Lưu lão gia cũng biết Sở Phong Thu, loại nhận thức này không phải chỉ từng thấy mặt lại không biết tên, trên thực tế rất nhiều người làm công nhật ở Lưu phủ Lưu lão gia cũng chưa gặp qua, cho dù gặp qua cũng không thể nói cái gì, nhưng Sở Phong Thu bất đồng với những người làm công nhật khác, Lưu lão gia vẫn thật thưởng thức Sở Phong Thu, bởi vì Sở Phong Thu người này thực thành thật, lại không có lòng tham.

Lần trước Sở Phong Thu ở trong nhà Lưu lão gia làm thợ phụ nhặt được một miếng ngọc bội Lưu lão gia đánh mất, miếng ngọc bội kia rất trân quý, ông ta bình thường đều luyến tiếc mang, bởi vì tiếp khách mới mang, kết quả lại đánh rơi mất. Ông ta vốn đều cho rằng làm rơi ở bên ngoài, cảm thấy tám chín phần là tìm không ra, kết quả miếng ngọc bội kia lại tìm được, là Sở Phong Thu đưa đến, thực ra chuyện ông ta đánh mất ngọc bội rất là buồn bực, bị hạ nhân nói ra, Sở Phong Thu nghe thấy được, chờ khi nhặt được ngọc bội nhờ người đưa tới cho ông ta.

Chuyện Lưu lão gia bị Sở Phong Thu nghe được rồi hỏi thăm, người kia quả thật nói hắn cảm thấy ngọc bội kia mất ở bên ngoài tìm không được, kết quả Sở Phong Thu biết rõ miếng ngọc bội này bị rơi dưới đất cũng sẽ không có người biết hắn nhặt được, vẫn là giao lên đây, quả thật không tham, không giấu tài bảo.

Bởi vì chuyện này Lưu lão gia rất thưởng thức Sở Phong Thu, còn nghĩ để cho Sở Phong Thu làm việc ở nhà bọn họ hoặc là trong cửa hàng nhà bọn họ, bị Sở Phong Thu cự tuyệt, Sở Phong Thu nghĩ mặc dù ở Lưu phủ đương sai rất phong cảnh, nhưng đến cùng vẫn làm hạ nhân cho người ta, mà đi cửa hàng Lưu gia làm thợ phụ rất tốt, nhưng hắn lo lắng mẹ cùng vợ, lại cảm thấy vợ sắp sinh, vẫn canh giữ ở bên người nàng thì tốt hơn, trồng rau cũng đủ bọn họ sinh hoạt, chờ vợ sinh, đến lúc đó làm như vợ nói, bọn họ cũng có thể làm một ít buôn bán, sẽ không kiếm ít so với làm việc ở Lưu gia. Cuối cùng Lưu lão gia cho Sở

Phong Thu ba mươi lượng bạc.

Ba mươi lượng bạc rất nhiều, đều có thể làm một căn nhà thật lớn hoặc là mua vài mẫu ruộng tốt ở thôn quê.

Thương thị và Hà Hoa vì thế rất cao hứng, đem nợ đều trả xong hết, tiền còn lại liền để dành.

Có chuyện này, Sở Phong Thu tìm Lưu lão gia bán búp bê ít nhất không cần lo lắng bị hố, Lưu lão gia hẳn là sẽ cho hắn giá thật sự.

Lưu lão gia biết Sở Phong Thu muốn gặp ông ta, sai người dẫn hắn đi vào.

Sở Phong Thu liền nói ra dụng ý của mình.

Lưu lão gia nói Sở Phong Thu lấy búp bê ra để ông ta nhìn xem, nhà bọn họ quả thật có buôn bán mặt hàng này, nếu Sở Phong Thu mang đến đồ chơi tốt, ông ta sẽ thu mua.

Sở Phong Thu lấy ra hai búp bê trước, một bé củ cải, một bé quả lê.

Lưu lão gia vừa thấy liền thập phần thích, đừng nhìn ông ta là một người đàn ông tuổi không nhỏ, lại là một tú tài, tư tưởng cũng rất cũ kỹ, nhưng trong lòng lại rất thích mấy thứ đồ chơi đáng yêu. Ông ta cầm hai con búp bê này nhéo nhéo, cảm thấy mềm mại, nghĩ mình yêu thích thế này, mấy người trẻ tuổi này cùng trẻ con còn không càng thích? Nhất là nghĩ đến thiếu gia bổn gia của mình hiện tại tuổi còn nhỏ, nếu đem cái này đưa đi cho hắn chơi, để cho hắn cao hứng, đối với nhà mình có lợi thật lớn!

Lúc này Lưu lão gia đã nói muốn mua, lúc trước đã nói là muốn bán đứt, giá kia tự nhiên không thể ấn theo giá mua đồ chơi.

"Không biết ngươi tính toán muốn bán giá như thế nào?"

Lưu lão gia hỏi, trong lòng ông ta đã nghĩ xong giá rồi, bất quá vẫn là phải hỏi Sở Phong Thu một câu.

Sở Phong Thu nghĩ đến giá vợ nói lúc ở nhà với hắn, nói: "Một cái hai mươi lượng, trừ bỏ này hai cái, chỗ ta còn có bảy cái khác, là một bộ búp bê rau quả. Vợ
ta nói nếu lần này mua bán thành, về sau có búp bê mới lạ khác, vẫn bán cho Lưu lão gia, so với cái này tốt hơn."


  Sở Phong Thu cảm thấy vợ của mình đã nghĩ xong cách làm búp bê này rồi, hơn nữa nếu Lưu lão gia kinh doanh thỏa đáng khẳng định có thể bán được không ít tiền, khẳng định là vô số hai mươi lượng, nhưng ông ta không vừa ý bỏ hai mươi lượng mua một con búp bê, thật đúng không thể xác định a.

"Được, liền một cái hai mươi lượng, về sau nếu còn có cái khác, cũng bán cho ta luôn, nhưng đừng bán cho người khác."

Lưu lão gia nói Sở Phong Thu đem vài con búp bê khác cũng lấy ra nhìn xem.

Sở Phong Thu nghe nói Lưu lão gia thật sự đồng ý một con hai mươi lượng, trong lòng vừa kích động vừa cao hứng, nghĩ vợ thực rất giỏi, nàng nói hai mươi lượng liền hai mươi lượng. Hai mươi lượng a, chín lần là một trăm tám mươi lượng! Số tiền này ở nông thôn bọn họ thật đúng là một gia tài lớn, bao nhiêu người cả đời đều không có một trăm tám mươi lượng, vợ hắn chỉ làm vài con búp bê liền kiếm được!

Sở Phong Thu cảm thấy chính mình càng thêm nỗ lực làm việc mới xứng với vợ của mình.

Lưu lão gia nhìn thấy vài con búp bê khác cũng thực vừa lòng, đưa cho Sở Phong Thu ngân phiếu, vì để cho bọn họ dễ tiêu bạc, đưa hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, năm tờ ngân phiếu mười lượng, còn lại là ba mươi nén bạc.

Sở Phong Thu đem tiền cất xong, ly khai Lưu phủ, hắn vốn là thợ phụ ở Lưu phủ, hiện tại xin phép rồi về nhà trước.

Trong tay nhiều tiền như vậy, Sở Phong Thu cũng không muốn ở bên ngoài lâu, liền mua hai cân thịt, sau đó trực tiếp về nhà.

Nhìn thấy nhiều ngân phiếu cùng nén bạc như vậy, ánh mắt Hà Hoa sáng lên, hốc mắt Thương thị cũng đỏ, bà cao hứng, trong nhà có nhiều tiền vậy về sau
không cần lo lắng.

Hà Hoa và Sở Phong Thu lại vội vàng khuyên Thương thị, Hà Hoa đem ngân phiếu cùng nén bạc để trước mặt Thương thị, nói số tiền này để cho mẹ cất.

Thương thị cười nói để cho Hà Hoa cất, bà không muốn quản tiền, hiện tại trong nhà vợ chồng son đều thực hiếu thuận, tiền này lại là Hà Hoa tìm cách kiếm được, đương nhiên do Hà Hoa cất.

Cuối cùng Hà Hoa vẫn cầm bốn thỏi bạc bảo cho Thương thị, để cho Thương thị dùng chơi.

Thương thị nghe được Hà Hoa nói từ "chơi" này, cười ra tiếng, trong lòng cao hứng, nghĩ nhà này có Hà Hoa thật sự cuộc sống càng tốt, không chỉ có tiếng cười, còn có bạc chơi.

Hà Hoa vui vẻ kiểm tiền.

"Thật sự là quá tốt, nhà chúng ta hiện tại không chỉ có đem nợ trả xong rồi, còn có nhiều tiền tiết kiệm như vậy."

Hà Hoa đem tất cả tiền đều đặt trong một cái hộp gỗ, lại bắt đầu tính số tiền trong nhà này, kỳ thật có bao nhiêu trong lòng nàng đều biết, chính là thích đếm.

Bán rau thu vào cũng không tệ, ngay từ đầu một cân chỉ có thể bán được hai văn tiền, sau này tăng tới 4 văn, sau này lại tăng tới 6 văn tiền, cho nên tuy rằng nhà bọn họ trồng rau chẳng phải rất nhiều, nhưng bán được rất nhiều tiền, hơn nữa Hà Hoa dùng dị năng, rau này phát triển mau lại ngon. Trước không nói cải dầu, rau chân vịt này cao lớn lại non mọng, rau hẹ kia cũng cao gấp đôi, ngay cả cà chua, ớt xanh, đậu cô-ve, dưa chuột này kết quả chi chít, hái đều hái ở một chỗ không cần đi. Cho nên ba tháng này, tiền kiếm được không chỉ có đem trả hết nợ cho vợ Loan Mộc, liền ngay cả tiền của mấy người Trương Xuyên cũng đều trả xong, cũng còn lại không ít tiền.
*Phía trên vừa nói lấy 30 lượng bạc của Lưu lão gia thưởng để trả nợ, dưới này lại kiu là dùng tiền bán rau trả nợ là sao??? Hiện tại lại có một trăm tám mươi lượng bạc này, thật sự là trong lòng càng thêm kiên định!

Hà Hoa nghĩ thì ra cho dù mình không dùng dị năng cũng có thể kiếm tiền nhiều như vậy a, loại cảm giác này thật không sai!

Sở Phong Thu thấy hai mắt Hà Hoa lóe sáng, nghĩ rằng bộ dáng vợ kiếm tiền cũng thật đẹp mắt, liền vì nhìn thấy bộ dáng đẹp mắt này của nàng, cũng phải kiếm tiền nhiều a!

Thương thị cười nói: "Thật sự là cám ơn trời đất, cuộc sống bây giờ của chúng ta coi như là tốt rồi, chờ lúc cháu nội của mẹ sinh ra đã có thể hưởng phúc."

Thương thị nhìn bụng Hà Hoa, cảm thấy bụng Hà Hoa tròn tròn, giống như một bé gái, nghĩ chờ không lâu nữa sẽ được bế một cháu gái mềm mềm mập mạp, ánh mắt bà đều cười tít, cân nhắc lại đi mua ít vải xinh đẹp, đến lúc đó làm ít quần áo và giày cho cháu gái, đúng rồi, còn có mũ quả dưa! Hiện tại trong tay có tiền, cũng không thể ủy khuất đứa nhỏ.

Hà Hoa cũng vuốt bụng nở nụ cười, Thương thị nói bụng này giống như hoài bé gái, nàng xem Thương thị thật cao hứng, cũng không trọng nam khinh nữ, nàng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình cùng con đều rất hạnh phúc.

Sở Phong Thu nếu không thấy mẹ của mình còn tại bên cạnh, đều phải đi qua sờ sờ bụng Hà Hoa, đứa nhỏ này cùng hắn dễ thân, hắn vừa sờ liền động, đá đá làm lòng hắn mềm mại, mỗi ngày bị đá một chút như vậy, mỗi ngày hắn đều vui vẻ!


Vì đứa nhỏ này sinh ra thời điểm có điều kiện rất tốt, Hà Hoa càng muốn kiếm tiền, dù có gần hai trăm lượng bạc này, nàng vẫn cảm thấy không đủ, về sau đứa nhỏ cần dùng tiền còn nhiều hơn, bạc đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Nàng đã cân nhắc xong, hiện tại bán rau, thời điểm mùa thu đem làm tương bán sẽ có một số tiền lớn, sau đó đến thời điểm mùa đông liền bán giá đỗ, nàng dùng dị năng làm cho đậu lên mầm, mùa đông ở đây rất hiếm rau xanh tươi mới, nàng cũng không tin bán không được giá tốt nói không chừng kiếm được nhiều tiền hơn so với bán rau ba quý xuân hạ thu này!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện