Khúc Hồng Bố thật đúng là ghi hận Sở Đại Nha, thị nghĩ Sở Đại Nha này cũng thật sự là quá độc ác, cư nhiên đem chồng thị đẩy xuống sông! Trước không nói có phải bị Tôn Lan Thảo – không biết xấu hổ kia – bò lên hay không, chỉ nói hiện tại tuy rằng là mùa xuân, nhưng nước vẫn rất lạnh, nhảy vào trong nước này thân mình sao chịu được?! Lại thêm một người chết đuối ở trong sông thì sao, cũng không phải không thể nào a! Khúc Hồng Bố cảm thấy Sở Đại Nha thật sự không đem an nguy của Sở Đại Bảo để ở trong mắt a! Sở Đại Nha không sợ không có thân nhân, Khúc Hồng Bố thị còn sợ thủ tiết đó. Cho dù trong lòng thị không yêu Sở Đại Bảo, cũng không đại biểu thị muốn Sở Đại Bảo chết!

Trong lòng Khúc Hồng Bố hận Sở Đại Nha, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chính là biểu hiện ra một ít thần sắc oán trách, nói Sở Đại Bảo ở nhà nằm giả bệnh, sau đó nói bóng nói gió với Sở Đại Nha, muốn thị có thể lấy chút tiền ra bồi thường cho Sở Đại Bảo, không lấy tiền ra cho mua thức ăn bồi bổ cũng được. Thị cũng biết Sở Đại Nha hiện tại có tiền trong tay.

Sở Đại Nha hiện tại cũng là một thần giữ của, bỗng chốc chồng con đều chết, trở lại nhà mẹ đẻ ở, kỳ thật trong lòng rất không có cảm giác an toàn, chỉ có tiền có thể để trong lòng thị kiên định chút, cho nên thị nắm tiền trong tay rất chặt chẽ, nghĩ đến lúc tái giá tích góp nhiều hơn nhữa, về sau dù là quả phụ tái giá cũng không lo lắng. Bởi vậy thị đối với việc Khúc Hồng Bố nói bóng nói gió làm như nghe không hiểu, xem không hiểu, cũng không ra tiền.

"Quả phụ keo kiệt này! Ta xem nó muốn thủ tiền đến chết, còn muốn tái giá cái gì?!"

Trong lòng Khúc Hồng Bố âm thầm mắng, càng hận Sở Đại Nha.

Tôn Lan Thảo chưa có tới dây dưa Sở Đại Bảo, cuối cùng để cho Khúc Hồng Bố nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nếu người phụ nữ không biết xấu hổ kia tới, thị còn phải lo lắng đuổi thị ta đi, cuối cùng Tôn Lan Thảo cũng thức thời. Bất quá nghĩ lại, nếu lần này cứu Tôn Lan Thảo là Sở Phong Thu, Tôn Lan Thảo khẳng định đã sớm bò lên rồi, giống kiểu chồng của mình, có cơ hội tốt như vậy người ta cũng không dây dưa. Lại nói tiếp vẫn là chồng của mình không bằng Sở Phong Thu. Nghĩ như vậy, Khúc Hồng Bố lại thở dài. Nghĩ nếu không phải trong lòng mình thích Sở Phong Thu, thực sẽ nghĩ biện pháp đem Tôn Lan Thảo đưa cho Sở Phong Thu, để cho tiểu tiện nhân Hà Hoa kia khóc đi!

Khúc Hồng Bố nghĩ vẫn là mau đưa Sở Đại Nha gả đi ra ngoài, nếu không thị ở nhà tựa như một tai tinh cứ gây tai chuốc họa cho gia đình, ăn không phải trả tiền, uống cũng không trả thù lao, cứ như vậy hoài thị thật không duy trì được bản mặt hiền lành của mình nữa! Thị vẫn hạ quyết tâm muốn đem Sở Đại Nha gả cho Điền Trang, bởi vì Điền Trang có tiền, đến lúc đó Sở Đại Nha đỡ phải đến chiếm tiện nghi, nói không chừng còn có thể cho bọn họ ít thứ tốt hơn.

Khúc Hồng Bố bắt đầu vét bụng nghĩ tới tất cả kế sách, thị cảm thấy muốn cho Điền Trang thú Sở Đại Nha phải dùng chút thủ đoạn, nếu không Điền Trang khẳng định sẽ không muốn thú Sở Đại Nha, dù sao nhà bọn họ đã thổi gió cho Điền Trang, người ta căn bản không vừa ý! Cho nên, biện pháp duy nhất chính là làm cho bọn họ gạo nấu thành cơm, như vậy Điền Trang nếu không muốn cũng phải cưới Sở Đại Nha. Nhưng thế nào làm cho bọn họ gạo nấu thành cơm đây? Hai người này căn bản là không gặp nhau, nếu để cho Sở Đại Nha học tập Tôn Lan Thảo, nói không chừng cũng sẽ rơi vào cái kết cục giống Tôn Lan Thảo, trừ bỏ được một cước của Điền Trang, còn có thanh danh be bét hết, đã là một quả phụ, rơi xuống thanh danh khắc phu khắc tử, nếu thanh danh lại phá hư một lần nữa, đến lúc đó liền y chang Tôn Lan Thảo! Vạn nhất gả không được, lại ở nhà cả đời, rất phiền toái!

Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Hồng Bố cảm thấy việc này phải cẩn thận, phải bàn bạc kỹ hơn, cũng không thể nóng vội.

Đây là chuyện của Sở Đại Nha, Khúc Hồng Bố nghĩ một mình mình ở trong này suy nghĩ cũng không được, liền kêu thị lên cùng nhau nghĩ biện pháp, dù sao Sở Đại Nha đối với chuyện này cũng không e lệ.

Sở Đại Nha cũng coi như để bụng chuyện gả cho Điền Trang, tuy rằng Điền Trang không muốn thú thị, làm cho trong lòng thị thực không thoải mái, nhưng thị cũng không có cốt khí hạ quyết tâm buông tha cho Điền Trang, dù sao coi điều kiện hiện tại của thị muốn tái giá tốt cũng không dễ dàng, Điền Trang xem như là người rất được, cùng thôn với Sở gia, đến lúc đó còn có cái chiếu ứng. Lần này nhà thị xảy ra chuyện, nếu cách nhà mẹ đẻ gần, thị có thể chịu nhiều ủy khuất như vậy sao? Cho nên tái giá, thị muốn cách nhà mẹ đẻ gần một ít. Nếu cách nhà mẹ đẻ gần, vậy cũng chỉ có thể chọn hai thôn Tôn Vương thôn cùng Đào Nguyên thôn, mà trong hai thôn này cũng chỉ có Điền Trang coi như có chút khả năng. Sở Đại Nha sẽ không muốn bỏ qua ông ấy.

"Nếu không, nói Điền đại nương hỗ trợ?"

Tròng mắt Sở Đại Nha xoay chuyển, nghĩ tới Điền đại nương.

Khúc Hồng Bố nhăn mày, nói: "Để cho bà ta hỗ trợ? Giúp thế nào? Ngươi cũng đừng quên bà ta làm mối cho Thạch Tú Nương! Người nọ làm việc rất không chắc chắn!"

Thạch Tú Nương gả cho Liên tú tài, cửa hôn sự này ở lúc đó bị người ta nói chuyện say sưa, đều nói nhà bọn họ trèo cao, nói đây là một cửa hôn sự không thể tốt hơn, tất cả mọi người nói Thạch Tú Nương gả đi qua chính là đi hưởng phúc. Kết quả thì sao? Số lần Thạch Tú Nương trở về không nhiều lắm, nhiều lần khóc một hồi, tuy rằng nói là khóc lén, nhưng hốc mắt kia sưng lên cùng đầy tơ máu rõ ràng nói cho người khác nó đã khóc, không lừa được người khác! Nếu không phải thật sự không tốt, Thạch Tú Nương làm sao có thể mỗi lần về nhà đều khóc? Cho nên nói Điền đại nương làm mối cửa hôn sự này cho Thạch Tú Nương cũng là đẩy Thạch Tú Nương vào hố lửa! Lúc đó còn nói tốt thế!

Sở Đại Nha bĩu môi nói: "Muội lại không để cho bà ta tìm chồng cho muội, bà ta muốn hố muội thế nào cũng không được! Muội nói bà ta giúp đỡ làm chuyện này, bà ta khẳng định có thể làm thành."

"Làm chuyện gì? Còn có thể nói bà ta giúp đỡ đem Điền Trang buộc đến trên giường ngươi sao?"

Khúc Hồng Bố nhíu mày nói, biện pháp này cũng không phải không được, tuy rằng nói khó làm một ít, nhưng việc còn do người, chỉ cần cố gắng hết sức, cũng có thể làm được, khuyết điểm duy nhất chính là nếu Điền Trang biết rõ mình bị tính kế, đến lúc đó không có sắc mặt tốt gì. Bất quá không sắc mặt tốt cũng không sợ, dù sao đến lúc đó Sở Đại Nha sống cùng ông ta, cũng không phải toàn bộ Sở gia bọn họ, sợ cái gì? Tốt nhất để cho Sở Đại Nha sống không tốt như vậy lòng mới vui!

Trong lòng Khúc Hồng Bố còn hận chuyện Sở Đại Nha đem Sở Đại Bảo đẩy vào sông.

"Đây cũng là một biện pháp, nhưng cũng quá thô lỗ. Muội không cần loại biện pháp này có thể để cho họ Điền ngoan ngoãn lấy muội về nhà! Hơn nữa về sau đem muội trở thành bồ tát mà cung phụng!" Sở Đại Nha đắc ý dào dạt nói, đến gần sát Khúc Hồng Bố, ở bên tai Khúc Hồng Bố nhẹ giọng, nói mấy câu.

Khúc Hồng Bố nghe xong nhìn Sở Đại Nha, nghĩ ả đàn bà này vì tái giá thật đúng là không biết xấu hổ.

Sở Đại Nha hỏi: "Chủ ý này không sai đi? Đến lúc đó tẩu sẽ giúp một tay, khẳng định có thể thành. Chờ muội gả cho Điền Trang, không quên các người đâu."

"Vậy đi."

Khúc Hồng Bố cười nói, trong lòng căn bản lại không đem lời nói Sở Đại Nha tưởng thật, ả này chính là một thần giữ của, nói ra hào phóng như vậy cũng chỉ muốn để cho thị hỗ trợ thôi. Vì đem quả phụ này nhanh chóng gả đi ra ngoài, để cho thị đừng ở nhà ép buộc nữa, sẽ không cùng thị so đo.

Quan hệ đến nửa đời sau của mình, Sở Đại Nha trở nên phá lệ lưu loát, hôm đó đi tìm Điền đại nương. Hai người ghé vào cùng nhau nói nhỏ nửa ngày, Điền đại nương rốt cục đồng ý giúp Sở Đại Nha, đương nhiên không phải giúp không, Sở Đại Nha phải cho bà ta 3 lượng bạc.

Hà Hoa ngồi ở dưới tàng cây trong viện, vừa may vá vừa đùa với Đoàn tử, Đoàn tử bị đặt ở trong một cái xe nôi bằng trúc nhỏ, bên trong trải đệm giường mềm mại, bốn phía cũng dùng vải bịt kín, còn trải các loại đồ chơi, không cần người chơi cùng, một mình bé có thể chơi đùa vui vui mừng mừng.

Tiểu Khôi quỳ rạp trên mặt đất híp nửa mắt, tư thái kia thì miễn bàn, đột nhiên, nó bỗng chốc mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Hà Hoa vừa thấy động tác của Tiểu Khôi, cũng quay đầu nhìn về phía cửa chính, nghĩ cũng không biết là ai đến. Nhà bọn họ bình thường cũng không có người đi qua nơi này, tới nơi này tám chín phần là đến nhà nàng.

"Hà Hoa, mở cửa nhanh! Là ta đây!"

Giọng nói vợ Loan Mộc ở ngoài cửa vang lên, giọng nói còn rất cấp bách.

Hà Hoa sờ sờ đầu Tiểu Khôi, nói: "Ngoan ngoãn nằm sấp đi, ta đi mở cửa, mi giúp ta xem Đoàn tử."

Tiểu Khôi oẳng oẳng kêu hai tiếng, giống hộ vệ nhỏ canh giữ bên cạnh xe nôi trúc, kỳ thật vóc người nó còn nhìn không tới bên trong xe nôi của Đoàn tử đâu.

Hà Hoa vội vã đi mở cửa, đưa vợ Loan Mộc vào, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi thế nào gấp thế? Xảy ra chuyện gì? Tiệc mừng kia còn chưa có lên bàn đâu nhỉ? Ngươi nói tính đi hỗ trợ phụ bếp đến trước buổi tối mới xong mà, cũng sẽ không ăn nhanh như vậy chứ?"

Hôm nay trong thôn có một hộ con người ta cưới vợ, là Điền gia, vợ Loan Mộc cũng có họ hàng với nhà bọn họ, vợ Loan Mộc cũng đi hỗ trợ. Không chỉ có nàng, Thương thị cùng Sở Phong Thu cũng được mời đi, Đoàn tử còn nhỏ, Hà Hoa liền ở lại trong nhà trông Đoàn tử. Kỳ thật nhà kia rất muốn mời Hà Hoa đi, hiện tại rất nhiều người đều cho rằng vì Hà Hoa có phúc khí, vượng phu! Để cho nàng đi hỗ trợ, cũng có thể dính chút phúc khí. Nhưng Thương thị cảm thấy cháu nội còn nhỏ, không thể mang đi qua, lại cần tùy thời cho bú, vẫn là để Hà Hoa ở lại trong nhà. Hà Hoa cũng không muốn đi tham gia loại náo nhiệt này, nàng càng muốn ở nhà thanh nhàn chơi với con.

Bây giờ còn chưa đến buổi trưa, bữa cơm này còn chưa có ăn, Sở Phong Thu vừa trở về xem qua một lần, rồi lại trở lại chuẩn bị ăn tiệc mừng, sao vợ Loan Mộc đến? Nàng không chuẩn bị ăn tiệc mừng? Đi chậm không còn đồ ăn bây giờ.

Vợ Loan Mộc nghe Hà Hoa nói, nhẹ nhàng đánh cánh tay nàng một cái, nói: "Ngươi, người này! Lúc này còn trêu ghẹo ta! Không thấy được ta sốt ruột sao?!"

Hà Hoa cười cười nói: "Ta chính là nhìn thấy ngươi sốt ruột, muốn cho ngươi thả lỏng. Đến cùng như thế nào? Hôm nay là ngày đại hỉ, ngươi gấp cái gì a? Đã đến chỗ ta nơi này, muốn nói cho ta nghe sao? Nói mau đi!"

"Còn cười gì! Có quan hệ tới nhà ngươi đó!"

Vợ Loan Mộc trừng Hà Hoa liếc mắt một cái, nghĩ rằng Hà Hoa này, luôn có bộ dáng trời sập xuống cũng có thể đứng vững này, thật sự là tức chết nàng.

Hà Hoa vừa nghe có liên quan tới nhà mình, lập tức hỏi: "Sao có liên quan tới nhà ta? Cha Đoàn tử cùng mẹ chồng ta đều ở nơi đó, là bọn họ xảy ra chuyện gì sao? Quan trọng lắm sao?"

Hà Hoa còn tưởng rằng là trượng phu cùng mẹ chồng xảy ra chuyện, hai người bọn họ, một người chiếu cố một người khác, tự nhiên đi không được, đây là để cho vợ Loan Mộc tới báo tin? Nhưng nhìn biểu cảm vợ Loan Mộc, tuy rằng sốt ruột, nhưng hẳn là cũng không phải chuyện lớn gì làm cho người ta thất kinh.

Tim Hà Hoa bị treo lên cao lại hạ xuống một nửa.

Vợ Loan Mộc thấy Hà Hoa nóng nảy, vội vàng lại trấn an nàng, nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ngươi hãy nghe ta nói. Kỳ thật ta cảm thấy cũng không phải chuyện xấu gì, đương nhiên, nếu nói là chuyện tốt, cũng phải xem xem vợ chồng các người nghĩ như thế nào."

Hà Hoa bị vợ Loan Mộc nói có chút mơ hồ, nghĩ đến cùng là chuyện gì a? Chuyện gì xấu chuyện gì tốt? Nàng thúc giục vợ Loan Mộc nói mau.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện