Năm Ung Chính thứ mười ba, Hoàng đế lâm bệnh rồi băng hà tại tẩm cung Cửu Châu Thanh Yến của Viên Minh viên, Hoàng Thục phi Đông Giai Thị treo cổ tại Thản Thản Đãng Đãng, ra đi cùng Hoàng thượng. Bảo Thân Vương Hoằng Lịch lên ngôi.
Ở bên ngoài kinh thành, có một đội xe ngựa đi chậm rãi trên đường. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy giống như một phú thương đang mang thê thiếp của mình đi du lịch, ở trong một toa xe ngựa rộng rãi, nữ nhân nào đó vẫn đang còn kinh hãi quá độ mà…thần người ra.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của nữ nhân đối diện, buồn bực chồng chất trong lòng Dận Chân hai năm qua bỗng dưng tan biến sạch. Nữ nhân này hắn vẫn luôn nhìn không thấu, vẫn luôn cảm thấy nàng quá mức thanh tĩnh, nhìn đời quá mức thấu triệt, năm đó nàng nói muốn hắn mang nàng theo, hắn còn tưởng rằng nữ nhân này mới đó đã nhìn thấu cả kế hoạch của hắn, chẳng những nhìn thấu, mà còn hời hợt dùng giọng có phần xảo trá để nói ra, không chút mảy may lo lắng sẽ bị hắn cự tuyệt. Vì thế mà Dận Chân buồn bực thật lâu, bây giờ ngẫm lại, chữ “đi” nàng nói khi ấy dường như khác với điều hắn nghĩ rất nhiều. Tứ Tứ thần thanh khí sảng chưa vội đánh thức nữ nhân đối diện, mà trước tiên nhàn nhã phẩm trà, định chờ xem nàng rốt cuộc có thể ngây ngốc trong bao lâu rồi tỉnh.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Đông Thục Lan, bởi vì trước đó nàng không được chuẩn bị tâm lí một chút nào. Trước tiên là bàn về tính cách của Tứ Tứ, theo Thục Lan thì hắn trời sinh đã mệnh lao lực, nhàn rỗi không được, hơn nữa còn thuộc hạng cống hiến cả đời vì dân vì nước, nếu nói hắn rút lui không làm Hoàng đế nữa thì đánh chết nàng cũng không tin. Hơn nữa trong lịch sử hay dã sử đều không hề đề cập đến chuyện Tứ Tứ giả chết! Nếu có thì cũng là gia gia Thuận Trị của hắn, yêu giang sơn nhưng còn yêu mỹ nhân hơn, mỹ nhân vừa chết, hắn liền luẩn quẩn trong lòng rồi tìm đến Ngũ Đài sơn xuất gia làm hòa thượng. Khi đó nàng nói “đi” tức là định tuẫn táng thật sự. Đây không phải là do nàng yêu Tứ Tứ sâu đậm, chẳng qua là nàng cảm thấy sống thêm cũng không thú vị, những người nàng quen biết đều bỏ nàng mà đi, có thể nói là một người cũng không còn, rồi nàng nghĩ đến cuộc sống sau này còn gì: nàng thân ở thâm cung, ngày nào cũng phải lo lắng, cẩn thận như đi trên băng mỏng, loạn trong giặc ngoài (trong: tranh đấu trong cung; ngoài: nhà Đông Giai gây phiền toái trên triều đình). Đó không phải là cuộc sống mà Đông Giai Thị Thục Lan muốn, nếu phải sống như vậy thật thì không bằng chết sớm để được đầu thai.
Âm thanh “ùng ục” quái dị bỗng vang lên, thức tỉnh Đông Thục Lan, thấy khuôn mặt cười nhạo của người đối diện, nàng mới phát hiện âm thanh kia chính là phát ra từ bụng mình. Dận Chân không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngược lại ra lệnh cho người chuẩn bị đồ ăn.
Uống một hớp nước, lấy lại bình tĩnh, bạn học Thục Lan bắt đầu trở nên hưng phấn: “Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đổi xưng hô nhanh thật đấy! Dận Chân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đi đâu?”
“Đi theo lão gia, ở đâu cũng tốt”. Có cơ hội nịnh bợ thì phải nắm bắt ngay, đi theo kim chủ, không lo ăn uống!
“Trước đi xem nơi ở, sau đó sẽ đi ngắm giang sơn Đại Thanh ta”.
“Nơi ở?”
“Giang Nam”.
Giang Nam? “Không ngờ tình cảm của lão gia với Giang Nam lại sâu đến vậy. Là do trước kia thường đến Giang Nam trị thủy sao?”
“Địa điểm không phải do ta định”. Dận Chân ngừng một lát, thấy Thục Lan không hỏi tiếp, hắn cũng không nhịn được mở miệng, “Nàng không hỏi ai định sao?”
“Theo thiếp thì người kia một là gan lớn, hai là rất hiểu biết về sở thích của ngài, biết rõ là ngài sẽ hài lòng”. Thật ra thì Thục Lan một chút cũng không quan tâm là ai chọn chỗ ở, có gì để quan tâm chứ? Ăn mặc không lo, những thứ khác không còn quan trọng, bây giờ đã có thể chậm rãi làm lại từ đầu. Hơn nữa vừa rồi Tứ Tứ còn bảo sau này sẽ đi chu du thiên hạ, đọc vạn cuốn sách đâu bằng đi ngàn dặm đường! Dù thân thể này có gót sen chân nhỏ đi nữa thì nàng cũng nhất định bám dính lấy Tứ Tứ, cùng lắm thì hắn đi một bước, nàng đi hai. Thục Lan ngồi trong tối âm thầm xoa tay lên kế hoạch lữ hành, không để ý đến đáy mắt sáng lên đầy đắc ý của Dận Chân. Đợi chút nữa, nàng không bị dọa sợ thêm một lần thì mới lạ! Được chiêm ngưỡng bộ dạng giật mình thảng thốt của Đông Giai Thị Thục Lan, Tứ Tứ quả thực còn cảm thấy tự hào hơn là giải quyết xong một vấn đề khó trong triều đình, ai bắt nữ nhân này miệng lưỡi lợi hại như vậy làm gì, lúc nào cũng kiếm được một đống lý do để ngụy biện, đến cuối cùng thì chỉ mỗi nàng ấy là có lý!
Đoàn người lấy ngắm cảnh là chính, đi đường là phụ, rong ruổi một hồi, cuối cùng sáu tháng sau cũng tới được Hải Ninh. Tới trước cửa một tòa nhà lớn ở ngoại ô, tất cả mọi người cùng xuống xe, Thục Lan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chữ “Trần phủ”.
“Tiểu thư!”
Đông Thục Lan nháy nháy mắt: “Tiểu Thúy!” Tiểu Thúy bây giờ đầy đặn hơn năm đó nhiều, hơn nữa còn mang tư thế của một bà chủ nhà giàu, xem ra cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.
“Tiểu thư, Tiểu Thúy nhớ người lắm!” Tiểu Thúy hai mắt đỏ vòng quanh.
Mắt Thục Lan cũng cay cay, đây chính là cảm giác gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách sao? Đông Thục Lan thật sự không ngờ đến một ngày nàng sẽ được gặp lại Tiểu Thúy. Nàng quay sang Tứ Tứ đứng bên cạnh, thật lòng nói một câu cảm tạ.
“Vào đi thôi”. Dận Chân dẫn đầu bước vào trong.
Mọi người còn chưa đi được hai bước thì…
“Thục Lan! Cháu tới nơi rồi, tốt quá! Cháu nhất định phải phân xử chuyện này cho a mưu kì mới được!” Một “đống lớn” bỗng nặng nề lao về phía Đông Thục Lan.
Thục Lan chôn chân tại chỗ, may mà trước đó Dận Chân nhanh tay nhanh mắt, xoay người đem Thục Lan ôm vào lòng, khiến cho người kia túm vào không khí.
Đông Thục Lan áp trước ngực Tứ Tứ, nghiêng đầu quan sát khối cầu mập mạp kia, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng nàng cũng chẳng nhận ra đó là ai: “Xin hỏi ngài là ai vậy?”
“Cậu! Vào nhà rồi nói”. Giọng nói Dận Chân có một vẻ uy nghiêm khiến người khác bất giác nghe theo.
Cậu? A mưu kì? Không phải là “người kia” chứ?! Đầu Đông Thục Lan bắt đầu choáng váng! Nhưng người mà nàng gọi là a mưu kì, Tứ Tứ gọi là cậu chỉ có một mà thôi! Lại phải chịu thêm một cú sốc bất ngờ nữa, Thục Lan dồn hết sức nặng toàn thân dựa hẳn vào Tứ Tứ, gần như là nửa đi nửa được ôm vào phòng khách.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, những người không có nhiệm vụ đều lui xuống. Dận Chân ngồi ở trên cao nhàn nhã phẩm trà, nghe bác cháu Thục Lan ôn chuyện hàn huyên, hay nói đúng hơn là nghe Long Khoa Đa lải nhải oán trách.
“Long… Khoa…Đa a mưu kì?” Đông Thục Lan vẫn chưa tin được vào mắt mình.
“Thục Lan ơi là Thục Lan, a mưu kì của cháu cũng chỉ muốn an an ổn ổn mà sống qua ngày thôi mà. Cháu có biết để được thế này ta phải chuẩn bị mất bao lâu không? Là mười năm, mười năm đấy!” Nhìn qua Long Khoa Đa như muốn lệ già tuôn rơi, chỉ có điều bây giờ lão vẫn còn trong giai đoạn gào khan.
Đông Thục Lan đột nhiên nhớ ra tấm biển trông thấy trước đó, “A mưu kì bây giờ họ Trần sao?”
Long Khoa Đa trừng mắt: “Cháu cho rằng mai danh ẩn tích là chuyện dễ dàng như vậy hả? Để thế thân tên Trần Thế Quan này, ta phải học nét chữ, dáng đi, thói quen của hắn, rồi còn phải dần dần thay thế những thân tín bên người của hắn nữa…” Càng nói, Long Khoa Đa lại càng thấy chua xót.
Đông Thục Lan nghe xong thì càng thêm kính nể vị đại bá này. Có câu tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, đại bá của nàng chắc là “trung ẩn” rồi. “Vậy bây giờ bác là Trần các lão thoái ẩn sao?”
“Phải rồi”. Long Khoa Đa nâng tay áo lau đi hàng lệ chua xót không tồn tại, sau đó bắt đầu hơi nghiến răng: “Chỉ không ngờ có người thấy tiện nghi đã bày sẵn thì tống một đứa con trai đến trước, không làm cho a mưu kì của cháu tức hộc máu thì người ta còn không cam lòng”.
“Hoằng Thời có được như ngày hôm nay đều là nhờ công lao của cậu cả”. Dận Chân ở một bên nói xen vào, rồi nâng chén trà trong tay lên.
Long Khoa Đa bất giác cũng đứng lên, nâng chén trà đáp lễ: “Cựu thần không dám”. Quả nhiên, thói quen của mấy chục năm trời không phải nói bỏ là bỏ ngay được.
Hoằng Thời? Sau khi nhìn thấy đại quỷ(*) Long Khoa Đa, Thục Lan không còn bất ngờ khi nghe nhắc tới tên tiểu quỷ Hoằng Thời nữa. Nàng nhíu mày quay sang nhìn Tứ Tứ, ý là: trong nhà này còn con quỷ nào quen mặt nữa không?
(*) tưởng là chết rồi. Theo chính sử thì lúc này cả Long Khoa Đa hay Hoằng Thời đều đã chết (đều bị Dận Chân ép chết).
Hiển nhiên, Dận Chân hiểu sai ý: “Nàng nghĩ rằng ta độc ác như vậy sao?” Giọng hắn có pha chút hàn ý.
“Đương nhiên không phải vậy”. Thục Lan vội lắc đầu đánh trống lảng, “Sao không thấy Tam a ca đâu?”
“À, hắn đang có chút chuyện làm ăn, đánh cũng không chịu về, chắc tối mới gặp được”. Long Khoa Đa tiếp lời. “Còn Thập Tam gia thì thân thể yếu quá, hai hôm trước nổi gió lại thấy ho khan, vậy nên chuyện cháu đến ta cũng không nói lại với hắn, sợ hắn quyết ra tận cửa đón xong lại mệt nhọc”.
Thập Tam gia?! Bị sốc liên tục sẽ dẫn đến chết lặng, nghĩ tích cực thì bây giờ Đông Thục Lan gặp chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy sợ nữa, đầu nàng lại vận hành bình thường. “Vậy phu nhân của Thập Tam gia cũng…” Nàng nhớ rằng khi đó phúc tấn đã tự tử. Hai vợ chồng họ tình thâm người người đều biết, vậy nên lúc đó cũng không có ai lấy làm lạ.
“Nàng ấy còn đang chăm sóc cho Thập Tam gia”. Long Khoa Đa xác nhận lại.
“Nàng ấy đúng là lòng dạ sắt đá mà!”
“Không phải cũng giống nàng sao?” Dận Chân nhìn Thục Lan.
“Sao có thể đem thiếp thân ra so sánh được! Thiếp thân đây là một mình một bóng, đâu dính líu đến ai”.
“Con cái lớn rồi cũng nên tự lập”. Triệu Giai Thị đỡ Dận Tường đứng trước cửa phòng.
Dận Chân vội vàng đứng dậy, Long Khoa Đa chưa gì mở miệng ồn ào: “Sao lại đến làm gì? Đợi một lát nữa dù sao chúng ta cũng tới thăm ngươi, không nói trước cho các ngươi cũng vì sợ Thập Tam gia nhịn không được muốn đến tận nơi đó! Nhìn xem nhìn xem, bây giờ mà trúng gió thì không phải lãng phí bao nhiêu dược liệu quý giá ta vất vả lắm mới tìm được sao”. Ngoài miệng thì mắng nhưng tay lão vẫn đỡ Thập Tam ngồi xuống cái ghế gần đó nhất.
Thập Tam gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái đi vì bệnh, Đông Thục Lan có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi Triệu Giai Thị: “Thập Tam gia không sao chứ?”
“Cũng nhờ Long Khoa Đa cữu cữu, à, bây giờ phải gọi là Trần cữu cữu mới đúng. Bệnh của gia so với trước kia thuyên giảm rất nhiều, đại phu cũng nói chỉ cần điều trị tốt thì không có gì đáng ngại. Hôm trước cũng chỉ vì ta muốn đi dạo quanh hồ một chút nên mới…”
Dận Tường véo nhẹ tay Triệu Giai Thị, khẽ trách: “Đã nói chuyện không phải tại nàng, sao cứ để trong lòng”.
Bầu không khí có chút áp lực.
Đông Thục Lan nhìn quanh quất rồi gương mẫu giơ tay xin quyền phát biểu: “Bây giờ a mưu kì là Trần các lão, vậy gia thì…” Vụ quan hệ họ hàng này phải làm rõ mới được, xưng hô cũng phải đổi lại, bằng không đi ra ngoài lộ chân tướng thì sẽ rất phiền toái.
“Vẫn như trước”. Dận Chân giải thích: “Chúng ta là thân thích đến nhờ cậy cữu cữu. Nàng là con gái của cháu trai bên ngoại của cữu cữu”.
“Ừm…Vậy Hoằng Huy bây giờ họ gì?”
“Họ Trần chứ sao. Theo họ ta”. Long Khoa Đa hơi ngẩn người.
Đông Thục Lan xoa xoa cằm: “Nếu cậu ta họ Trần, thì chẳng phải gia cũng họ Trần sao?”
“Đúng, có vấn đề gì vậy?” Người trong phòng bắt đầu rối.
“Có vấn đề lớn là đằng khác!” Thục Lan đồng học bắt đầu “giảng giải”: “Gia là con nuôi của bác gái, nếu gia họ Trần thì đương nhiên hồi đó bác gái cũng phải được gả vào nhà họ Trần, cùng họ sao có thể làm đám cưới được!”
Mọi người cũng ngẩn ngơ, đúng vậy, sao trước đó lại không nghĩ tới điều này nhỉ, Long Khoa Đa ức chế thở phì phì: “Hồi đó ta đâu ngờ được sẽ có nhiều thân thích đến ở như thế này!”
“Nếu đã vậy thì đổi sang họ Trình đi, ‘Trình’ trong Trình Giảo Kim, đệ nhất phúc tinh thời Tùy Đường? Như vậy thì người khác cũng chỉ nghĩ rằng bản thân không cẩn thận nghe nhầm mà thôi(*)”.
(*) “Trần” đọc là /chén/ còn “Trình” đọc là /chéng/, nghe hao hao nhau.
Long Khoa Đa suy nghĩ trong chốc lát: “Vậy cũng được”. Nói xong lão nhìn sang Dận Chân.
Đông Thục Lan nhanh chóng xen vào: “Ngay cả tên thiếp cũng nghĩ xong rồi, là Trình Gia Lạc, ý gia thế nào?”
“Trình Gia Lạc là nhân vật nàng đọc được trong quyển sách nào vậy?” Thấy thái độ hưng phấn bất thường của Đông Thục Lan, Dận Chân nheo mắt lại.
Ánh mắt kia là có ý gì? Trần Gia Lạc dưới ngòi bút Kim đại hiệp của người ta lớn lên vừa đẹp trai, giỏi võ, lại có học vấn cao, thân hình trơ xương như ngươi được dùng tên ấy đã là quá không tương xứng rồi, vậy mà còn không hài lòng? Đông Thục Lan oán thầm.
“Cái tên Trình Gia Lạc này nghe cũng nho nhã”. Triệu Giai Thị ở bên cạnh nói đúng vào trọng tâm, “Thiếp thân nghĩ nên dùng tên cũ, như vậy sau này cũng khó xảy ra sự cố”.
Đông Thục Lan nhún vai, không có ý kiến gì, chỉ cần không thay đổi họ là được. Cha mẹ ba trăm năm sau à, con gái đã tìm được cho cha mẹ một cậu con rể trước đây từng làm Hoàng đế Đại Thanh đó, nhà họ Trình bây giờ chẳng những có hậu duệ mà còn mang thêm cả huyết thống hoàng tộc nữa(*)!
(*) Kiếp trước Thục Lan tên là Trình Mĩ Hảo.
Vấn đề tên tuổi nghe theo ý kiến của Triệu Giai Thị. Thập Tam gia do thân thể còn yếu nên bị lão gia họ Trần đá về viện mình nghỉ ngơi. Sau đó lão dẫn Tứ Tứ và Thục Lan dạo qua nơi ở của mình, tiện thể hỏi họ có cần mua thêm gì không.
Nhìn thấy đình viện trồng đầy hoa oải hương, phòng khách bố trí hệt như Ung Vương phủ, rồi cả đôi bàn đọc sách kê đối diện trong thư phòng được bài trí Trung – Tây kết hợp, Đông Thục Lan khóe mắt có chút cay cay.
Long Khoa Đa ở bên cạnh nói thêm vào: “Cậu cũng không ngờ cháu cưng chiều bà xã đến vậy nha, cháu gái ta đúng là biết tích phúc”.
Thục Lan khịt khịt mũi rồi ngẩng đầu nhìn Tứ Tứ, “Thiếp còn muốn hai cái xích đu”.
“Cháu cần xích đu làm gì?” Long Khoa Đa đi sau hai người có chút khó hiểu.
“Để làm chuyện lãng mạn nhất trên đời”. Đông Thục Lan hai mắt chăm chú nhìn Dận Chân.
Long Khoa Đa bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan mãnh liệt, hai má đỏ bừng: “Ta…hai đứa…câu này…” Lão cố mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Thiếp trước từng nghe một bài hát, ca từ thế nào đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rằng trong đó nói: chuyện lãng mạn nhất trên đời chính là cùng nhau ngồi trên ghế xích đu, rồi cùng nhau già đi”. Thục Lan tưởng tượng ra cảnh hai người đầu đã bạc, ngồi trên xích đu ở trong sân phơi nắng, xung quanh là đám trẻ con vui vẻ đùa nghịch, nàng tựa đầu lên vai Dận Chân, hai mắt nhắm lại, khóe môi nở nụ cười.
“Được”.
♫ HẾT ♫
Ở bên ngoài kinh thành, có một đội xe ngựa đi chậm rãi trên đường. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy giống như một phú thương đang mang thê thiếp của mình đi du lịch, ở trong một toa xe ngựa rộng rãi, nữ nhân nào đó vẫn đang còn kinh hãi quá độ mà…thần người ra.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của nữ nhân đối diện, buồn bực chồng chất trong lòng Dận Chân hai năm qua bỗng dưng tan biến sạch. Nữ nhân này hắn vẫn luôn nhìn không thấu, vẫn luôn cảm thấy nàng quá mức thanh tĩnh, nhìn đời quá mức thấu triệt, năm đó nàng nói muốn hắn mang nàng theo, hắn còn tưởng rằng nữ nhân này mới đó đã nhìn thấu cả kế hoạch của hắn, chẳng những nhìn thấu, mà còn hời hợt dùng giọng có phần xảo trá để nói ra, không chút mảy may lo lắng sẽ bị hắn cự tuyệt. Vì thế mà Dận Chân buồn bực thật lâu, bây giờ ngẫm lại, chữ “đi” nàng nói khi ấy dường như khác với điều hắn nghĩ rất nhiều. Tứ Tứ thần thanh khí sảng chưa vội đánh thức nữ nhân đối diện, mà trước tiên nhàn nhã phẩm trà, định chờ xem nàng rốt cuộc có thể ngây ngốc trong bao lâu rồi tỉnh.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Đông Thục Lan, bởi vì trước đó nàng không được chuẩn bị tâm lí một chút nào. Trước tiên là bàn về tính cách của Tứ Tứ, theo Thục Lan thì hắn trời sinh đã mệnh lao lực, nhàn rỗi không được, hơn nữa còn thuộc hạng cống hiến cả đời vì dân vì nước, nếu nói hắn rút lui không làm Hoàng đế nữa thì đánh chết nàng cũng không tin. Hơn nữa trong lịch sử hay dã sử đều không hề đề cập đến chuyện Tứ Tứ giả chết! Nếu có thì cũng là gia gia Thuận Trị của hắn, yêu giang sơn nhưng còn yêu mỹ nhân hơn, mỹ nhân vừa chết, hắn liền luẩn quẩn trong lòng rồi tìm đến Ngũ Đài sơn xuất gia làm hòa thượng. Khi đó nàng nói “đi” tức là định tuẫn táng thật sự. Đây không phải là do nàng yêu Tứ Tứ sâu đậm, chẳng qua là nàng cảm thấy sống thêm cũng không thú vị, những người nàng quen biết đều bỏ nàng mà đi, có thể nói là một người cũng không còn, rồi nàng nghĩ đến cuộc sống sau này còn gì: nàng thân ở thâm cung, ngày nào cũng phải lo lắng, cẩn thận như đi trên băng mỏng, loạn trong giặc ngoài (trong: tranh đấu trong cung; ngoài: nhà Đông Giai gây phiền toái trên triều đình). Đó không phải là cuộc sống mà Đông Giai Thị Thục Lan muốn, nếu phải sống như vậy thật thì không bằng chết sớm để được đầu thai.
Âm thanh “ùng ục” quái dị bỗng vang lên, thức tỉnh Đông Thục Lan, thấy khuôn mặt cười nhạo của người đối diện, nàng mới phát hiện âm thanh kia chính là phát ra từ bụng mình. Dận Chân không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngược lại ra lệnh cho người chuẩn bị đồ ăn.
Uống một hớp nước, lấy lại bình tĩnh, bạn học Thục Lan bắt đầu trở nên hưng phấn: “Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đổi xưng hô nhanh thật đấy! Dận Chân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đi đâu?”
“Đi theo lão gia, ở đâu cũng tốt”. Có cơ hội nịnh bợ thì phải nắm bắt ngay, đi theo kim chủ, không lo ăn uống!
“Trước đi xem nơi ở, sau đó sẽ đi ngắm giang sơn Đại Thanh ta”.
“Nơi ở?”
“Giang Nam”.
Giang Nam? “Không ngờ tình cảm của lão gia với Giang Nam lại sâu đến vậy. Là do trước kia thường đến Giang Nam trị thủy sao?”
“Địa điểm không phải do ta định”. Dận Chân ngừng một lát, thấy Thục Lan không hỏi tiếp, hắn cũng không nhịn được mở miệng, “Nàng không hỏi ai định sao?”
“Theo thiếp thì người kia một là gan lớn, hai là rất hiểu biết về sở thích của ngài, biết rõ là ngài sẽ hài lòng”. Thật ra thì Thục Lan một chút cũng không quan tâm là ai chọn chỗ ở, có gì để quan tâm chứ? Ăn mặc không lo, những thứ khác không còn quan trọng, bây giờ đã có thể chậm rãi làm lại từ đầu. Hơn nữa vừa rồi Tứ Tứ còn bảo sau này sẽ đi chu du thiên hạ, đọc vạn cuốn sách đâu bằng đi ngàn dặm đường! Dù thân thể này có gót sen chân nhỏ đi nữa thì nàng cũng nhất định bám dính lấy Tứ Tứ, cùng lắm thì hắn đi một bước, nàng đi hai. Thục Lan ngồi trong tối âm thầm xoa tay lên kế hoạch lữ hành, không để ý đến đáy mắt sáng lên đầy đắc ý của Dận Chân. Đợi chút nữa, nàng không bị dọa sợ thêm một lần thì mới lạ! Được chiêm ngưỡng bộ dạng giật mình thảng thốt của Đông Giai Thị Thục Lan, Tứ Tứ quả thực còn cảm thấy tự hào hơn là giải quyết xong một vấn đề khó trong triều đình, ai bắt nữ nhân này miệng lưỡi lợi hại như vậy làm gì, lúc nào cũng kiếm được một đống lý do để ngụy biện, đến cuối cùng thì chỉ mỗi nàng ấy là có lý!
Đoàn người lấy ngắm cảnh là chính, đi đường là phụ, rong ruổi một hồi, cuối cùng sáu tháng sau cũng tới được Hải Ninh. Tới trước cửa một tòa nhà lớn ở ngoại ô, tất cả mọi người cùng xuống xe, Thục Lan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chữ “Trần phủ”.
“Tiểu thư!”
Đông Thục Lan nháy nháy mắt: “Tiểu Thúy!” Tiểu Thúy bây giờ đầy đặn hơn năm đó nhiều, hơn nữa còn mang tư thế của một bà chủ nhà giàu, xem ra cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.
“Tiểu thư, Tiểu Thúy nhớ người lắm!” Tiểu Thúy hai mắt đỏ vòng quanh.
Mắt Thục Lan cũng cay cay, đây chính là cảm giác gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách sao? Đông Thục Lan thật sự không ngờ đến một ngày nàng sẽ được gặp lại Tiểu Thúy. Nàng quay sang Tứ Tứ đứng bên cạnh, thật lòng nói một câu cảm tạ.
“Vào đi thôi”. Dận Chân dẫn đầu bước vào trong.
Mọi người còn chưa đi được hai bước thì…
“Thục Lan! Cháu tới nơi rồi, tốt quá! Cháu nhất định phải phân xử chuyện này cho a mưu kì mới được!” Một “đống lớn” bỗng nặng nề lao về phía Đông Thục Lan.
Thục Lan chôn chân tại chỗ, may mà trước đó Dận Chân nhanh tay nhanh mắt, xoay người đem Thục Lan ôm vào lòng, khiến cho người kia túm vào không khí.
Đông Thục Lan áp trước ngực Tứ Tứ, nghiêng đầu quan sát khối cầu mập mạp kia, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng nàng cũng chẳng nhận ra đó là ai: “Xin hỏi ngài là ai vậy?”
“Cậu! Vào nhà rồi nói”. Giọng nói Dận Chân có một vẻ uy nghiêm khiến người khác bất giác nghe theo.
Cậu? A mưu kì? Không phải là “người kia” chứ?! Đầu Đông Thục Lan bắt đầu choáng váng! Nhưng người mà nàng gọi là a mưu kì, Tứ Tứ gọi là cậu chỉ có một mà thôi! Lại phải chịu thêm một cú sốc bất ngờ nữa, Thục Lan dồn hết sức nặng toàn thân dựa hẳn vào Tứ Tứ, gần như là nửa đi nửa được ôm vào phòng khách.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, những người không có nhiệm vụ đều lui xuống. Dận Chân ngồi ở trên cao nhàn nhã phẩm trà, nghe bác cháu Thục Lan ôn chuyện hàn huyên, hay nói đúng hơn là nghe Long Khoa Đa lải nhải oán trách.
“Long… Khoa…Đa a mưu kì?” Đông Thục Lan vẫn chưa tin được vào mắt mình.
“Thục Lan ơi là Thục Lan, a mưu kì của cháu cũng chỉ muốn an an ổn ổn mà sống qua ngày thôi mà. Cháu có biết để được thế này ta phải chuẩn bị mất bao lâu không? Là mười năm, mười năm đấy!” Nhìn qua Long Khoa Đa như muốn lệ già tuôn rơi, chỉ có điều bây giờ lão vẫn còn trong giai đoạn gào khan.
Đông Thục Lan đột nhiên nhớ ra tấm biển trông thấy trước đó, “A mưu kì bây giờ họ Trần sao?”
Long Khoa Đa trừng mắt: “Cháu cho rằng mai danh ẩn tích là chuyện dễ dàng như vậy hả? Để thế thân tên Trần Thế Quan này, ta phải học nét chữ, dáng đi, thói quen của hắn, rồi còn phải dần dần thay thế những thân tín bên người của hắn nữa…” Càng nói, Long Khoa Đa lại càng thấy chua xót.
Đông Thục Lan nghe xong thì càng thêm kính nể vị đại bá này. Có câu tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, đại bá của nàng chắc là “trung ẩn” rồi. “Vậy bây giờ bác là Trần các lão thoái ẩn sao?”
“Phải rồi”. Long Khoa Đa nâng tay áo lau đi hàng lệ chua xót không tồn tại, sau đó bắt đầu hơi nghiến răng: “Chỉ không ngờ có người thấy tiện nghi đã bày sẵn thì tống một đứa con trai đến trước, không làm cho a mưu kì của cháu tức hộc máu thì người ta còn không cam lòng”.
“Hoằng Thời có được như ngày hôm nay đều là nhờ công lao của cậu cả”. Dận Chân ở một bên nói xen vào, rồi nâng chén trà trong tay lên.
Long Khoa Đa bất giác cũng đứng lên, nâng chén trà đáp lễ: “Cựu thần không dám”. Quả nhiên, thói quen của mấy chục năm trời không phải nói bỏ là bỏ ngay được.
Hoằng Thời? Sau khi nhìn thấy đại quỷ(*) Long Khoa Đa, Thục Lan không còn bất ngờ khi nghe nhắc tới tên tiểu quỷ Hoằng Thời nữa. Nàng nhíu mày quay sang nhìn Tứ Tứ, ý là: trong nhà này còn con quỷ nào quen mặt nữa không?
(*) tưởng là chết rồi. Theo chính sử thì lúc này cả Long Khoa Đa hay Hoằng Thời đều đã chết (đều bị Dận Chân ép chết).
Hiển nhiên, Dận Chân hiểu sai ý: “Nàng nghĩ rằng ta độc ác như vậy sao?” Giọng hắn có pha chút hàn ý.
“Đương nhiên không phải vậy”. Thục Lan vội lắc đầu đánh trống lảng, “Sao không thấy Tam a ca đâu?”
“À, hắn đang có chút chuyện làm ăn, đánh cũng không chịu về, chắc tối mới gặp được”. Long Khoa Đa tiếp lời. “Còn Thập Tam gia thì thân thể yếu quá, hai hôm trước nổi gió lại thấy ho khan, vậy nên chuyện cháu đến ta cũng không nói lại với hắn, sợ hắn quyết ra tận cửa đón xong lại mệt nhọc”.
Thập Tam gia?! Bị sốc liên tục sẽ dẫn đến chết lặng, nghĩ tích cực thì bây giờ Đông Thục Lan gặp chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy sợ nữa, đầu nàng lại vận hành bình thường. “Vậy phu nhân của Thập Tam gia cũng…” Nàng nhớ rằng khi đó phúc tấn đã tự tử. Hai vợ chồng họ tình thâm người người đều biết, vậy nên lúc đó cũng không có ai lấy làm lạ.
“Nàng ấy còn đang chăm sóc cho Thập Tam gia”. Long Khoa Đa xác nhận lại.
“Nàng ấy đúng là lòng dạ sắt đá mà!”
“Không phải cũng giống nàng sao?” Dận Chân nhìn Thục Lan.
“Sao có thể đem thiếp thân ra so sánh được! Thiếp thân đây là một mình một bóng, đâu dính líu đến ai”.
“Con cái lớn rồi cũng nên tự lập”. Triệu Giai Thị đỡ Dận Tường đứng trước cửa phòng.
Dận Chân vội vàng đứng dậy, Long Khoa Đa chưa gì mở miệng ồn ào: “Sao lại đến làm gì? Đợi một lát nữa dù sao chúng ta cũng tới thăm ngươi, không nói trước cho các ngươi cũng vì sợ Thập Tam gia nhịn không được muốn đến tận nơi đó! Nhìn xem nhìn xem, bây giờ mà trúng gió thì không phải lãng phí bao nhiêu dược liệu quý giá ta vất vả lắm mới tìm được sao”. Ngoài miệng thì mắng nhưng tay lão vẫn đỡ Thập Tam ngồi xuống cái ghế gần đó nhất.
Thập Tam gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái đi vì bệnh, Đông Thục Lan có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi Triệu Giai Thị: “Thập Tam gia không sao chứ?”
“Cũng nhờ Long Khoa Đa cữu cữu, à, bây giờ phải gọi là Trần cữu cữu mới đúng. Bệnh của gia so với trước kia thuyên giảm rất nhiều, đại phu cũng nói chỉ cần điều trị tốt thì không có gì đáng ngại. Hôm trước cũng chỉ vì ta muốn đi dạo quanh hồ một chút nên mới…”
Dận Tường véo nhẹ tay Triệu Giai Thị, khẽ trách: “Đã nói chuyện không phải tại nàng, sao cứ để trong lòng”.
Bầu không khí có chút áp lực.
Đông Thục Lan nhìn quanh quất rồi gương mẫu giơ tay xin quyền phát biểu: “Bây giờ a mưu kì là Trần các lão, vậy gia thì…” Vụ quan hệ họ hàng này phải làm rõ mới được, xưng hô cũng phải đổi lại, bằng không đi ra ngoài lộ chân tướng thì sẽ rất phiền toái.
“Vẫn như trước”. Dận Chân giải thích: “Chúng ta là thân thích đến nhờ cậy cữu cữu. Nàng là con gái của cháu trai bên ngoại của cữu cữu”.
“Ừm…Vậy Hoằng Huy bây giờ họ gì?”
“Họ Trần chứ sao. Theo họ ta”. Long Khoa Đa hơi ngẩn người.
Đông Thục Lan xoa xoa cằm: “Nếu cậu ta họ Trần, thì chẳng phải gia cũng họ Trần sao?”
“Đúng, có vấn đề gì vậy?” Người trong phòng bắt đầu rối.
“Có vấn đề lớn là đằng khác!” Thục Lan đồng học bắt đầu “giảng giải”: “Gia là con nuôi của bác gái, nếu gia họ Trần thì đương nhiên hồi đó bác gái cũng phải được gả vào nhà họ Trần, cùng họ sao có thể làm đám cưới được!”
Mọi người cũng ngẩn ngơ, đúng vậy, sao trước đó lại không nghĩ tới điều này nhỉ, Long Khoa Đa ức chế thở phì phì: “Hồi đó ta đâu ngờ được sẽ có nhiều thân thích đến ở như thế này!”
“Nếu đã vậy thì đổi sang họ Trình đi, ‘Trình’ trong Trình Giảo Kim, đệ nhất phúc tinh thời Tùy Đường? Như vậy thì người khác cũng chỉ nghĩ rằng bản thân không cẩn thận nghe nhầm mà thôi(*)”.
(*) “Trần” đọc là /chén/ còn “Trình” đọc là /chéng/, nghe hao hao nhau.
Long Khoa Đa suy nghĩ trong chốc lát: “Vậy cũng được”. Nói xong lão nhìn sang Dận Chân.
Đông Thục Lan nhanh chóng xen vào: “Ngay cả tên thiếp cũng nghĩ xong rồi, là Trình Gia Lạc, ý gia thế nào?”
“Trình Gia Lạc là nhân vật nàng đọc được trong quyển sách nào vậy?” Thấy thái độ hưng phấn bất thường của Đông Thục Lan, Dận Chân nheo mắt lại.
Ánh mắt kia là có ý gì? Trần Gia Lạc dưới ngòi bút Kim đại hiệp của người ta lớn lên vừa đẹp trai, giỏi võ, lại có học vấn cao, thân hình trơ xương như ngươi được dùng tên ấy đã là quá không tương xứng rồi, vậy mà còn không hài lòng? Đông Thục Lan oán thầm.
“Cái tên Trình Gia Lạc này nghe cũng nho nhã”. Triệu Giai Thị ở bên cạnh nói đúng vào trọng tâm, “Thiếp thân nghĩ nên dùng tên cũ, như vậy sau này cũng khó xảy ra sự cố”.
Đông Thục Lan nhún vai, không có ý kiến gì, chỉ cần không thay đổi họ là được. Cha mẹ ba trăm năm sau à, con gái đã tìm được cho cha mẹ một cậu con rể trước đây từng làm Hoàng đế Đại Thanh đó, nhà họ Trình bây giờ chẳng những có hậu duệ mà còn mang thêm cả huyết thống hoàng tộc nữa(*)!
(*) Kiếp trước Thục Lan tên là Trình Mĩ Hảo.
Vấn đề tên tuổi nghe theo ý kiến của Triệu Giai Thị. Thập Tam gia do thân thể còn yếu nên bị lão gia họ Trần đá về viện mình nghỉ ngơi. Sau đó lão dẫn Tứ Tứ và Thục Lan dạo qua nơi ở của mình, tiện thể hỏi họ có cần mua thêm gì không.
Nhìn thấy đình viện trồng đầy hoa oải hương, phòng khách bố trí hệt như Ung Vương phủ, rồi cả đôi bàn đọc sách kê đối diện trong thư phòng được bài trí Trung – Tây kết hợp, Đông Thục Lan khóe mắt có chút cay cay.
Long Khoa Đa ở bên cạnh nói thêm vào: “Cậu cũng không ngờ cháu cưng chiều bà xã đến vậy nha, cháu gái ta đúng là biết tích phúc”.
Thục Lan khịt khịt mũi rồi ngẩng đầu nhìn Tứ Tứ, “Thiếp còn muốn hai cái xích đu”.
“Cháu cần xích đu làm gì?” Long Khoa Đa đi sau hai người có chút khó hiểu.
“Để làm chuyện lãng mạn nhất trên đời”. Đông Thục Lan hai mắt chăm chú nhìn Dận Chân.
Long Khoa Đa bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan mãnh liệt, hai má đỏ bừng: “Ta…hai đứa…câu này…” Lão cố mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Thiếp trước từng nghe một bài hát, ca từ thế nào đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rằng trong đó nói: chuyện lãng mạn nhất trên đời chính là cùng nhau ngồi trên ghế xích đu, rồi cùng nhau già đi”. Thục Lan tưởng tượng ra cảnh hai người đầu đã bạc, ngồi trên xích đu ở trong sân phơi nắng, xung quanh là đám trẻ con vui vẻ đùa nghịch, nàng tựa đầu lên vai Dận Chân, hai mắt nhắm lại, khóe môi nở nụ cười.
“Được”.
♫ HẾT ♫
Danh sách chương