Sơn trang nghỉ hè Thừa Đức là một thắng cảnh du lịch thời hiện đại, thế nhưng trong những năm Khang Hi nó lại là cấm khu. Nó tọa lạc ở bờ tây sông Vũ Liệt, diện tích khoảng năm trăm sáu mươi héc-ta, bốn phía đều có tường ngăn cách, dài đến mười kilomet. Đó là những tin tức đại khái mà Đông Thục Lan nghe ngóng được. Bên trong nơi này còn chia thành bốn khu lớn, một trong số đó là khu Cung Đình, chỉ cần nghe tên thôi Đông Thục Lan đã có thể từ bỏ hi vọng đến đó thăm thú rồi, có lẽ đợi đến khi Tứ Tứ lên làm Hoàng thượng thì sẽ có cơ hội, nhưng mà không biết đến lúc ấy tình hình của nàng sẽ ra sao. Đối với nữ nhân lười, qua được ngày nào hay ngày đấy như nàng thì những vấn đề như thế này sẽ không được cân nhắc nhiều. Vậy nên mỗ Lan cũng không dám hi vọng xa vời được vào chơi khu Cung Đình. Như vậy cũng tốt, được ba thiếu một, có thiếu sót sẽ có tiếc nuối, có tiếc nuối thì sẽ nhớ lâu, có thể coi đây là chỗ thiếu hụt duyên dáng trong chuyến đi chơi Nhiệt Hà lần này, mỗ A Q từ trước tới nay luôn suy nghĩ rất tích cực. Về chuyện ba khu còn lại (khu Hồ Chiểu, khu Bình Nguyên và khu Sơn Loan), có ông xã thân phận hoàng tử phụng bồi, muốn đến những nơi đó chắc chắn không thành vấn đề.
Quả nhiên, sau khi xử lý xong một vài sự tình vụn vặt, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị liền tuyên bố ngày hôm sau bối lặc gia sẽ cùng cả nhà vào sơn trang du ngoạn, trạm thứ nhất là khu Bình Nguyên. Vừa nghe đến hai chữ “bình nguyên”, Đông Thục Lan liền nghĩ ngay tới bầu trời xanh thăm thẳm, đồng cỏ rộng mênh mông và cảnh những bãi cỏ thả đầy trâu bò dê cừu của miền bắc Trung Quốc. Điều này cũng có nghĩa là phải cưỡi ngựa! Quả nhiên vào rạng sáng ngày hôm sau, khi tới giờ tập trung, tất cả các chủ tử đang được nhóm nha hoàn cùng ma ma vây quanh đều không hẹn mà cùng khoác lên người trang phục cưỡi ngựa, ai cũng anh tư bột phát, tranh kì đấu diễm. Bộ trang phục cưỡi ngựa màu bạc của Niên thị lại càng chói mắt, nó khiến cho bộ dạng mềm yếu như không chịu nổi gió thường ngày của nàngcó thêm một phần anh khí. Một đoàn người ríu ra ríu rít bỗng dưng làm cho Thục Lan có cảm giác như được trở về thời hiện đại, đứng tại hiện trường của một cuộc đua xe chỉ dành riêng cho các mĩ nữ.
Mọi người sau khi nhìn thấy phục sức đơn giản của Đông Giai Thị, nhận ra đó không phải là trang phục cưỡi ngựa thì không khỏi trở nên im lặng khác thường.
“Đông Giai Thị, muội…không định đi cùng mọi người sao?” Phúc tấn có chút kinh ngạc.
“Hồi phúc tấn, cơ hội hiếm có như thế này Thục Lan sao lại bỏ qua cho được. Chỉ tại kĩ thuật cưỡi ngựa của Thục Lan quá kém, e rằng sẽ làm chậm hành trình, khiến cho mọi người mất đi hứng thú, vậy nên Thục Lan nghĩ rằng ngồi xe ngựa vẫn hơn.” Cưỡi ngựa nhiều chỉ tổ hại thân, nhất là cái mông, lần trước nàng học cưỡi ngựa đã khắc sâu đau khổ rồi. Huống chi bây giờ đang là ban ngày, mặc dù nắng không quá hại nhưng cũng coi là phơi nắng rồi, tuy rằng thời này vẫn chưa thủng tầng ô-zôn nhưng rủi như phơi nắng đến mức bị thương, cháy nắng, bong da thì cũng rất đau, lại phiền toái. Nói chung không thể thoải mái bằng ngồi xe ngựa: có ăn có uống, được nhìn ngắm phong cảnh, được hưởng gió trời mát lạnh.
Ô Lạt Na Lạp Thị suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý: “Vậy muội cứ ngồi xe ngựa từ từ theo phía sau.”
“Đa tạ phúc tấn.”
Một lát sau các nam nhân cũng không biết từ đâu chui ra. Ngoại trừ Tứ gia còn có Thập Nhị a ca cùng một nam tử trẻ tuổi đầy khí chất quý tộc. Niên thị thấy hắn liền mặt mày vui mừng tiến lên nghênh đón, còn nép vào ngực nam tử trẻ tuổi kia cọ cọ như con chim nhỏ. Tứ bối lặc lộ ra một nụ cười nhẹ, Thập Nhị a ca cũng thuận theo trêu ghẹo hai câu, Niên thị nghe xong hờn dỗi chà chà giày. Nhìn thấy vậy Thục Lan đã có thể đoán được người trẻ tuổi kia chính là Niên Canh Nghiêu Niên đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng. Trước kia nàng có đọc qua những mô tả về người này trong sách và không có mấy hảo cảm: thiếu niên đắc chí, thuận buồm xuôi gió – tất cả tạo thành tính cách cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, cuối cùng lại rơi vào một kết cục bi thảm. Rất nhiều người nói là tại hắn công cao chấn chủ mới bị giết, thế nhưng Thục Lan lại cho rằng nguyên nhân của chuyện này phải đến từ song phương, nếu như hắn không quá kiêu ngạo, với tài năng ấy, Hoàng đế sao nỡ hi sinh hắn được, bởi vì dù sao hắn cũng là một con người văn võ song toàn! Một trong những nguyên tắc cơ bản của người nắm quyền là dùng những kẻ có ích và giết những kẻ vô dụng. Có thể thấy rằng thành công quá sớm lại không phải nếm trải thất bại chưa chắc đã là chuyện tốt. Chắc tại quá ấn tượng với những điều xấu mà trong sách miêu tả, cộng thêm một Niên gia tiểu muội đứng bên cạnh, nàng bắt đầu có chút miễn dịch với khuôn mặt ưa nhìn của nhị ca Niên gia. Đông Thục Lan sau khi bồi bổ hai con mắt thì hoàn toàn hết hứng thú với con người này, nhìn lại thì Tứ Tứ đứng bên cạnh vẫn gây hứng thú hơn, hắn mang vẻ đẹp nội liễm cùng thành thục. Sau khi đem hai người ra so sánh, Thục Lan chỉ có thể cảm thán: Niên đại tướng quân, ngươi bây giờ thực sự còn quá quá non! Thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi, Tứ Tứ liền ra lệnh xuất phát. Người lên xe, người lên ngựa, tất cả đều hướng về khu Bình Nguyên của Thừa Đức sơn trang.
Khu Bình Nguyên nằm ở phía bắc của khu Hồ Chiểu, gồm có Vạn Thụ viên, Vĩnh Hữu tự cùng với những công trình dưới chân núi Tây như Trữ Tĩnh trai, Thiên Xích Tuyết, Ngọc Cầm hiên, Văn Tân các. Trong số đó, Vạn Thụ viên là đặc sắc nhất, trải khắp đồng cỏ mấy trăm mẫu là thông, bách xanh um tươi tốt, đầy đủ những nét đặc trưng chỉ có ở miền bắc Trung Quốc.
Mới đầu tốc độ của mọi người cũng không nhanh, Thập Nhị a ca đã theo Hoàng thượng tới Nhiệt Hà mấy lần cho nên khá quen thuộc với các thắng cảnh bên trong sơn trang, cũng tự nhiên trở thành hướng dẫn viên du lịch. Sau khi thấy một vùng thảo nguyên rộng lớn, không biết là ai nảy ra ý định đua ngựa rồi được mọi người tán thành, chỉ sau một hồi tiếng lộc cộc, xe ngựa của Thục Lan liền bị bỏ xa không thấy bóng.
Tiểu Thúy thấy vậy liền sốt ruột: “Tiểu thư, có nên cho người đánh xe đuổi lên trước không?”
“Đuổi lên để làm gì?” Thục Lan khó hiểu. “Có việc gì khẩn cấp sao?”
“Không có, nhưng mà…”
“Đây là trong sơn trang, an toàn không phải là vấn đề. Chúng ta đang đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy chứ có phải là đi thi đấu thể thao đâu. Muốn ngắm non nước thì phải từ từ, cũng không biết bao giờ mới được trở lại, nếu bỏ lỡ thì rất tiếc. Chúng ta như thế này chẳng phải là không phụ tấm lòng của bối lặc gia sao?”
“Tiểu thư nói rất phải, nô tỳ xin nghe.” Tiểu Thúy cũng tĩnh tâm lại, không vội không vàng ngồi pha trà thơm cùng bày biện một chút đồ ăn vặt.
Thục Lan thì dựa vào bên cửa xe, vừa ngắm phong cảnh vừa từ từ phẩm trà. Lúc Thập Nhị a ca tìm đến thì vừa vặn nhìn đến hình ảnh nhàn nhã như bức “hương xa mĩ nhân(*)” này.
(*) Xe thơm người đẹp O_+?!
“Thứ phúc tấn.” Dận Đào ghìm chặt cương ngựa rồi ôm quyền.
“Thập Nhị a ca, xin chào.” Thục Lan ở trên xe khẽ cúi người.
“Mọi người đều đã tới Trữ Tĩnh trai dưới chân núi Tây, không thấy thứ phúc tấn đâu nên có chút lo lắng.”
“Thập Nhị a ca khách khí quá, để ngài phải đích thân đến tìm, Thục Lan đúng là hổ thẹn.” Vừa nói, Đông Thục Lan vừa cho Tiểu Thúy nhanh chóng đem một chén trà mới đến, rồi đưa nó cho Thập Nhị a ca: “Phơi nắng như vậy chắc Thập Nhị a ca cũng khát nước rồi, chén trà này là tất cả lòng biết ơn của Thục Lan, ngài nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt rồi chúng ta cùng ra roi thúc ngựa đuổi lên.”
“Dận Đào xin nhận.” Thập Nhị a ca cũng không khách khí uống một hơi, “Trà ngon!”
“Thập Nhị a ca quá khen.”
Nhận lúc mọi người đang nói chuyện, Tiểu Thúy liền nhanh tay nhanh chân thu dọn lại đống đồ ăn vặt trên chiếc kỷ trà, sợ lát nữa xe ngựa xóc nảy sẽ bẩn thùng xe.
Khi xe ngựa đuổi đến Trữ Tĩnh trai thì đoàn người đã đợi ở đó được một lúc rồi. Thấy Thục Lan vào cửa, Ô Lạt Na Lạp Thị không nhịn được trách nhẹ: “Sao muội lại chậm chạp như vậy, bắt mọi người chờ thì thôi, thế nhưng lại kinh động đến Thập Nhị a ca.”
“Phúc tấn trách tội rất phải, là tại Thục Lan mải ngắm phong cảnh mà sơ sót.” Đông Thục Lan vội cúi đầu nhận sai.
“Ta lại cảm thấy muội muội rất thông minh đấy chứ.” Trắc phúc tấn Lý thị ở một bên phe phẩy cây quạt nhỏ, “Lần này ra ngoài chính là để ngắm cảnh, hơn nữa lại khó có dịp Thập Nhị a ca hạ mình làm người dẫn đường, đã vậy còn đua ngựa cái gì chứ, nếu muốn thì lúc nào đua chẳng được? Bây giờ thì hay rồi, phong cảnh ven đường đều chưa ngắm được hết.”
Thấy sắc mặt Dận Chân không đẹp, Niên thị lại buồn bã cúi đầu, Niên Canh Nghiêu liền nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn, “Lúc đề nghị đua ngựa trắc phúc tấn cũng đâu có phản đối.”
Ô Lạt Na Lạp Thị không mở miệng không được: “Lý thị, bớt tranh cãi một ít.”
“Dạ.” Lý thị không cam lòng, quay đầu dựa vào Đông Thục Lan, cố ý lớn tiếng nói: “Muội muội này, nếu có đua ngựa tiếp thì ta liền đến xe ngựa của muội ngồi một chút, muội không phiền chứ?”
“Trắc phúc tấn khách khí.” Đông Thục Lan vội cúi người: “Muội còn đang ngại ngồi xe ngựa một mình sẽ buồn đây, nay có trắc phúc tấn cùng chuyện trò tâm sự, Thục Lan cầu còn không được.”
Dận Đào nhận thấy trong phòng có một luồng áp thấp như ẩn như hiện liền vội vàng chuyển đề tài để không khí thoải mái hơn: “Vừa rồi thứ phúc tấn cho ta uống loại trà nào vậy? Hương trà rất nồng, sau khi uống vào lại cảm thấy một luồng khí vô cùng tươi mát từ đan điền(*) bốc lên.”
(*) Nếu không nhầm thì nó là cái huyệt dưới rốn ạ *ho khan*
Thập Nhị a ca vừa nói xong liền cảm thấy bản thân chọn nhầm đề tài cùng từ ngữ rồi, áp suất trong phòng thoáng cái đã hạ xuống rõ rệt.
“Thập Nhị a ca thích là vinh hạnh của thiếp thân, để chút nữa thiếp thân cho người chuẩn bị hai gói đưa tới chỗ ngài.” Chỗ tốt của người thần kinh thô chính là không hề nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ xung quanh.
“Nghỉ ngơi đủ rồi, đi thôi.” Dận Chân đột nhiên đứng lên, những người đã quen thuộc với hắn đều có thể nhận thấy trong giọng nói hắn có đè nén một tia cáu kỉnh.
Một tia cáu kỉnh không hiểu sao mà có này khiến cho một số người thông minh lâm vào trầm tư.
Lúc đi tới những thắng cảnh tiếp theo đều không có đua ngựa, thế nhưng người trong đội ngũ chân chính nghe Thập Nhị a ca giảng giải cùng ngắm cảnh cũng không nhiều. Có người cho rằng Tứ a ca để ý Đông Giai Thị, có người cho rằng Tứ a ca giận Đông Giai Thị vì không kị tình ngay lý gian mà đưa trà cho Thập Nhị a ca, có người thì đơn thuần cho rằng mấy lời của Lý thị đã chọc giận bối lặc gia. Nói chung mỗi người đều tưởng tượng ra một phiên bản khác nhau.
Về phần Lý trắc phúc tấn thì trực tiếp trú ngụ luôn trên xe ngựa của Đông thứ phúc tấn, hai người mỗi người tựa vào một bên cửa xe, vừa ngắm phong cảnh vừa nói chuyện phiếm, uống nước trà rồi ăn quà vặt, một mình một kiểu làm cho người khác thấy mà thèm. Chỉ một lát sau, không ít thớt ngựa đã đi sát vào bên cạnh xe ngựa, Đông Thục Lan cũng phải liên tục truyền trà cùng táo ra ngoài. Ô Lạt Na Lạp Thị thấy tình cảnh như vậy mà dở khóc dở cười, không muốn lắc đầu cũng không được.
Thập Nhị a ca Dận Đào thật tình cũng muốn đi ra chỗ xe ngựa, hắn là người giới thiệu về các thắng cảnh nên phải nói chuyện nhiều nhất, đương nhiên thỉnh thoảng cũng muốn uống chén trà xanh giải khát. Thế nhưng hắn cảm giác được khí áp bên cạnh có chút thấp, hắn nghĩ nghĩ một hồi, thôi quên đi, dù sao đó cũng là nữ nhân của Tứ ca, tốt nhất không nên tạo hiềm nghi làm gì.
Quả nhiên, sau khi xử lý xong một vài sự tình vụn vặt, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị liền tuyên bố ngày hôm sau bối lặc gia sẽ cùng cả nhà vào sơn trang du ngoạn, trạm thứ nhất là khu Bình Nguyên. Vừa nghe đến hai chữ “bình nguyên”, Đông Thục Lan liền nghĩ ngay tới bầu trời xanh thăm thẳm, đồng cỏ rộng mênh mông và cảnh những bãi cỏ thả đầy trâu bò dê cừu của miền bắc Trung Quốc. Điều này cũng có nghĩa là phải cưỡi ngựa! Quả nhiên vào rạng sáng ngày hôm sau, khi tới giờ tập trung, tất cả các chủ tử đang được nhóm nha hoàn cùng ma ma vây quanh đều không hẹn mà cùng khoác lên người trang phục cưỡi ngựa, ai cũng anh tư bột phát, tranh kì đấu diễm. Bộ trang phục cưỡi ngựa màu bạc của Niên thị lại càng chói mắt, nó khiến cho bộ dạng mềm yếu như không chịu nổi gió thường ngày của nàngcó thêm một phần anh khí. Một đoàn người ríu ra ríu rít bỗng dưng làm cho Thục Lan có cảm giác như được trở về thời hiện đại, đứng tại hiện trường của một cuộc đua xe chỉ dành riêng cho các mĩ nữ.
Mọi người sau khi nhìn thấy phục sức đơn giản của Đông Giai Thị, nhận ra đó không phải là trang phục cưỡi ngựa thì không khỏi trở nên im lặng khác thường.
“Đông Giai Thị, muội…không định đi cùng mọi người sao?” Phúc tấn có chút kinh ngạc.
“Hồi phúc tấn, cơ hội hiếm có như thế này Thục Lan sao lại bỏ qua cho được. Chỉ tại kĩ thuật cưỡi ngựa của Thục Lan quá kém, e rằng sẽ làm chậm hành trình, khiến cho mọi người mất đi hứng thú, vậy nên Thục Lan nghĩ rằng ngồi xe ngựa vẫn hơn.” Cưỡi ngựa nhiều chỉ tổ hại thân, nhất là cái mông, lần trước nàng học cưỡi ngựa đã khắc sâu đau khổ rồi. Huống chi bây giờ đang là ban ngày, mặc dù nắng không quá hại nhưng cũng coi là phơi nắng rồi, tuy rằng thời này vẫn chưa thủng tầng ô-zôn nhưng rủi như phơi nắng đến mức bị thương, cháy nắng, bong da thì cũng rất đau, lại phiền toái. Nói chung không thể thoải mái bằng ngồi xe ngựa: có ăn có uống, được nhìn ngắm phong cảnh, được hưởng gió trời mát lạnh.
Ô Lạt Na Lạp Thị suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý: “Vậy muội cứ ngồi xe ngựa từ từ theo phía sau.”
“Đa tạ phúc tấn.”
Một lát sau các nam nhân cũng không biết từ đâu chui ra. Ngoại trừ Tứ gia còn có Thập Nhị a ca cùng một nam tử trẻ tuổi đầy khí chất quý tộc. Niên thị thấy hắn liền mặt mày vui mừng tiến lên nghênh đón, còn nép vào ngực nam tử trẻ tuổi kia cọ cọ như con chim nhỏ. Tứ bối lặc lộ ra một nụ cười nhẹ, Thập Nhị a ca cũng thuận theo trêu ghẹo hai câu, Niên thị nghe xong hờn dỗi chà chà giày. Nhìn thấy vậy Thục Lan đã có thể đoán được người trẻ tuổi kia chính là Niên Canh Nghiêu Niên đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng. Trước kia nàng có đọc qua những mô tả về người này trong sách và không có mấy hảo cảm: thiếu niên đắc chí, thuận buồm xuôi gió – tất cả tạo thành tính cách cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, cuối cùng lại rơi vào một kết cục bi thảm. Rất nhiều người nói là tại hắn công cao chấn chủ mới bị giết, thế nhưng Thục Lan lại cho rằng nguyên nhân của chuyện này phải đến từ song phương, nếu như hắn không quá kiêu ngạo, với tài năng ấy, Hoàng đế sao nỡ hi sinh hắn được, bởi vì dù sao hắn cũng là một con người văn võ song toàn! Một trong những nguyên tắc cơ bản của người nắm quyền là dùng những kẻ có ích và giết những kẻ vô dụng. Có thể thấy rằng thành công quá sớm lại không phải nếm trải thất bại chưa chắc đã là chuyện tốt. Chắc tại quá ấn tượng với những điều xấu mà trong sách miêu tả, cộng thêm một Niên gia tiểu muội đứng bên cạnh, nàng bắt đầu có chút miễn dịch với khuôn mặt ưa nhìn của nhị ca Niên gia. Đông Thục Lan sau khi bồi bổ hai con mắt thì hoàn toàn hết hứng thú với con người này, nhìn lại thì Tứ Tứ đứng bên cạnh vẫn gây hứng thú hơn, hắn mang vẻ đẹp nội liễm cùng thành thục. Sau khi đem hai người ra so sánh, Thục Lan chỉ có thể cảm thán: Niên đại tướng quân, ngươi bây giờ thực sự còn quá quá non! Thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi, Tứ Tứ liền ra lệnh xuất phát. Người lên xe, người lên ngựa, tất cả đều hướng về khu Bình Nguyên của Thừa Đức sơn trang.
Khu Bình Nguyên nằm ở phía bắc của khu Hồ Chiểu, gồm có Vạn Thụ viên, Vĩnh Hữu tự cùng với những công trình dưới chân núi Tây như Trữ Tĩnh trai, Thiên Xích Tuyết, Ngọc Cầm hiên, Văn Tân các. Trong số đó, Vạn Thụ viên là đặc sắc nhất, trải khắp đồng cỏ mấy trăm mẫu là thông, bách xanh um tươi tốt, đầy đủ những nét đặc trưng chỉ có ở miền bắc Trung Quốc.
Mới đầu tốc độ của mọi người cũng không nhanh, Thập Nhị a ca đã theo Hoàng thượng tới Nhiệt Hà mấy lần cho nên khá quen thuộc với các thắng cảnh bên trong sơn trang, cũng tự nhiên trở thành hướng dẫn viên du lịch. Sau khi thấy một vùng thảo nguyên rộng lớn, không biết là ai nảy ra ý định đua ngựa rồi được mọi người tán thành, chỉ sau một hồi tiếng lộc cộc, xe ngựa của Thục Lan liền bị bỏ xa không thấy bóng.
Tiểu Thúy thấy vậy liền sốt ruột: “Tiểu thư, có nên cho người đánh xe đuổi lên trước không?”
“Đuổi lên để làm gì?” Thục Lan khó hiểu. “Có việc gì khẩn cấp sao?”
“Không có, nhưng mà…”
“Đây là trong sơn trang, an toàn không phải là vấn đề. Chúng ta đang đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy chứ có phải là đi thi đấu thể thao đâu. Muốn ngắm non nước thì phải từ từ, cũng không biết bao giờ mới được trở lại, nếu bỏ lỡ thì rất tiếc. Chúng ta như thế này chẳng phải là không phụ tấm lòng của bối lặc gia sao?”
“Tiểu thư nói rất phải, nô tỳ xin nghe.” Tiểu Thúy cũng tĩnh tâm lại, không vội không vàng ngồi pha trà thơm cùng bày biện một chút đồ ăn vặt.
Thục Lan thì dựa vào bên cửa xe, vừa ngắm phong cảnh vừa từ từ phẩm trà. Lúc Thập Nhị a ca tìm đến thì vừa vặn nhìn đến hình ảnh nhàn nhã như bức “hương xa mĩ nhân(*)” này.
(*) Xe thơm người đẹp O_+?!
“Thứ phúc tấn.” Dận Đào ghìm chặt cương ngựa rồi ôm quyền.
“Thập Nhị a ca, xin chào.” Thục Lan ở trên xe khẽ cúi người.
“Mọi người đều đã tới Trữ Tĩnh trai dưới chân núi Tây, không thấy thứ phúc tấn đâu nên có chút lo lắng.”
“Thập Nhị a ca khách khí quá, để ngài phải đích thân đến tìm, Thục Lan đúng là hổ thẹn.” Vừa nói, Đông Thục Lan vừa cho Tiểu Thúy nhanh chóng đem một chén trà mới đến, rồi đưa nó cho Thập Nhị a ca: “Phơi nắng như vậy chắc Thập Nhị a ca cũng khát nước rồi, chén trà này là tất cả lòng biết ơn của Thục Lan, ngài nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt rồi chúng ta cùng ra roi thúc ngựa đuổi lên.”
“Dận Đào xin nhận.” Thập Nhị a ca cũng không khách khí uống một hơi, “Trà ngon!”
“Thập Nhị a ca quá khen.”
Nhận lúc mọi người đang nói chuyện, Tiểu Thúy liền nhanh tay nhanh chân thu dọn lại đống đồ ăn vặt trên chiếc kỷ trà, sợ lát nữa xe ngựa xóc nảy sẽ bẩn thùng xe.
Khi xe ngựa đuổi đến Trữ Tĩnh trai thì đoàn người đã đợi ở đó được một lúc rồi. Thấy Thục Lan vào cửa, Ô Lạt Na Lạp Thị không nhịn được trách nhẹ: “Sao muội lại chậm chạp như vậy, bắt mọi người chờ thì thôi, thế nhưng lại kinh động đến Thập Nhị a ca.”
“Phúc tấn trách tội rất phải, là tại Thục Lan mải ngắm phong cảnh mà sơ sót.” Đông Thục Lan vội cúi đầu nhận sai.
“Ta lại cảm thấy muội muội rất thông minh đấy chứ.” Trắc phúc tấn Lý thị ở một bên phe phẩy cây quạt nhỏ, “Lần này ra ngoài chính là để ngắm cảnh, hơn nữa lại khó có dịp Thập Nhị a ca hạ mình làm người dẫn đường, đã vậy còn đua ngựa cái gì chứ, nếu muốn thì lúc nào đua chẳng được? Bây giờ thì hay rồi, phong cảnh ven đường đều chưa ngắm được hết.”
Thấy sắc mặt Dận Chân không đẹp, Niên thị lại buồn bã cúi đầu, Niên Canh Nghiêu liền nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn, “Lúc đề nghị đua ngựa trắc phúc tấn cũng đâu có phản đối.”
Ô Lạt Na Lạp Thị không mở miệng không được: “Lý thị, bớt tranh cãi một ít.”
“Dạ.” Lý thị không cam lòng, quay đầu dựa vào Đông Thục Lan, cố ý lớn tiếng nói: “Muội muội này, nếu có đua ngựa tiếp thì ta liền đến xe ngựa của muội ngồi một chút, muội không phiền chứ?”
“Trắc phúc tấn khách khí.” Đông Thục Lan vội cúi người: “Muội còn đang ngại ngồi xe ngựa một mình sẽ buồn đây, nay có trắc phúc tấn cùng chuyện trò tâm sự, Thục Lan cầu còn không được.”
Dận Đào nhận thấy trong phòng có một luồng áp thấp như ẩn như hiện liền vội vàng chuyển đề tài để không khí thoải mái hơn: “Vừa rồi thứ phúc tấn cho ta uống loại trà nào vậy? Hương trà rất nồng, sau khi uống vào lại cảm thấy một luồng khí vô cùng tươi mát từ đan điền(*) bốc lên.”
(*) Nếu không nhầm thì nó là cái huyệt dưới rốn ạ *ho khan*
Thập Nhị a ca vừa nói xong liền cảm thấy bản thân chọn nhầm đề tài cùng từ ngữ rồi, áp suất trong phòng thoáng cái đã hạ xuống rõ rệt.
“Thập Nhị a ca thích là vinh hạnh của thiếp thân, để chút nữa thiếp thân cho người chuẩn bị hai gói đưa tới chỗ ngài.” Chỗ tốt của người thần kinh thô chính là không hề nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ xung quanh.
“Nghỉ ngơi đủ rồi, đi thôi.” Dận Chân đột nhiên đứng lên, những người đã quen thuộc với hắn đều có thể nhận thấy trong giọng nói hắn có đè nén một tia cáu kỉnh.
Một tia cáu kỉnh không hiểu sao mà có này khiến cho một số người thông minh lâm vào trầm tư.
Lúc đi tới những thắng cảnh tiếp theo đều không có đua ngựa, thế nhưng người trong đội ngũ chân chính nghe Thập Nhị a ca giảng giải cùng ngắm cảnh cũng không nhiều. Có người cho rằng Tứ a ca để ý Đông Giai Thị, có người cho rằng Tứ a ca giận Đông Giai Thị vì không kị tình ngay lý gian mà đưa trà cho Thập Nhị a ca, có người thì đơn thuần cho rằng mấy lời của Lý thị đã chọc giận bối lặc gia. Nói chung mỗi người đều tưởng tượng ra một phiên bản khác nhau.
Về phần Lý trắc phúc tấn thì trực tiếp trú ngụ luôn trên xe ngựa của Đông thứ phúc tấn, hai người mỗi người tựa vào một bên cửa xe, vừa ngắm phong cảnh vừa nói chuyện phiếm, uống nước trà rồi ăn quà vặt, một mình một kiểu làm cho người khác thấy mà thèm. Chỉ một lát sau, không ít thớt ngựa đã đi sát vào bên cạnh xe ngựa, Đông Thục Lan cũng phải liên tục truyền trà cùng táo ra ngoài. Ô Lạt Na Lạp Thị thấy tình cảnh như vậy mà dở khóc dở cười, không muốn lắc đầu cũng không được.
Thập Nhị a ca Dận Đào thật tình cũng muốn đi ra chỗ xe ngựa, hắn là người giới thiệu về các thắng cảnh nên phải nói chuyện nhiều nhất, đương nhiên thỉnh thoảng cũng muốn uống chén trà xanh giải khát. Thế nhưng hắn cảm giác được khí áp bên cạnh có chút thấp, hắn nghĩ nghĩ một hồi, thôi quên đi, dù sao đó cũng là nữ nhân của Tứ ca, tốt nhất không nên tạo hiềm nghi làm gì.
Danh sách chương