Mỗi sáng sớm chuyện đầu tiên cần làm chính là đi thỉnh an phúc tấn, sau đó thời gian cả ngày còn lại sẽ là của nàng.

Thục Lan xoay xoay cổ, chỉ nghe thấy khớp xương động rắc rắc, có thể thấy chủ nhân của thân thể này vừa là một siêu trạch lại vừa không chịu hoạt động thể thao. Chuyện này không thể chấp nhận được! Thân là một trạch nữ ưu tú, thân thể chính là tiền vốn. Mà việc xương cổ kêu đã nói lên nữ chủ này thường xuyên cúi đầu, phần xương này bị mài mòn nghiêm trọng, rất dễ tạo thành chứng dày xương, vấn đề này Thục Lan hiểu rất rõ ràng bởi vì đó là bệnh nghề nghiệp thường thấy nhất của nhân viên máy tính chuyên nghiệp. Mà rủi như bị chứng này thật, người xui xẻo lại là nàng, có thể khẳng định rằng với trình độ chữa bệnh của thời đại này thì bản thân nên đối mặt với hiện thực thì có vẻ thực tế hơn.

Nhưng mà nàng không biết võ công gì gì đó, cho dù biết cũng không thể luyện, thân thể của nguyên chủ sẽ không chịu đựng được. Đã vậy…chúng ta phải ba vòng, trái ba vòng, cái cổ xoay xoay, cái mông lắc lắc, mọi người cùng nhau vận động nào. Bạn học Thục Lan bắt đầu tập thể dục nhịp điệu ngay trong phòng ngủ của mình. Đây là nơi an toàn nhất. Người nơi này đều thích tuỳ tiện xông loạn, sân của nàng ban ngày lại không đóng cửa, hơn nữa không có ai quản được miệng lưỡi của những hạ nhân kia, họ mà nhìn thấy nàng tập thể dục nhịp điệu thì không chừng sẽ cho rằng nàng bị điên ấy chứ.

Không có máy vi tính! Đó là một vấn đề nghiêm trọng, được rồi được rồi, nàng sẽ đem yêu cầu cuộc sống hạ một bậc nữa, chỉ cần có sách đọc là tốt rồi. Nhưng mà, nói đến sách, lần trước nàng đã thị sát qua gian phòng này một lần, chỉ có độc một quyển Nữ giới, theo như những gì Tiểu Thúy nói thì quyển sách này là ngạch nương của nàng bỏ vào rương của hồi môn khi xuất giá. Thư phòng thì nàng không thể lui tới thường xuyên, nếu không rất có thể sẽ gặp được hoàng đế đại nhân tương lai, cho dù lúc trước đã xử lí rất tốt nhưng tin đồn trong phủ cũng khó lắng lại, ai cũng biết những oán phụ mỗi ngày ăn no rỗi việc nhàm chán kia đều dựa vào cái này mà sống. Chẳng lẽ lại xuất phủ đến thư cục mua sách? Thứ nhất, trong tiểu thuyết xuyên không hình như đã đề cập tới chuyện sách ở thư cục đều siêu đắt, tiền tiêu vặt của nàng dù tiết kiệm đến mức nào cũng không đủ để mua ba quyển; thứ hai, căn cứ vào định luật xuyên không, nữ chính luôn luôn xui xẻo, ra đường chẳng những gặp phiền toái mà khẳng định còn có thể gặp được hoàng tử (định luật này thật giống như dầu cao Vạn Kim*, có thể dùng với tất cả các bộ truyện xuyên không), hơn nữa, đối với một trạch nữ mà nói, đi dạo phố là một công việc tiêu hao thể lực hạng nhất, có thể bỏ được thì nên bỏ.

(*) dầu cù là (QT ca ca), trình độ vạn năng của dầu này thì chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ =))

Thục Lan đồng học sau khi tổng kết được những điều trên liền rút ra một kết luận: trước hết cứ đọc Nữ giới cái đã, dù sao bản thân nàng cũng tò mò vì tới bây giờ cũng chưa từng xem qua. Mỗ nữ luôn luôn cực kì hứng thú với các loại sách mới mẻ, mặc dù nói ba phần nhiệt tình có hơi khoa trương, nhưng mà nghiền ngẫm trong một hai tuần lễ cũng không thành vấn đề.

Nàng sau khi mở sách ra thì thấy đây là bản viết thẳng, phồn thể, cái này không thành vấn đề, trước kia nàng ở nước ngoài đọc sách phần lớn là Hồng Kông, Đài Loan in, những sách này đều in thẳng, chữ phồn thể. Nàng đọc lần thứ nhất, gật đầu, may mà kiến thức cổ văn của nàng còn chưa trả lại cho thầy giáo ngữ văn trung học, đọc căn bản đều hiểu hết, nàng lại đọc thêm một lần, quá dễ nhìn! Người nào đó bị thôi thúc muốn bình luận một phen.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề siêu cấp nghiêm trọng: bút, làm sao bây giờ? Bút lông: Thục Lan nhìn thoáng qua, ai rảnh thì sang bên đó dùng đi; bút chì: vẽ tranh cũng không tệ nhưng để viết chữ thì rất tốn, hơn nữa làm một cái bút chì cũng không dễ dàng gì, đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng mà cứ bảo người ta làm một cái cũng tốt. Ngay sau đó, nàng liền bảo Tiểu Thúy len lén gọi hạ nhân đem than củi làm thành hình dáng giống với que chì mà người hiện đại dùng để phác hoạ, thế nhưng tay thường xuyên phải cầm, sờ, ngón tay sẽ đen, quá phiền phức. Nàng lại đảo mắt xem xét xung quanh rồi để cho Tiểu Thúy khéo tay làm thêm một lớp vỏ bọc ngoài que chì, như vậy vừa đẹp mắt lại không bẩn tay. Nàng đúng là quá thông minh, cực lực khâm phục bản thân mình một chút, nhưng vấn đề bút dùng lâu dài vẫn còn chưa giải quyết được, làm sao bây giờ? Thục Lan hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm trong phòng. Thấy đồ trang sức bằng lông vũ, tâm tư Thục Lan khẽ động: đúng vậy, bút lông chim! Nàng nhớ lại khi còn bé, bởi vì xem trong ti vi thấy người nước ngoài dùng bút lông chim rất hoa lệ, liền nhổ lông trên cánh gà cánh vịt nhà mình dùng làm thí nghiệm, chỉ tiếc là không thành công, về sau bản thân nàng không còn kiên nhẫn, đơn giản chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một cái bút bi gắn lông chim tự an ủi chính mình. Căn cứ vào kinh nghiệm thất bại lần trước thì làm bút bằng lông vịt tốt hơn lông gà, được rồi, bảo Tiểu Thuý chạy đến phòng bếp lén nhổ mấy cái lông cánh vịt thôi, thí nghiệm lần này có ý nghĩa sâu xa nên không thể bỏ dở giữa chừng được, hơn nữa chỉ được thành công, không được thất bại. Song lần này nàng sẽ không phải tự thân vận động, có nha hoàn để sai sử đúng là một chuyện hạnh phúc, nàng chỉ cần dùng lời nói là xong, ngẫm lại trước kia có một số việc nàng không thể không tự làm, tỷ như nấu mì ăn liền: phải tự mình đun nước, bây giờ thì khác rồi, ngày ngày đều có người cơm bưng nước rót đến tận bàn, người nào đó đã lười nay lại càng thêm lười biếng.

Không ngờ, ngay buổi sáng sau khi Tiểu Thúy đến phòng bếp nhổ lông vịt thì phúc tấn đã hỏi chuyện, thật sự là vô khổng bất nhập(*), ngay cả nhổ đi vài cái lông vịt mà cũng ngạc nhiên như vậy, đủ thấy các nữ nhân trong phủ có bao nhiêu buồn chán.

(*) chỗ nào (việc gì) cũng nhúng tay vào.

Thục Lan vội vàng mang theo nụ cười cúi đầu: “Muội muốn thử vẽ một loại tranh kiểu mới, cần dùng đồ trang trí, không nghĩ tới lại kinh động đến phúc tấn.”

“Loại tranh kiểu mới?” Phúc tấn hứng thú: “Thành phẩm trông thế nào? Có đẹp hay không?”

Đương nhiên nàng không thể bảo đẹp nếu không muốn rước thêm phiền phức, miệng nàng giật giật, nàng còn chưa học được cách kiểm soát hướng đi của mạch máu để nó chảy đến các bộ phận nhất định khi cần thiết: “Phối vào thật sự không đẹp.”

“À.” Phúc tấn có phần thất vọng. Hai người tán gẫu thêm một hồi, chủ yếu là phúc tấn nói một mình, sau đó Thục Lan cáo từ lui ra ngoài, nàng còn phải về tiếp tục hành hạ Tiểu Thuý nữa. Thí nghiệm còn chưa thành công, Tiểu Thuý vẫn cần cố gắng.

Sau khi nhổ sạch lông đi thì còn thừa lại một cái ống, nàng cho nhét bông vào trong đó rồi chen thêm vào cái lông vịt nghiêng nghiêng để trang trí (vốn lông vịt xuyên vào phải thẳng đứng, nhưng mà cố gắng một chút liền choáng váng, không thể làm gì khác ngoài bỏ qua, dù sao cũng chỉ là vật trang trí), đầu ngòi vẫn còn quá thô, chữ viết ra không đẹp, dùng phần đuôi của kim may quần áo cũng được lắm, nếu như dùng đầu nhọn thì chữ còn chưa kịp viết thì giấy đã bị rạch hỏng rồi. Mực mài ra từ nghiên quá đặc, phải pha loãng. Sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, cái bút máy tự chế đầu tiên đã ra đời, Thục Lan đồng học cảm động suýt chút nữa thì khóc rống chảy nước mắt. Năng lực làm việc của Tiểu Thúy thật sự quá mạnh, đúng là nhặt được vật quý, nàng nhất định không được tiến hành giáo dục tư tưởng của nhân loại thế kỉ mới cho Tiểu Thúy, bằng không người khóc sẽ chính là nàng. Có điều bản thân nàng cũng rất mạnh đấy thôi, không hổ trước kia thích lập trình thiết kế, hai người hợp tác, viễn cảnh quang minh a!

Thấy tiểu thư vui vẻ ra mặt Tiểu Thúy cũng vui vẻ theo, so với trước kia thì tiểu thư thật sự đã vui tươi hơn rất nhiều. Hơn nữa cái lông vịt này lại còn có thể viết được chữ, đúng là vô cùng thần kì, quan trọng hơn đây lại là đồ nàng làm ra, thực sự…thực sự là không thể ngờ được mà. Tiểu thư thật thông minh! Tiểu Thúy cũng bắt đầu nhiệt tình với mấy loại thí nghiệm kì kì quái quái này, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi mà thôi.

Tự tin tăng gấp bội, tâm tư Đông Thục Lan rục rịch, vấn đề tối quan trọng đã được giải quyết, những vật dụng khác cũng không thành vấn đề, ví dụ như thước thẳng có thể dựa vào thước mềm đo quần áo để đổi thành thước centimet. Về phần bút đánh dấu thì càng thêm đơn giản, pha loãng những màu vẽ tranh kia, trực tiếp dùng bút lông kẻ một đường là xong rồi. Xem ra bút lông cũng có nhiều đất dụng võ, không hề lãng phí.

Cứ như vậy, những đồ dùng văn phòng hiện đại đầu tiên đã được trang bị gần như đầy đủ hết, đương nhiên mấy thứ này bình thường cũng phải cất trong ngăn tủ quần áo, chỉ khi nào cần dùng mới lấy ra. Ai bảo nơi này vẫn còn có người không cần thông báo đã có thể trực tiếp xông vào đâu(*).

(*) có phải hay không đang xoáy sau lưng Tứ Tứ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện