“Ui da! Hự hự hự!”
Tống Hoa Mẫn đu bám lên trên cửa sổ tầng hai rồi gõ gõ lên trên lớp cửa thủy tinh, nhòm mắt vào bên trong căn phòng.
“Tiểu Tuệ! Tiểu Tuệ! Mở cửa cho chị!”
Tống Minh Tuệ đang ngồi ở chỗ bàn làm việc, nghe thấy có mấy tiếng gọi khe khẽ ở ngoài cửa sổ thì đưa mắt nhìn sang.
Tống Hoa Mẫn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị cô cho ăn mắng rồi. Bình thường, nếu như làm phiền cô nương đây trong lúc đang làm việc thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải nhận lấy một hậu quả không mấy bình yên đâu. Nhưng chị em với nhau cả mà nên chắc cô sẽ nhường cho chị một con đường sống nhỉ? Lúc nhìn Tống Minh Tuệ từ từ nghiêng đầu nhìn qua, Tống Hoa Mẫn đã đanh chặt hàm răng lại, nhắm tịt mắt vì nghĩ rằng: “Ôi thôi xong! Chính là khuôn mặt khó ở đấy! Đôi mắt sát khí đấy!”… Nhưng không!
Tống Minh Tuệ chỉ im lặng nhìn chị rồi thở dài ra một hơi, dập màn hình máy tính xuống rồi cẩn thận đóng nắp bút máy lại, chậm rãi tiến đến chỗ cánh cửa rồi mở chốt cửa ra, để cho Tống Hoa Mẫn trèo vào bên trong.
“Ủa?”
Tống Hoa Mẫn mở to mắt nhìn lên khuôn mặt bình thản của Tống Minh Tuệ như để tìm hiểu xem đâu là điểm bất thường.
Thấy chị gái mãi vẫn chưa trèo vào bên trong, Tống Minh Tuệ nhướng mày.
“Không vào sao?”
“Hả? Vào, vào chứ!”
Tống Hoa Mẫn chật vật trèo vào bên trong rồi lồm cồm bò dậy từ trên sàn nhà, vừa chỉnh lại mấy chỗ quần áo xộc xệch, vừa cẩn trọng dò xét thái độ khuôn mặt cô.
Hôm nay lạ nha!
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ chẳng thấy Tống Minh Tuệ có điểm gì khác biệt đâu, nhưng với một người đã quá hiểu cái tính khí thất thường của cô, Tống Hoa Mẫn không thể nhìn nhầm được đâu.
Môi cong lên mười hai độ so với bình thường, đuôi mắt thả lỏng, màu sắc trên đôi đồng tử cũng mềm hơn.
Đây là… đang vui sao?
Tống Minh Tuệ giở cái chăn ra rồi nằm ở trên giường, thấy Tống Hoa Mẫn vẫn chưa chịu đi về phòng mình mà cứ đứng trân trân ở đấy, một tay vuốt cằm mà nhìn chằm chằm nằm vào cô, cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn.
“Sao vẫn chưa chịu về?”
“Này, em có phải là Tiểu Tuệ thật không đấy?”
“Hỏi gì vậy?”
“Chị tò mò thật mà, bình thường, chắc chắn em gái chị sẽ không chỉ nói nhẹ nhàng là: ‘Sao vẫn chưa chịu về?’ đâu mà phải là: ‘Cút!’ cơ.”
Khuôn mặt Tống Minh Tuệ đanh lại.
“Thế tóm lại là muốn nghe một câu chửi chúc ngủ ngon hả?”
“Ấy không! He he he! Ngủ ngon nha, ngủ ngon nha!”
Tống Hoa Mẫn vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ của cô, nhìn người đã biến mất, lúc này Tống Minh Tuệ mới thở ra một hơi rồi nằm rúc cả người vào trong chăn, mở điện thoại của mình lên, gửi đến số điện thoại trên Wechat của Vu Phùng Cửu.
Ảnh đại diện của anh chắc chắn là do Vu Hải Niệm đặt. Bức hình bị chia ra làm hai nửa, một nửa là khuôn mặt phóng to của Vu Hải Niệm, nửa còn lại là hình Vu Phùng Cửu ngồi ở đằng sau, mắt đeo kính cận, đang mò mẫm nghiên cứu cách lắp rắp lâu đài công chúa cho cô bé.
“Trông cưng chết đi được!”
Tống Minh Tuệ cười lên hớ hớ rồi quẫy đạp ở trong chăn.
Không giấu gì mọi người, đâu là thành quả có được lúc chiều ngày.
Tống Minh Tuệ gặp được cả hai bố con nhà bọn họ, rồi sau đó cô với Vu Phùng Cửu trò chuyện một lúc.
Người ta thường hay nói là quá tam ba bận, vì đây đã là lần thứ ba vô tình gặp lại nhau rồi nên Vu Phùng Cửu dù có muốn cũng không chối nổi nữa, đành phải miễn cưỡng cho cô biết số điện thoại.
Cô mở thử vào trong danh sách bạn bè của anh, kinh ngạc khi phát hiện ra rằng anh chỉ kết bạn duy nhất với một mình tài khoản của cô.
Lại thêm một niềm vui mới cho ngày hôm nay.
Tống Minh Tuệ không thể nào mà kéo bên khoé môi đang cong cao xuống được, ho lên e hèm mấy tiếng, mãi mới có thể dồn hết tất cả sự cam đảm để nhắn tin gửi cho anh.
[Tống Minh Tuệ]: *hi*
[Tống Minh Tuệ]: Anh đã ngủ chưa?
Cô để ý đến số giờ đang hiển thị ở trên điện thoại, nghĩ rằng tầm này chắc anh đã đi ngủ rồi nên định đặt điện thoại xuống để lăn vào trong giấc mơ, đột ngột ở bên dưới dòng tin nhắn cô gửi hiện lên một hiển thị đã đọc.
Á à! Tên này hoá ra vẫn còn thức!
Tống Minh Tuệ lầm bầm: “Sao không nhắn tin đáp lại? Đã xem là cái củ chuối gì?”, rồi tiếp tục gửi cho anh thêm mấy tin nhắn nữa.
[Tống Minh Tuệ]: *mặt cười* *mặt cười* *mặt cười*
[Tống Minh Tuệ]: Tôi biết là anh còn thức mà. Trả lời tôi đi. Đừng bỏ rơi cô gái cô đơn này, tôi sẽ dỗi đấy.
*đã xem*
Hừ! Chỉ có mỗi đã xem thôi à. Đồ nhạt nhẽo!
Tống Minh Tuệ tức giận rồi tắt luôn điện thoại đi, kéo chăn lên rồi nhắm mắt đi ngủ luôn, không thèm để tâm tới đoạn hội thoại với anh đó nữa.
Còn ở đầu dây bên kia, Vu Phùng Cửu vẫn còn thức, đầu ngón tay đang cầm lên chiếc điện thoại run rẩy.
Anh cố nén để nhịn không cười lên thành tiếng, hai bên má từ lúc nào đã đỏ lên.
Mấy cái icon mặt cười này là sao?
Đáng yêu quá…
Đáng yêu?
Bất chợt khuôn mặt đang rạng ý cười của Vu Phùng Cửu tối sầm lại. Anh vội vàng ho ra mấy tiếng rồi khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
… Là mấy cái icon đáng yêu chứ không phải là Tống Minh Tuệ đáng yêu! Là mấy cái icon!
Vu Phùng Cửu tắt phụt màn hình đi rồi trùm chăn lên mặt, hai tay xếp ở trước bụng để chuẩn bị đi ngủ.
Anh và cô hiện tại đã chẳng còn mối quan hệ gì nữa rồi, cả hai đang là người xa lạ.
Tống Minh Tuệ hiện tại chỉ đang có hứng thú nhất thời nên mới để ý đến anh thôi, chứ đợi một khoảng thời gian nữa xem, cô sẽ nhanh chóng chán ngấy anh.
Vu Phùng Cửu nằm nghiêng người, kê đầu lên trên một cánh tay.
Đinh ninh ấy khiến cho anh vừa yên tâm lại vừa cảm thấy mất mát ở trong lòng.
Nhưng anh là một người có chính kiến, suốt bấy lâu quá anh vẫn sống rất tốt khi không có cô, Tống Minh Tuệ cũng sống rất yên ổn khi không có anh, vì vậy nên anh cứ như cũ lờ cô đi thôi, cô sẽ tự cảm thấy mất hứng rồi bỏ đi mà thôi.
Vu Phùng Cửu nhắm mắt, miệng lẩm bẩm một mình.
“Từ nay sẽ bớt quan tâm tới em hơn. Nguy hiểm quá.”
Danh sách chương