“Mẹ nó, hai đứa bây đứng đó làm gì? Lên coi!” Trương Đằng vừa nổ súng vừa gào.
“Không có súng.” Kiều Yến tiếc chữ như vàng.
“Mẹ mày, không phải mày đang cầm dao à?” Gã xấu xí cũng học theo, quát.
“Tao sẽ về báo cáo với cấp trên, đem hai đứa phế vật chúng mày đá ra khỏi đội!” Trương Đằng nổi giận gầm lên, một cước đá văng con zombie vừa vọt tới trong gang tấc, sau đó lại bắn liền mấy phát về bên phải, bắn bể đầu một con zombie. “Bà mẹ nó, nếu ông bị thương vì hai đứa phế vật chúng mày thì ông sẽ bỏ hai đứa mày lại đây!”
Kiều Yến thở dài một hơi, kéo cổ áo một người gần đó, cướp lấy súng của anh ta.
“Mày làm cái gì---“
Pằng pằng pằng ba tiếng, ba con zombie nát đầu, ngã xuống đất.
Kiều Yến lại nhắm sang hướng khác nã súng, lần này tất cả zombie xung quanh Trương Đằng ngã xuống hết, Trương Đằng bị vây ở giữa còn chưa kịp phản ứng.
Cầm súng bước vào trong, phát nào ra phát đó, bách phát bách trúng, Kiều Yến lên đài như một anh hùng trong phim, bình thản từng bước hoàn thành công việc.
Zombie trong tiệm đã được xử lý sạch sẽ, Kiều Yến bắt đầu xâm nhập vào phòng trưng bày.
“Đuổi theo!” Trương Đằng phản ứng lại, cắn răng nói.
Vì bảo hộ thú cưng của tui, tui cũng xoay xoay chiếc dù đen, bước vào.
“Thức ăn ở đây nè! Thức ăn đóng hộp, bánh quy, còn có thịt khô--!” Một người trong tổ kêu lên, ngồi chồm hổm trước giá hàng.
Có người lập tức lôi ra một cái túi to, bắt đầu ầm ĩ.
“Cứu tôi! Có ai đó cứu tôi tới!” Có người gào lên kinh hoàng, một loạt tiếng súng lộn xộn vang lên.
“Đừng hoảng hốt!” Trương Đằng cau mày, cùng những tổ viên trẻ tuổi khác nhanh chóng vọt tới. >d!en dan" L3 Quy" |Don
Ở giá hàng trong cùng, có một con zombie vô cùng mập, thân hình to bằng ba người trưởng thành cộng lại, chất lỏng sền sệt che kín làn da đã thối rữa. Thế mà nó còn có trang bị vũ trang, trên người mặc quần áo leo núi, đầu đội một cái mũ sắt.
Dù bắn loạn có trúng mục tiêu đi nữa thì cũng không thể bắn trúng những chỗ yếu hại. Zombie mập vốn ở phía sau giá hàng nhưng chỉ trong vài phút nó đã ra khỏi chỗ đó.
“Cứu tôi với, cứu tôi với…” Người phát hiện ra nó vẫn còn đang xả súng, nhưng súng lục đã không còn đạn. Zombie mập đang chậm chập đến gần anh ta, khoảng cách đã rất gần, chất lỏng thối rữa trên người zombie mập nhỏ giọt lên người tổ viên nọ.
“Á!!! Á!!! CỨU MẠNG!!”
“Đáng giận! Bắn nhanh lên! Nhắm cho chuẩn!” Trương Đằng gào lên.
Đối với mấy tổ viên đến bắn bể đầu zombie còn không làm được thì khỏi nói đến động tác đòi hỏi độ khó cao này.
Cái mũ sắt đã bị bắn nát, không còn dáng vẻ ban đầu, giống như một thứ gì đó bao lấy đầu zombie mập, nhưng bởi vì cái mũ đã chặn lại một phần xung lực nên nhóm tổ viên không ai có thể bắn xuyên đầu nó, không thể tạo thành tổn thương mang tính hủy diệt khiến tổ viên vẫn luôn miệng kêu cứu kia bị zombie mập bắt được, chuẩn bị “tiếp xúc thân mật”.
“Dừng! Dừng lại! Đừng bắn!” Trương Đằng vội hàng hô. dien!dan!le!qudon
Kiều Yến níu chặt đầu zombie mập, kéo tổ viên trong miệng nó ra, tay phải lưu loát đâm vào mặt nó.
Chất lỏng hư thối trào ra xung quanh miệng vết thương, trên mặt Kiều Yến cũng dính không ít, nhưng dường như nhóc lại không cảm thấy gì.
Zombie mập phẫn nộ gào thét, xoay người định xé xác Kiều Yến. Kiều Yến lại một dao đâm sâu vào hốc mắt của nó, vừa đâm sâu vào vừa xoay tròn.
Tiếp đó là “nước ép” văng tung tóe, tiếng rên vang trời.
Cuối cùng, con zombie mập đã ngừng động đậy.
Kiều Yến cố gắng rút cây dao phay ra nhưng hình như đâm sâu quá, mắc kẹt trong khớp xương luôn rồi.
Dứt khoát vứt bỏ cây dao đó, Kiều Yến đá văng xác con zombie đi, đứng lên như chưa có chuyên gì xảy ra, dùng bộ quần áo leo núi gần đó lau mặt.
Những người khác vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng.
“Ngơ ra đó làm gì, các anh thu thập vật tư, tôi dọn sạch chỗ này.” Kiều Yến nói.
“….Tiếp tục thu gom vật tư!” Trương Đằng lên tiếng, dẫn các tổ viên khác đến chỗ có thức ăn chồng chất.
Kiều Yến đá văng thi thể của con zombie mập, ra sau quầy, bắt đầu chọn dao.
Sau khi chọn được cây dao vừa ý, Kiều Yến mở cánh cửa trong góc, cẩn thận kiểm tra một vòng.
“Kêu vài người tới đây, trong kho hàng có rất nhiều đồ.” Kiều Yến bước ra, nói với Trương Đằng.
“Hoành Minh Chí, Trình Trạch, Đào Thủ Cường, các cậu qua đó, cẩn thận zombie.” Trương Đằng gọi tên ba người.
“Không có, tôi dọn hết rồi.” Kiều Yến nói.
Trương Đằng ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Đi thôi.”
Sau khi cùng nhóm tổ viên “cướp sạch”, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Chuyển hết vật tư lên xe xong, cả nhóm lên xe.
Lúc này không có ai không cho hai đứa tui lên xe nữa. Trên đường về, hai chiếc xe còn tranh nhau chở, muốn cùng xe với Kiều Yến. Cuối cùng theo sự sắp xếp của tổ trưởng Trương Đằng, tui và Kiều Yến ngồi chung xe với anh ta.
“Kiều Yến, cậu từng học bắn súng à?” Trương Đằng hỏi. (chỗ này sau khi qua trận sinh tử mình nghĩ là mọi người đã thay đổi suy nghĩ về hai đứa nên đổi xưng hô.)
“Coi như vậy đi, người dạy tôi bắn súng rất giỏi.” Kiều Yến nhắc về Vưu Bằng Siêu.
“Chuyện sáng nay cho anh xin lỗi nhé, cậu đừng để trong lòng, anh chỉ lo lắng cho tính mạng của anh em trong đội thôi.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu không có em, hôm nay chắc anh không về được. Chút nữa anh sẽ chia cho em một nửa số vật tư tìm được hôm nay. Em đừng từ chối nha!” Tổ viên được Kiều Yến cứu trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nói, anh ta là một trong những người không xuống xe gây sự lúc sáng.
“Không cần đâu.”
“Em đừng ngại! Từ hôm nay mọi người đã là anh em từng vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”
“Đúng rồi, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, nhóc đã dùng thực lực để làm mọi người phải kính nể mà!” Một người khác trong xe nói.
Gần đây bản cương thi càng ngày càng giống người qua đường.
Nhiệm vụ hôm nay đương nhiên là hoàn thành mỹ mãn, không có thương vong, mọi người lại có thật nhiều vật tư, đây chính là đãi ngộ đặc biệt của đội thu thập vậy tư đặt biệt.
Sau khi có vật tư phong phú, tui chia cho Trần Bội Tư và Hân Hân ở cách vách.
Một thành viên trong đội thu thập vật tư đặc biệt sau khi toàn mạng trở về anh ta có thể dùng vật tư mình kiếm được để nuôi một nhà ba miệng ăn của mình. Sau khi tui và Kiều Yến hai người ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể nuôi sống ba người mà vẫn còn dư dả.
Vì hai đứa đã gia nhập đội thu thập vật tư đặc biệt nên dựa theo tiêu chuẩn đãi ngộ, bọn tui được chuyển sang ở khu J, mang theo cả Trần Bội Tư và Hân Hân.
“Không có súng.” Kiều Yến tiếc chữ như vàng.
“Mẹ mày, không phải mày đang cầm dao à?” Gã xấu xí cũng học theo, quát.
“Tao sẽ về báo cáo với cấp trên, đem hai đứa phế vật chúng mày đá ra khỏi đội!” Trương Đằng nổi giận gầm lên, một cước đá văng con zombie vừa vọt tới trong gang tấc, sau đó lại bắn liền mấy phát về bên phải, bắn bể đầu một con zombie. “Bà mẹ nó, nếu ông bị thương vì hai đứa phế vật chúng mày thì ông sẽ bỏ hai đứa mày lại đây!”
Kiều Yến thở dài một hơi, kéo cổ áo một người gần đó, cướp lấy súng của anh ta.
“Mày làm cái gì---“
Pằng pằng pằng ba tiếng, ba con zombie nát đầu, ngã xuống đất.
Kiều Yến lại nhắm sang hướng khác nã súng, lần này tất cả zombie xung quanh Trương Đằng ngã xuống hết, Trương Đằng bị vây ở giữa còn chưa kịp phản ứng.
Cầm súng bước vào trong, phát nào ra phát đó, bách phát bách trúng, Kiều Yến lên đài như một anh hùng trong phim, bình thản từng bước hoàn thành công việc.
Zombie trong tiệm đã được xử lý sạch sẽ, Kiều Yến bắt đầu xâm nhập vào phòng trưng bày.
“Đuổi theo!” Trương Đằng phản ứng lại, cắn răng nói.
Vì bảo hộ thú cưng của tui, tui cũng xoay xoay chiếc dù đen, bước vào.
“Thức ăn ở đây nè! Thức ăn đóng hộp, bánh quy, còn có thịt khô--!” Một người trong tổ kêu lên, ngồi chồm hổm trước giá hàng.
Có người lập tức lôi ra một cái túi to, bắt đầu ầm ĩ.
“Cứu tôi! Có ai đó cứu tôi tới!” Có người gào lên kinh hoàng, một loạt tiếng súng lộn xộn vang lên.
“Đừng hoảng hốt!” Trương Đằng cau mày, cùng những tổ viên trẻ tuổi khác nhanh chóng vọt tới. >d!en dan" L3 Quy" |Don
Ở giá hàng trong cùng, có một con zombie vô cùng mập, thân hình to bằng ba người trưởng thành cộng lại, chất lỏng sền sệt che kín làn da đã thối rữa. Thế mà nó còn có trang bị vũ trang, trên người mặc quần áo leo núi, đầu đội một cái mũ sắt.
Dù bắn loạn có trúng mục tiêu đi nữa thì cũng không thể bắn trúng những chỗ yếu hại. Zombie mập vốn ở phía sau giá hàng nhưng chỉ trong vài phút nó đã ra khỏi chỗ đó.
“Cứu tôi với, cứu tôi với…” Người phát hiện ra nó vẫn còn đang xả súng, nhưng súng lục đã không còn đạn. Zombie mập đang chậm chập đến gần anh ta, khoảng cách đã rất gần, chất lỏng thối rữa trên người zombie mập nhỏ giọt lên người tổ viên nọ.
“Á!!! Á!!! CỨU MẠNG!!”
“Đáng giận! Bắn nhanh lên! Nhắm cho chuẩn!” Trương Đằng gào lên.
Đối với mấy tổ viên đến bắn bể đầu zombie còn không làm được thì khỏi nói đến động tác đòi hỏi độ khó cao này.
Cái mũ sắt đã bị bắn nát, không còn dáng vẻ ban đầu, giống như một thứ gì đó bao lấy đầu zombie mập, nhưng bởi vì cái mũ đã chặn lại một phần xung lực nên nhóm tổ viên không ai có thể bắn xuyên đầu nó, không thể tạo thành tổn thương mang tính hủy diệt khiến tổ viên vẫn luôn miệng kêu cứu kia bị zombie mập bắt được, chuẩn bị “tiếp xúc thân mật”.
“Dừng! Dừng lại! Đừng bắn!” Trương Đằng vội hàng hô. dien!dan!le!qudon
Kiều Yến níu chặt đầu zombie mập, kéo tổ viên trong miệng nó ra, tay phải lưu loát đâm vào mặt nó.
Chất lỏng hư thối trào ra xung quanh miệng vết thương, trên mặt Kiều Yến cũng dính không ít, nhưng dường như nhóc lại không cảm thấy gì.
Zombie mập phẫn nộ gào thét, xoay người định xé xác Kiều Yến. Kiều Yến lại một dao đâm sâu vào hốc mắt của nó, vừa đâm sâu vào vừa xoay tròn.
Tiếp đó là “nước ép” văng tung tóe, tiếng rên vang trời.
Cuối cùng, con zombie mập đã ngừng động đậy.
Kiều Yến cố gắng rút cây dao phay ra nhưng hình như đâm sâu quá, mắc kẹt trong khớp xương luôn rồi.
Dứt khoát vứt bỏ cây dao đó, Kiều Yến đá văng xác con zombie đi, đứng lên như chưa có chuyên gì xảy ra, dùng bộ quần áo leo núi gần đó lau mặt.
Những người khác vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng.
“Ngơ ra đó làm gì, các anh thu thập vật tư, tôi dọn sạch chỗ này.” Kiều Yến nói.
“….Tiếp tục thu gom vật tư!” Trương Đằng lên tiếng, dẫn các tổ viên khác đến chỗ có thức ăn chồng chất.
Kiều Yến đá văng thi thể của con zombie mập, ra sau quầy, bắt đầu chọn dao.
Sau khi chọn được cây dao vừa ý, Kiều Yến mở cánh cửa trong góc, cẩn thận kiểm tra một vòng.
“Kêu vài người tới đây, trong kho hàng có rất nhiều đồ.” Kiều Yến bước ra, nói với Trương Đằng.
“Hoành Minh Chí, Trình Trạch, Đào Thủ Cường, các cậu qua đó, cẩn thận zombie.” Trương Đằng gọi tên ba người.
“Không có, tôi dọn hết rồi.” Kiều Yến nói.
Trương Đằng ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Đi thôi.”
Sau khi cùng nhóm tổ viên “cướp sạch”, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Chuyển hết vật tư lên xe xong, cả nhóm lên xe.
Lúc này không có ai không cho hai đứa tui lên xe nữa. Trên đường về, hai chiếc xe còn tranh nhau chở, muốn cùng xe với Kiều Yến. Cuối cùng theo sự sắp xếp của tổ trưởng Trương Đằng, tui và Kiều Yến ngồi chung xe với anh ta.
“Kiều Yến, cậu từng học bắn súng à?” Trương Đằng hỏi. (chỗ này sau khi qua trận sinh tử mình nghĩ là mọi người đã thay đổi suy nghĩ về hai đứa nên đổi xưng hô.)
“Coi như vậy đi, người dạy tôi bắn súng rất giỏi.” Kiều Yến nhắc về Vưu Bằng Siêu.
“Chuyện sáng nay cho anh xin lỗi nhé, cậu đừng để trong lòng, anh chỉ lo lắng cho tính mạng của anh em trong đội thôi.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu không có em, hôm nay chắc anh không về được. Chút nữa anh sẽ chia cho em một nửa số vật tư tìm được hôm nay. Em đừng từ chối nha!” Tổ viên được Kiều Yến cứu trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nói, anh ta là một trong những người không xuống xe gây sự lúc sáng.
“Không cần đâu.”
“Em đừng ngại! Từ hôm nay mọi người đã là anh em từng vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”
“Đúng rồi, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, nhóc đã dùng thực lực để làm mọi người phải kính nể mà!” Một người khác trong xe nói.
Gần đây bản cương thi càng ngày càng giống người qua đường.
Nhiệm vụ hôm nay đương nhiên là hoàn thành mỹ mãn, không có thương vong, mọi người lại có thật nhiều vật tư, đây chính là đãi ngộ đặc biệt của đội thu thập vậy tư đặt biệt.
Sau khi có vật tư phong phú, tui chia cho Trần Bội Tư và Hân Hân ở cách vách.
Một thành viên trong đội thu thập vật tư đặc biệt sau khi toàn mạng trở về anh ta có thể dùng vật tư mình kiếm được để nuôi một nhà ba miệng ăn của mình. Sau khi tui và Kiều Yến hai người ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể nuôi sống ba người mà vẫn còn dư dả.
Vì hai đứa đã gia nhập đội thu thập vật tư đặc biệt nên dựa theo tiêu chuẩn đãi ngộ, bọn tui được chuyển sang ở khu J, mang theo cả Trần Bội Tư và Hân Hân.
Danh sách chương