Qua năm mới, Lâm gia đến cửa cầu thân. Năm nay Lâm Học muốn tham gia thi hội, Cố Lễ không giúp hắn tìm chức quan chỉ dặn hắn an tâm học. Năm nay Cố Lễ phải về kinh báo cáo công việc, Lý gia cũng giúp hắn chuẩn bị trên dưới xong rất có khả năng sẽ triệu hồi về kinh thành, nên Cố Lễ muốn Nguyên Dung nhanh chóng thành thân để tránh trễ nãi việc hồi kinh.

Thời gian eo hẹp gấp rút suốt ngày Nguyên Dung ở trong phòng thêu giá y, Lý thị cũng bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Nguyên Dung. Trong lúc nhất thời không tìm được tranh chữ cổ, Lý thị lấy từ lầu các một ít ra ngoài. Gọi người đến làm thêm mấy bộ trang sức mới. Những vật khác đều đặt mua nhưng đồ vật trong nhà không kịp làm khiến cho Lý thị buồn bã.

Lí Túc Phong ở Nam Kinh nghe nói muội muội vì đặt mua đồ cưới cho Nguyên Dung mà rầu rĩ sai người đưa tin nói “Vài ngày trước có sai người làm gia cụ kim loại khắc hoa, một bộ sàn ba bình phong, bàn trang điểm, tủ, ghế nói đã đầy đủ mọi thứ hôm qua vừa mới xong, không bằng trước hết đưa Nguyên Dung dùng”

Lý thị gởi thư hồi âm nói “Ca làm nhất định là đồ tốt nhưng đưa cho nàng thì quá xa xỉ tìm cách khác xem sao”

Lí Túc Phong xem thư sai người đưa bộ gia cụ qua tặng, kèm thư hồi âm “Cũng không đáng bao nhiêu bạc, ngươi tìm cái khác lại tốn công phu nhanh làm cho xong đồ cưới của Nguyên Dung ngươi mới rảnh mà quan tâm hôn sự của Nguyên Thu, đừng trễ nãi chuyện của nàng”

Lý thị nghe đành thu, đúng hôm đó Nguyên Thu tại trong phòng lớn nghe nói gia cụ cũng cười nói muốn nhìn xem. Lý thị đành dẫn nàng theo, Nguyên Thu thấy bộ sàn kia liền cười nói “Cái gì cũng cực tốt, nhưng không biết Lâm gia có bày ra hay không. Con nghe nói phòng Lâm gia cực nhỏ, chi bằng mẫu thân thêm của hồi môn một tòa nhà trên mặt mũi cũng dễ xem”

Lý thị cười nói “Nàng đồ cưới đã nhiều, cữu cữu ngươi đưa bộ gia cụ này cũng là xa xỉ đừng nói chi tòa nhà”

Nguyên Thu nói “Chúng ta đã muốn hồi kinh, đem một tòa nhà nhỏ cho nàng, đỡ nàng đến Lâm gia ở không quen nháo ra chuyện lại tỏ ra nhà chúng ta không có giáo dưỡng. Mà nàng gả ở Hàng Châu, chúng ta lại về kinh thành, sau này ở Hàng Châu nàng cũng không có phụ mẫu chiếu ứng, lưu cho nàng nhiều chút đồ cưới sau này có gặp khó khăn cũng có chút biện pháp. Theo con, mấy thứ thực dụng này ít một chút cũng được cho nhiều chút ngân lượng được hơn”

Lý thị trầm ngâm trong chốc lát gật đầu nói “Ngươi nói đúng, đồ cưới của nàng quan hệ đến mặt mũi của chúng ta nhiều chút cũng không sao, vậy ta cho nàng thêm một tòa nhà”

Nguyên Thu nghe liền hé miệng cười, Lý thị véo má nàng nói “Chỉ có ngươi có chủ ý, ta thấy đồ cưới của ngươi ngươi tự thu xếp tốt hơn đỡ cho ta chán ốm”

Nguyên Thu đỏ mặt lôi kéo tay áo Lý thị nói “Mẫu thân cười con để người ta nghe còn không biết con mặt dày thế nào đâu”

Lý thị cười nói “Da mặt ngươi còn không dày? Cũng không thấy cô nương nhà nào có chủ ý như ngươi”

Hai người đang cười nói nha hoàn vào báo “Nam Bình Vương Thế tử cho người tặng đồ qua cho Tiểu thư ” Lý thị nghe khoát tay cho nha hoàn đi ra ngoài tà nghễ nhìn Nguyên Thu, làm cho mặt Nguyên Thu đỏ ửng, cúi đầu nói “Ba ngày hai bữa tặng đồ, chẳng lẽ nhà chúng ta cái gì cũng không có hay sao?”

Lý thị nói “Nói vậy mà về phòng nhìn thấy đồ lại vụng trộm cười” Một câu nói nháo cái, mặt Nguyên Thu đỏ bừng, Lý thị vẫn che miệng cười không ngừng. Nguyên Thu la một tiếng giẫm chân đỏ mặt đi ra ngoài sai nha hoàn dẫn đường.

Đảo mắt đến đám cưới Nguyên Dung. Lý thị sai mama hầu hạ Nguyên Dung mặc áo cưới, lại mời phụ nhân con cái song toàn trang điểm mặt cho Nguyên Dung, Nguyên Dung nhìn mình mặc y phục tân nương trong kiếng không khỏi khóc đỏ mắt. Mấy mama bên cạnh đi lên khuyên lơn “Tiểu thư, canh giờ sắp đến, đừng khóc”

Nguyên Dung lau nước mắt hỏi mama kia “Sao di nương còn chưa thấy tới đây?”

Mama này do dự một chút cũng không dám trả lời. Nguyên Dung hỏi không ngừng một mama bên cạnh cười nói “Chưa đến ngày Trương di nương hết cấm túc sợ rằng hôm nay không ra gặp Tiểu thư được”

Nguyên Dung nghe vậy khóc không ngừng “Hôm nay từ biệt không biết khi nào mới gặp lại thật không thể cho ta gặp di nương một lần sao?” Mama này nghe vậy cúi đầu không ai dám nói tiếp.

Nguyên Dung thấy thế nhắc làn váy lên đi ra, miệng nói “Nếu di nương không ra được ta tự mình đi xem di nương” Làm cho mama, nha hoàn hết hồn kéo nàng lại kêu lên “Tiểu thư đừng làm vậy, đã đến giờ rước dâu, nếu chậm trễ lão gia phu nhân trách tội xuống, mấy nô tài không nhận nổi” Nói xong, ôm Nguyên Dung về ngồi trước gương cầm khắn ướt lau mặt, bắt đầu trang điểm.

Nguyên Dung sợ Cố Lễ nổi giận, đành thẫn thờ ngồi đó mặc cho bọn họ định đoạt cuối cùng thở dài nói “Mời Tam Tiểu thư đến đây một chuyến”

Liễu nhi nghe vội sai người đi gọi Nguyên Thu, Nguyên Thu đang dỗ Tuyền ca và Nữu Nữu nghe Nguyên Dung phái người tới mời, vội kêu bà vú canh chừng hai đứa bé cho tốt, mình vội vã đến khuê phòng Nguyên Dung.

Vừa vào cửa Nguyên Thu đã hỏi “Còn thiếu gì sao? Không có gì nói cho muội muội sai người đi tìm” Nguyên Dung thở dài, ngoắc gọi Nguyên Thu vào trước mặt đỏ mắt nói “Muội muội, tỉ muốn gặp di nương”

Nguyên Thu ngạc nhiên nói “Di nương không đến đây sao? Thật lạ” Nói xong kêu một nha đầu đến “Ngươi đi mời Trương di nương đến đây. Nếu có ai hỏi nói ở đây có chuyện cần nàng giúp một tay”

Nha hoàn kia chần chừ cười làm lành nói “Nhưng chuyện này có cần báo lão gia một tiếng không, dù sao Trương di nương vẫn còn đang cấm túc. Nô tì không dám mời Trương di nương đến đây như vậy”

Nguyên Thu hiểu ra “Ta nói lạ sao hôm nay Trương di nương không đến quên mất chuyện nàng cấm túc. Nếu vậy, ngươi chạy lên phòng xin lão gia trước lại đi mời Trương di nương đến” Nha hoàn kia đáp đi ra ngoài Nguyên Dung ở phía sai hô “Nhanh một chút”

Nguyên Thu lôi kéo Nguyên Dung an ủi “Tỉ không cần gấp, sẽ gặp được di nương” Nguyên Dung thở dài nói “Sau này ta không ở trong nhà nhờ muội chiếu cố di nương một chút. Mặc dù nàng không tốt, lại luôn ầm ĩ lại có một ít ý định nhưng dù sao cũng là mẹ ruột ta, muội xem mặt mũi ta mà trông nom một chút”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện