"Di nương......" Tào Ngọc Di nhịn rồi lại nhịn, định bụng dù hơi mạo hiểm nhưng vẫn phải tìm cơ hội nhắc nhở Chu thị một chút......
"Sao thế, Tứ tỷ nhi?" Chu thị thả món quần áo nhỏ trong tay xuống, kéo Tào Ngọc Di qua hỏi.
Từ sau khi dời đến trong viện mới về sau, quần áo của cặp song sinh, đặc biệt là áo lót, hầu như đều là Chu thị dẫn theo bọn nha hoàn tự mình làm lấy.
"Con có lời muốn nói với di nương!" Tào Ngọc Di nói khẽ.
Chu thị cười đáp ứng, theo thói quen để cho nha hoàn bà tử trong phòng đều lui xuống.
"Được rồi, Tứ tỷ nhi làm sao vậy?" Chu thị ân cần hỏi han.
"Di nương, con muốn nói với người chuyện các tiểu đệ đệ!" Tào Ngọc Di nói khẽ: "Ngọc Di biết di nương không nỡ để các tiểu đệ đệ rời xa mình, nhưng chờ đại phu nhân an trí cho biểu thiếu gia xong, nhất định sẽ tìm cách làm chuyện xấu đối với các tiểu đệ đệ......"
"Những lời này là ai dạy con nói?" Chu thị giận tái mặt hỏi.
"Ưm ưm, không có, tự con muốn nói!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, nói tiếp: "Di nương, đại phu nhân thật hung dữ, nhưng ở chỗ của nội tổ mẫu lại đàng hoàng, nếu có nội tổ mẫu che chở cho các tiểu đệ đệ, chúng ta cũng không cần sợ đại phu nhân rồi!"
"Tốt lắm, đừng nói nữa!" Chu thị nghiêm nghị hô lên, rồi thả chậm ngữ điệu nói: "Tứ tỷ nhi ngoan, con còn nhỏ, những chuyện này di nương tự có suy tính... "
"Di nương!" Tào Ngọc Di hạ thấp giọng gọi một tiếng: "Cho dù các tiểu đệ đệ thân thiết với nội tổ mẫu, nhưng chắc chắn nội tổ mẫu sẽ không thương yêu các tiểu đệ đệ hơn người...... Tựa như lúc trước đại phu nhân muốn làm cho Ngọc Di không thích di nương, nhưng Ngọc Di biết di nương mới thật sự thương yêu Ngọc Di, cho nên......"
"Tứ tỷ nhi!" Chu thị kinh ngạc nhìn Tào Ngọc Di một cái.
"Hơn nữa, di nương, coi như chúng ta muốn nhờ cậy vào nội tổ mậu, Ngọc Di nghĩ sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy, đại phu nhân nhất định sẽ ở giữa quấy rối, sẽ lấy cớ nội tổ mẫu lớn tuổi, chúng ta quấy rầy thanh tịnh của nội tổ mẫu... nói ở trước mặt nội tổ mẫu và phụ thân, tháng trước đại phu nhân còn nói không muốn nữ nhi đi làm phiền nội tổ mẫu......" Tào Ngọc Di một hơi nhanh chóng nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình ra.
Chu thị trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tứ tỷ nhi, khổ cho con rồi, di nương bên này con không cần lo lắng, chỉ cần để ý ứng phó đại phu nhân cho tốt là được!"
"Di nương!" Tào Ngọc Di dịch chuyển lại gần, dựa vào trong ngực Chu thị gọi một tiếng.
Chu thị chậm rãi vuốt mái tóc mềm mại của Tào Ngọc Di, trong lòng quay cuồn không ngừng, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, suýt nữa cũng không nhận ra tiểu cô nương trước mắt này là Tứ tỷ nhi của mình rồi, thật không biết Tứ tỷ nhi ở trong viện của đại phu nhân đã trải qua những chuyện gì mà mình không biết......
"Di nương biết, Tứ tỷ nhi yên tâm đi, di nương biết nên làm như thế nào!" Chu thị nhẹ giọng nói.
"Vâng!" Tào Ngọc Di nhìn về phía Chu thị cười một cái, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Chu thị, thấy Chu thị không có lộ ra vẻ mặt kỳ quái gì, mới thoáng yên tâm một chút.
"Được rồi, con mau trở về đi thôi! Giảm bớt sai lầm bị đại phu nhân bắt được......" Chu thị giúp Tào Ngọc Di sửa sang lại mái tóc và quần áo, ôn nhu dặn dò nói.
"Di nương......" Tào Ngọc Di do dự một chút, nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Chu thị, cuối cùng vẫn đè xuống lời nói thốt ra khóe miệng, hành lễ với Chu thị một cái, nói lời từ biệt rồi rời đi.
Chu thị cúi đầu, trên mặt vẻ mặt biến đổi thất thường.
"Nhậm ma ma, bà thấy thế nào?" Chu thị đột ngột hỏi một câu.
Một bà tử từ trong tấm rèm vải mành phía sau giường thấp vòng ra ngoài, cung kính chậm rãi nói: "Di nương quá lo rồi, Tứ tiểu thư có thể nghĩ tới những thứ này là chuyện tốt, thông minh không giống như Tam tiểu thư không có đầu óc, như thế này Tứ tiểu thư ở trong viện của đại phu nhân, người cũng có thể yên tâm một chút......"
"Nhậm ma ma nói rất đúng, là ta nghĩ nhiều!" Chu thị ngẩng đầu lên nói.
"Di nương nghĩ thông là tốt rồi, thật ra thì Tứ tiểu thư nói cũng chưa hẳn là không có đạo lý......" Bà tử kia vẻ mặt không chút thay đổi tiếp tục nói.
Chu thị lại thương lượng với bà tử đó mấy câu, mới để cho bà tử đó đi xuống.
Tào Ngọc Di từ từ đi về phía viện của đại phu nhân, vào lúc này Tôn Trạch Văn đang ở trong viện đại phu nhân pha trò, nếu như trở về...... Tào Ngọc Di thở dài một cái, không biết đại phu nhân là vì khoe khoang hay là có hứng thú độc ác gì đó, mỗi lần đều muốn gọi Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao và mình qua xem mấy người bọn họ thân mật......
"Tứ biểu muội!"
Tào Ngọc Di dừng bước, hành nửa lễ, nhàn nhạt kêu lên: "Biểu ca tốt lành!"
"Tứ biểu muội thật có nhã hứng!" Tôn Trạch Văn nhìn lướt qua hoa viên có chút hoang vu, cười nói.
Hiện tại đã là mùa đông rồi, tuy nhiên cỏ khô lá rụng vẫn có tiểu nha đầu và bà tử phụ trách vẩy nước quét nhà thu dọn, không đến nổi để cho viện nhìn qua dơ dáy bẩn thỉu, chỉ có điều so sánh với những mùa hoa lá phồn hoa khác, thì đúng là......
Tào Ngọc Di khép mắt lại một chút, cái tên Tôn Trạch Văn đáng chết này mỗi lần gọi "Tứ biểu muội", ngay chữ “Tứ” cũng cố ý nhấn giọng xuống, nghe ra sẽ giống như chữ "Tử" (chết) vậy, cứ gọi thế này làm cho người ta thật khó chịu.
"Biểu ca, Ngọc Di không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa!" Tào Ngọc Di len lén liếc mắt, nghiêng thân một cái, ý bảo Tôn Trạch Văn đi trước.
"Ta thấy được nhá!" Tôn Trạch Văn cười xấu xa nói.
Tào Ngọc Di bị nghẹn lại một cái, tên tiểu tử đáng chết này, biết ngay là không thành thật như vẻ bề ngoài mà.
"Tứ biểu muội là muốn trở về phòng sao? Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi đến chỗ cô mẫu......" Tôn Trạch Văn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên kéo búi tóc của Tào Ngọc Di một cái, cười lớn nói: "Muốn đi với ta, ha ha......"
Tào Ngọc Di nhìn bóng lưng Tôn Trạch Văn bước nhanh đi xa, ở trong lòng mặc niệm mấy lần: không nên so đo với trẻ con, không nên so đo với trẻ con......
Tôn Trạch Văn mang theo nụ cười trên mặt vào viện của đại phu nhân, ở trong lòng thầm than, Tào phủ này cũng chỉ có tiểu cô nương Tào Ngọc Di kia còn có một chút thú vị, Tào Ngọc Nga cả ngày bưng ra dáng vẻ trưởng tỷ, hơn nữa tuổi cũng hơi lớn một chút, nếu như trêu chọc một cái mà nói, sợ rằng bọn hạ nhân sẽ nói xấu, Tào Ngọc Linh rõ ràng chính là tiểu cô nương điêu ngoa, còn bày ra dáng vẻ thục nữ đại gia gì đó, Tào Ngọc Dao thì càng đáng ghét...... Nghĩ tới, Tôn Trạch Văn lấy quà gặp mặt Tào Ngọc Di cho từ trong tay áo ra, chơi đùa một chút, vật này cũng không phải một tiểu hài tử bình thường có thể làm được, nhưng tầm cỡ mấy tiểu nha đầu thì phù hợp.....
"Ma ma, chuyện làm như thế nào rồi?" Đại phu nhân híp mắt nhẹ giọng hỏi.
"Phu nhân, bốn nhị đẳng nha đầu kia đều là từ trong viện lão phu nhân ra ngoài, phụ mẫu đều đảm nhiệm chức vụ ở trong viện lão phu nhân, nếu tùy tiện xuất thủ, sợ là......" Phương ma ma chần chờ nói.
"Lão bất tử kia......" Đại phu nhân phun một cái, căm hận nói.
"Phu nhân, cẩn thận lời nói!" Phương ma ma vội vàng tiến lên một bước nói: "Chuyện như vậy phải vạch kế hoạch từ từ, coi như là trong viện lão phu nhân ra ngoài, chẳng lẽ các nàng không có lúc phạm sai lầm sao, hơn nữa trong viện kia không phải là không có tai mắt của chúng ta, đến lúc đó, chỉ cần nắm lấy lỗi của các nàng ......"
Đại phu nhân đang chuẩn bị nói gì đó, chuông cửa phía ngoài vang lên.
"Đại phu nhân, biểu thiếu gia tới!" Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài giòn thanh kêu lên.
"Sao thế, Tứ tỷ nhi?" Chu thị thả món quần áo nhỏ trong tay xuống, kéo Tào Ngọc Di qua hỏi.
Từ sau khi dời đến trong viện mới về sau, quần áo của cặp song sinh, đặc biệt là áo lót, hầu như đều là Chu thị dẫn theo bọn nha hoàn tự mình làm lấy.
"Con có lời muốn nói với di nương!" Tào Ngọc Di nói khẽ.
Chu thị cười đáp ứng, theo thói quen để cho nha hoàn bà tử trong phòng đều lui xuống.
"Được rồi, Tứ tỷ nhi làm sao vậy?" Chu thị ân cần hỏi han.
"Di nương, con muốn nói với người chuyện các tiểu đệ đệ!" Tào Ngọc Di nói khẽ: "Ngọc Di biết di nương không nỡ để các tiểu đệ đệ rời xa mình, nhưng chờ đại phu nhân an trí cho biểu thiếu gia xong, nhất định sẽ tìm cách làm chuyện xấu đối với các tiểu đệ đệ......"
"Những lời này là ai dạy con nói?" Chu thị giận tái mặt hỏi.
"Ưm ưm, không có, tự con muốn nói!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, nói tiếp: "Di nương, đại phu nhân thật hung dữ, nhưng ở chỗ của nội tổ mẫu lại đàng hoàng, nếu có nội tổ mẫu che chở cho các tiểu đệ đệ, chúng ta cũng không cần sợ đại phu nhân rồi!"
"Tốt lắm, đừng nói nữa!" Chu thị nghiêm nghị hô lên, rồi thả chậm ngữ điệu nói: "Tứ tỷ nhi ngoan, con còn nhỏ, những chuyện này di nương tự có suy tính... "
"Di nương!" Tào Ngọc Di hạ thấp giọng gọi một tiếng: "Cho dù các tiểu đệ đệ thân thiết với nội tổ mẫu, nhưng chắc chắn nội tổ mẫu sẽ không thương yêu các tiểu đệ đệ hơn người...... Tựa như lúc trước đại phu nhân muốn làm cho Ngọc Di không thích di nương, nhưng Ngọc Di biết di nương mới thật sự thương yêu Ngọc Di, cho nên......"
"Tứ tỷ nhi!" Chu thị kinh ngạc nhìn Tào Ngọc Di một cái.
"Hơn nữa, di nương, coi như chúng ta muốn nhờ cậy vào nội tổ mậu, Ngọc Di nghĩ sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy, đại phu nhân nhất định sẽ ở giữa quấy rối, sẽ lấy cớ nội tổ mẫu lớn tuổi, chúng ta quấy rầy thanh tịnh của nội tổ mẫu... nói ở trước mặt nội tổ mẫu và phụ thân, tháng trước đại phu nhân còn nói không muốn nữ nhi đi làm phiền nội tổ mẫu......" Tào Ngọc Di một hơi nhanh chóng nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình ra.
Chu thị trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tứ tỷ nhi, khổ cho con rồi, di nương bên này con không cần lo lắng, chỉ cần để ý ứng phó đại phu nhân cho tốt là được!"
"Di nương!" Tào Ngọc Di dịch chuyển lại gần, dựa vào trong ngực Chu thị gọi một tiếng.
Chu thị chậm rãi vuốt mái tóc mềm mại của Tào Ngọc Di, trong lòng quay cuồn không ngừng, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, suýt nữa cũng không nhận ra tiểu cô nương trước mắt này là Tứ tỷ nhi của mình rồi, thật không biết Tứ tỷ nhi ở trong viện của đại phu nhân đã trải qua những chuyện gì mà mình không biết......
"Di nương biết, Tứ tỷ nhi yên tâm đi, di nương biết nên làm như thế nào!" Chu thị nhẹ giọng nói.
"Vâng!" Tào Ngọc Di nhìn về phía Chu thị cười một cái, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Chu thị, thấy Chu thị không có lộ ra vẻ mặt kỳ quái gì, mới thoáng yên tâm một chút.
"Được rồi, con mau trở về đi thôi! Giảm bớt sai lầm bị đại phu nhân bắt được......" Chu thị giúp Tào Ngọc Di sửa sang lại mái tóc và quần áo, ôn nhu dặn dò nói.
"Di nương......" Tào Ngọc Di do dự một chút, nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Chu thị, cuối cùng vẫn đè xuống lời nói thốt ra khóe miệng, hành lễ với Chu thị một cái, nói lời từ biệt rồi rời đi.
Chu thị cúi đầu, trên mặt vẻ mặt biến đổi thất thường.
"Nhậm ma ma, bà thấy thế nào?" Chu thị đột ngột hỏi một câu.
Một bà tử từ trong tấm rèm vải mành phía sau giường thấp vòng ra ngoài, cung kính chậm rãi nói: "Di nương quá lo rồi, Tứ tiểu thư có thể nghĩ tới những thứ này là chuyện tốt, thông minh không giống như Tam tiểu thư không có đầu óc, như thế này Tứ tiểu thư ở trong viện của đại phu nhân, người cũng có thể yên tâm một chút......"
"Nhậm ma ma nói rất đúng, là ta nghĩ nhiều!" Chu thị ngẩng đầu lên nói.
"Di nương nghĩ thông là tốt rồi, thật ra thì Tứ tiểu thư nói cũng chưa hẳn là không có đạo lý......" Bà tử kia vẻ mặt không chút thay đổi tiếp tục nói.
Chu thị lại thương lượng với bà tử đó mấy câu, mới để cho bà tử đó đi xuống.
Tào Ngọc Di từ từ đi về phía viện của đại phu nhân, vào lúc này Tôn Trạch Văn đang ở trong viện đại phu nhân pha trò, nếu như trở về...... Tào Ngọc Di thở dài một cái, không biết đại phu nhân là vì khoe khoang hay là có hứng thú độc ác gì đó, mỗi lần đều muốn gọi Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Dao và mình qua xem mấy người bọn họ thân mật......
"Tứ biểu muội!"
Tào Ngọc Di dừng bước, hành nửa lễ, nhàn nhạt kêu lên: "Biểu ca tốt lành!"
"Tứ biểu muội thật có nhã hứng!" Tôn Trạch Văn nhìn lướt qua hoa viên có chút hoang vu, cười nói.
Hiện tại đã là mùa đông rồi, tuy nhiên cỏ khô lá rụng vẫn có tiểu nha đầu và bà tử phụ trách vẩy nước quét nhà thu dọn, không đến nổi để cho viện nhìn qua dơ dáy bẩn thỉu, chỉ có điều so sánh với những mùa hoa lá phồn hoa khác, thì đúng là......
Tào Ngọc Di khép mắt lại một chút, cái tên Tôn Trạch Văn đáng chết này mỗi lần gọi "Tứ biểu muội", ngay chữ “Tứ” cũng cố ý nhấn giọng xuống, nghe ra sẽ giống như chữ "Tử" (chết) vậy, cứ gọi thế này làm cho người ta thật khó chịu.
"Biểu ca, Ngọc Di không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa!" Tào Ngọc Di len lén liếc mắt, nghiêng thân một cái, ý bảo Tôn Trạch Văn đi trước.
"Ta thấy được nhá!" Tôn Trạch Văn cười xấu xa nói.
Tào Ngọc Di bị nghẹn lại một cái, tên tiểu tử đáng chết này, biết ngay là không thành thật như vẻ bề ngoài mà.
"Tứ biểu muội là muốn trở về phòng sao? Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi đến chỗ cô mẫu......" Tôn Trạch Văn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên kéo búi tóc của Tào Ngọc Di một cái, cười lớn nói: "Muốn đi với ta, ha ha......"
Tào Ngọc Di nhìn bóng lưng Tôn Trạch Văn bước nhanh đi xa, ở trong lòng mặc niệm mấy lần: không nên so đo với trẻ con, không nên so đo với trẻ con......
Tôn Trạch Văn mang theo nụ cười trên mặt vào viện của đại phu nhân, ở trong lòng thầm than, Tào phủ này cũng chỉ có tiểu cô nương Tào Ngọc Di kia còn có một chút thú vị, Tào Ngọc Nga cả ngày bưng ra dáng vẻ trưởng tỷ, hơn nữa tuổi cũng hơi lớn một chút, nếu như trêu chọc một cái mà nói, sợ rằng bọn hạ nhân sẽ nói xấu, Tào Ngọc Linh rõ ràng chính là tiểu cô nương điêu ngoa, còn bày ra dáng vẻ thục nữ đại gia gì đó, Tào Ngọc Dao thì càng đáng ghét...... Nghĩ tới, Tôn Trạch Văn lấy quà gặp mặt Tào Ngọc Di cho từ trong tay áo ra, chơi đùa một chút, vật này cũng không phải một tiểu hài tử bình thường có thể làm được, nhưng tầm cỡ mấy tiểu nha đầu thì phù hợp.....
"Ma ma, chuyện làm như thế nào rồi?" Đại phu nhân híp mắt nhẹ giọng hỏi.
"Phu nhân, bốn nhị đẳng nha đầu kia đều là từ trong viện lão phu nhân ra ngoài, phụ mẫu đều đảm nhiệm chức vụ ở trong viện lão phu nhân, nếu tùy tiện xuất thủ, sợ là......" Phương ma ma chần chờ nói.
"Lão bất tử kia......" Đại phu nhân phun một cái, căm hận nói.
"Phu nhân, cẩn thận lời nói!" Phương ma ma vội vàng tiến lên một bước nói: "Chuyện như vậy phải vạch kế hoạch từ từ, coi như là trong viện lão phu nhân ra ngoài, chẳng lẽ các nàng không có lúc phạm sai lầm sao, hơn nữa trong viện kia không phải là không có tai mắt của chúng ta, đến lúc đó, chỉ cần nắm lấy lỗi của các nàng ......"
Đại phu nhân đang chuẩn bị nói gì đó, chuông cửa phía ngoài vang lên.
"Đại phu nhân, biểu thiếu gia tới!" Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài giòn thanh kêu lên.
Danh sách chương