Vì Cố Lễ nghe được lời nói của thế tử, biết Nam Bình Quận Vương đã đến liền dẫn Cố Sơn đi vào thỉnh an.

Nam Bình Quận Vương ngồi giữa đại sảnh, hai bên có một ít quan viên ngồi, Cố Lễ đi nhanh đến thỉnh an chào hỏi các quan viên khác rồi ngồi xuống.

Cố Sơn đi theo Cố Lễ thỉnh an Quận Vương rồi đứng sau lưng phụ thân.

Mọi người uống trà nói chuyện, thấy Thế tử cưỡi ngựa đến trước sảnh, nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho sai vặt một đường đi vào.

Nam Bình Quận Vương thấy Thế tử đến liền quát lên “Sĩ Hành, còn không nhanh qua ra mắt các vị đại thần”

Tất cả các quan viên đang ngồi thấy Thế tử vào đều đứng lên, Thế tử thỉnh an Quận Vương rồi xoay người sang hướng mọi người chắp ta nói “Sĩ Hành gặp qua các vị đại nhân”

Mọi người vội thỉnh an Thế tử “Chúc Thế tử an khang”

Thế tử hoàn lễ xong ngồi xuống bên cạnh Quận Vương, Quận Vương hỏi “Lão Vương phi đã tới chưa?”

Thế tử trả lời “Dạ, Sĩ Hành đưa lão Vương phi đến phòng khách phía sau mới lại đây.” 

Quận Vương gật đầu một cái nói với Cố Lễ “Cố đại nhân, nhìn canh giờ không sai biệt lắm, chuẩn bị tế thần cầu Rồng đi”

Cố Lễ vội đứng dậy lên tiếng “Dạ”

Mọi người đứng lên tùy tùng Quận vương và Thế tử lên bờ. Trên đê đã bày xong đồ tế. Mặc dù thân phận của Quận vương khá cao nhưng Cố Lễ là quan phụ mẫu của Hàng Châu vì vậy nghi thức tế thần cầu Rồng do Cố Lễ đảm nhận.

Nha dịch đã bày gà, đầu heo, trái cây, bánh chưng, cống phẩm dọn xong đâu vào đấy, Cố Lễ đứng lên vị trí chủ tế nói “Đoan Ngọ tế tự bắt đầu, Cầu Rồng”

Quan lễ nghi vội nói “Cầu Rồng”

Người đánh nhạc nghe lệnh đánh nhạc, Cố Lễ dâng hương cúi lạy.

Bái xong, quan lễ nghi nói “Tế thần”

Cố Lễ tụng tế văn sau đó nói “Lạy”

Chúng quan viên chuẩn bị quỳ lạy, trên bờ dân chúng cũng rối rít quỳ theo.

Cho đến ba lượt Cố Lễ mới đứng dậy đem hương cắm vào lư hương, mọi người mới đứng dậy, đốt pháo, hoàn tất nghi thức tế thần.

Lúc này theo một tiếng kèn lệnh vang lên, từ giữa hồ và một đảo nhỏ gần đó đồng thới kéo mười hai thuyền có đầu và đuôi mang hình dáng của rồng, chia ra các màu sắc khắc nhau, chuẩn bị cho cuộc đua thuyền rồng.

Trên thuyền rồng tất cả đều đồng thanh hô một tiếng khẩu hiệu, hòa với tiếng hát trên thuyền khiến cho dân chúng trên bờ hưng phấn không thôi cũng cùng hô to trợ uy, điểm cuối của cuộc đua là trước sảnh chỗ quan viên đang đứng, trên thuyền các thủy thủ động tác chèo thuyền đều đặn liều mạng chèo cố gắng về đích đầu tiên.

Các vị quan viên ngồi bên bờ cũng bị lây không khí náo nhiệt không kìm hãm được mà đứng lên. Thế tử và Cố Sơn tuổi gần nhau, từ sớm đã tụ tập cùng nhau suy đoán xem thuyền rồng nào sẽ thắng, sau đó lại cổ động cho thuyền của mình thắng.

Cố Sơn từ lúc bắt đầu đã theo dõi kĩ thuyền rồng màu đỏ, Hạ Tử Nghiệp lại cho rằng thuyền màu đen sẽ thắng. Thế tử đánh cuộc cho thuyền màu vàng, cũng có người suy đoán các thuyền có màu sắc khác, đám thiếu niên nhìn rất hưng phấn, đã sớm đem thân phận địa vị ném tận sau ót, ở một chỗ tranh nhau mặt đỏ tới mang tai.

Quận vương thấy bọn họ chơi rất náo nhiệt, ngồi trên ghế quát to “Vậy các ngươi lấy thuyền rồng làm đề, mỗi người làm một bài thơ, để Bổn vương và các vị đại nhân xem các ngươi học thức như thế nào?”

Cố Lễ và mọi người đều nói ý kiến hay, Thế tử dẫn theo mọi người lại đây, xin Quận vương ra đề.

Quận vương nói “Hôm nay không câu nệ vần chân, tùy các ngươi thích dùng cái nào thì lấy cái đó, lấy thời gian một nén nhan làm hạn định”

Bên cạnh có người đã đốt hương đứng sang một bên.

Không đợi hương đốt xong, mọi người đã làm xong, cũng đưa lên cho Quận vương xem.

Nam Bình Quận Vương xem qua từng người cười nói “Trưởng tử nhà Cố đại nhân làm thơ thật hay, ta xem bây giờ là hắn đứng đầu rồi”

Nói xong rồi đọc thơ của mấy người lên, Cố Lễ nghe xong vội vàng đứng dậy “Khuyển tử tài học nông cạn, để Vương gia chê cười rồi”

Quận vương cười vang “Cố đại nhân không cần khiêm tốn, ta thấy lệnh lang thật có tài tương lai chắc chắn là nhân tài trụ cột” Mọi người nghe vậy phụ họa theo, rối rít chúc mừng Cố Lễ.

Quận vương cười nói “Thưởng”

Theo lời Quận Vương người hầu ở Quận Vương phủ bưng lễ ra, Cố Sơn vội tiếp, cám ơn Quận Vương rồi mới giao cho gã sai vặt cất đi, sau đó lại đi xem thi từ các thiếu niên khác viết bên cạnh có một giọng nam nói “Quả nhiên thi từ của Cố huynh thật tốt, Sĩ Hành bội phục”

Cố Sơn ngẩng đầu thấy là Thế tử đang đứng ở một bên, liền đưa tờ giấy cho người khác cười nói “Thế tử không cần giễu cợt Cố Sơn. Cố Sơn vừa rồi xem thơ của Thế tử, mới hiểu được ý tứ của Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”

Thế tử cười nói “Tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, ngươi cũng không cần lúc nào cũng gọi ta là Thế tử như thế, ngươi kêu ta là Sĩ Hành, ta gọi ngươi là Cố Sơn, như thế nào?”

Cố Sơn vội chắp tay nói “Thật không dám, thật không dám”

Hạ Tử Nghiệp đứng một bên cười nói “Ta lại cảm thấy rất tốt, cứ gọi Thế tử lại làm cho mọi người cảm thấy thật xa lạ”

Sĩ Hành nói “Tử Nghiệp nói thật đúng, ngươi mà từ chối ta cũng không cần huynh đệ này rồi”

Cố Sơn nghe nói Nam Bình Vương Thế tử tính tình sảng khoái lại có tài năng, trong lòng âm thầm kính nể. Hôm nay gặp nhau thấy thật có khí khái vô cùng nên cũng không còn từ chối nữa.

Đợi sau khi kết thúc cuộc thi thuyền rồng, Cố Lễ ban thưởng cho đội xuất sắc nhất, Nam Bình Quận Vương cũng ban thưởng, sau đó mấy cái thuyền rồng đi đến bờ, tiếp theo là hội thuyền rồng.

Tiếng chiêng trống vang lên từ đằng xa, bốn năm thuyền rồng từ giữa hồ đi tới, mấy thuyền rồng này đầu đuôi đều cao ngất, thân thuyền điêu khắc thành hình rồng, cũng có vẽ màu. Thuyền chia làm ba tầng, đứng trên đầu thuyền rồng là đứa bé mặc trang phục thái tử chọn cho thành Hàng Châu có diện mạo đoan chính, trưng bày một tầng cung nỏ, kiếm, binh khí và cờ xí, ở giữa là hai hàng người gõ chiêng trống, ngồi ngay ngắn trước mặt là một con hát. Tầng dưới hai bên là thủy thủ chèo thuyền, bốn góc cũng cắm đầy cờ.

Năm con thuyền có một cái dừng lại trên mặt nước trước phòng khách của các nữ quyến quan viên, một cái dừng lại tại sảnh trước của quan viên, ba cái khác dừng lại gần trước dân chúng.

Đợi một tiếng kèn lệnh thổi lên, đồng thời trên năm con thuyền đều tấu nhạc hát vang lên. Lúc này đột nhiên dưới mỗi chiếc thuyền có mấy đứa bé chui lên, biểu diễn tiết mục vòng quanh thuyền rồng.

Lão vương phi tựa vào ghế, cười híp mắt hỏi “Những đứa bé kia đang diễn “Đồng tử lạy Quan Âm” à? Diễn thật hay”

Mọi người vội vàng cười phụ họa.

Lão vương phi liền bảo nha hoàn đỡ nàng nửa nằm nhìn xem, cũng nhìn qua một lần mấy đứa bé trong phòng khách, liền chỉ vào Nguyên Thu nói “Đây là tiểu thư nhà Cố đại nhân?”

Nguyên Thu vội vàng tiến lên thỉnh an, lão vương phi lôi kéo tay của nàng mà quan sát, chậc chậc khen “Ta thấy xiêm áo này thật đẹp, nhà nào làm thế?”

Nguyên Thu vội nói “Thưa lão vương phi là nương tử nhà Bách Hoa xã làm”

Quận vương phi nói “Tháng trước ta cũng gọi họ vào phủ, sao lại không thấy kiểu dáng này?”

Nguyên Thu cười nói “Nguyên Thu ngu dốt tự vẽ kiểu dáng kiểu xiêm áo rồi nhờ các nương tử may vá. Đã làm cho lão vương phi, Quận vương phi và các vị phu nhân chê cười”

Lão vương phi cười nói “Thật là đứa bé huệ chất lan tâm” rồi thả tay ra gọi các tiểu thư khác tới, xem qua một lượt. Đến Nguyên Dung thì mọi người lại bàn tán một tiếng trong mắt mang theo nụ cười hả hê nhìn Nguyên Dung.

Nguyên Dung lẳng lặng tiến lên “Cố Nguyên Dung thỉnh an lão vương phi, Quận vương phi”

Lý thị vội nói “Đây là thứ nữ Nguyên Dung”

Quận vương phi liếc nhìn Nguyên Dung cười nói với lão vương phi “Lần trước đến làm khách nhà Cố đại nhân nghe nói cô nương này bị bệnh, cũng không thấy, hôm nay thấy cũng là một đứa bé xinh đẹp”

Lão vương phi gật đầu lên tiếng “Đúng vậy, lúc ấy tất cả các thiên kim đều nhận được trang sức vốn định phân phó cho người đưa đến phần cho cô nương này, nhưng lại muốn tự mình đưa mới phải, lúc ấy nàng bị bệnh ra ngoài không tốt, hôm nay lại nhìn thấy được nàng rồi”

Quận vương phi nghe vậy vội cho người chuẩn bị đồ trang sức đưa lên cho Nguyên Dung, lại tán dương vài câu rồi cho nàng trở về ngồi.

Nguyên Thu lẳng lặng nhìn, trong lòng âm thầm bội phục lão vương phi, Quận vương phi khôn khéo, chỉ vài lời đã để lại mặt mũi cho Nguyên Dung cũng đem sai lầm của mình xóa sạch sẽ. Lúc trước chuyện xem Nguyên Dung như nha hoàn cũng che giấu hết, sự thật ngày đó Nguyên Dung bị bệnh không tham dự tối thiểu là sự thật trong miệng mọi người. Sau này sẽ không có ai dị nghị châm chọc Nguyên Dung chuyện này nữa.

Nguyên Dung vui mừng nhướng mày, cởi các đồ trang sức đang đeo xuống, đeo lên tất cả các trang sức lão vương phi vừa ban.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện