Con trai nhà mình về, nhà họ Tống lo còn hơn cả chính ông chú Bảy nữa ấy chứ!
Trời vừa hửng sáng, Kiều Kiều đã xách thùng sữa bò ra sân, tiện tay còn mang thêm cho ông chú Bảy một túi gạo.
Thao Dang
“Chị con bảo hôm qua quên đưa cái này, bảo ông chú Bảy phải ăn uống cho tốt, phải ừm… phải…”
Cậu lắp ba lắp bắp.
“Sao cơ?”
Ông chú Bảy tò mò hỏi: “Con nói nguyên văn cho ông nghe xem nào.”
Kiều Kiều do dự một chút: “Chị con bảo phải dạy dỗ cho ra trò, nhưng thầy Tần bảo đánh vào mặt là xúc phạm người ta lắm…”
Ông chú Bảy: …
“Con yên tâm,” ông dỗ dành đồ đệ ruột của mình: “Chị con nói quá lên thôi, ý là bảo ông dạy dỗ một chút ấy mà.”
“Ồ ồ ồ.” Kiều Kiều lập tức hiểu ra, còn dặn dò thêm: “Vậy ông phải dạy dỗ cho nghiêm vào nha! Chú ấy mấy năm không về, ông chú Bảy nhớ lấy roi mây quất m.ô.n.g đấy! Hồi nhỏ mẹ con từng quất con, đau lắm luôn ạ!”
“Nhớ lâu lắm luôn ạ!”
Ông chú Bảy gật gù nhận lời, lúc này Kiều Kiều mới yên tâm quay về.
Mà giờ, chén sữa bò ông đưa cho hai đứa cháu gái chính là nấu từ cái thùng đó đấy.
Lúc nấu lên đã thấy thơm ngào ngạt rồi, nhưng ông chú Bảy vốn không rành bên vùng biên kia họ uống gì, lại nghĩ hay người ta uống trà sữa gì đó? Thế là cẩn thận thêm vào ít lá trà.
Bây giờ, hương sữa đậm đà quyện với mùi trà thanh dịNgô Lan toả trong sân, dù chỉ dùng chén sành cũ kỹ chẳng có tí thẩm mỹ nào, hai cô cháu gái cũng không kìm được mà hít hít mũi:
“Thơm quá đi ạ!”
Hôm qua thịt xiên nướng với thịt bò đều không ngon bằng đồ nhà mình, nhưng sao sữa bò lại thơm đến vậy chứ?
A Y Cổ Lệ nhẹ nhàng đẩy hai đứa nhỏ phía sau lưng: “Nhanh lấy đi, đừng để ông mệt.”
Kiều Lặc Bàng và A Phủ lập tức đưa tay nhận lấy, tươi cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông ạ.”
Nhìn lại thấy dễ thương hơn hẳn con trai mình.
Ông chú Bảy mỉm cười gật đầu, rồi quay sang con dâu hỏi: “Cái đó… Cổ Lệ à, bảo mẹ con múc cho con một chén luôn đi, cái này ngon cực ấy, cha vừa nãy uống liền hai chén đấy.”
Uống no quá rồi, đến bữa sáng còn chẳng ăn nữa, bụng tròn vo luôn.
A Y Cổ Lệ có hơi không nghe rõ, lại hơi ngại ngùng, vội vàng đoán ý nói: “Con tự múc được ạ.”
Cô ta nói giọng hơi lơ lớ, nhưng không khó hiểu, lại luôn cười tươi nên trông cũng rất thân thiện.
Ông chú Bảy gật đầu, chỉ về phía nhà bếp:
“Ở kia kìa, bảo mẹ con lấy cho cái chén.”
Tống Thư Lượng đứng chờ một hồi, phát hiện ông bà không ai mời mình uống sữa cả, liền cười khổ: “Ủa sao không có phần con vậy?”
Ông chú Bảy nói bóng gió: “Không có tiền, uống gió Tây Bắc đi.”
Tên ngốc kia “á” một tiếng, còn tưởng ông già đang gợi ý, vội vàng rụt rè nói:
“Cha, cha xem… tụ họp khó lắm mới được một lần, Tết này con đưa cha 2000 tệ nha!”
Ôi giời! Ông chú Bảy chỉ muốn trợn trắng mắt.
Ông giờ còn thiếu 2000 tệ chắc?
Cái thùng sữa sáng nay bán 2000 tệ, xem có ai mua không nhé?
Nhưng trong lòng nghĩ sao thì nghĩ, thấy con trai lôi ví ra, ông vẫn khinh khỉnh chỉ trỏ: “Chuyển khoản! Chuyển khoản! Ai còn xài tiền mặt nữa, tiêu cũng chẳng có chỗ…”
Đợi đến lúc con trai đang đếm tiền, ông lại như vô tình buột miệng:
“À phải rồi, cái nhà cũ này cha bán rồi đấy, nếu con rảnh thì mùa xuân ở lại, phụ cha dựng cái nhà nhỏ bên cạnh nhé.”
Hả?
Tống Thư Lượng ngẩn người ra, một lúc sau mới tránh né chuyện chính mà hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải đây là nhà tổ của mình sao? Cha sao lại bán nhà tổ rồi?”
Ông chú Bảy vẻ mặt chẳng để tâm:
“Sao lại không được? Cha già rồi, nhỡ sau này có bệnh cần tiền thì sao? Bao năm rồi chẳng thấy con có hiếu, thuê người chăm một ngày cũng phải hai ba trăm đấy!”
“Vừa khéo trong làng có người cần, mấy vạn tệ thì bán thôi. Sau dựng cái nhà nhỏ bên cạnh, đủ cho hai ông bà ở là được.”
Ông cứ lầm bầm lầu bầu như thể chuyện này là nghiêm túc thật, Tống Thư Lượng tuy trong lòng muốn phản đối, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, mấy năm nay mình đúng là chưa từng quay về.
Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng chẳng dám mạnh miệng hứa sẽ phụng dưỡng người già.
Dù sao thì đường xá xa xôi, bản thân lại còn có gia đình riêng, chẳng lẽ ở lại đây vài năm được chắc?
Dẫn ông bà đi về vùng biên kia à? Nhưng biên cương rộng lớn như thế, việc khám bệnh tìm bác sĩ cũng không tiện bằng ở quê nhà.
Lúc này anh ta chỉ còn biết thở dài, ngay cả chuyện giá nhà vài vạn cũng chẳng buồn ý kiến.
Dù gì cũng hiểu rõ, nhà cũ ở nông thôn mà có người chịu mua đã là điều hiếm có rồi, bán được mấy vạn thì cứ coi như lời vậy.
Mà ông chú Bảy vòng vo lâu như vậy, chính là để dẫn đến chuyện sau đây:
“Con về đúng lúc đấy, lát nữa cha dẫn con lên trụ sở tập thể trong làng làm hồ sơ đất đai, cái gì cần xin thì xin, cái gì cần ký thì ký, cần làm giấy từ bỏ cũng phải làm. Không thì thủ tục nhà này không rõ ràng, người ta không dám mua.”
Chính sách nông thôn bên này, Tống Thư Lượng giờ chẳng theo kịp nổi nữa, nghe xong chỉ thấy mơ mơ hồ hồ mà lòng lại rối bời:
“Vậy có rắc rối không ạ?”
“Không đâu.”
Giọng điệu của ông chú Bảy giờ đã dịu dàng hơn nhiều: “Bí thư làng mình là người rất giỏi, sớm đã xử lý mọi chuyện rõ ràng rồi, đơn từ cũng chuẩn bị xong cho con, con chỉ cần ký tên vào là được, còn lại để cha nhờ cô ấy giúp làm.”
“Ồ,” Tống Thư Lượng gật đầu: “Thế thì tốt.”
Bán rồi cũng được, ông bà có chút tiền trong tay, sau này ốm đau bệnh tật anh ta bên kia cũng khỏi lo nghĩ.
Hai đứa nhỏ chẳng hiểu gì, lời ông chú Bảy lại mang chút giọng địa phương, nên càng mù mờ, chỉ ngoan ngoãn đưa chén không lên phía trước:
“Cha ơi, con muốn uống nữa.”
Tống Thư Lượng nhìn chén rỗng rồi lại nhìn con gái.
Trời thì lạnh, mấy đứa nhỏ mặc đồ dày cộp, chẳng thấy rõ bụng có phình không.
Nhưng mới được bao lâu đâu chứ? Sao cả chén đầy mà uống cái là hết veo rồi?
Nhìn sang đứa còn lại, cũng vừa ngửa đầu uống cạn giọt c.uối cùng.
“Đừng uống nữa được không?” Anh ta lưỡng lự: “Uống thêm lại đầy bụng thì sao?”
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng A Y Cổ Lệ vui vẻ từ cửa bếp vang lên:
“Trời ơi, sữa bò này ngon thật đó! Thơm hơn sữa nhà mình nhiều!”
Tống Thư Lượng lập tức ngẩn người.
Vì ai cũng biết, bò dê ở vùng biên chắc chắn chất lượng ngon hơn bên này nhiều, thế mà sữa lại có sự khác biệt rõ đến vậy?
Anh ta đang ngẫm nghĩ thì thấy hai cô con gái vẫn đang chờ đợi nhìn mình với ánh mắt long lanh.
Ông chú Bảy lúc này cũng khựng lại, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý, rồi chậm rãi nói:
“Không thể uống nhiều một lúc được đâu… nhưng có bánh bao sữa hấp đấy, mỗi đứa ăn một cái nhé?”
Thật ra nhìn vóc dáng hai đứa cháu gái, một chén sữa chẳng đáng gì, nhưng lần đầu đến, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Ông chú Bảy lại dặn thêm:
“Ăn nhiều là không được đâu, đầy bụng thì khổ đấy.”
Bánh bao à…
Hai cô cháu gái thật ra không hào hứng lắm. Sữa lúc nãy thật sự rất thơm, dù bụng đã no mà hình như vẫn còn uống thêm được một chén nữa.
Với lại so với bánh bao, bọn trẻ vẫn thích ăn bánh nướng hơn, nhưng nghĩ đến bánh bao mềm mềm, khác với món ăn bên kia, cũng thấy có hứng thú nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Cảm ơn ông ạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương