Chính phòng hết thảy có năm gian, hai gian bên trái là phòng ngủ của vợ chồng ông Hàn và hai khuê nữ song sinh.

   Hai gian bên phải là phòng ngủ và thư phòng của Hàn Hiếu Tông, cháu đích tôn của Hàn gia. Chính điện bài trí cũng rất đơn giản, có hai cái bàn vuông lớn, là Hàn gia dùng để dùng bữa.

  Theo như hiểu biết của Quang Quang, Hoài Dương phủ có khí hậu ấm áp, không có cái gọi là giường sưởi, cho nên phía sau tường chỉ có hai cái ghế trúc, ghế bên cạnh là một hàng dài ghế đẩu.

 Ông Hàn và bà Trần ngồi ở trên cùng, phu thê Hàn Đức Bình mang theo ba hài tử của họ, bao gồm Hàn Hỉ Nhi, Hàn Nhạc Nhi, và lão Tứ của Hàn gia, Hàn Đức Quý, người đi rẫy về với ông Hàn đều một lượt đi vào.

  "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có gì muốn nói thì nói đi. Trong sân ồn ào, cũng không sợ người khác nhìn thấy đem ra làm trò cười à ?" Ông Hàn không hài lòng nhìn Trần thị.

Quang Quang biết rằng Tổ Phụ mình chỉ quan tâm đến thể diện, thích nhất chú trọng gia hòa vạn sự hưng nên nàng mới cố ý đem sự tình làm lớn chuyện.

  Hàn Hỉ Nhi thấy Trần thị sắc mặt cứng ngắc, trầm mặc không nói gì, nàng ta liền đáp: "Cha, là tại Quang nhi với Tiểu Miên hai đứa nhỏ này cố ý làm lớn chuyện, làm rách y phục mới của Tiểu Đường còn dám lớn tiếng nói sau này không giặt y phục cho nhà Đại bá nữa, đều là lỗi của bọn nó cố ý la hét thu hút nhiều người đến xem, Quang nhi không biết là ai dậy mà cả gan mắng mẫu thân và đại tẩu?"

  Hàn Hỉ Nhi nói xong, cố ý liếc Lâm Thị một cái.

  Ông Hàn liếc nhìn Hàn Tiểu Miên và Quang Quang, giọng nói đầy không vui, "Ta nói Tiểu Miên, Đại cô của con nói có đúng không? Chuyện vặt vãnh như hạt vừng hạt đậu xanh này sao có thể đem ra trước mặt người ngoài?"

  Hàn Đức Quý ở một bên cười nhạo nói: "Ta nói nhị ca cùng nhị tẩu, đây là lỗi của hai người, hài tử còn nhỏ thì cần nghiêm khắc quản giáo, hai người chiều chuộng hài tử đến thế giờ xem dáng vẻ bọn nó như thế nào đi. Nếu như thật sự làm mẫu thân chúng ta tức giận tổn hại thân thể thì ai có thể chịu trách nhiệm?"

  Khuôn mặt vốn bị lời nói của Hàn Đức Quý lấn át của Hàn Đức Bình tối sầm lại một chút, hắn cũng không trách hài tử của mình mà chỉ cúi đầu im lặng.

  Đôi mắt của Lâm Thị đỏ hoe, nàng cảm thấy mình bị oan cũng không sao, nhưng nàng không thể chịu được việc con mình bị chỉ mũi nói như vậy.

  Vì vậy nàng vặn lại: "Tứ đệ, đệ nói sai rồi. Tiểu Miên lớn như vậy, bình thường là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, Quang Nhi cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn trung thực, ta không dám nói đến mấy thứ khác, riêng mấy hài tử trong nhà ta lúc nào cũng hiếu kính với trưởng bối, trừ khi có gì đó không đúng, nhất định phải có điều gì khuất tất trong sự việc hôm nay."

  Trần Thị thấy Lâm thị dám vặn lại nhi tử bảo bối của mình, lập tức ngăn cản, "Ta khinh, mấy người các người là đồ khốn nạn! Lão Tứ nói có gì sai. Ta thấy là đúng rồi đó. Chỉ có ngươi đã quen làm Hàn gia chúng ta mất mặt thì mấy đứa tiểu nha đầu mới bắt chước theo thôi."



  Lâm Thị bị mẹ chồng xịt vào mặt thì không dám nói gì nữa, dù sao nàng cũng là con dâu sao dám cùng mẹ chồng nói đạo lí.

  Khi Hàn Đức Quý nhìn thấy mẫu thân đang ra mặt thay hắn, không cần phải nói cũng biết là đang hả hê như thế nào, hắn ta đắc ý ngồi trên ghế giơ chân lên, trông như một kẻ ngốc.

  Hàn Đức Bình nhìn hắn siết chặt nắm đấm hết lần này đến lần khác, hít sâu mấy lần mới có thể kìm lại lời nói.

  Ông Hàn ho khan một tiếng, cắt đứt tiếng Trần thị chửi bậy: "Được rồi, lại nghe các người cãi nhau, đau hết cả đầu."

  Ông Hàn quay đầu lại, thấy tiểu hài tử vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nghi hoặc hỏi: "Quang nhi, cháu vẫn luôn nhìn gia gia, cháu có gì muốn nói sao?"

  Quang Quang đứng giữa cha mẹ, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hai người họ, rồi nói với giọng trẻ con lanh lảnh: "Gia gia, không biết cha cháu có phải là con của người không?"

  Hàn Đức Bình toàn thân run lên, quầng mắt có chút đỏ, nắm bàn tay nhỏ bé của Quang nhi, thấp giọng nói: "Quang Nhi, con đang nói cái gì thế?"

  Ông Hàn cũng sửng sốt: "Cha cháu đương nhiên là con của chúng ta rồi, có phải có ai nói lung tung gì với cháu không?"

  Ông Hàn hướng ánh mắt nghi ngờ sang Lâm Thị, bởi vì Quang Quang trong suy nghĩ của ông ấy chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Con bé sẽ không hiểu ý nghĩa của những từ này.

  Lâm Thị còn chưa kịp nói thì giọng nói ngây thơ của Quang Quang lại vang lên: "Gia gia, nếu cha cháu là con của người, thì tỷ tỷ ca ca và cháu cũng là cháu của người, nhưng Quang Nhi mãi mãi không hiểu, vì sao chúng cháu đều là huyết thống giống nhau, nhà chúng cháu tại sao lại bị đối xử so với Đại bá, Tam thúc, Tứ thúc khác nhau như vậy?   "Gia gia xem cha cháu bị Tổ mẫu làm bị thương, chỉ có mẫu thân và các huynh muội chúng cháu quan tâm đến việc cha chảy bao nhiêu máu. Có ai nhìn thấy vết thương của người không? Chân tỷ tỷ bị chậu gỗ làm đau, Đại bá mẫu giả như không thấy còn chỉ vào nàng và mắng mẫu thân cháu nữa.

  Sau khi Tổ mẫu bước ra, một câu cũng không thèm nghe chúng cháu giải thích, trực tiếp bảo gia đình chúng cháu sau này không được ăn cơm nữa, tại sao lại như vậy ạ?

  Gia đình chúng cháu đã làm gì sai? Tại sao mọi người lại không thích chúng cháu? Đại cô còn nói nếu Đại bá, tam thúc, tứ thúc không nuôi sống gia đình chúng cháu thì chúng cháu đã chết đói rồi.

  Nhưng cha nương cháu cũng làm việc hàng ngày, nhiều hơn nhiều so với Tam thúc và Tứ thúc. Đại ca và nhị ca cháu không những không giống như Đường đại ca vừa không học hành vừa tiêu xài hoang phí, mà còn từ ba năm trước đã đi làm công việc lặt vặt trong quán rượu.



  Mỗi buổi sáng, tỷ tỷ giặt đồ cho cả gia đình đến chiều lại phải giặt và phơi mấy cái chậu lớn.

  Bàn tay tỷ ấy ngày nào cũng ướt sũng và trắng bệch vì giặt quá nhiều y phục. Trời nóng thì còn đỡ, nhưng khi trời lạnh, tay tỷ ấy đã sớm nổi đầy rôm sảy, đỏ và sưng tấy.

  Mọi người trong làng đều nói rằng tỷ tỷ rất có năng lực và chăm chỉ, nhưng Đại cô và Tổ mẫu vẫn luôn nói rằng tỷ ấy là một cô nương không ra gì. "

  Không chỉ có ông Hàn sửng sốt mà những người khác cũng kinh ngạc, mặc dù lời Quang Quang nói đều là sự thật, nhưng không ai dám nói thẳng.

  Lâm thị lập tức bật khóc, cô ôm lấy Tiểu Miên và Quang Quang mà khóc không ngừng: "Tất cả là tại ta. Lẽ ra ta không nên lấy cha của các con. Nếu ta không lấy cha các con, các con sẽ không phải khổ sở. "

  Hàn Đức Bình run tay, nhìn mấy mẹ con đang ôm nhau khóc, trong lòng vô cùng đau xót, "Tú Quyên, đừng nói như vậy, là lỗi của ta, ta vô dụng, là ta..."

  Những lời sau đây hắn cũng không thể nói nữa, hắn cũng biết cha nương hắn thiên vị, nhưng hắn có thể làm gì, đó là mẫu thân của hắn, hắn có thể nói gì nữa?

  Ông Hàn khóe miệng mấp máy vài cái, cũng không nói gì, chỉ là tay có chút run rẩy.

  Trần thị biến sắc, đập bàn mắng Hàn Đức Bình: "Bởi vì cái gì? Bởi vì cha ngươi từ trong bụng ta bò ra, tính mạng của hắn là của ta cho, ngươi có gì phải oán trách?

  Lá gan của ngươi thực sự không nhỏ, ốm một trận đến mức hỏng não phải không? Bây giờ có gan bắt bẻ hai thân già của chúng ta rồi."

  Hàn Đức Bình chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần thị: "Nương, Quang nhi không phải đồ bỏ đi, con của con cũng không ai là đồ bỏ đi cả, chúng đều là những đứa trẻ ngoan."

  "Ngoan cái rắm, bọn họ. . ."

  "Đủ rồi. Im đi. "Ông Hàn hét lên dữ dội, nhìn chằm chằm vào Trần Thị với khuôn mặt tái nhợt.

  "Bà già lắm lời, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cút về Trần gia của bà đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện