Quang Quang mặt mày xám xịt, tên mập này quá đáng ghét, tuy rằng nguyên chủ trước kia đúng là hay có bóng nước mũi, nghĩ đến cảnh này Quang Quang cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Quang Quang tìm kiếm trong trí nhớ của mình, tiểu tử mập này cũng là người cùng thôn, tên là Chân Nhị Cẩu, bà nội của hắn ta la bà Ngô nhà họ Chân rất thân với Trần thị, vốn trong thôn Trần thị cũng không có nhiều bằng hữu thân thiết.
Về phần tại sao lại chọn cái tên Nhị Cẩu thô tục như vậy, chính là bởi vì mẫu thân của Nhị Cẩu sinh liên tiếp mấy đứa con trai, không giữ lại được một người nào. Về sau ông nội hắn nói lấy tên xấu một chút cho dễ nuôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quang Quang nhăn lại, hiển nhiên tiểu tử mập mạp này là một ví dụ điển hình của một thằng nhóc thối: " Tiểu Mập mạp, về sau còn đặt biệt danh cho ta, chờ đại ca nhị ca ta trở về liền bảo họ dạy dỗ ngươi."
Chân Nhị Cẩu không ngờ rằng con sên nhỏ trước mặt, người luôn bị họ bắt nạt trong quá khứ sẽ có can đảm để bắt bẻ lại, vì vậy hắn ta đã giơ nắm đấm của mình.
"Bọn họ dám, bà nội ngươi nói, tiểu tử ngươi dám khi dễ ta, liền nói cho bà ấy biết. Ngươi dám uy hiếp ta, ngươi chờ một chút, lát nữa ta sẽ nói cho bà nội ngươi."
Thật chỉ muốn nhổ vào mặt tên béo đáng ghét này, cái quái gì vậy, đứa trẻ hư đúng thực sự là làm người ta khó chịu nhất.
Hiếu Mẫn không kiên nhẫn xua tay: "Đừng có dây dưa ở đây, nếu không thì đừng trách ta vô lễ, tránh ra một chút."
Huynh muội Quang Quang có thể dè chừng với những đứa nhỏ này, nhưng Hiếu Mẫn thì không sợ chúng.
Trên khuôn mặt mập mạp của Chân Nhị Cẩu hiện lên một nụ cười nhếch mép: "Thôi đi, không phải chỉ đào rau dại thôi sao?"
Hắn mặc dù dẫn theo mấy tên tiểu tử tránh ra, nhưng vẫn không chút buông tha nói: "Kẻ đáng thương không đủ ăn, từ nay về sau ta không gọi ngươi là con sên nữa, ta nên gọi ngươi là kẻ đáng thương ."
"Ha ha, Nhị ca ca nói không sai, tiểu tử đáng thương, không ai muốn."
Một đám trẻ con mới lớn vừa cười vừa chạy, trong miệng còn không ngừng nói mấy lời không hay.
Xuân Hoa nắm lấy tay an ủi nàng: "Quang nhi, muội mặc kệ bọn hắn đi, gặp bọn hắn tốt nhất tránh xa ra, càng để ý bọn hắn, bọn hắn sẽ càng hăng hái."
Quang Quang sẽ không buồn chán và tức giận với một đám trẻ nhỏ như vậy.
Tình tiết như thế cũng khiến tâm tình của mấy người hiển nhiên bị ảnh hưởng một chút, cũng không nói thêm lời nào, yên lặng đi một đường lên núi.
Bởi vì mấy chỗ gần sau hai ngày hái cũng không có bao nhiêu quả dại, mấy người đi thêm vài dặm mới có thể lấp đầy sọt, còn có một ít nho dại hái ở chỗ sâu hơn một chút.
Hôm nay đi một quãng đường dài, về đến nhà thì trời đã gần tối, Quang Quang nói ngày mai sẽ đến nhà Hàn bá tổ phụ giúp làm hoa quả,sau đó liền trở về nhà.
Khi họ về đến nhà, mọi người đang ăn tối, Trần thị không nói một lời khi nhìn thấy huynh muội nàng, thậm chí còn phớt lờ đi như không nhìn thấy.
Hiếu Chính có ý đi đến bàn của Hàn lão, Quang Quang đến ngồi cạnh Lâm thị trong im lặng.
Nàng vừa định đưa tay lấy bánh ngô, Trần thị nhướng mi, lạnh giọng nói: "Đây là khẩu phần ăn của đại cô và nhị cô ngươi, không phải cho ngươi, sao vậy? Đi làm một buổi chiều, bọn họ không có cho ngươi đồ ăn sao?"
Quang Quang thật muốn mắng bà ta, cái bà già chết tiệt này, còn có thể xấu xa hơn được nữa không? Sau đó Quang Quang quay đầu liếc nhìn bàn bên cạnh, phát hiện tất cả mọi người kể cả ông Hàn dường như đều bị điếc hết, họ đều giả vờ không nghe thấy.
Xem ra ông Hàn cũng không muốn cùng Trần Thị nói những chuyện nhỏ nhặt này nữa, trước đây ông ấy luôn làm như vậy, phần lớn để mặc Trần thị muốn làm gì thì làm, chỉ có khi Trần thị có gì quá phận mới nói một vài câu.
Ngẫm lại cũng là, đối với một người kỳ quái như Trần thị, nếu ông Hàn ngày nào cũng tranh luận với bà những chuyện vặt vãnh này, có lẽ sẽ không sống nổi.
Lâm thị vội vàng đưa chiếc bánh còn dang dở cho Quang Quang, Tiểu Miên cũng xé đôi chiếc bánh của mình và đưa cho muội muội.
Quang Quang hiện tại không muốn chọc tức Trần Thị nên không muốn liều chết với bà ta, mấy ngày nay nàng bận kiếm tiền, không thể vì chuyện nhỏ mà mất việc lớn, đợi qua giai đoạn này thời gian thì hẵng nói về những thứ khác sau.
Nàng có rất nhiều biện pháp đối phó lão bà này, bà đợi đó cho tôi, Quang Quang thầm nói trong lòng.
Quang Quang tìm kiếm trong trí nhớ của mình, tiểu tử mập này cũng là người cùng thôn, tên là Chân Nhị Cẩu, bà nội của hắn ta la bà Ngô nhà họ Chân rất thân với Trần thị, vốn trong thôn Trần thị cũng không có nhiều bằng hữu thân thiết.
Về phần tại sao lại chọn cái tên Nhị Cẩu thô tục như vậy, chính là bởi vì mẫu thân của Nhị Cẩu sinh liên tiếp mấy đứa con trai, không giữ lại được một người nào. Về sau ông nội hắn nói lấy tên xấu một chút cho dễ nuôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quang Quang nhăn lại, hiển nhiên tiểu tử mập mạp này là một ví dụ điển hình của một thằng nhóc thối: " Tiểu Mập mạp, về sau còn đặt biệt danh cho ta, chờ đại ca nhị ca ta trở về liền bảo họ dạy dỗ ngươi."
Chân Nhị Cẩu không ngờ rằng con sên nhỏ trước mặt, người luôn bị họ bắt nạt trong quá khứ sẽ có can đảm để bắt bẻ lại, vì vậy hắn ta đã giơ nắm đấm của mình.
"Bọn họ dám, bà nội ngươi nói, tiểu tử ngươi dám khi dễ ta, liền nói cho bà ấy biết. Ngươi dám uy hiếp ta, ngươi chờ một chút, lát nữa ta sẽ nói cho bà nội ngươi."
Thật chỉ muốn nhổ vào mặt tên béo đáng ghét này, cái quái gì vậy, đứa trẻ hư đúng thực sự là làm người ta khó chịu nhất.
Hiếu Mẫn không kiên nhẫn xua tay: "Đừng có dây dưa ở đây, nếu không thì đừng trách ta vô lễ, tránh ra một chút."
Huynh muội Quang Quang có thể dè chừng với những đứa nhỏ này, nhưng Hiếu Mẫn thì không sợ chúng.
Trên khuôn mặt mập mạp của Chân Nhị Cẩu hiện lên một nụ cười nhếch mép: "Thôi đi, không phải chỉ đào rau dại thôi sao?"
Hắn mặc dù dẫn theo mấy tên tiểu tử tránh ra, nhưng vẫn không chút buông tha nói: "Kẻ đáng thương không đủ ăn, từ nay về sau ta không gọi ngươi là con sên nữa, ta nên gọi ngươi là kẻ đáng thương ."
"Ha ha, Nhị ca ca nói không sai, tiểu tử đáng thương, không ai muốn."
Một đám trẻ con mới lớn vừa cười vừa chạy, trong miệng còn không ngừng nói mấy lời không hay.
Xuân Hoa nắm lấy tay an ủi nàng: "Quang nhi, muội mặc kệ bọn hắn đi, gặp bọn hắn tốt nhất tránh xa ra, càng để ý bọn hắn, bọn hắn sẽ càng hăng hái."
Quang Quang sẽ không buồn chán và tức giận với một đám trẻ nhỏ như vậy.
Tình tiết như thế cũng khiến tâm tình của mấy người hiển nhiên bị ảnh hưởng một chút, cũng không nói thêm lời nào, yên lặng đi một đường lên núi.
Bởi vì mấy chỗ gần sau hai ngày hái cũng không có bao nhiêu quả dại, mấy người đi thêm vài dặm mới có thể lấp đầy sọt, còn có một ít nho dại hái ở chỗ sâu hơn một chút.
Hôm nay đi một quãng đường dài, về đến nhà thì trời đã gần tối, Quang Quang nói ngày mai sẽ đến nhà Hàn bá tổ phụ giúp làm hoa quả,sau đó liền trở về nhà.
Khi họ về đến nhà, mọi người đang ăn tối, Trần thị không nói một lời khi nhìn thấy huynh muội nàng, thậm chí còn phớt lờ đi như không nhìn thấy.
Hiếu Chính có ý đi đến bàn của Hàn lão, Quang Quang đến ngồi cạnh Lâm thị trong im lặng.
Nàng vừa định đưa tay lấy bánh ngô, Trần thị nhướng mi, lạnh giọng nói: "Đây là khẩu phần ăn của đại cô và nhị cô ngươi, không phải cho ngươi, sao vậy? Đi làm một buổi chiều, bọn họ không có cho ngươi đồ ăn sao?"
Quang Quang thật muốn mắng bà ta, cái bà già chết tiệt này, còn có thể xấu xa hơn được nữa không? Sau đó Quang Quang quay đầu liếc nhìn bàn bên cạnh, phát hiện tất cả mọi người kể cả ông Hàn dường như đều bị điếc hết, họ đều giả vờ không nghe thấy.
Xem ra ông Hàn cũng không muốn cùng Trần Thị nói những chuyện nhỏ nhặt này nữa, trước đây ông ấy luôn làm như vậy, phần lớn để mặc Trần thị muốn làm gì thì làm, chỉ có khi Trần thị có gì quá phận mới nói một vài câu.
Ngẫm lại cũng là, đối với một người kỳ quái như Trần thị, nếu ông Hàn ngày nào cũng tranh luận với bà những chuyện vặt vãnh này, có lẽ sẽ không sống nổi.
Lâm thị vội vàng đưa chiếc bánh còn dang dở cho Quang Quang, Tiểu Miên cũng xé đôi chiếc bánh của mình và đưa cho muội muội.
Quang Quang hiện tại không muốn chọc tức Trần Thị nên không muốn liều chết với bà ta, mấy ngày nay nàng bận kiếm tiền, không thể vì chuyện nhỏ mà mất việc lớn, đợi qua giai đoạn này thời gian thì hẵng nói về những thứ khác sau.
Nàng có rất nhiều biện pháp đối phó lão bà này, bà đợi đó cho tôi, Quang Quang thầm nói trong lòng.
Danh sách chương