Trong vòng một ngày đụng tới hai chuyện xin giúp đỡ,Tiểu Trúc cũng không biết là vận khí mình tốt hay xấu nữa,nhưng thấy bên trong quán cơm của mình rất náo nhiệt,chút lo lắng trong lòng cũng tiêu tan toàn bộ.
Nhìn thấy người bên trong vội đến mức chân không chạm đất,Tiểu Trúc nghĩ vẫn nên kéo những người khác đi về phía trước,dù sao với tình trạng bây giờ thì bọn họ cũng chẳng hơi đâu để ý đến mình,tốt nhất là cứ đi dạo trước đợi tí nữa ít khách thì vào nói chuyện với mọi người sau.
Bảo Bảo và Bối Bối nghiêng đầu tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây,hai khuôn mặt đáng yêu hấp dẫn sự chú ý của biết bao nhiêu là người,nhưng không ai dám đến sờ sờ hai tiểu bảo bối,không có cách nào nha,chỉ cần nhìn khuôn mặt lãnh khốc kia của Dực Minh là chả ai có dũng khí để tiến tới tiếp xúc với cái khối băng đó cả.
Nhưng thai long phượng cũng rất hiếm gặp nha,không ít người bắt đầu đi theo sau đám người Tiểu Trúc,nghĩ là nhìn hai tiểu bảo bối này nhiều thêm vài lần cũng được,nói không chừng về sau phu nhân nhà mình cũng sẽ sinh ra hai đứa như này thì sao.
Hai trượng phu dùng lợi thế về thân thể của mình khéo léo bảo vệ hài tử và ái nhân của mình,Tiểu Trúc và Viên Nhi yên tâm đứng sau lưng của hai người kia,thi thoảng trêu chọc hài tử của mình hoặc là nhìn đông nhìn tây ngắm nghía mấy món đồ thú vị trên quầy hàng.
Viên Nhi dường như bị khơi dậy ham muốn mua sắm,nhìn con rối gỗ trên quầy mà thích đến không lỡ buông tay,chốc lát lại cầm lấy một mặt dây chuyền trên sạp của người ta hoa tay múa chân trước mặt Tráng Tử.
Nhưng Viên Nhi dù có thích như nào thì vẫn lưu luyến không rời mà bỏ xuống,cũng không nghe chủ quầy ba hoa chích choè mà lôi kéo tay Tráng Tử đến quầy tiếp theo.
Tiểu Trúc nhìn một nhà đi phía trước,lấy tiền trong ngực ra chuẩn bị trả lại bị Dực Minh ngăn lại.
Dực Minh dùng bàn tay to lớn nắm lấy tay Tiểu Trúc,cầm lấy một cây trâm ngọc trên sạp,cây trâm này cũng không trang trí quá nhiều,chỉ khắc một đoá hoa trúc trên đầu trâm,ở trái đất rất nhiều người cho rằng trúc nở hoa là điều không may,nếu thấy một cây trúc nở hoa thì phải chặt đi ngay lập tức,nhưng ở đại lục này,cây trúc nở hoa tượng trưng cho sự hồi sinh,bởi vì cây trúc sau khi nở hoa xong sẽ chết héo nhưng vài năm sau sẽ có rất nhiều cây trúc được mọc ra ngay chỗ đó,cho nên hoa trúc cũng chính là loài hoa của sự hồi sinh.
Dực Minh rút chiếc trâm gỗ trên đầu Tiểu Trúc ra,lại cẩn thận cắm lại cái trâm hắn vừa lấy trên sạp nên đầu cậu,sau đó trịnh trọng nói:" Một ngày nào đó ta sẽ tự tay làm một cái trâm ngọc cho ngươi."
Tiểu Trúc sờ sờ cây trâm trên đầu,trên mặt mang theo chút ngọt ngào," Ta cũng rất thích cây trâm gỗ kia." Nói xong liền lấy cây trâm gỗ trong tay Dực Minh nhét vào trong ngực,sau đó đẩy xe nôi đi về phía trước.
"Dực Minh công tử,ngươi và Tiểu Trúc công tử rất xứng đôi nha." Lão bản của cái sạp kia nói,một đôi bích nhân(1) có tình cảm tốt như vậy thật sự khiến người khác hâm mộ nha.
Dực Minh cười hơi chút ngây ngô,sau đó thuận tay ném lại một thỏi bạc liền chạy lên phía trước.
Lão bản của sạp lập tức mở to hai mắt,gắt gao cầm lấy thỏi bạc hung hăng cắn một cái,sau đó lập tức nhét vào trong ngực,ngay cả sạp cũng không thèm dọn đã chạy thẳng về nhà,có một thỏi bạc này hắn có thể mua điểm tâm của Tiên Khách Lai cho phu nhân nhà hắn ăn,tuy rằng quán cơm của Tiểu Trúc công tử có mấy món ăn cũng rất ngon nhưng nghe nói món ở Tiên Khách Lai chỉ có ở kinh đô,mấy món đó không phải người thường có thể ăn được đâu,phu nhân nhà mình cũng muốn từ lâu rồi nhưng cố nhịn,đều là do mình quá vô dụng.
Những tiểu thương của sạp khác thấy Dực Minh ra tay hào phóng như vậy,nhanh chóng chạy tới lôi kéo Tiểu Trúc và Viên Nhi đến quầy hàng nhà mình,điều này khiến Tiểu Trúc thấy được rất nhiều thứ thú vị,thậm chí Tiểu Trúc cư nhiên còn mua một tượng điêu khắc gỗ hình trụ,tượng điêu khắc này chỉ to bằng ngón út của người trưởng thành,chiều dài đại khái bằng một đốt ngón trỏ,bên trên khắc cây có linh tinh gì đó,còn có một sợi dây thừng màu đen buộc vào,Tiểu Trúc kéo kéo thấy nó rất chắc liền mua luôn.
Hắn rất thích những tượng gỗ điêu khắc đơn giản như này,nhờ Dực Minh đeo lên cổ liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ tượng điêu khắc truyền tới trong đầu,còn thanh tỉnh hơn cả lúc uống trà Vân Vụ nhiều,Tiểu Trúc không khỏi kinh hô một tiếng,nhưng lập tức che miệng lại,bất động thanh sắc nhìn hướng Dực Minh nói:"Không sao,vừa rồi dường như có sâu cắn ta một cái,chờ khi về nhà ta lấy dược bôi chút là được."
Dực Minh nghe xong liền gật gật đầu,quay đầu lại hỏi giá vị tiểu thương kia.
Tiểu thương kia cũng khôn khéo,mở ra bàn tay năm ngón,Tiểu Trúc vừa thấy liền biết tiểu thương kia muốn đánh chủ ý gì,cười cười nói:"Cũng không tệ lắm,cũng đáng đồng tiền,số tiền này vẫn là để ta tự trả thì hơn."
Nói xong,dưới ánh mắt chờ mong của tiểu thương,Tiểu Trúc lấy ra năm đồng tiền từ trong túi áo ra đặt lên sạp xong liền dùng một tay đẩy xe nôi đi,một tay kéo Dực Minh đi về phía trước.
Tiểu thương phía sau kia khóc không ra nước mắt,hét:"Số tiền này còn không đủ vốn đâu đó!"
Tiểu thương bên cạnh có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói:"Ai bảo ngươi tuỳ tiện hét giá bậy,cái đó người khác không biết nhưng ta thì thừa biết,không phải là cái thứ đồ bỏ hài tử ngươi nhặt dưới đất chơi hay sao,cho ngươi năm đồng tiền là đã lời rồi còn gì."
Nghe tiểu thương kia nói như vậy,quả nhiên tiểu thương này liền thu hồi vẻ mặt buồn rười rượi như sắp khóc,tức giận trừng trắng người kia một cái,nhanh chóng đút năm đồng tiền vào túi rồi nói:"Ta đây chỉ là thấy tiểu tử ngốc kia có thể kiếm được một thỏi bạc nên muốn thử vận may chút thôi,đúng là càng có nhiều tiền thì càng keo kiệt,câu này là sinh ra là để nói những người kia đó, hừ hừ!"
"Đừng có nói lung tung,ngươi thấy Dực Minh công tử là người dễ chọc à,huống hồ Tiểu Trúc công tử và Dực Minh công tử đều là đồ đệ của Mạnh đại phu,ai mà chẳng phải dè chừng chứ,chưa kể sở trường của Mạnh đại phu là sản khoa,văn nhân nhà ai mà chẳng phải dựa vào một tay của hắn,ngươi cũng đừng có đắc tội với người ta." Tiểu thương bên cạnh nhanh chóng che miệng hắn lại.
"Rồi rồi,ta thấy bọn họ đi xa rồi mới dám nói chứ,ngươi cũng biết ta mà,cũng chỉ được cái miệng tiện mà thôi." Tiểu thương kia kéo tay đang che miệng mình xuống,vỗ vỗ tiểu thương bên cạnh bày tỏ lòng cảm tạ."
Đám người Tiểu Trúc cũng mặc kệ phía sau có chuyện gì,bốn lớn ba nhỏ cuối cùng cũng đến được chợ giao dịch của công hội phiêu lưu.Đừng thấy chợ này mới mở không bao lâu,thoạt nhìn cũng rất đơn sơ nhưng cái gì cũng có đó.
Những dong binh muốn đến mở quầy thì phải tới quầy trong cùng phía trước để làm thủ tục,chỉ cần giao mười đồng là có thể được mở quầy,mặc dù chỉ có mười đồng nhưng có biết bao nhiều người muốn mở quầy nha,hơn nữa ở đây chỉ là một cái trấn nhỏ nhưng trên đại lục này có biết bao nhiêu cái trấn,biết bao nhiêu cái thành chứ,chỉ tính sơ như vậy thôi thì công hội phiêu lưu cũng kiếm được đầy chậu đầy nồi (2) ấy chứ,khó trách công hội phiêu lưu lại trải rộng khắp đại lục như vậy.
Gần đây Tiểu Trúc toàn cắm đầu vào ruộng thực nghiệm nên không biết là đám dong binh kia rốt cuộc có lần được thánh linh thảo hay không,nhưng nghe Ninh đại ca nói gần đây dong binh càng ngày càng nhiều,xem ra cho dù không tìm được thánh linh thảo thì nhất định cũng tìm được thứ gì đó không tồi,cứ xem thử mấy quầy hàng này là biết thôi.
Bởi vì Tiểu Trúc đang làm thí nghiệm nên rất hứng thú với hạt giống gì đó,dọc theo các sạp hàng,Tiểu Trúc nhìn thấy trên quầy hàng của một người nào đó có một cái ống trúc chứa những hạt giống đen đen bên trong,không khỏi cảm thấy hứng thú mà bộc lên một hạt nhìn thử.
"Lão bản,đây là hạt giống gì vậy,sao ta chưa từng nhìn thấy ở đâu thế?" Nếu là một loại rau nào đó thì cậu không biết là chuyện bình thường,nhưng nếu được bày ở đây thì chắc chắn không phải là loại rau gì rồi,chỉ có thể là giống dược nào đó,nói đến giống dược thì từ khi biết Tiểu Trúc muốn làm ruộng thực nghiệm không biết Mạnh Ngọc đào đâu ra một cuốn sách,bên trong là tranh vẽ các loại dược liệu gồm hạt giống,cây mầm,lá lúc lớn,hoa và cuối cùng là quả,mỗi khi Tiểu Trúc rảnh rỗi liền rúc vào trong phòng xem,không nhớ được 10/10 thì cũng phải được 8/10,nhưng nhìn hạt giống này cậu thật sự không có ấn tượng gì.
Vị dong binh kia trên người mặc bộ giáp sắt đã chuyển sang màu nâu sẫm,có lẽ đã dùng thảo mộc để khử mùi máu nhưng Tiểu Trúc vẫn ngửi được mùi máu tươi toả ra,không cần hỏi cũng biết người này vừa từ trên núi về không lâu,ngoại trừ không biết hạt giống này tên là gì,rễ dược liệu đặt trên sạp vẫn còn giữ được độ ẩm, lá tuy hơi úa nhưng nhìn chung vẫn còn tươi, trong đội này phải có một người biết chút kiến thức về dược liệu, vì những dược liệu này được giữ rất nguyên vẹn,có thể để người mua nhận được lợi ích dược liệu một cách tối đa.
"Thực ra ta cũng không rõ hạt giống này là loại gì,đội của chúng ta không may đi vào khu vực của ma thú cấp cao,kết quả là phải trốn vào một cái sơn động để tránh ma thú,nói là động nhưng thật ra lại không giống động bình thường,bên trong có chút xương cốt của ma thú,loại hạt giống này cũng được phát hiện ở đó,chúng ta liền nhặt bỏ vào trong ống trúc." Người nọ thở dài,sau đó lại xốc lại tình thần giải thích cho Tiểu Trúc:"Trong cái động xương cốt ma thú đó lại có một cái ống trúc,chỉ cần nghĩ qua cũng biết là không đơn giản,nhưng vì ma thú cấp cao mà đội của ta đã mất không ít người,cho nên muốn đem bán mấy thứ này đi,lấy chút tiền trợ cấp cho người nhà của các huynh đệ,công tử,ngươi cứ xem đi."
Thấy biểu tình của người nọ không phải là giả vờ,hơn nữa mùi thuốc đông y và mùi máu tươi toả ra từ bộ giáp với tình trạng thảm hại của bộ giáp sắt,Tiểu Trúc khẳng định những người này nói là sự thật,dù sao thì nhìn là biết thảo dược kia được bôi một cách vội vàng lên mới không che hết được mùi máu tươi,cũng chỉ có tình huống cực kỳ cấp bách nào đó mới khiến họ sốt ruột tới như vậy thôi.
Hai mươi lượng bạc là có thể giúp một nhà dùng tới một năm,một lượng vàng tương đương với một trăm lượng bạc,Tiểu Trúc nghĩ nghĩ liền ghé vào bên tai Dực Minh hỏi:"Ta muốn mua hết cả cái sạp này,ngươi có mang đủ tiền trên người không đấy?"
Dực Minh nhìn qua cái sạp một cái,gật gật đầu nói:"Đủ,ngươi cứ đến những sạp khác xem có muốn mua gì nữa không,ta ở bên này trả tiền."
"Ừm,biết rồi." Tiểu Trúc thả hạt giống trong tay xuống,đẩy xe nôi tới quầy hàng khác,Viên Nhi và Tráng Tử liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Dong binh kia thấy Tiểu Trúc đã đi xa liền thất vọng thở dài,ngay lúc đầu đến đã không chiếm được vị trí tốt rồi,mãi mới có người đến trước sạp của mình nhưng cố tình lại chỉ nhìn nhìn chút rồi đi mất,tro cốt của các huynh đệ còn chờ được quay lại quê nhà đó.
Dực Minh làm một động tác bí mật gì đó rồi đi về hướng của Tiểu Trúc,chờ khi Dực Minh đi rồi,một quân nhân ăn mặc rất thần bí đi quảng trường giao dịch,dường như cái gì cũng cảm thấy tò mò,nhìn bên này một chút lại nhìn bên kia một tẹo,tiện tay mua một vài món đồ trên sạp sau đó đi đến chỗ của những dong binh vừa nãy,nhìn nhìn những món đồ trên sạp,sau đó nói gì đó với dong binh kia rồi lập tức đi sang bên sạp khác,mà dong binh kia hình như thấy không ai mua nên thu dọn hết tất cả những món hàng trên sạp rồi rời đi.
Tiểu Trúc tất nhiên là không thấy tình cảnh này được,cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ cảm thấy thất vọng vì không mua được hạt giống mà thôi,cũng sẽ không quá để ý,nhưng thật ra những người được Ngô Phong,Ngân Tiểu Lam và Lưu Tuyên phái đến bên người Tiểu Trúc vì lý do riêng lại rất để ý tới một màn vừa rồi,tuy không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chủ tử đã nói bất kể là có chuyện gì liên quan đến Tiểu Trúc công tử đều phải bẩm báo lại ngay nên những người đó đều nói qua khi bẩm báo nhưng lại rất thu hút sự chú ý của đám người Ngô Phong,tuy đã sớm biết Dực Minh không phải người đơn giản nhưng bây giờ xem ra không chỉ là không đơn giản thôi đâu.
Ngân Tiểu Lam gần đây đang bận quyến rũ Ngô Phong nên tạm thời không quản mấy chuyện như này,mà Ngô Phong cũng đang rất bận chơi trò bịt mắt bắt dê với Ngân Tiểu Lam nên cũng chẳng rảnh,ngược lại sau khi Lưu Tuyên nhận được báo cáo liền nới với song thân muốn tới thăm cữu cữu,sau đó liền ngồi lên xe ngựa chạy thẳng tới trấn Lục Dã,xem ra cuộc sống sau này của Tiểu Trúc sẽ náo nhiệt lắm đây.
Hết chương 49.
(1) 璧人/ Bích nhân: Khen người đẹp như ngọc bích.
(2) 盆满锅满/ Đầy chậu đầy nồi: được dùng để diễn tả việc kiếm được rất nhiều tiền (theo baidu)
Nhìn thấy người bên trong vội đến mức chân không chạm đất,Tiểu Trúc nghĩ vẫn nên kéo những người khác đi về phía trước,dù sao với tình trạng bây giờ thì bọn họ cũng chẳng hơi đâu để ý đến mình,tốt nhất là cứ đi dạo trước đợi tí nữa ít khách thì vào nói chuyện với mọi người sau.
Bảo Bảo và Bối Bối nghiêng đầu tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây,hai khuôn mặt đáng yêu hấp dẫn sự chú ý của biết bao nhiêu là người,nhưng không ai dám đến sờ sờ hai tiểu bảo bối,không có cách nào nha,chỉ cần nhìn khuôn mặt lãnh khốc kia của Dực Minh là chả ai có dũng khí để tiến tới tiếp xúc với cái khối băng đó cả.
Nhưng thai long phượng cũng rất hiếm gặp nha,không ít người bắt đầu đi theo sau đám người Tiểu Trúc,nghĩ là nhìn hai tiểu bảo bối này nhiều thêm vài lần cũng được,nói không chừng về sau phu nhân nhà mình cũng sẽ sinh ra hai đứa như này thì sao.
Hai trượng phu dùng lợi thế về thân thể của mình khéo léo bảo vệ hài tử và ái nhân của mình,Tiểu Trúc và Viên Nhi yên tâm đứng sau lưng của hai người kia,thi thoảng trêu chọc hài tử của mình hoặc là nhìn đông nhìn tây ngắm nghía mấy món đồ thú vị trên quầy hàng.
Viên Nhi dường như bị khơi dậy ham muốn mua sắm,nhìn con rối gỗ trên quầy mà thích đến không lỡ buông tay,chốc lát lại cầm lấy một mặt dây chuyền trên sạp của người ta hoa tay múa chân trước mặt Tráng Tử.
Nhưng Viên Nhi dù có thích như nào thì vẫn lưu luyến không rời mà bỏ xuống,cũng không nghe chủ quầy ba hoa chích choè mà lôi kéo tay Tráng Tử đến quầy tiếp theo.
Tiểu Trúc nhìn một nhà đi phía trước,lấy tiền trong ngực ra chuẩn bị trả lại bị Dực Minh ngăn lại.
Dực Minh dùng bàn tay to lớn nắm lấy tay Tiểu Trúc,cầm lấy một cây trâm ngọc trên sạp,cây trâm này cũng không trang trí quá nhiều,chỉ khắc một đoá hoa trúc trên đầu trâm,ở trái đất rất nhiều người cho rằng trúc nở hoa là điều không may,nếu thấy một cây trúc nở hoa thì phải chặt đi ngay lập tức,nhưng ở đại lục này,cây trúc nở hoa tượng trưng cho sự hồi sinh,bởi vì cây trúc sau khi nở hoa xong sẽ chết héo nhưng vài năm sau sẽ có rất nhiều cây trúc được mọc ra ngay chỗ đó,cho nên hoa trúc cũng chính là loài hoa của sự hồi sinh.
Dực Minh rút chiếc trâm gỗ trên đầu Tiểu Trúc ra,lại cẩn thận cắm lại cái trâm hắn vừa lấy trên sạp nên đầu cậu,sau đó trịnh trọng nói:" Một ngày nào đó ta sẽ tự tay làm một cái trâm ngọc cho ngươi."
Tiểu Trúc sờ sờ cây trâm trên đầu,trên mặt mang theo chút ngọt ngào," Ta cũng rất thích cây trâm gỗ kia." Nói xong liền lấy cây trâm gỗ trong tay Dực Minh nhét vào trong ngực,sau đó đẩy xe nôi đi về phía trước.
"Dực Minh công tử,ngươi và Tiểu Trúc công tử rất xứng đôi nha." Lão bản của cái sạp kia nói,một đôi bích nhân(1) có tình cảm tốt như vậy thật sự khiến người khác hâm mộ nha.
Dực Minh cười hơi chút ngây ngô,sau đó thuận tay ném lại một thỏi bạc liền chạy lên phía trước.
Lão bản của sạp lập tức mở to hai mắt,gắt gao cầm lấy thỏi bạc hung hăng cắn một cái,sau đó lập tức nhét vào trong ngực,ngay cả sạp cũng không thèm dọn đã chạy thẳng về nhà,có một thỏi bạc này hắn có thể mua điểm tâm của Tiên Khách Lai cho phu nhân nhà hắn ăn,tuy rằng quán cơm của Tiểu Trúc công tử có mấy món ăn cũng rất ngon nhưng nghe nói món ở Tiên Khách Lai chỉ có ở kinh đô,mấy món đó không phải người thường có thể ăn được đâu,phu nhân nhà mình cũng muốn từ lâu rồi nhưng cố nhịn,đều là do mình quá vô dụng.
Những tiểu thương của sạp khác thấy Dực Minh ra tay hào phóng như vậy,nhanh chóng chạy tới lôi kéo Tiểu Trúc và Viên Nhi đến quầy hàng nhà mình,điều này khiến Tiểu Trúc thấy được rất nhiều thứ thú vị,thậm chí Tiểu Trúc cư nhiên còn mua một tượng điêu khắc gỗ hình trụ,tượng điêu khắc này chỉ to bằng ngón út của người trưởng thành,chiều dài đại khái bằng một đốt ngón trỏ,bên trên khắc cây có linh tinh gì đó,còn có một sợi dây thừng màu đen buộc vào,Tiểu Trúc kéo kéo thấy nó rất chắc liền mua luôn.
Hắn rất thích những tượng gỗ điêu khắc đơn giản như này,nhờ Dực Minh đeo lên cổ liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ tượng điêu khắc truyền tới trong đầu,còn thanh tỉnh hơn cả lúc uống trà Vân Vụ nhiều,Tiểu Trúc không khỏi kinh hô một tiếng,nhưng lập tức che miệng lại,bất động thanh sắc nhìn hướng Dực Minh nói:"Không sao,vừa rồi dường như có sâu cắn ta một cái,chờ khi về nhà ta lấy dược bôi chút là được."
Dực Minh nghe xong liền gật gật đầu,quay đầu lại hỏi giá vị tiểu thương kia.
Tiểu thương kia cũng khôn khéo,mở ra bàn tay năm ngón,Tiểu Trúc vừa thấy liền biết tiểu thương kia muốn đánh chủ ý gì,cười cười nói:"Cũng không tệ lắm,cũng đáng đồng tiền,số tiền này vẫn là để ta tự trả thì hơn."
Nói xong,dưới ánh mắt chờ mong của tiểu thương,Tiểu Trúc lấy ra năm đồng tiền từ trong túi áo ra đặt lên sạp xong liền dùng một tay đẩy xe nôi đi,một tay kéo Dực Minh đi về phía trước.
Tiểu thương phía sau kia khóc không ra nước mắt,hét:"Số tiền này còn không đủ vốn đâu đó!"
Tiểu thương bên cạnh có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói:"Ai bảo ngươi tuỳ tiện hét giá bậy,cái đó người khác không biết nhưng ta thì thừa biết,không phải là cái thứ đồ bỏ hài tử ngươi nhặt dưới đất chơi hay sao,cho ngươi năm đồng tiền là đã lời rồi còn gì."
Nghe tiểu thương kia nói như vậy,quả nhiên tiểu thương này liền thu hồi vẻ mặt buồn rười rượi như sắp khóc,tức giận trừng trắng người kia một cái,nhanh chóng đút năm đồng tiền vào túi rồi nói:"Ta đây chỉ là thấy tiểu tử ngốc kia có thể kiếm được một thỏi bạc nên muốn thử vận may chút thôi,đúng là càng có nhiều tiền thì càng keo kiệt,câu này là sinh ra là để nói những người kia đó, hừ hừ!"
"Đừng có nói lung tung,ngươi thấy Dực Minh công tử là người dễ chọc à,huống hồ Tiểu Trúc công tử và Dực Minh công tử đều là đồ đệ của Mạnh đại phu,ai mà chẳng phải dè chừng chứ,chưa kể sở trường của Mạnh đại phu là sản khoa,văn nhân nhà ai mà chẳng phải dựa vào một tay của hắn,ngươi cũng đừng có đắc tội với người ta." Tiểu thương bên cạnh nhanh chóng che miệng hắn lại.
"Rồi rồi,ta thấy bọn họ đi xa rồi mới dám nói chứ,ngươi cũng biết ta mà,cũng chỉ được cái miệng tiện mà thôi." Tiểu thương kia kéo tay đang che miệng mình xuống,vỗ vỗ tiểu thương bên cạnh bày tỏ lòng cảm tạ."
Đám người Tiểu Trúc cũng mặc kệ phía sau có chuyện gì,bốn lớn ba nhỏ cuối cùng cũng đến được chợ giao dịch của công hội phiêu lưu.Đừng thấy chợ này mới mở không bao lâu,thoạt nhìn cũng rất đơn sơ nhưng cái gì cũng có đó.
Những dong binh muốn đến mở quầy thì phải tới quầy trong cùng phía trước để làm thủ tục,chỉ cần giao mười đồng là có thể được mở quầy,mặc dù chỉ có mười đồng nhưng có biết bao nhiều người muốn mở quầy nha,hơn nữa ở đây chỉ là một cái trấn nhỏ nhưng trên đại lục này có biết bao nhiêu cái trấn,biết bao nhiêu cái thành chứ,chỉ tính sơ như vậy thôi thì công hội phiêu lưu cũng kiếm được đầy chậu đầy nồi (2) ấy chứ,khó trách công hội phiêu lưu lại trải rộng khắp đại lục như vậy.
Gần đây Tiểu Trúc toàn cắm đầu vào ruộng thực nghiệm nên không biết là đám dong binh kia rốt cuộc có lần được thánh linh thảo hay không,nhưng nghe Ninh đại ca nói gần đây dong binh càng ngày càng nhiều,xem ra cho dù không tìm được thánh linh thảo thì nhất định cũng tìm được thứ gì đó không tồi,cứ xem thử mấy quầy hàng này là biết thôi.
Bởi vì Tiểu Trúc đang làm thí nghiệm nên rất hứng thú với hạt giống gì đó,dọc theo các sạp hàng,Tiểu Trúc nhìn thấy trên quầy hàng của một người nào đó có một cái ống trúc chứa những hạt giống đen đen bên trong,không khỏi cảm thấy hứng thú mà bộc lên một hạt nhìn thử.
"Lão bản,đây là hạt giống gì vậy,sao ta chưa từng nhìn thấy ở đâu thế?" Nếu là một loại rau nào đó thì cậu không biết là chuyện bình thường,nhưng nếu được bày ở đây thì chắc chắn không phải là loại rau gì rồi,chỉ có thể là giống dược nào đó,nói đến giống dược thì từ khi biết Tiểu Trúc muốn làm ruộng thực nghiệm không biết Mạnh Ngọc đào đâu ra một cuốn sách,bên trong là tranh vẽ các loại dược liệu gồm hạt giống,cây mầm,lá lúc lớn,hoa và cuối cùng là quả,mỗi khi Tiểu Trúc rảnh rỗi liền rúc vào trong phòng xem,không nhớ được 10/10 thì cũng phải được 8/10,nhưng nhìn hạt giống này cậu thật sự không có ấn tượng gì.
Vị dong binh kia trên người mặc bộ giáp sắt đã chuyển sang màu nâu sẫm,có lẽ đã dùng thảo mộc để khử mùi máu nhưng Tiểu Trúc vẫn ngửi được mùi máu tươi toả ra,không cần hỏi cũng biết người này vừa từ trên núi về không lâu,ngoại trừ không biết hạt giống này tên là gì,rễ dược liệu đặt trên sạp vẫn còn giữ được độ ẩm, lá tuy hơi úa nhưng nhìn chung vẫn còn tươi, trong đội này phải có một người biết chút kiến thức về dược liệu, vì những dược liệu này được giữ rất nguyên vẹn,có thể để người mua nhận được lợi ích dược liệu một cách tối đa.
"Thực ra ta cũng không rõ hạt giống này là loại gì,đội của chúng ta không may đi vào khu vực của ma thú cấp cao,kết quả là phải trốn vào một cái sơn động để tránh ma thú,nói là động nhưng thật ra lại không giống động bình thường,bên trong có chút xương cốt của ma thú,loại hạt giống này cũng được phát hiện ở đó,chúng ta liền nhặt bỏ vào trong ống trúc." Người nọ thở dài,sau đó lại xốc lại tình thần giải thích cho Tiểu Trúc:"Trong cái động xương cốt ma thú đó lại có một cái ống trúc,chỉ cần nghĩ qua cũng biết là không đơn giản,nhưng vì ma thú cấp cao mà đội của ta đã mất không ít người,cho nên muốn đem bán mấy thứ này đi,lấy chút tiền trợ cấp cho người nhà của các huynh đệ,công tử,ngươi cứ xem đi."
Thấy biểu tình của người nọ không phải là giả vờ,hơn nữa mùi thuốc đông y và mùi máu tươi toả ra từ bộ giáp với tình trạng thảm hại của bộ giáp sắt,Tiểu Trúc khẳng định những người này nói là sự thật,dù sao thì nhìn là biết thảo dược kia được bôi một cách vội vàng lên mới không che hết được mùi máu tươi,cũng chỉ có tình huống cực kỳ cấp bách nào đó mới khiến họ sốt ruột tới như vậy thôi.
Hai mươi lượng bạc là có thể giúp một nhà dùng tới một năm,một lượng vàng tương đương với một trăm lượng bạc,Tiểu Trúc nghĩ nghĩ liền ghé vào bên tai Dực Minh hỏi:"Ta muốn mua hết cả cái sạp này,ngươi có mang đủ tiền trên người không đấy?"
Dực Minh nhìn qua cái sạp một cái,gật gật đầu nói:"Đủ,ngươi cứ đến những sạp khác xem có muốn mua gì nữa không,ta ở bên này trả tiền."
"Ừm,biết rồi." Tiểu Trúc thả hạt giống trong tay xuống,đẩy xe nôi tới quầy hàng khác,Viên Nhi và Tráng Tử liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Dong binh kia thấy Tiểu Trúc đã đi xa liền thất vọng thở dài,ngay lúc đầu đến đã không chiếm được vị trí tốt rồi,mãi mới có người đến trước sạp của mình nhưng cố tình lại chỉ nhìn nhìn chút rồi đi mất,tro cốt của các huynh đệ còn chờ được quay lại quê nhà đó.
Dực Minh làm một động tác bí mật gì đó rồi đi về hướng của Tiểu Trúc,chờ khi Dực Minh đi rồi,một quân nhân ăn mặc rất thần bí đi quảng trường giao dịch,dường như cái gì cũng cảm thấy tò mò,nhìn bên này một chút lại nhìn bên kia một tẹo,tiện tay mua một vài món đồ trên sạp sau đó đi đến chỗ của những dong binh vừa nãy,nhìn nhìn những món đồ trên sạp,sau đó nói gì đó với dong binh kia rồi lập tức đi sang bên sạp khác,mà dong binh kia hình như thấy không ai mua nên thu dọn hết tất cả những món hàng trên sạp rồi rời đi.
Tiểu Trúc tất nhiên là không thấy tình cảnh này được,cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ cảm thấy thất vọng vì không mua được hạt giống mà thôi,cũng sẽ không quá để ý,nhưng thật ra những người được Ngô Phong,Ngân Tiểu Lam và Lưu Tuyên phái đến bên người Tiểu Trúc vì lý do riêng lại rất để ý tới một màn vừa rồi,tuy không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chủ tử đã nói bất kể là có chuyện gì liên quan đến Tiểu Trúc công tử đều phải bẩm báo lại ngay nên những người đó đều nói qua khi bẩm báo nhưng lại rất thu hút sự chú ý của đám người Ngô Phong,tuy đã sớm biết Dực Minh không phải người đơn giản nhưng bây giờ xem ra không chỉ là không đơn giản thôi đâu.
Ngân Tiểu Lam gần đây đang bận quyến rũ Ngô Phong nên tạm thời không quản mấy chuyện như này,mà Ngô Phong cũng đang rất bận chơi trò bịt mắt bắt dê với Ngân Tiểu Lam nên cũng chẳng rảnh,ngược lại sau khi Lưu Tuyên nhận được báo cáo liền nới với song thân muốn tới thăm cữu cữu,sau đó liền ngồi lên xe ngựa chạy thẳng tới trấn Lục Dã,xem ra cuộc sống sau này của Tiểu Trúc sẽ náo nhiệt lắm đây.
Hết chương 49.
(1) 璧人/ Bích nhân: Khen người đẹp như ngọc bích.
(2) 盆满锅满/ Đầy chậu đầy nồi: được dùng để diễn tả việc kiếm được rất nhiều tiền (theo baidu)
Danh sách chương