“…”

Tống Minh Tuệ nheo mắt rồi tỉnh dậy, cô nghiêng đầu sang một bên, trán cô cụng vào cằm của Vu Phùng Cửu.

“Phùng Cửu.” Tống Minh Tuệ khẽ vuốt ve lên má anh, những đầu ngón tay màu trắng sứ thon mảnh mân mê lên vết sẹo dài bên khoé miệng của anh: “Trời sáng rồi đấy.”

“Ừm…”

Vu Phùng Cửu uể oải trả lời rồi lại dụi đầu vào trong mái tóc thơm tho của cô, tiếp tục ngủ thêm một lát nữa.

Tống Minh Tuệ hôn nhẹ lên cằm anh, gỡ lấy cánh tay đang ôm lấy eo của mình xuống rồi ngồi dậy khỏi chiếc giường lớn.

Tay cô lướt trên mảng ga giường, đôi mắt không có lấy một biên độ ánh sáng.

“… Không có máu.”

Vậy đây không phải là lần đầu tiên của cô? Thậm trí, vào sáu năm trước đó, khi còn đang học và làm việc ở bên Mỹ, cô còn phát hiện ra ngực mình có thể chảy ra sữa.

Cô… đã từng mang thai?

Nhưng nếu là như thế thì con của cô đâu?

Khi cô hỏi bố mẹ và người thân xung quanh mình về những vấn đề ấy, bọn họ đều một là không biết, hai là vờ như không biết.

Chung quy đều tránh né không muốn cho cô biết sự thật. Có chết cũng không cho cô biết sự thật.

Tất cả mọi người đều đang giấu cô rất nhiều chuyện.

Tống Minh Tuệ lặng lẽ bước xuống dưới giường, lấy tay che đi cơ thể mảnh mai chi chít những vết hôn màu xanh tím mà bước vào bên trong phòng tắm.

Một lúc sau, sau khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi hết, cô đưa tay vẩy vẩy mấy lọn tóc ướt nhẹp của mình mà bước ra bên ngoài phòng khách, ngồi xuống dưới sàn nhà, mắt chăm chú nhìn một tập sách được sắp xếp ở trong ngăn trống dưới kệ đựng ti vi.

Đầu ngón tay cô lướt qua từng tiêu đề trên gáy sách, cuối cùng là dừng lại ở trước một quyển album ảnh.

Tống Minh Tuệ rút cuốn album ấy ra khỏi kệ tủ, đặt nó ở trên tay mà lật nhanh qua từng trang ảnh.

Tất cả đều là ảnh chụp của Vu Hải Niệm kể từ khi con bé mới chào đời cho đến lần khai giảng ở trường gần đây nhất. Vu Phùng Cửu chỉ đôi khi góp mặt chung cùng một khung hình với con bé.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt tươi cười nhí nhảnh của Vu Hải Niệm, mặt của anh vô cảm y như chụp ảnh thờ vậy.

Cũng có những bức ảnh miễn cưỡng gượng cười khi bị ép phải chụp hình, trông anh lúc ấy vừa giả trân vừa nhăn nhó, trông hài chết đi được.

A! Cũng có những bức ảnh mà anh không nhìn thẳng vào ống kính, chắc đây là ảnh chụp trộm. Nội dung bên trong chỉ loanh quanh những góc độ khác nhau của Vu Phùng Cửu khi anh đang làm việc, nấu ăn, giặt đồ hoặc lắp đồ chơi cho Vu Hải Niệm.

Tác giả của những bức ảnh này không cần nói cũng biết là Vu Hải Niệm bởi vì bà “nghệ sĩ” này đều để lại ít nhất một phần khuôn mặt phóng to của mình trong những bức ảnh ấy.

“Đáng yêu quá.”

Tống Minh Tuệ khúc khích cười, tay tiếp tục lật sang một trang khác.

Bất chợt, bị kẹp ở giữa những trang ảnh, một tấm giấy cứng tầm 14x8 bị rơi ra bên ngoài.

“A!”

Tống Minh Tuệ vội vàng nhặt lấy nó lên, nhưng khi quay mặt sau của tờ giấy lên đằng trước, hai vai cô đột nhiên đông cứng lại.

Đôi mắt của Tống Minh Tuệ trợn lớn, nhìn một bức tranh được vẽ bằng chì gỗ.

Người vẽ là Vu Phùng Cửu, ở trong bức tranh này, anh vẽ một cô gái đang chống tay lên bậu cửa sổ mà ngắm nhìn lên trên bầu trời xanh.

Góc vẽ là góc nghiêng từ đằng sau nên cô không thể biết được khuôn mặt phía chính diện của nhân vật bên trong bức tranh này là như thế nào, chỉ có thể đoán được đó là một người con gái rất đẹp với một mái tóc đen dài mượt thả xoã ở hai vai, tuỳ theo hướng gió mà tung bay lên.

Người con gái này đang nhìn về một nơi xa xa nào đó mà nghĩ ngợi, bên khoé miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Toàn thể bức tranh mang một tone màu sáng dịu dàng, giống như tất cả những ôn nhu của người vẽ đều dành tặng cho riêng mình cô gái ấy.

Phong cảnh xung quanh được vẽ rất đẹp nhưng nó chỉ để làm nền cho vẻ đẹp của cô ấy được tỏa sáng, đủ để người khác biết được rằng thế giới của anh đều đã thu bé lại, vừa bằng một cô gái.

Cuối cùng, viết ở bên góc trái của bức tranh ngoài tên của người vẽ là Vu Phùng Cửu ra thì còn có cả một cái tên khác.

“My love - Hướng Đường Nghi.”

Hướng Đường Nghi… Tiểu Nghi…

Đây chẳng phải chính là người phụ nữ mà Vu Phùng Cửu yêu sao?

Tống Minh Tuệ há miệng rồi mím chặt hai môi lại với nhau. Cô rút điện thoại của mình ra rồi chụp lại bức tranh ấy.

Bất chợt từ đằng sau cô phát ra một tiếng nói.

“Dì Tuệ, dì đang làm gì vậy?”

Vu Hải Niệm đã thức dậy từ sớm. Con bé đeo trên vai chiếc cặp đi học, mặc bộ đồng phục tiểu học ngăn nắp, đôi mắt lớn long lanh nhìn lên cô.

Tống Minh Tuệ cất vội cuốn album ấy vào trong khe trống của kệ tủ, gãi gãi đầu rồi ha ha cười lên.

“Dì chỉ đang làm một cuộc thám hiểm với căn nhà mới này thôi. À, đúng rồi. Tiểu Niệm.”

“Vâng?”

Tống Minh Tuệ nắm lấy vai của cô bé kéo lại gần mình, giọng nói của cô hạ xuống.

“Cháu có nhớ mẹ không?”

Vu Hải Niệm chớp chớp nhìn cô, một hồi lâu sau mới ấp úng đáp lại.

“Cháu chưa từng gặp mẹ… nên cháu cũng không biết nữa.”

“Vậy thì cháu có muốn được gặp mẹ cháu không?”

Vu Hải Niệm khẽ mím mím môi, cô bé đưa mắt nhìn ra xung quanh rồi mới rủ rỉ nói thầm.

“Có ạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện