Thẩm mama ngượng ngùng cười nói vài câu rồi nói muốn đi xem nhị Tiểu thư mượn lí do cáo từ.

Thẩm mama ra khỏi viện Nguyên Thu, mình ở trong nhà suy nghĩ nửa ngày liền kêu Vương di nương và Lâm di nương tới, hỏi tình hình hai người và Cố Lễ. Khi nàng biết hai người chẳng những chưa kính trà mà ngay cả Cố Lễ cũng chưa gặp mặt không khỏi mắng “Hai người các ngươi là chết hết rồi sao? Thế nào mà ngay cả gặp cũng không gặp. Đại phu nhân lúc này đang có thai, ta nghe nói Trương di nương cũng bị hủy dung, lúc này chỗ đại lão gia không ai phục vụ các ngươi còn không nắm chặt cơ hội”

Lâm di nương nghe vậy khóc ròng “Từ ngày Tiểu thư để ta một mình một viện, ta nghĩ lão gia muốn tới ngày ngày ăn mặc đẹp chờ đợi, ai ngờ ngay cả cái bóng cũng không thấy. Chỗ ta ở lại xa, giữa ban ngày cũng thấy vắng lặng, buổi tối càng thêm đáng sợ, mama giúp đỡ cầu xin Tiểu thư cho ta trở về viện lại đi”

Thẩm mama không khỏi vươn tay chỉ ót nàng “Ngươi xuất thân cũng là tiểu thư sao lại hồ đồ như thế, lão gia có tới hay không làm sao Tiểu thư biết? Còn nữa, nói lão gia không đến viện ngươi, ngươi không biết đi tìm hắn? Ngươi là biểu muội của lão gia, dù không nể mặt ngươi nhưng lão gia không thể không nể mặt lão phu nhân ba phần. Về việc viện ở hôm nay cầu xin Tiểu thư cũng vô ích, chờ khi ngươi được lão gia cưng chìu,không phải chỉ nói một hai câu là được rồi sao ”

Lâm di nương nghe vậy không khỏi cười rộ lên “Sao ta hiểu mấy thứ này, bên cạnh lại không có mama giúp đỡ. Nếu hôm nay không được mama chỉ điểm vẫn còn ngồi trong viện mà chờ đợi đấy”

Vương di nương chỉ lẳng lặng nghe cũng không nói lời nào, Thẩm mama mắng xong Lâm di nương quay đầu thấy nàng liền thở dài vỗ tay nàng nói “Ngươi rất thông minh, tự nhiên sẽ không cần ta giao phó, chỉ là không cần cứ ngây ngô ở trong nhà, không có chuyện gì thì đi qua chỗ phu nhân nhiều một chút”

Vương di nương vội nói “Ta biết, mama yên tâm”

Thẩm mama nói thêm vài lời, hai người Lâm, Vương mới đi ra ngoài. Lâm di nương cố ý đi sau vài bước thấy Vương di nương đi trở về viện mình vội nghiêng đầu đi về phòng lớn đi thăm phu nhân.

Lâm di nương cho rằng đến thăm phu nhân là có thể đi vào phòng ai ngờ đám người Thái Tuyết chặn nàng ở bên ngoài nói là phu nhân cần nghỉ ngơi, trước khi lão gia đi thư phòng đã phân phó không cho người quấy rầy phu nhân. Lâm di nương mè nheo nửa ngày cũng không đi vào phòng được, liền sờ soạn trong tay áo lấy tiền nhét vào tay Thái Tuyết “Chờ phu nhân tỉnh dậy cô nương đừng quên thay ta ân cần hỏi thăm”

Thái Tuyết cười đáp, đưa mắt nhìn Lâm di nương ra khỏi viện sắc mặt trầm xuống thuận tay ném mấy đồng tiền Lâm di nương vừa đưa cho mama canh cửa.

Mama này vuốt mấy đồng tiền trong tay miệng khinh thường nói “Còn nói Lâm di nương xuất thân là tiểu thư, vừa ra tay không có bao nhiêu tiền cũng muốn đưa cho Thái Tuyết cô nương, ngay cả đưa cho bọn mama chúng ta cũng không đủ”

Một mama bên cạnh không gặp may phủi nàng một cái nói “Làm gì là tiểu thư, ta nghe mama theo từ kinh thành đến nói về Lâm di nương. Nghe nói nàng là cô nhi không có chỗ dựa, phụ thân nàng năm đó ba mươi mà chưa có con, sau lại là một nha đầu thông phòng sinh ra nữ nhi, về sau cũng không có sinh thêm vì vậy cả nhà nâng nàng lên trời. Nàng quen thói ở nhà kiêu căng thật đúng là đem mình làm tiểu thư có tiếng có miếng. Sau phụ thân nàng qua đời đem nàng giao cho phủ chúng ta. Lão thái thái nuôi nàng ở bên người, cũng có mấy phần thương yêu nàng, nàng thường xuyên bày ra tư thái tiểu thư cho người người nhìn cũng không nghĩ là nàng ăn mặc dùng đồ đều là bạc nhà chúng ta”

Mama trước mặt không khỏi che miệng cười “Nếu nói như vậy thật đúng là không biết nói nàng là loại người nào? Thông phòng nha đầu có khi còn sạch sẽ hơn đấy”

Mấy mama canh cửa không khỏi cười to có tiểu nha đầu bên cạnh nghe vội đi tới “Còn không đi làm việc ở đây nói cái gì, nếu để Thái Tuyết tỉ tỉ biết xem có mắng các ngươi không”

Các mama bị dọa đùng một cái cũng không dám nói thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện