Cố lão phu nhân nghe Cố Lễ nói như thế mới nhớ mình lấy tiền chuẩn bị của Cố Lễ mua thôn trang cho tiểu nhi tử, nàng đuối lí không thể bác bỏ như trước chỉ đành dụ Cố Lễ nói “Ngươi vừa về nhà một đường mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm mười ngày rồi suy nghĩ tiếp mấy chuyện kia”

Cố Lễ nghe đành đồng ý, vì nhắc đến chuyện tiền bạc không khí trong bữa tiệc cũng đọng lại. Cố lão phu nhân cũng không có tâm tình, đúng lúc này nhị phòng Tôn thị rót rượu cho lão nhị Cố Nghi bị Ngô thị đụng rượu rớt ra ngoài một chút, Cố lão phu nhân mắng Tôn thị “Có rót rượu cũng làm rơi ra, không biết tiết kiệm cả nhà cũng bị ngươi làm bại gia” Tôn thị có thói quen thỉnh thoảng bị chửi vài lần cũng không để ý vẻ mặt vẫn như thường đứng xuôi tay phía sau Cố Nghi. Cố lão phu nhân mắng cho đến miệng khô lưỡi khô mới ngừng, sai người dâng trà uống một hớp mới la hét tiếp. Đám người Cố Lễ hầu hạ nàng về nghỉ ngơi mới quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, Cố Lễ, Lý thị thu thập trong phòng đi thỉnh an. Nguyên Thu biết không thể tự tại như ở Hàng Châu càng cẩn thận chặt chẽ, mỗi ngày sớm muộn đều lên phòng thỉnh an nhưng không ở lại lâu. Vốn dĩ Cố lão phu nhân trọng nam khinh nữ, hơn nữa từ nhỏ Nguyên Thu không lớn lên bên cạnh nàng cũng không có bao nhiêu cảm tình vì vậy không để ý nhiều đến Nguyên Thu mỗi lần đều để Mỹ Ngọc lại đùa giỡn.

Bảo Châu bên nhị phòng cũng không được yêu thích, Cố lão phu nhân ghét bỏ nàng tay chân đần độn như Tôn thị cũng không nói chuyện mỗi lần thấy nàng càng không nhịn được. Bảo Châu cũng không thích tiếp cận lão phu nhân, Cố lão phu nhân không thích nàng nàng càng mừng mỗi ngày chỉ lộ mặt một chút là kiếm cớ ra ngoài. Nguyên Thu về Bảo Châu giống như tìm được bạn, mỗi ngày đều ở trên phòng một khắc liền hẹn Nguyên Thu ra ngoài.

Nguyên Thu thấy, trừ Tam phòng, Đại phòng và Nhị phòng lão phu nhân đều không thích. Nàng ghen tị xuất thân của Lý thị, mỗi lần đều chanh chua với Lý thị. Nhị phòng Tôn thị xuất thân từ tiểu hộ, Cố lão phu nhân lại ngại nhà mẹ đẻ Tôn thị nghèo khổ càng mắng Tôn thị tùy ý. Chỉ có Tam phòng Ngô thị vì luôn dính với lão phu nhân lại là nàng dâu của nhi tử nàng thương yêu nhất, Cố lão phu nhân mới nhìn nàng thuận mắt, liên quan đến nam nữ Tam phòng cũng cực kì cưng chiều.

Lý thị lên phòng thỉnh an, lại phục vụ điểm tâm cho lão phu nhân rồi về phòng lấy ra quà tặng cho các phòng và lão thái thái. Phu thê Cố Lễ quyết định giả nghèo, quà tặng đều lấy thực dụng làm chủ và các loại vải vóc Hàng Châu. Chỉ có lão thái thái một phần thêm mấy bộ da hồ ly.

Sáng nay khi đi thỉnh an Cố lão phu nhân, Lý thị đã đưa phần quà lễ qua cho nàng rồi nên không cần đi một chuyến nữa. Lý thị cho người bọc quà tặng của nhị phòng và tam phòng rồi sai người đưa qua.

Thái Tuyết và Tố Tố đi tặng đồ trở về đang phục vụ Lý thị dùng điểm tâm có nha hoàn vào nói “Nhị phu nhân đến” Lý thị vội thả ly trà xuống “Mau mời nhị phu nhân vào” Vừa nói vừa đi ra ngoài đón Tôn thị. Tôn thị nhấc rèm cửa vào cười hành lễ với Lý thị, hai chị em dâu nắm tay nhau đến ngồi bên bàn, Lý thị sai người đổi trà.

Lý thị uống trà với Tôn thị, mắt lại quan sát trên người Tôn thị, thấy Tôn thị mặc áo choàng ngắn hơi cũ, lỗ tai đeo một bông tai vàng nho nhỏ, ngay cả trên đầu cũng chỉ có một cây trâm. Lý thị nhớ hôm qua Tôn thị cũng ăn mặc như thế, không khỏi thở dài, tìm chút chuyện nói với nàng từ từ hai người kéo tới chuyện Tam phòng.

Tôn thị thấy xung quanh không có ai liền nói “Cũng không phải ta nói xấu nàng, chỉ sợ đại ca, đại tẩu về trong lòng nàng không được tự nhiên. Mấy năm gần đây lão thái thái để nàng quản gia, ăn ở mặc cũng chiều Tam phòng. Hàng năm đại ca đưa bạc về hơn phân nữa là tiêu tốn cho Tam phòng. Nàng quen làm đương gia thường ngày cả ta cũng không cho vào mắt. Đại ca, đại tẩu về nàng lại lo lắng bị kiểm tra chỉ sợ tóc cũng bạc”

Lý thị nghe trong lòng suy nghĩ nhưng trên mặt cười nói “Tiền công thì có bao nhiêu mà mọi chuyện đều có lệ nàng có thể lấy ra ngoài được bao nhiêu?”

Tôn thị muốn nói lại thôi suy nghĩ một chút cười nói “Chờ lúc đại tẩu quản gia kiểm tra trướng sẽ biết”

Lý thị nghe cười nói “Ta vừa về không có mấy ngày, lão thái thái cũng chưa nói sẽ để ta lúc nào quản gia”

Tôn thị vội nói “Đại tẩu là con đại quan đi ra hiểu nhất là quy củ lễ nghĩa, đại quan nói chuyện làm việc đều có quy củ gò bó, đương nhiên không sai đi đâu được. Mà nhà chúng ta không giống vậy mặc dù khi còn sống lão thái gia mang một danh hiệu quan viên tam phẩm nhưng trong nội trạch lão thái thái lại để ý. Lão thái thái thân là cáo mệnh nhưng dù sao cũng là nữ nhi ở nông thôn quy củ không đủ. Ta thấy đại tẩu nếu không nói quản gia lão thái thái sẽ không đưa quyền to cho đại tẩu. Chuyện con dâu quản gia ở nhà đại quan thực là chuyện bình thường đến nhà chúng ta lại là chuyện rất khó”

Lý thị nghe lời nói Tôn thị lộ ra bất kính, trong lòng đồng ý trên mặt cũng không dám phụ họa nàng, chỉ nhỏ giọng nói với nàng “Những lời này chỉ nói với ta thôi, vạn vạn không được nói lung tung để người khác nghe được”

Tôn thị vội nói “Đương nhiên ta biết, những lời này cũng không nên từ ta nói chỉ là ta thẳng tính tình, không ưa được. Ta mặc dù ta xuất thân từ tiểu môn hộ nhưng cũng được ngày ngày đọc sách, cũng biết trong huynh đệ huynh trưởng là lớn nhất. Lão thái thái sủng ái tam phòng cho nàng quản gia lướt qua ta thì thôi, nhưng hôm nay đại tẩu về chẳng lẽ còn lướt qua đại tẩu? Nói không xuôi tai chứ chúng ta và chi thứ hai chỉ là ở nhờ thôi nào có đạo lý cho người ngoài trông coi nhà cho mình?”

Lý thị mặc dù tiếp xúc với Tôn thị không nhiều, nhưng Tôn thị vẫn là lấy hình tượng đần độn xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay lại đến trong phòng nói ra như vậy không khỏi làm Lý thị phải nhìn lại nàng một lần nữa. Lý thị đối với Tôn thị có năm phần hảo cảm, nhưng hôm nay Lý thị lại có thêm ba phần đề phòng nàng. Tôn thị còn đang nói không ngừng, Lý thị chỉ cười nói “Lúc ta ở Hàng Châu, mặc dù là nhà nhỏ nhưng trông coi cũng rất tốn công sức. Hôm nay về không dễ được đệ muội giúp một tay quản gia, ta cũng phải vụng trộm nghỉ ngơi một chút” Tôn thị hơi thất vọng, khôi phục lại bình thường nói “Ta chỉ là nói chuyện nhà mình với đại tẩu thôi, đại tẩu nghe rồi bỏ qua” Lý thị cười nói “Chỉ là nói chuyện thôi, đệ muội yên tâm”

Trên mặt Lý thị làm như không để ý thật ra không phải nàng không muốn quản gia. Nhưng vài chục năm Lý thị không ở trong phủ không có căn cơ. Tam phòng quản gia nhiều năm như vậy còn có chỗ dựa là lão thái thái chỉ sợ trừ người trong viện mình ra đều là người của tam phòng. Lúc đầu chính là sợ tam phòng phái người đến viện mình cho nên mới từ ngàn dặm xa xôi đều dẫn theo nha hoàn không cho tam phòng cơ hội bổ sung. Nàng tuy nói là đại nhi tức nhưng hoàn cảnh hôm nay nàng không dám đối cứng với tam phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện