Tuy rằng giống cây trà Mao Tiêm bản địa do đặc tính sinh trưởng có thể thu hái liên tục từ tiết Cốc Vũ đến Bạch Lộ, nhưng số lượng túi trà giới hạn mỗi ngày trên gian hàng online, cộng thêm việc ông chủ Thường bao trọn một phần, dù bán bên nào cũng đều không đủ hàng.
Giờ mười mấy mẫu trà này nghỉ dưỡng một thời gian, sang năm cũng có thể đưa vào c.ung ứng.
Còn hơn 100 mẫu đồi hoang khác, cũng đã nhờ Tiểu Tôn khai khẩn lại, đợi đến mùa xuân sẽ trực tiếp mua trà giống về trồng.
Mà vì trà giống mới có thân cây thấp, nên hơn 100 mẫu đất kia thậm chí còn có thể trồng xen thêm đậu nành, dưa hấu,… cả hai việc không bị ảnh hưởng gì.
Đó cũng là lý do khiến giờ đây Tống Đàm có đủ tự tin mà hứa hẹn như vậy.
Nhưng, cô rõ ràng đã quên mất…
Khi nhà mình mới bắt đầu bán trà, fan trong livestream cộng lại cũng chưa tới 10 vạn người.
Còn bây giờ…
Trương Yến Bình nhìn vào livestream, vì được đề xuất sau khi ký hợp đồng nên lượng fan đã sớm vượt mốc một triệu, đang tiến sát 1 triệu 100 nghìn người.
Xét theo tình hình này, dù sản lượng trà năm sau có tăng, thì tỷ lệ mọi người mua được trà e rằng… vẫn chưa chắc.
Nhưng fan lại tỏ ra cực kỳ mãn nguyện.
[Nói gì thì nói, trà 1 vạn tệ một cân mà bán cho tụi mình, tức là streamer lỗ 29 vạn rồi đó… hài lòng lắm rồi!]
[Hài lòng lắm rồi!]
[Thật sự… nghĩ đến giá 30 vạn một cân, rồi nhìn ba túi trà quý đang cất kỹ… cảm giác hạnh phúc trào dâng.]
[Tôi thì khác, định về nhà bạn trai ra mắt nên dốc túi mua trà này, ai ngờ chia tay, đau lòng quá, mấy túi trà giờ nằm dưới đáy tủ đông luôn…]
[??? Bạn kia đưa tôi địa chỉ đi, tôi book vé bay tới liền.]
[Chị em ơi, nói chuyện riêng chút nha… trà đó bán lại không?]
[Nhìn là biết bạn không hiểu trà rồi, trà Mao Tiêm quá năm thì thành trà cũ, để trong tủ đông cũng không giữ được… bán cho tôi đi.]
[Ơm… có ai nhận đánh giùm thằng người yêu cũ của bạn kia không, tôi đánh xong thì bạn bán trà lại cho tôi nhé!]
Bình luận lại một lần nữa chạy xa khỏi chủ đề mười vạn tám nghìn dặm.
Mà cứ thế lướt đi, thời gian trôi vèo vèo.
Chẳng bao lâu sau, đã nghe giọng của Tống Tam Thành vang lên:
“Đàm Đàm, thùng ong đem về rồi, cất ở đâu đây?”
“Đừng cất nữa ạ!”
“Giờ dùng liền.”
Tống Tam Thành tay xách một cái thùng ong đi ra sau núi, thấy cô và Trương Yến Bình vừa livestream vừa cho ong ăn, tò mò hỏi:
“Giờ dùng cái gì? Con không biết là lúc cha đi lấy thùng ong, người ta dặn đi dặn lại, mùa đông chia đàn không ổn đâu.”
Chưa dứt lời đã bị Tống Đàm cắt ngang:
“Ong nhiều quá rồi, giờ phải chia đàn.”
Xem ra cha cô tuy đã tiến bộ, nhưng cũng chỉ tiến bộ được một chút, từ hỏi kỹ vấn đề ngay lúc mới xuất hiện, chuyển sang hỏi kỹ khi vấn đề kế tiếp xảy ra.
Tống Đàm chỉ vào thùng ong: “Cha, cha nhờ mẹ chuẩn bị thêm ít bông giữ ấm nữa, bên này bện thêm mấy bó rơm đi. Mình phải tranh thủ đặt hết mấy thùng ong này cho ổn.”
“Nhưng mà…”
Tống Tam Thành vẫn còn do dự, thì đã thấy Tống Đàm không chút do dự mở một cầu sáp ra cho ông xem, bên trên ken dày toàn là ong mật đang bò.
Cái thùng ong mà mùa thu nhìn vẫn còn trống trải, giờ đã thành căn hộ chật chội.
Ông lập tức nghẹn lời.
Một lúc sau mới tiếc rẻ nói: “Ngày nào cũng lật chăn cho tụi nó phơi nắng, sao lúc đó lại không mở thùng ra xem thử chứ? Trong này lúc nào mà nhiều ong đến thế… hối hận quá…”
Vừa nói vừa vội vàng đặt thùng ong xuống: “Con gọi mẹ đi, cha đi chở một xe gạch lên, dưới thùng ong này phải kê cao mới được.”
Nói xong là hấp tấp vội vã xuống núi.
[Tốt quá tốt quá, chia đàn xong sang năm có nhiều ong hơn, chẳng phải sẽ có nhiều mật hơn sao?]
[Chuẩn, chỉ cần sản lượng đủ lớn, không sợ tụi mình không mua được.]
[Đang tăng ca để dành tiền sắm đồ ngon năm sau đây.]
[Hay lắm hay lắm, đúng là ép người phải cố gắng! Đồ đắt như vậy, cô nghĩ tôi sẽ mua à? Tôi sẽ mua rất nhiều luôn!]
[Đồ nhà streamer ăn vào là đắt thật đó…]
[Cũng không hẳn. Tuyết nhĩ nhà cô ấy mua về, tự nấu một bát chè mất có 20 tệ, đi uống cà phê bên ngoài có khi mất 27 tệ ấy chứ.]
[Lúc này không thể không nhắc tới cô bạn tôi lương tháng 3000, nhưng ngày nào tan làm cũng vào quán cà phê tiêu năm sáu chục.]
[Nghĩ lại thì, đồ tốt mà đưa vào miệng mình hết, có rẻ cho ai đâu, xài thì xài thôi.]
Lúc này, bình luận trong livestream vẫn đang thảo luận rôm rả, nhưng Tống Đàm thì đã không còn thời gian để để ý đến nữa.
Trời đã về chiều, mặt trời sắp lặn, nhiệt độ giảm nhanh, không còn thích hợp để chia đàn ong nữa.
Trước lúc đó, cô và Trương Yến Bình phải nhanh chóng khiêng nốt số thùng ong còn lại trên xe, vẫn còn 13 cái.
Ngoài ra, còn phải tìm chỗ đất bằng phẳng dọc theo triền núi sau lưng để đặt thùng ong. Chờ đến mùa xuân, những thùng ong này sẽ được dàn ra khắp sườn núi, bãi rau.
Nghĩ đến đây, sang năm có khi còn phải thuê người chuyên phụ trách chăm ong, lại thêm một khoản chi phí nhân công.
Trong đầu vẫn đang tính toán, nhưng tay hai người làm việc rất nhanh. Miễn không phải việc nặng, những việc phụ như vậy Trương Yến Bình vẫn làm được.
Lúc này, livestream đang chiếu cảnh một loạt thùng ong, từng đàn ong từ trong thùng bay ra vo ve, rồi lại đậu lên khung gỗ cẩn thận ăn phấn hoa, thì rốt c.uộc có người lên tiếng thắc mắc:
[Không nhớ nhầm thì lúc nãy streamer bốc sáp ong bằng tay trần đúng không?]
[Có lẽ mùa đông ong không hoạt động mạnh, không đốt người?]
[Không thể nào, nhà tôi cũng nuôi ong, ngoài cha tôi ra không ai dám không đeo đồ bảo hộ cả.]
[Nhưng đông ong như vậy mà! Thật sự là tay trần đó! Tay cô ấy còn trắng mịn thế cơ mà.]
[Đúng rồi đó, gen nhà streamer này sao mà xịn thế, da trắng lại không bị rám nắng, nhìn mà ghen tỵ ghê luôn.]
[Nếu không phải tôi từng xem Kiều Kiều vào bếp, thấy chị streamer khuân vác, thì chỉ nhìn đôi tay đó, ai mà không nghĩ họ đang diễn cơ chứ…]
[Thật sự, hai gương mặt xinh đẹp thế kia, sao lại xuất hiện ở một kênh trồng trọt được cơ chứ…]
Bình luận lại bắt đầu lệch đề tài, người của nền tảng livestream nãy giờ vẫn theo dõi cũng vô thức bị c.uốn theo.
Giờ nhìn thấy bình luận mới sực tỉnh, liền quay sang hỏi cấp trên:
“Thật ra hai chị em họ chung một kênh livestream, gom lưu lượng vào một chỗ vậy thì lãng phí quá!”
“Kênh thú cưng, kênh làm nông, kênh ẩm thực, nếu để hai người họ tách riêng ra phát trực tiếp thường xuyên thì mới dễ tăng lưu lượng chứ!”
Người trực tiếp phụ trách ký hợp đồng, Đinh Ninh, quay đầu nhìn đồng nghiệp:
“Cậu xem livestream của họ suốt à?”
“Ừ, có xem.”
“Vậy cậu có nhớ, từ lúc bắt đầu tới giờ, chị của Kiều Kiều xuất hiện trong livestream bao nhiêu lần không? Ý tôi là những lần có tương tác với fan ấy.”
Đồng nghiệp đếm bằng ngón tay, phát hiện… một bàn tay là đủ, mà Kiều Kiều đã livestream gần một năm rồi!
Anh ta không khỏi lặng thinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại nhìn vào livestream, thấy Tống Đàm sau khi cùng Tống Tam Thành khiêng thùng ong lên núi xong, lại theo ông cùng khuân gạch lên núi, vẻ mặt vẫn thong thả, thoải mái…
Thì ra là vậy.
Dù có kiếm được bao nhiêu tiền từ livestream, cũng không bằng nhà người ta bán hai cân trà…
Người ta đâu cần làm streamer, đâu cần bỏ công tốn sức như thế? Huống hồ… nông sản nhà người ta có bao giờ ế đâu.
Nghĩ tới đây, anh ta lại không kìm được mà lén vui sướng trong lòng.
Nếu thật sự một ngày nào đó, nông sản không bán được thì sao?
Có khi… sẽ bán thẳng cho fan bọn họ chăng?
Thế thì đám người bọn họ, chắc sẽ còn vui vẻ hơn nữa đấy!
Chương 1180. Con trai của ông chú Bảy về rồi!
Ông chú Bảy xách theo một túi đầy bánh bao trắng tinh, mềm thơm mùi sữa bò, cùng bà thím Bảy lững thững đi dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa trở về nhà mình.
So với nhà Tống Đàm rộn ràng náo nhiệt, căn nhà cũ mấy chục năm của ông, vừa bước vào sân đã cảm thấy một luồng khí lạnh phả ra.
Sân tối om, trống rỗng, ngay cả cái đèn dưới hành lang cũng vẫn là bóng đèn dây tóc cũ kỹ ngày xưa.
Hai ông bà lập tức im bặt.
Thao Dang
Chờ đến khi ông chú Bảy vào bếp kéo dây đèn lên, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gian bếp nhỏ bé, ông khựng lại một chút, mới nhớ ra bánh bao nên được bỏ vào tủ lạnh.
Mà tủ lạnh thì để ở phòng khách.
Bà thím Bảy thở dài: “Căn nhà này mấy chục năm rồi, cũng nên dỡ đi thôi.”
“Ờ ha,” ông chú Bảy cũng ngậm ngùi: “Chỉ là nghĩ đến cái tuổi này còn phải xây nhà mới, trong lòng cứ thấy gượng gạo.”
“Gượng gì mà gượng?” Bà thím Bảy lầm bầm: “Ở thành phố, ông thấy ở đó không có đất trồng trọt. Mà về đây cũng có thấy ông trồng gì đâu. Căn nhà to như vậy, chỉ có hai người sống, tối về mà chẳng có tí hơi người nào cả.”
Xây một cái nhà nhỏ mới, chỉ hai ông bà ở cũng không thấy trống trải, mà lại tụ khí. Mùa đông đặt cái lò sưởi trong phòng, tối về tiện tay quăng ít củi khô vào là ấm áp ngay.
Chứ như bây giờ, sân thì tối om, trong nhà cũng tối om. Người già thì ngủ nông, hay đi vệ sinh, cửa gỗ cũ thì cứ kẽo kẹt kẽo kẹt.
Ông chú Bảy nghĩ thấy cũng đúng, liền phấn khởi kể với bà thím Bảy: “Hôm qua tôi gửi cho bà cái hình ấy bà có coi không? Tôi coi trên Douyin đó, người ta xây nhà cho người già, phòng tắm còn có ghế ngồi, tay vịn các thứ! Mình cũng làm như thế, tôi thấy bản thiết kế mà Tiểu Triệu đưa cho mình cũng có nhắc tới…”
Bà thím Bảy thì lầu bầu: “Người ta được con cái xây nhà sửa nhà cho, còn mình thì…”
Ông chú Bảy liếc nhìn bà: “Bà nói xem, đang yên đang lành bà nhắc đến nó làm gì? Con trai gì mà như khách lạ, có tí tình cảm nào đâu?”
“Chờ đến lúc mai mốt tụi mình già yếu không đi nổi, là tụi mình phải lặn lội tới tận biên cương tìm nó, hay nó quay về chăm tụi mình? Tôi thấy Kiều Kiều còn đáng tin hơn nó.”
Hai người bỏ bánh bao vào tủ đông, dùng ấm điện mới mua sau khi về quê đun một ấm nước, rồi sơ sài ngâm chân, vậy là đi ngủ.
Cũng đến giờ ngủ rồi, mai con trai về, ông làm cha phải để cho nó biết, ai mới là cha thật sự!
Nghĩ đến hôm nay ngoài bánh bao còn mang về một đống túi lớn túi nhỏ, ông chú Bảy đầy thỏa mãn, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này?
Trong nội thành Vân Thành, A Y Cổ Lệ đang ở khách sạn, nhìn hai cô con gái đang ngủ say, oán trách chồng:
“Lẽ ra chúng ta nên về thăm cha mẹ sớm hơn mới phải. Bấy nhiêu năm nay, cả Kiều Lặc Bàng với A Phủ cũng chưa từng gặp ông bà, em cũng vậy…”
Tống Thư Lượng đã mệt rã rời sau cả ngày chơi với con, giờ nằm rồi thì khoát tay lười biếng:
“Lễ tết chẳng phải vẫn gọi điện video đó sao? Nhìn trong video cũng như gặp ngoài đời thôi, lì xì còn gửi cả đống…”
Thấy vợ vẫn có vẻ áy náy, anh ta bật dậy:
“Em không biết đấy thôi! Quê anh đường rất khó đi, đâu như chỗ biên cương bên mình toàn đất bằng đâu.”
“Anh cũng chỉ sợ về quê rồi, muốn quay lại thành phố phải đi một đoạn xa, phiền lắm. Dù sao cha anh cũng không vội lúc này, mấy hôm nay đưa cả nhà đi chơi xong, mai đúng lúc về ăn Tết Tiểu niên là vừa…”
Nói rồi anh ta lại nằm xuống, mắt nhìn trần nhà cảm thán:
“Thành phố phát triển nhanh thật, cảm giác chẳng còn giống lúc anh đi nữa. Nếu không đọc trước mấy bài hướng dẫn, chắc anh cũng chẳng biết chỗ nào dắt con đi chơi…”
Vợ anh ta nghĩ một lúc, lại có chút tiếc nuối mà nói:
“Xiên thịt nướng ở đây không ngon. Đáng lẽ mình nên mang theo hai con dê về cho cha.”
“Khó mang lắm.” Tống Thư Lượng lúc này đã buồn ngủ, lầm bầm đáp: “Tết mà người đông thế kia, mang kiểu gì? Đợi về rồi gửi chuyển phát nhanh đi.”
A Y Cổ Lệ liếc nhìn anh ta, trong lòng nghĩ: lần trước anh cũng nói thế, sau lại bảo chuyển phát đắt quá, rồi lại than gửi đông lạnh dễ bị rã đông…
Nhưng, chồng cô ta đã nói vậy, bao năm nay anh ta cũng đã vì gia đình này mà cố gắng tất cả. A Y Cổ Lệ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng tiện nói gì thêm nữa, dứt khoát dọn dẹp rồi lên giường nằm nghỉ.
…
Sáng sớm hôm sau, Tống Thư Lượng hỏi lễ tân và thuê được một chiếc taxi.
Tài xế khá cởi mở, nhìn ba mẹ con dân tộc vùng biên sau xe, rồi lại nhìn sang Tống Thư Lượng ngồi bên cạnh:
“Anh bạn, anh về làng Vân Kiều làm gì thế? Quê nhà hả?”
“Ừ.” Tống Thư Lượng gật đầu: “Cha tôi giờ về quê rồi, dịp Tết đưa mấy đứa nhỏ về thăm.”
“Ồ, hay quá nhỉ! Tôi biết làng Vân Kiều đó, bên đó năm nay vừa mới làm đường nhựa xong, giờ chạy xe bon bon lắm luôn. Nghe đâu chính quyền thành phố sang năm còn định đầu tư đường dây điện mới nữa… Chậc, không biết cúng ông nào mà linh vậy, chuyện tốt cứ rơi vào cái làng đấy…”
Tống Thư Lượng nghe mà ngơ ngác, hiểu lơ mơ.
Dù sao hồi anh ta đi, đường làng còn lầy lội đầy bùn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, anh ta cứ tưởng cùng lắm cũng chỉ lên được đường bê tông thôi chứ, ai dè đường nhựa luôn rồi?
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nghe tài xế thao thao bất tuyệt.
Cho đến khi vào đến làng, anh ta thật sự đờ người ra.
Vì làng đã thay đổi ít nhiều, mà anh ta thì lại không nhớ rõ nhà mình nằm hướng nào nữa rồi…
Lúc này, ngay đến ánh mắt của tài xế cũng nhìn anh ta bằng vẻ ngờ vực.
May mà ông chú Bảy nhờ Tống Đàm gửi địa chỉ định vị giúp, lúc xuống xe, tài xế còn thở dài:
“Anh bạn à, anh đi bao nhiêu năm rồi vậy? Sao mà ngay cả gốc gác của mình cũng quên mất rồi?”
Tống Thư Lượng ngoài cười gượng ra, cũng không biết nói gì thêm.
Cũng vì sự trở về của anh ta, căn bếp mười mấy năm chưa từng bốc khói của ông chú Bảy, nay lại một lần nữa nổi lửa.
“Về rồi à?” Bà thím Bảy c.uối cùng cũng gặp lại con trai mình.
Nhưng điều bất ngờ là, trong lòng bà không hề có cảm giác xúc động quá lớn như tưởng tượng. Trước đó còn sợ mình sẽ rơi nước mắt, cảm thấy yếu lòng, thế mà giờ nhìn người đàn ông lạ lẫm, gương mặt già dặn trước mắt, xúc cảm dường như đều trở nên trì trệ.
c.uối cùng chỉ có thể gượng gạo nói ra ba chữ ấy.
Tống Thư Lượng thì không nhận ra, lúc này chỉ ném cái túi xuống đất:
“Cha! Mẹ! Con về rồi. Cha con đâu?”
Ông chú Bảy lúc này đang bưng chén từ bếp đi ra:
“Ối chà, quý nhân tới nhà à, bao nhiêu năm không thấy anh về thăm nổi một lần!”
Tống Thư Lượng cười lớn.
“Cha, cha cũng thật là! Con còn phải lo cho vợ con con cái nữa, không tiện. Mà cha mẹ cũng có thể tới thăm tụi con mà, bên con phong cảnh đẹp lắm đó.”
Ông chú Bảy trong lòng thầm trợn trắng mắt: ai thèm bên các người cái gì chứ.
Nhưng con dâu đứng bên cạnh dẫn theo hai cô cháu gái, dù không dám lên tiếng nhưng cũng là hai đứa vẫn gọi “ông ơi” qua video. Ông chú Bảy chỉ có thể thở dài, rồi đưa hai cái chén ra:
“Đây là Khải Minh với Tư Nguyệt hả, ôi chao, nhìn ngoài đời còn xinh hơn trong video… Lại đây nào, nghe nói bên các cháu nhiều bò dê lắm, hay uống sữa bò đúng không? Đây là sữa mà Kiều Kiều sáng sớm đã lên tận bãi cỏ mang về đấy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương