng lúc, cô đã tin vào điều đó. Trên bãi biển xa xôi, cô đã tin nó với tất cả trái tim mình. Và trái tim anh là thứ mà cô đã làm cho Alex hiểu. Còn trái tim cô thì đã bị anh bóp nát bằng bàn tay trần trụi của anh.

Anh muốn khách sạn của cô, và cô đã đủ ngu xuẩn để trao nó cho anh và hơn nữa lại trao nó một cách quá dễ dàng.

Katie trông có vẻ thất kinh. “Làm sao mà em có thể tin vào cách nhìn của mình một lần nữa?”

Đó là cách đánh giá của Emma mà cần chú ý sửa chữa.

“Em đã hỏi...” Katie tát nhẹ tay vào miệng. “Em đã từng hỏi Alex không biết anh ấy có chịu tổ chức đám cưới cho chúng em một ngày nào đó không.” Sau đó cô cười vô vọng. “Em ngốc nghếch làm sao.”

“Katie, làm ơn đi-”

Cánh cửa văn phòng mở ra. “Emma,” Alex nói. “Chúng ta phải làm việc này.”

Emma nhìn Katie. “Em đã sẵn sàng?”

Cô gật đầu run rẩy. “Dạ vâng.”

Lúc 08g30 sáng, mười tách cà phê càng tốt, Alex đã cố ý giật nảy mình ngạc nhiên để chờ ông cảnh sát trưởng xuất hiện.

“Siết nó lại”, anh gầm lên với Ryan người đang ngồi ở phía bên kia bàn phòng họp của ban giám đốc, gõ nhẹ cây bút vào mẫu vải họa tiết bóng loáng.

Trán của Ryan co giật thành nếp nhăn. “Siết cái gì?”

Alex thả phong bì khổ lớn có nút niêm phong vào lòng bàn tay của anh ấy. “Chính tôi sẽ phân phát chúng.”

Ryan đứng lên, đẩy ghế lùi ra sau. “Whoa ở đây, Alex. Tôi cho rằng đó không phải là một ý tưởng hay như vậy.”

“Tại sao không?” Anh không thể chịu đựng ngồi ở đó thêm một giây nào nữa. Và ít nhất anh muốn biết nó đã được thực hiện đúng.

“Bởi vì chúng ta không muốn lãng phí thời gian của luật sư chúng ta để thanh minh cho anh về nhiệm vụ tấn công.”

“David thậm chí sẽ không được ở đó.”

“Murdoch sẽ ở đó.”

“Điểm trọng yếu của tôi, chính xác.”

“Murdoch quá già để tự bảo vệ.”

Alex cười hô hố khi anh đứng lên. “Phải rồi. Cũng giống như tôi sắp sửa tấn công một ông già.” Nhưng anh muốn nhìn thấy mặt của Murdoch khi họ đưa ra các tài liệu sẽ phá hủy những thứ ông đã làm.

Các cuộc đàm phán đã gợi ý khá nhiều, vì David có quyền hợp pháp để quản lý chúng, rút lui bây giờ có thể bị nguy hiểm. Luật sư của họ đã khuyên cách có lợi nhất là đến công ty của Alex để đưa ra một giá chào lại thái quá với mục đích làm cho Murdoch buộc sẽ phải rút lui. Nhanh và gọn, và Alex đứng mũi chịu sào. Những điều cơ bản nhất phải được giải quyết trước, dẫu cho họ phải đối phó với giấy ủy quyền đó.

“Nó không giống như có bất cứ điều gì để thương lượng với ông ta,” Ryan nói. “Thậm chí anh không cần phải có một cuộc trò chuyện.”

“Tôi chỉ muốn nhìn thấy mặt của ông ta.” Alex vẫn còn đang chịu một vết cháy lom rom. “Tôi đã nói với ông ta tôi là người đầu mối liên lạc nhưng ông ta phớt lờ tôi. Việc đó làm cho nó trở thành chuyện riêng tư.”

“Anh có chắc không phải Emma đã làm cho nó trở thành chuyện riêng tư không?”

Alex trượt một cái liếc nhanh theo hướng của Ryan.

“Tuần trăng mật thế nào rồi?” Ryan ôn hòa hỏi.

“Ngắn gọn,” Alex nói.

“Anh đã không gọi trong ngày hôm qua. Không một lần nào. Không đến bất cứ ai cả.”

Alex lấy lại chiếc cặp và đặt phong bì vào bên trong. “Không có dịch vụ di động.”

“Không có điện thoại trong khách sạn.”

“Chúng tôi bận.”

Ryan cười toe toét. “Nó trôi qua tốt chứ?”

Alex bật cái tách đóng cặp. “Tôi nghĩ điều đó không thích hợp vào lúc đó để cho cô ấy biết về đảo Kayven.”

Ryan trấn tỉnh lại. “Ồ vâng. Tôi cũng đoán thế.”

“Ừ,” Alex đồng ý, cố gắng hết sức để không quan tâm.

Chắc chắn, Emma đang đau khổ bối rối. Nhưng mà cô sẽ vượt qua được. Và anh đã có điều mà anh muốn. Anh đã có tất cả thứ mà họ muốn: một chiếc nhẫn vào ngón tay cô và năm mươi phần trăm cổ phần trong McKinley Inns.

Và... Anh cầm lấy cái cặp lên khỏi bàn và đi tới cửa. Anh gần như đã cứu nguy người đáng quý trong bộ phận đầu não của McKinley và giáng sự trả thù vào đối thủ dám làm trái ý.

“Em không sao chứ?” Emma thì thầm, bước lại gần đằng sau Katie và vuốt ve mái tóc vàng óng mềm mại sau lưng của cô ấy.

Em cô đang ngồi trên băng ghế dài ở cửa sổ nhô ra trong phòng ăn của căn hộ penthouse, nhìn chằm chằm vào những đám mây lưa thưa ở chân trời phía đông. Máy pha cà phê nhỏ giọt và kêu xì xì trên mặt quầy.

Katie gật đầu. “Còn chị thì sao?” Họ đã thức khuya hầu như suốt đêm để trò chuyện, do đó, Katie biết tất cả về Alex và tuần trăng mật.

Emma ngồi đầu bên kia của băng ghế, cuộn chân dưới áo choàng. “Lòng chị đau đớn nhưng chị nghĩ chắc là do lo lắng nhiều hơn bất cứ điều gì khác.”

Ít nhất đó là điều mà cô đang tự nói với mình.

Cô nhắm mắt và thở dài. Alex, Ryan và Nathaniel tất cả bọn họ chắc đang cười cô một trận thỏa thích. Cô đã thất bại vì tất cả vai diễn của anh.

“Họ chắc lo ngại chị sẽ rút lui,” cô thì thầm, tựa một khuỷu tay trên khung cửa sổ trắng, nâng đỡ sức nặng của đầu cô đau nhức, mất ngủ.

Suy nghĩ về nó, cô nhận ra lý do phản đối cuộc hôn nhân của cô giảm đi có tương quan với nhau khi Alex bắt đầu hành động như thể anh yêu cô. Anh rõ ràng đã nhanh chóng đoán ra cô thực sự là một người đàn bà không đẹp, cô đơn, tuyệt vọng, trưởng thành để mê đắm hầu như bất kể ai.

Và anh đã tận dụng điều đó như là một cách để điều khiển cô. Ai mà biết liệu anh thậm chí có muốn quan hệ tình dục với cô không. Có lẽ anh chỉ nghĩ cô muốn quan hệ tình dục với anh. Và anh đang sẵn lòng đóng vai đĩ đực, nếu như nó có nghĩa là chứng thực sự thỏa thuận.

Người đẹp nhất. Thậm chí anh đã ám chỉ cô đẹp hơn Katie. Hơn nữa, đúng là cô đã bắt đầu tin tưởng anh.

Alex đã kiếm được hàng triệu đô thông qua hành động một mình.

Katie siết chặt vai cô. “Nó sẽ ổn thôi.” Nhưng giọng nói cô ấy quá rỗng tuếch để thuyết phục.

“Chị không thể ly dị anh ấy,” Emma nói. “Chị sẽ mất tài sản.”

“Rồi chúng ta sẽ đi xa. Chúng ta sẽ trải qua một kỳ nghỉ rất dài.”

Emma gật đầu. Cô đã hứa sẽ sống với Alex và dựa vào cánh tay anh như một kẻ phụ thuộc nào đó. Nhưng phần việc đó không có ở trong văn bản. Vì vậy, anh chỉ cần phải học cách sống chung với sự thất vọng này.

Cô chỉ hy vọng cô có thể học cách sống chung với nó. Mặc dù kháng cự nhưng cô đã bắt đầu cuộc sống như anh đã tạo ra. Cô lại còn bắt đầu mong đợi một cách hân hoan bữa tiệc văn phòng McKinley-Garrison ngu ngốc đó. Và trang trí lại tầng chính của nhà anh. Thật thú vị để trang trí lại tầng chính của nhà anh. Thậm chí cho dù chỉ là tạm thời.

Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt cô.

Cô đang lừa dối ai?

Cô đã thôi không nghĩ về nó như là một nơi nào đó tạm thời trên bãi biển nóng bức ở đảo Kayven, cùng với khoảng thời gian Alex giả vờ đã yêu cô, và cô nhận ra cô đã yêu anh ngay trở lại.

Cô hít vào một tiếng khóc nức nở run bắn cả người.

Katie ôm chặt cô sát vào. “Ồ, Emma. Nó sẽ tốt thôi mà.”

Nhưng nó chắc sẽ không tốt đâu. Nó sẽ không bao giờ có thể tốt được một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện