Sau sự việc ngày hôm đó, Tống Minh Tuệ được biết rằng cái tiếng hét thất thanh mà cô nghe thấy ở trong rừng khi đó là của một người đàn ông, ông ta vô tình nhìn thấy một con sâu róm ở trên cây nên mới sợ hãi như vậy. Hiện tại vẫn an toàn và bình yên vô sự, thậm trí còn nghệt mặt ra khi được mọi người vây xung quanh lo lắng hỏi han.
Hừ! Tại sao cùng ở trong một khu rừng mà chỉ có một mình hai người Tống Minh Tuệ là cô và Vu Phùng Cửu gặp hoạn thôi chứ?! Thật là bất công mà! Ông trời cảm thấy họ đã quá hoàn hảo nên mới thử thách sức kiên nhẫn của hai người bọn họ? Đúng là hoàn hảo quá là một cái tội mà.
Tống Minh Tuệ ngồi ở trong khoang xe ô tô BMW màu bạc, ngắm nghía mình qua chiếc gương chiếu hậu.
Bỗng chốc cô nhìn thấy từ bên trong sảnh chính của tập đoàn Vu thị có nhiều người đi ra hơn bình thường, tất cả đều ở trong độ tuổi từ hai mươi đến năm mươi tuổi, mặc đồ công sở tiêu chuẩn liền biết rằng tập đoàn đã đến giờ tan ca rồi, chắc là Vu Phùng Cửu cũng sắp ra thôi nếu như đó là trong trường hợp anh không tăng ca.
Tống Minh Tuệ ngó mắt nhìn ra ngoài rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Cô muốn gặp Vu Phùng Cửu và xác nhận lại nỗi bất an ở trong lòng mình.
Ngày hôm đó khi từ trong rừng trở về thành phố, cô chưa gặp lại anh được một lần nào, gọi điện hay lén nhắn tin với anh cũng không thấy anh đáp lại mình, đỉnh điểm là vào sáng ngày hôm nay, ngay khi vừa mới mở điện thoại lên, cô phát hiện Vu Phùng Cửu đã chặn số liên lạc của cô rồi!
Sự việc ấy chẳng khác nào chọc vào sự tỉnh táo của Tống Minh Tuệ cả, vì thế nên hôm nay dẫu có bị bố mẹ Tống phát hiện rồi lôi về nhà giáo huấn cho một trận lên bờ xuống ruộng, cô nhất định phải gặp Vu Phùng Cửu cho bằng được.
Có một điều cô đã có thể xác nhận được:
Bọn họ đã gặp nhau trong quá khứ. Chắc chắn là như vậy!
Tuy Hà Mặc Nại đã chối bỏ lời nói lúc lỡ lời ấy của mình nhưng thông qua dấu hiệu của sự chột dạ ở trên khuôn mặt, ánh mắt lảng tránh, tay trong vô thức mân mê với nhau… cô có thể chắc chắn rằng bà đang nói dối.
Nhưng tại sao bà phải nói dối cô? Còn cả việc anh sẽ làm hại cô là sao? Tống Minh Tuệ không hiểu. Vu Phùng Cửu thì có thể làm gì được cô? (Bởi vì trước khi anh làm gì cô, cô đã “làm gì” với anh trước rồi.)
Nói tóm lại, Tống Minh Tuệ đang rất cần được xác thực lại những nghi vấn ở trong lòng mình.
Quả nhiên hôm nay vận may đến với cô rất sớm vì từ phía xa xa kia, bước ra từ trong hai cánh cửa kính khổng lồ của tập đoàn, Vu Phùng Cửu mặc một bộ Âu phục đắt tiền, đeo một chiếc kính cận gọng đen, mái tóc vuốt ngược ra sau… thực sự là một hình mẫu tổng tài lí tưởng mà các chị em đều điên cuồng theo đuổi.
Có vẻ như anh đang tìm đến chiếc xe của tài xế riêng, nhưng trước khi anh kịp đi tới đó, Tống Minh Tuệ đã lao ra khỏi xe rồi chạy đến trước mặt anh.
“Phùng Cửu!”
Vu Phùng Cửu quay đầu ra sau rồi chớp mắt. Anh bị giật mình.
Việc Tống Minh Tuệ tới tìm anh vừa nằm trong dự đoán của anh, lại vừa nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh không ngờ cô sẽ đến tận tập đoàn để tìm gặp anh như thế này.
Vu Phùng Cửu thấy cô đến gần mình thì ngay lập tức lùi chân ra đằng sau, giữ với cô một khoảng cách tiêu chuẩn.
Vì thế, nên cánh tay đang định vươn ra của Tống Minh Tuệ chỉ có thể với được vào trong không trung. Điều ấy khiến cho cô vô cùng không hài lòng.
“Phùng Cửu, tôi đói rồi.”
“Việc đó thì liên quan gì đến tôi?”
Giọng nói của anh triệt để lạnh lùng.
Chắn chắn vào ngày hôm ấy, bố Tống đã nói gì đó với anh rồi.
“Tôi sai rồi.” Tống Minh Tuệ nhìn vào khuôn mặt không có lấy một cảm xúc nào của Vu Phùng Cửu, bất cứ ai cũng có thể nhận ra cô đang cảm thấy vô cùng hoang mang, đôi mắt hạnh ẩn chứa sự khẩn khoản: “Nếu như bố tôi đã nói gì khiến cho anh cảm thấy không thoải mái, vậy thì tôi xin phép được xin lỗi thay cho ông ấy.”
“Nếu vậy thì chẳng có gì đâu. Cô đến đây chỉ là để xin lỗi thôi phải không? Thế thì thôi tôi đi đây.”
Vu Phùng Cửu thẳng thừng bỏ mặc Tống Minh Tuệ mà sải bước quay người đi.
Lại thêm một hành động vô tình nữa. Tống Minh Tuệ cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng ấm ức khó chịu.
Cô không biết tại sao anh lại giận cô, chính vì không biết nên cô mới trở nên cáu kỉnh như hiện tại.
“Tôi chưa nói xong mà! Chờ lại đã!”
Tống Minh Tuệ vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của Vu Phùng Cửu rồi giật cả người anh quay lại về phía mình. Bất chợt Vu Phùng Cửu kêu rít lên một tiếng, khuôn mặt nhăn lại đau đớn rồi vội vàng giật vội cánh tay đang bị cô siết lấy.
Tống Minh Tuệ cũng giật thót cả người, gấp gáp đánh mắt xuống chỗ cổ tay mà anh đang run rẩy xoa lên.
Ở nơi đó, từ bên dưới lớp cổ tay áo sơ mi, những mảnh máu đỏ nhỏ giọt chậm rãi rỉ ra, trượt trên mu bàn tay rắn rỏi rồi tí tách chảy xuống dưới đất từ giữa những kẽ tay.
Hành động vừa nãy của cô vô tình khiến cho miệng vết thương trên cánh tay anh hở miệng.
“Tôi xin lỗi!”
Tống Minh Tuệ ngay lập tức rút chiếc khăn mùi xoa ở trong túi áo ra rồi ấn nó lên chỗ vết thương của anh.
Khuôn mặt của cô thoáng tái xanh, mồ hôi bắt đầu rịn đầy ở trên sống mũi. Có thể thấy cô hốt hoảng như thế nào khi tự tay mình làm cho người mình yêu bị đau.
Vu Phùng Cửu cũng chỉ bị cơn đau khiến cho anh thoáng rùng mình một cái, ngoài ra cũng chẳng cảm thấy gì cả, nhưng nhìn thấy Tống Minh Tuệ lo lắng cho mình như vậy, lời nói phũ phàng và ý định giật mạnh tay về kẹt lại chỉ ở trong hai từ “ý định” mà thôi.
Anh triệt để ngây ngẩn, cảm nhận từng cái chạm man mát của từng đầu ngón tay cô lướt trên lớp da bình thường vẫn luôn nóng ấm của anh.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, anh suýt quên mất câu khiển trách và tức giận của bố Tống ngày hôm ấy và việc cần làm của anh là phải cắt đứt và chấm dứt một cách dứt khoát mọi mối quan hệ với cô.
Không gian xung quanh hai người như chậm lại, chỉ tới khi có một giọng nữ vang lên lanh lảnh mới chấm dứt đoạn thời gian trầm lắng đó.
“Anh Cửu!”
Vu Kim Mĩ bỗng từ đâu phi tới rồi leo thoắt lên người của Vu Phùng Cửu, bày ra cái vẻ mặt nũng nịu mà nhéo nhéo lấy cái má của anh.
“Anh Cửu, anh làm gì mà cứng đứng trơ trơ ở đây thế? Xe em chờ ở ngoài kia, chúng ta cùng nhau đi đi!”
Vu Kim Mĩ hiện tại đã khác hẳn với hình ảnh một cô nữ sinh cấp ba đoan trang và kín đáo, cô đã lớn và quyến rũ hơn rất nhiều, các nét vẽ ở trên mặt đều sắc xảo rõ nét, đẹp không tì vết.
Dường như, sự xinh đẹp và cốt cách quyền quý của nhà họ Vu đều được lưu truyền qua gen mà thành.
Ai cũng biết hai người họ là anh em ruột.
Nhưng mà Tống Minh Tuệ không hề biết Vu Kim Mĩ là ai, nói đúng hơn là mất hoàn toàn kí ức về cô ấy nên đôi mắt cô thoáng nheo lại. Không những vậy, Vu Phùng Cửu còn rụt vội cánh tay đang được cô nắm lấy để đỡ lấy người của của Vu Kim Mĩ, hành động ấy của anh chẳng khác nào chọc thẳng vào mắt của cô cả.
Vu Kim Mĩ cười ngả ngớn rồi chọc ghẹo Vu Phùng Cửu một lúc, mãi lâu sau đó mới phát hiện ra rằng ở ngay gần đó còn có một người khác.
“Meow\~…” Vu Kim Mĩ mở to mắt, trong vô thức cô ấy bật ra một tiếng mèo kêu vì quá sốc.
Hướng, Hướng, Hướng, Hướng Đường Nghi?!… Chị ấy làm gì ở đây?!
Cô ấy cứng đờ liếc nhìn Vu Phùng Cửu rồi đánh mắt sang nhìn lên khuôn mặt đã tối lại mấy phần của Tống Minh Tuệ, thầm thoảng thốt ở trong lòng.
Ôi bỏ mịa! Hình như ở đây có một sự hiểu lầm không hề nhỏ!
Danh sách chương