Sáng sớm mùng một đầu năm, ngoài đình đốt pháo, cúng thần, sau đó Liêm Thân Vương và Nam Bình Quận Vương đến phòng lớn quỳ lạy thái phi. Tiếp đến Liêm Vương phi, Nam Bình Quận Vương phi, Sĩ Hành, Nguyên Thu dựa theo thứ tự tôn bối tiến lên chúc tết thái phi. Thái phi mỉm cười gật đầu ban thưởng cho mọi người.

Chờ Sĩ Hành làm xong lễ, thái phi gọi hắn đến bên cạnh nói “Hôm nay chắc nhiều người đưa bái thiếp đến vương phủ, giờ ngươi đã có quan chức nên học cách xã giao nhiều hơn. Phụ thân ngươi chắc đang ở tiền thính chờ ngươi, sớm về với hắn đi nhưng ta có câu dặn ngươi, khi vào bàn đừng để bụng rỗng mà uống rượu, ăn trước một chút. Rượu thì cần đun nóng qua rồi dùng đừng uống quá nhiều”

Sĩ Hành vội đáp, lại nháy mắt với Nguyên Thu muốn nàng ra ngoài nói chuyện, Nguyên Thu mới vừa động thân một chút, Thái phi chỉ Sĩ Hành cười “Con khỉ con này lại muốn nói riêng gì với thê tử nó? Còn phải ba ba kêu nàng ra ngoài, chẳng lẽ ở đây nói không được? Nàng không mặc y phục dày nếu đi ra ngoài với ngươi không phải là gặp gió? Nếu nàng cầm thêm xiêm y mặc vào không phải là lộ hành tung của các ngươi?” Nói mấy câu này mọi người đều cười, Nguyên Thu đỏ mặt ngồi xuống thừa dịp không có người nhìn len lén liếc mắt oan trách Sĩ Hành. Sĩ Hành cười nịnh tiến lên trước mặt thái phi, ôm cánh tay thái phi làm nũng “Thái phi thật tinh mắt, người khác không nhìn thấy con nháy mắt chỉ có thái phi nhìn thấy. Tôn tử cũng chỉ lặng lẽ gọi thê tử ra ngoài dặn nàng đừng ăn đồ ăn lạnh sẽ đau bụng. Lại muốn nói với nàng lúc bồi thái phi chơi bài đừng lo tiền bạc chỉ cần hỏi vương phi chúng ta, vương phi nhà chúng ta mang theo một túi bạc thật to”

Mọi người nghe vậy cười ngất, Nam Bình Quận Vương phi vừa cười vừa mắng “Mắt nào thấy ta đem theo túi tiền mà mượn? Thái phi, người nhìn xem, năm nay một mình ta đưa tiền còn chưa đủ, Sĩ Hành lại đưa tới cho người thêm một người nữa”

Nguyên Thu liếc nhìn Sĩ Hành cười dịu dàng nói “Nếu thế tử là thật lòng muốn muội chơi, nên để cho người đưa tới một túi bạc cho muội, một lát muội chơi mới có sức lực” Sĩ Hành cười ha ha không tiếp lời, thái phi vỗ trán hắn hai cái nói “Được rồi, nhanh đi về đi đừng để phụ thân ngươi chờ lâu, thê tử phi của ngươi có chúng ta chăm sóc rồi nên ăn cái gì không ăn cái gì chúng ta đều biết, ngươi không cần lo chuyện này” Sĩ Hành đáp lời lui ra ngoài, chưa đến nửa canh giờ quả nhiên có người cầm bạc tới, không chỉ đưa cho Nguyên Thu một túi còn đưa Nam Bình Quận Vương phi một túi. Mọi người thấy thế cười to không ngừng, Nam Bình Quận Vương phi lắc đầu dở khóc dở cười, nhưng thái phi lại gật đầu cười nói “Hôm nay phải chơi một trận mới không cô phụ một phen tâm ý của Sĩ Hành”

Sau khi ăn trưa xong thái phi và vương phi hai phủ, Khương thị bốn người ngồi vào một bàn chơi bài, mấy nha đầu đứng sau thái phi thay thái phi xào bài, ra bài, Nguyên Thu ngồi bên cạnh thái phi nhìn bài giúp, thái phi vừa xem bài vừa cười nói “Xem kĩ chút, đừng để đại bá mẫu và vương phi nhà ngươi nhìn bài chúng ta” Nguyên Thu giòn giã đáp một tiếng, dọn dẹp mấy lá bài tản lạc bên cạnh xếp lại một chỗ quay đầu nói với thái phi “Ngay cả bạc con cũng nhìn thật kĩ”

Liêm Vương phi cười chỉ Nguyên Thu nói với Nam Bình Quận Vương phi “Xem này nhi tức của ngươi hết sức lanh lợi, không trách được thái phi cưng chìu nàng, ngay cả ta cũng thích không chịu được” Nam Bình Quận vương cười nói “Nàng còn bướng bỉnh chút nhưng chuyện đứng đắn cũng bình thường. Ở nhà ta thường xuyên nói nàng: nếu như ngươi bằng một nửa đại tẩu của ngươi ta cũng bớt quan tâm được một chút”

Thái phi hé miệng nhìn Nguyên Thu cười cười, thừa dịp không ai để ý len lén hướng phía Liêm Vương phi nháy nháy miệng, Nguyên Thu cười mở to hai mắt vội nói “Không nói gì to tát chỉ lấy nhân phẩm mà nói đại tẩu cũng đã đi đầu. Lúc trước còn trong khuê phòng con đã nghe tiếng đại tẩu đối đãi mọi người hiền hòa, ôn hòa lễ độ. Trong kinh thành có ai không khen ngợi đâu. Con còn nghe nói Hầu gia chọn nàng dâu lấy đại tẩu làm tiêu chuẩn nữa kìa”.

Liêm Vương phi nghe vậy cười nói “Tin tức từ đâu đến vậy? Sao ta không biết?” Nguyên Thu cười nói “Lúc thọ yến thái phi nghe một vài phu nhân nói như vậy. Đại bá mẫu nếu không tin thì hỏi thái phi, xem xem con có nói dối hay không?”

Thái phi gật đầu cười nói “Ta cũng nghe mấy lời này, tưởng ngươi cũng biết. Theo ta thấy mấy nàng dâu đều tốt hết, ngày ngày trục lí đều hòa thuận, cô tẩu thân mật là tốt nhất, ta thấy mà trong lòng cũng rất thích”

Liêm Vương phi vội nói “Thái phi nói đúng, bình thường con nói mấy nàng dâu ăn nói vụng về nhưng trong lòng cũng rất yêu thích” thái phi cười không nói nữa lại nói sang chuyện khác.

Nguyên Thu thấy thái phi và Liêm Vương phi dời đề tài mới thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Nam Bình Quận Vương phi cười một cái. Mấy con dâu của Liêm Vương phi mỗi ngày ở bên cạnh phục vụ thái phi, thái phi đối với các nàng cũng cười nói nhưng không thân thiết như Nguyên Thu. Lâu ngày Liêm Vương phi cũng có chút cảm giác mặc dù không thể nói Nguyên Thu cái gì nhưng âm thầm oán giận đám người Khương thị không ít.

Thái phi giỏi nhất là nhìn người sao lại không hiểu ý định của Liêm Vương phi. Nhưng Sĩ Hành là thái phi xem từ nhỏ cho đến lớn so với đám tôn tử vốn là không đồng dạng. Huống chi Nguyên Thu từ nhỏ nàng cũng biết ngọn nguồn lại vừa ý mình không khỏi có chút cưng chìu. Tuy nói lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt nhưng tay còn có ngón ngắn ngón dài, lão nhân gia thiên vị cũng là bình thường. Huống gì thái phi tuổi đã cao cũng không thích con dâu nhỏ mọn làm ra loại dáng vẻ này. Nhưng vì Nguyên Thu không muốn làm cho nàng bị người đố kị cho nên mới có lời đối thoại hôm nay. Nam Bình Quận Vương phi và Nguyên Thu đều hiểu lí  này vì vậy cũng theo lời nói thái phi khen ngợi Khương thị. Thật ra thì làm sao mà Liêm Vương phi không biết thái phi dùng cái này đến đề điểm nàng vì vậy cũng thuận thế ứng thừa một phen.

Đánh bài vài ván, thái phi lấy cớ sợ các cô nương buồn bực liền cho người thu bài. Nha hoàn dọn mấy dĩa trái cây lên, thái phi nửa nằm trên giường mấy người khác vây quanh bên bàn ngồi còn gọi mấy con hát trong nhà tới hát vài bài, chơi hai lần trò kích trống chuyền hoa, mỗi người nói chuyện vài câu. Thái phi chơi một canh giờ đã cảm thấy mệt mỏi, Liêm Vương phi vội sai người cho dọn dẹp tiệc. Nam Bình Quận Vương phi và Nguyên Thu đỡ thái phi vào nhà, mẹ chồng nàng dâu hai người hầu hạ thái phi thay áo, rửa mặt lau tay, đi ngủ thế này mới cáo lui.

Liêm Vương phi cho người chuẩn bị xe ngựa tự mình tiễn người ra ngoài, còn gọi sai vặt chạy đến phủ Nam Bình Quận Vương thông báo một tiếng. Đợi Nam Bình Quận Vương phi, Nguyên Thu và ba cô nương lên xe ngựa đến cửa phủ thì có người đang chờ ngoài cổng. Mỗi xe ngựa đều có một gã sai vặt để sai sử đợi xe dừng lại bọn sai vặt tháo then cài, sau đó có bốn người nâng sườn xe lên giống như cỗ kiệu vững vàng đi vào bên trong phủ. Đến nhị môn, mấy người lại đổi sang ngồi kiệu một đường đến hành lang, giơ kiệu nhẹ nhàng lui ra, mama tiến lên vén cửa kiệu mời xin mọi người ra ngoài.

Nam Bình Quận Vương phi đi thẳng về viện mình một mặt phân phó Nguyên Thu nói “Ngươi đưa ta đến cửa viện rồi về đi, hôm nay ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi cẩn thận động thai khí. Trở về ngủ một giấc thật ngon chỗ ta có tỉ muội bọn họ phục vụ, ngươi không cần lo lắng” Nguyên Thu đáp lời vẫn đưa Vương phi về phòng như cũ, lại nói vài câu mới chậm rãi lui ra ngoài.

Chức Mộng, Thúy Oanh hai người đỡ Nguyên Thu, hai mama phía sau che chở đoàn người đi về viện. Nha đầu trong viện sớm đã nhận được tin tức giường đã trải xong từ sớm, trà cũng nóng, trên kháng cũng ấm áp, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, Nguyên Thu rửa mặt xong đổi quần áo sạch sẽ liền trầm trầm ngủ.

Chờ Nguyên Thu an giấc, Chức Mộng lấy quà lễ ra kiểm tra kĩ lưỡng rồi cất kĩ. Thúy Oanh và hai mama chuẩn bị xiêm áo mặc ra ngoài cho Sĩ Hành và Nguyên Thu. Bích nhi đi vào phòng bếp hầm canh chuẩn bị canh cho Nguyên Thu uống.

Nguyên Thu ngủ mơ màng hơn một canh giờ, sắc trời hơi tối mới tỉnh lại. Chức Mộng nghe tiếng vang vội cầm áo bông phủ thêm cho Nguyên Thu, Thúy Oanh rót trà hầu hạ Nguyên Thu súc miệng, Bích nhi làm thịt chim bồ câu hầu hạ Nguyên Thu uống hơn nửa chén xong Chức Mộng mới hầu hạ Nguyên Thu thay xiêm y phân phó cho người truyền cổ kiệu ra sau cửa.

Ban ngày Sĩ Hành uống mấy trận đã sớm không còn tinh thần. Vương phi vì có chứng bệnh lạ chỗ ngủ vì vậy mà ở Liêm Vương phủ ngủ không ngon. Buổi chiều mặc dù nghỉ ngơi đủ nhưng tinh thần vẫn còn chưa đầy đủ, ngược lại ba cô nương muốn náo loạn một trận nhưng lại có phụ thân ở chỗ này nên có chút gò bó. Toàn gia ăn cơm tối lại nói chuyện một lúc, Nam Bình Quận Vương nhớ tới từ lâu mình đã không còn cùng phòng với Vương phi không khỏi có ý định liền làm ra hình dạng buồn ngủ. Đám người Sĩ Hành thấy thế không dám ở lâu đều đứng dậy cáo lui.

Vì về phủ muộn Nguyên Thu lại ngủ một buổi chiều giờ cảm thấy lên tinh thần rất nhiều kiệu cũng không ngồi nhỏ giọng thương nghị với Sĩ Hành “Chúng ta đi về nhé” Sĩ Hành lo gió mạnh tự mình lấy áo lông chồn quấn chặt cho Nguyên Thu lại đội mũ da cáo cho nàng lúc này mới cầm tay nàng đi về.

Tay Nguyên Thu ôm lò sưởi nghiên đầu nhìn Sĩ Hành nói “Hôm nay huynh gặp những ai? Đã uống canh giải rượu chưa?” Sĩ Hành cười nói “Cũng không uống quá nhiều rượu, ta sợ vị rượu làm muội khó chịu ở thư phòng rửa mặt thay xiêm y nghỉ ngơi một chút rồi mới đi ăn tối”

Nguyên Thu nghe vậy cau mày nói “Mặc dù thư phòng đốt than nhưng cũng không ấm bằng trong phòng nếu cảm lạnh thì làm sao?” Sĩ Hành sờ sờ lỗ mũi Nguyên Thu nói “Ta có mảnh mai như vậy sao? Từ nhỏ đã múa đao lộng kiếm không cần nói xương cốt rất là chắc chắn đấy. Mùa đông năm trước ta còn cùng sư phụ bơi trong sông ngay cả tắm rửa cũng dùng nước lạnh vài chục năm mà cũng chẳng sao”

Nguyên Thu trừng Sĩ Hành “Chúng ta thành thân đã lâu, sao muội không thấy huynh tắm nước lạnh?” Sĩ Hành nghiêm mặt nói “Nữ nhi sợ nhất là âm hàn, khí lạnh, mặc dù ta tắm không có gì nhưng khí lạnh khó tránh khỏi lây dính qua muội. Nếu muội vì vậy mà bệnh thì ta biết làm sao”

Mặt Nguyên Thu đỏ ửng, có chút ngượng ngùng liền vòng vo câu chuyện nói “Mai chúng ta phải về nhà muội, huynh với ca ca uống ít rượu chút. Mấy tháng nữa ca ca đã tham gia kì thi xuân rồi, xem ra tẩu tử cũng nhanh sinh, nếu ca ca đậu thì đúng là song hỉ lâm môn”

Sĩ Hành ôm Nguyên Thu cười nói “Nếu muội thích như vậy ta cũng đi thi lấy cái trạng nguyên cho muội”

Nguyên Thu cười mắng hắn không nghiêm chỉnh len lén lấy tay cấu vào lưng hắn, Sĩ Hành trở tay nắm chặt tay nhỏ bé của Nguyên Thu, dưới ánh trăng hai người chậm bước về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện